Nhân Gian Băng Khí

Chương 702: Sát khí di thiên (2)




"Rầm!" Sát vách truyền đến tiếng bước chân chạy tới, bọn ba người lão Cao vội vã chạy tới nhìn. Quả thực Trương Hân Hân cùng Triệu Linh đã tỉnh. Chỉ là mặc dù tỉnh lại nhưng không thể cởi trói ra, nằm rất không tự nhiên trên giường, kinh hoàng nhìn bốn người.

Cừu Khải Hoa cùng mọi người đều trừng mắt nhìn lão Cao, người đang gãi đầu cười cười nói:

-Khả năng pha hơi bị loãng quá, công hiệu giảm.

Người thấp nhất trong đám bốn người đứng cạnh lão Cao, cũng là người vừa tranh ai trước ai sau với lão Cao nói:

-Cái đấy mà cũng nhầm được ? Mày khôn thật.

Lão Cao tức giận nói:

-Ta tới bây giờ mới chỉ chế thuốc, chưa bao giờ pha loãng thuốc, không biết tỉ lệ bao nhiêu là vừa, có gì đáng ngạc nhiên đâu.

"Đừng cãi cọ nữa." Cừu Khải Hoa cắt lời: "Bọn chúng đã nhìn thấy mặt chúng ta, nếu như để bọn chúng chạy thoát, chúng ta sẽ rất phiền phức."

Một người cuối cùng từ đầu đến giờ không hề nói chuyện cất tiếng:

-Vậy sao bây giờ Hoa ca?

Cừu Khải Hoa thật muốn chửi hắn, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngươi ngu dốt hay mẹ ngươi không cho I ốt vào canh, trước mặt con tin lại nói tên thật ra, trong đầu toàn c*t hay sao ?

Nhìn ba người, Cừu Khải Hoa cố nhịn nói:

-Các ngươi ở đây để ý kỹ bọn chúng, ta ra gọi một cuộc điện thoại.

Dừng một chút, hắn lại nhắc nhở:

-Bên kia chưa có chỉ thị, các ngươi tốt nhất đừng làm bậy.

"Biết rồi." Lão Cao vung tay, hai kẻ kia liền đứng khoanh tay chặn ở cửa, ba người sáu mắt nhìn chằm chằm vào Trương Hân Hân cùng Triệu Linh đang run cầm cập.

Cừu Khải Hoa đi xuống dưới lầu, dùng điện thoại di động bấm ra tám con số. Đợi một lát sau, bên kia mới tiếp máy, đầu tiên là tiếng chạm cốc rất náo nhiệt, còn có tiếng mời rượu, tranh cãi ầm ĩ. Sau đó một người có giọng trầm lạnh nói: "Alo?"

Cừu Khải Hoa nói:

-Ta là Khải Hoa, ta tìm Tam gia.

"Chờ một chút." Người kia đại khái là vệ sĩ của Dương Tam Tài đưa điện thoại cho Dương Tam Tài. Dương Tam Tài cầm máy rời khỏi bàn rượu để cho đỡ ầm ĩ, rồi mới tiếp máy: "Chuyện gì ?"

Tiếng của Dương Tam Tài có vẻ tương đối già nua, có thể là do trường kỳ tửu sắc, tinh lực suy giảm, vừa nghe đã khiến người ta liên tưởng đến một khuôn mặt tái xanh không một chút máu.

"Tam gia." Cừu Khải Hoa nói: "Sự tình đã làm xong xuôi."

"Ừm." Dương Tam Tài nhẹ giọng nói. Lại đi xa thêm vài bước nói: "Không có trắc trở gì chứ ?"

"Không có, rất thuận lợi."

"Ừm."

"Tam gia, hai nữ nhân kia xử lý ra sao ?"

Dương Tam Tài nhíu mày hỏi: "Hai người ?"

"Vâng, lúc hành động có một cô giáo chạy tới quấy rối, bị lão Cao bắt theo luôn."

Dương Tam Tài nhìn bàn rượu bên kia một chút, bình thản nói: "Giải quyết đi, làm cho sạch sẽ vào."

"Cả hai?"

"Hỏi thừa!" Dương Tam Tài rõ ràng đã mất kiên nhẫn: "Tự ngươi lo liệu đi, đừng rước phiền phức cho ta là được."

"Đã biết. Tôi sẽ xử lý thỏa đáng."

"Ừm." Dương Tam Tài cúp máy trở lại bàn rượu, đưa ánh mắt mập mờ nhìn Trương Chấn ngồi gần đó. Trương Chấn cười, nâng ly rượu lên kính một ly.

Cùng lúc đó, Mười Một cùng Diệp Tiêu đã đến khu vực Dương Đông Sơn.

Qua hệ thống camera quản lý mặt đường, Cuồng Triều phát hiện chiếc xe màu đen có rèm che kia đi vào khu vực Dương Đông Sơn nhưng không thấy đi ra. Bởi vậy Cuồng Triều suy đoán, chiếc xe phải nằm trong khoảng giữa hai điểm camera, khoảng 2km đường.

Hai km nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đi bộ đại khái là mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Thế nhưng vùng này lại có rất nhiều khu dân cư. Hầu như trước mỗi căn nhà đều có một đến hai chiếc xe, hơn nữa giờ cũng đã chạng vạng,ảnh hưởng tới tầm nhìn, muốn tìm ra chiếc xe trong thời gian ngắn nhất cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc này Trương Hân Hân đã bị bắt đi hơn một tiếng đồng hồ, ai cũng không biết được đã có chuyện gì xảy ra. Hoặc là nàng bình yên vô sự, hoặc đã phải chịu khổ,.v..v.. mặc kệ thế nào Mười Một vẫn đang ép bản thân không nghĩ tới chuyện này. Hắn biết rõ, lúc này cho dù vội cũng không thể làm được gì, càng vội lại càng phải bình tĩnh, bằng không thì không chỉ không cứu được người, ngay cả bản thân cũng lao vào tròng.

Đã là một sát thủ, điều hắn được học chính là vô luận tron bất cứ hoàn cảnh gì, đều phải duy trì sự bình tĩnh.

Mười Một chạy rất chậm, đường quá rộng, hơn nữa hai bên đường xe nhiều lắm. Trong đó nhiều nhất là xe màu đen. Từ xa nhìn lại một chiếc xe màu đen đỗ trước một căn nhà kín cửa ngày càng chuyển tối, nếu không phải thị lực Mười Một cực tốt, người bình thường khó mà nhìn ra cái gì.

Tiếp tục chạy đi gần một km nữa, bỗng nhiên mắt Mười Một lóe lên, trong mắt thoáng chốc tuôn ra vài tia tinh mang. Là xe hiệu Vinh Uy, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc xe màu đen có rèm che đó.

Mười Một không có lập tức xông vào, mà đầu tiên rất cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai hết, mới từ từ tiến lại gần. Diệp Tiêu vốn đi theo Mười Một cũng đuổi theo, đèn còi trên xe hắn đã tắt. Đây không phải là do Mười Một phân phó mà là do hắn thấy Mười Một chạy xe điên cuồng như vậy thì chắc chắn đã phát hiện được gì, mới biết điều mà tắt còi cảnh sát. Bằng không trên đường cứ ò e liên hồi, không phải là muốn nói cho lũ bắt cóc "Cảnh sát tới đây, muốn trốn hay muốn giết người thì nói mau." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mười Một đỗ xe cách rất xa, rồi xuống xe đi bộ tới. Diệp Tiêu cũng vội vàng dừng xe lại phía sau, nhanh chóng xuống xe đuổi theo Mười Một.

Hai người đi tới trước chiếc xe kia, Diệp Tiêu nhìn thấy chiếc xe nọ không khỏi mắt sáng lên, hỏi:

-Đây là chiếc xe màu đen đó sao ?

Mười Một không lên tiếng, mà ngẩng đầu nhìn căn nhà trước mặt, là loại nhà bốn tầng phổ thông ở miền ngoại ô thành phố, ở lầu ba có ánh sáng truyền ra ngoài, còn mấy tầng khác thì tối đen như mực.

Hắn lại nhìn biển số xe nọ, số hiệu đúng như Cuồng Triều cung cấp. Sau đó hắn lại ngồi xuống chùi tay vào bánh xe một chút, bùn màu đen, cùng loại với bùn đất ở bãi rác. Nhưng loại bùn đất này có thể thấy ở bất cứ đâu, điều này cũng không có ý nghĩa gì.

Mười Một đứng lên nhỏ giọng nói: "Ở đây chờ ta." Cũng không đợi Diệp Tiêu đáp lời, hắn tăng tốc chạy nhanh về phía ngôi nhà, sau đó đạp mạnh lên vách tường, cả thân mình bật ra lên cao, khi gần cụng đầu vào ban công tầng hai thì hắn đưa tay tóm lấy gờ ban công, trở mình trên không một cái rồi tiếp đất nhẹ như mèo. Diệp Tiêu ở dưới nhìn đến ngu người, nhà cửa ở đây không như ở trong nội thành, từ tầng trệt lên tầng hai là khoảng ba bộ năm(gần 4m), vốn từ dưới leo lên ba bộ năm cũng không phải chuyện khó khăn lắm, thế nhưng nếu như muốn làm nhẹ nhàng không một tiếng động như Mười Một, sợ là người thường không ai làm nổi. Có khi cả tinh anh đặc chủng binh cũng không thể làm dễ dàng như hắn.

Lúc này Mười Một đã núp ở góc tường ban công lầu hai, như thạch sùng dễ dàng leo lên lầu ba. Diệp Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xung quanh không có ai liền học theo Mười Một đạp chân lên vách tường bật ra ngoài, chỉ tiếc là hắn duỗi tay đến mức nào cũng không thể chạm vào mép ban công tầng hai. Hạ xuống đất, Diệp Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ.

Lúc này, không chỉ Diệp Tiêu, mà ngay cả Mười Một cũng không phát hiện, ngay bên kia đường trong một chiếc xe Ferrari màu trắng đã tắt máy, có một cặp mắt quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn.

Đó là một đôi mắt màu xanh, rất đẹp, rất mê người. Chỉ là trong ánh mắt kia lại vô cùng lạnh lùng, làm mất đi một phần hoàn mỹ vốn có.

Chủ nhân của đôi mắt này cũng rất tuấn tú, nếu đi làm điện ảnh chắc chắn vô cùng nổi tiếng. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười yếu ớt, nụ cười yếu ớt cùng khuôn mặt lạnh lùng cùng hiện lên trông vô cùng hài hòa.

Mơ hồ làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác tà mị.

Không sai, tà mị. DK luôn luôn làm người ta cảm giác như vậy.

Nhìn Mười Một nhảy lên lầu ba, tiếu ý trên mặt DK càng thịnh, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại ngày càng băng lãnh.

Hắn nhẹ nhàng liếm môi, lẩm bẩm: "Không sai, còn nhanh hơn dự đoán của ta. Thế nhưng, tiếp theo ngươi sẽ làm gì ?"

DK cười kỳ quặc, ánh mắt từ từ thu lại mà chuyển qua ghế phó lái.

Bên ghế phó lại là một nữ nhân trẻ đẹp. Mặc dù khí trời kinh thành đã dần chuyển lạnh nhưng cô gái này vẫn ăn mặc vô cùng khêu gợi, phía dưới chỉ mặc độc chiếc váy ngắn cực kỳ mê hoặc. Cặp mắt của nàng rất đẹp, thật to lại đẫm nước, thế nhưng từ nãy tới giờ, con ngươi của nàng không hề di chuyển, chỉ trừng trừng chỉ trần xe, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, tựa như muốn nghĩ gì nhưng nói không nên lời.

Nếu như quan sát kỹ lưỡng, thì con ngươi trong đôi mắt đẹp này đã sớm khuếch tán từ lâu. Bộ ngực cao vút cũng không phập phồng theo từng nhịp thở, hơn nữa cổ nàng còn sưng đỏ lệch một cách kỳ cục, rõ ràng đã bị bẻ gãy cổ.

Đương nhiên đây là một cỗ thi thể. Bất luận kẻ nào ngồi bên cạnh một thi thể thì đã sớm chạy đi từ lâu, thế nhưng DK dường như lại rất hưởng thụ bầu không khí như vậy. Hắn vươn tay chậm rãi nhẹ nhàng lướt qua mặt thi thể cô gái đang dần cứng lại, động tác vừa mềm nhẹ lại dịu dàng, người bên ngoài không biết lại còn tưởng là vuốt ve người yêu. Sau đó hắn từ khuôn mặt nhẵn bóng xuôi đến cổ, rồi ngực, rồi một đường trượt tới cặp đùi trơn bóng. Hắn lưu luyến vuốt ve qua lại tại bắp đùi, cuối cùng còn đưa tay luồn vào bên trong váy.

Nhắm hai mắt tỏ vẻ hưởng thụ, tiếu ý trên mặt DK càng thịnh, hắn thì thào tự nói: "Đừng làm cho ta thất vọng."

*về đoạn 3 bộ 5, cái này là do dịch giả tự đổi. Theo bản gốc là thước, nhưng có thể t.g nhầm thước với trượng (thước vs trượng= 2 chữ gần giống nhau)hoặc do converter sai sót, nhưng 3 thước 5 là khoảng 1m, thấp quá, 3 trượng 5 là khoảng gần 10m, cao quá, thôi để bộ cho hợp lý.