Nhân Gian Băng Khí

Chương 695: Mượn binh




Mười Một nói: "Gặp chuyện này, trốn tránh nổi sao?"

"Không thể làm bậy được. Chúng ta còn thiếu việc để làm sao? Ta van ngươi, cho ta thêm chút thời gian. Ta sẽ thu thập một số chứng cứ, sau đó giao lại cho Long Hồn xử lí, hoặc là chúng ta cũng kéo Từ Khiêm xuống nước để hắn cùng Dương gia chó cắn chó đi, có được hay không? Ngươi cũng đừng kích động quá, có chuyện gì cũng muốn giải quyết bằng vũ lực, nên nhớ tới tình cảnh hiện tại của ngươi a."

"Hiện tại cái mà chúng ta thiếu nhất chính là thời gian."

Cuồng Triều ngồi day day trán, hắn cũng đang rất đau đầu. Dương gia chết tiệt này … Người nào không chọc lại chọc tới cái tên điên này chứ? Mười Một cũng là một kẻ hung hăng đúng tiêu chuẩn, nếu ai dám chọc vào hắn, chắc chắn sẽ bị hắn điên cuồng đánh trả. Thế nhưng lần này cũng quá là điên cuồng rồi. Một người mà dám nghĩ tới chuyện tiêu diệt Cuồng bang sao? Cuồng Triều càng nghĩ càng không hiểu tên điên này đang định làm gì.

Mười Một nói: "Ngươi chuyển hết tư liệu về Cuồng bang qua cho ta. Thêm nữa, ngươi liên hệ Long Uy, nói với hắn là có ta muốn tìm."

"Ai?" Cuồng Triều rốt cuộc cũng hiểu ra. Đúng vậy. Không phải là bọn hắn còn có một minh hữu sao? Minh hữu là để làm gì? Chính là để lợi dụng khi cần thiết. Có minh hữu mà không lợi dụng không phải là quá lãng phí a.

Huống hồ Cuồng Triều cũng biết, Mười Một làm như vậy cũng chính là muốn cho Dương gia một đòn phủ đầu kiêm lời cảnh cáo, hắn muốn cường ngạnh mà nhắc nhở Dương gia rằng, năm đó hắn có thể diệt Đao hội, ngày hôm nay hắn cũng có thể diệt Cuồng bang. Năm đó có thể hủy diệt Trần gia, hôm nay cũng có thể hủy diệt Dương gia của các người.

Nếu như Dương gia thực sự còn có chút suy nghĩ, hơn nữa nếu không phải là quá kích động, hẳn bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ một chút. Dù sao vụ việc Trần gia bị diệt sạch không còn một mống cũng rành rành ra đó, Dương gia bây giờ có thể lớn mạnh hơn Trần gia bao nhiêu? Hơn nữa năm đó sau lưng Trần gia vẫn là có Ma Quỷ âm thầm hỗ trợ.

Hơn nữa, hiện tại Mười Một cũng không hề yếu nhược, chí ít bên cạnh hắn còn có Vận Mệnh bộ đội giúp đỡ. Chỉ cần hắn cùng Vận Mệnh vẫn còn là minh hữu, chỉ cần hắn đối với Vận Mệnh vẫn còn chút giá trị để lợi dụng, như thế thì Vận Mệnh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn.

Thở dài, Cuồng Triều rốt cuộc cũng bị Mười Một thuyết phục. Hắn cũng rõ ràng chuyện Dương gia cần phải giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì có lần đầu tiên khẳng định sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần đầu tiên cứu được Nguyễn Thanh Ngữ rõ ràng là may mắn, như vậy lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Vận khí không phải là lần nào cũng may mắn như vậy chứ? Cuồng Triều thật sự không dám tưởng tượng, nếu là lần tới Nguyễn Thanh Ngữ hoặc là Trương Hân Hân, hoặc là Âu Dương Nguyệt Nhi, bất kỳ ai trong số bọn họ bị người ta đụng tới, lúc đó chắc chắn sẽ rất lớn chuyện. Đến lúc đó cho dù là Long Hồn ra tay chỉ sợ cũng không còn giải quyết được.

Tư liệu về Cuồng bang cũng không khó để tra ra, ở cục Cảnh sát cũng có hồ sơ về bọn chúng. Cuồng Triều cùng nhóm hacker hàng đầu thế giới liên thủ, hệ thống bảo vệ mạng của cục Cảnh sát rất nhanh đã bị phá tan. Sau khi dễ dàng tìm được tư liệu về Cuồng bang, Cuồng Triều liền tổng hợp lại và chuyển qua cho Mười Một.

Ước chừng mười phút sau đó, Cuồng Triều nói qua bộ đàm: "Đã liên lạc được rồi, ngươi nhận điện thoại luôn chứ?"

"Ừm." Mười Một gật đầu. Trong tai nghe truyền ra một tiếng "Đích" khe khẽ. Sau đó là một hồi âm thanh sột soạt ầm ĩ, một lúc lâu sau thì im lặng.

Mười Một biết đầu dây bên kia đã kết nối được, cũng biết ở bên kia chính là Mười Ba. Chỉ là hai người này tính tình cũng thật quá kì quái, không ai chịu mở miệng nói trước.

Hai phút sau, trong điện thoại vẫn im lặng như trước.

Năm phút sau, không khí vẫn trầm mặc …

Mười phút …

Mãi tới gần một tiếng đồng hồ sau, Mười Ba rốt cuộc mở miệng nói một từ, nhưng là: "Cúp."

"A." Mười Một đáp.

"Có việc à?"

"Muốn mượn ba người của ngươi." Truyện được copy tại Truyện FULL

"Những ai?"

"Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi, Thiên Táng."

"Được." Mười Ba không hỏi hắn mượn người để làm gì, rất dễ dàng trực tiếp đáp ứng.

Kế tiếp hai người cũng không nói thêm gì nữa, hơn nữa lại cùng rất ăn ý mà cùng cúp điện thoại.

Mười Ba vừa buông điện thoại, Lục Đạo ngồi ở đối diện lắc nhẹ ly hồng tửu, cười nói: "Hắn muốn ra tay."

"Ra tay với ai?"

Lục Đạo nhún vai nói: "Không biết. Có thể là Từ Khiêm, cũng có thể là Vương gia. Bất quá ta cho rằng khả năng này là không lớn. Mười Một vẫn có chút cố kỵ nếu phải ra tay với bọn họ vào thời điểm này. Có khả năng lớn nhất chính là vì vụ bắt cóc cô gái tên Nguyễn Thanh Ngữ kia."

"Là kẻ nào làm việc đó?" Mười Ba vẫn hỏi bằng giọng điệu thờ ơ.

Lục Đạo nhấp chút rượu trong ly, nói: "Mười Một đã mượn người, rõ ràng là hắn đã biết đối phương là ai, hơn nữa thế lực của đối phương rất lớn, lớn đến nỗi một mình hắn không thể đối phó được. Thế nhưng cũng không phải là thế lực quá lớn đến mức làm cho hắn phải cố kỵ, cho nên hắn muốn ra tay để cho đối phương một lời cảnh cáo. Tổng hợp những yếu tố này lại, ta cho rằng có khả năng nhất chính là … Dương gia."

Mười Ba khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Lục Đạo cười nói: "Không biết Thiên Táng có muốn trả thù ta hay không, lần này chính là cơ hội để hắn trả thù a."

Mười Ba nói: "Hắn có thể cự tuyệt, ta cũng không ép."

Lục Đạo lắc đầu nói: "Hắn chắn chắn sẽ không cự tuyệt. Huống hồ hắn vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện của Mười Một. Hợp tác với Mười Một lần này xem như là thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Ha ha. Ái chà, ta quên mất là nha đầu Tuyết Linh Nhi kia hình như rất có thành kiến đối với Mười Một, không biết lần này có thể hết lòng giúp đỡ tên kia không chứ."

"Hỏi ý nàng đi."

Lục Đạo thở dài nói: "Cô bé Tuyết Linh Nhi này vẫn xử trí thiên về cảm tính nhiều quá. Làm nghề như chúng ta phải biết sống chết là chuyện bình thường, không được phép để tình cảm khống chế mới đúng chứ."

Mười Ba đáp khẽ một tiếng "Ừm", liền đứng dậy đi về phòng. Lục Đạo vẫn ngồi lại ở phòng khách, chậm rãi tận hưởng hương vị hồng tửu trong ly. Chỉ là trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên quang mang, không biết là hắn lại đang có chủ ý gì. Cuối cùng hắn ngửa đầu uống một ngụm cạn hết rượu trong ly, vươn đầu lưỡi liếm môi, khóe miệng nhếch ra một nụ cười.

Trường cao đẳng Tân Thành, đây là trường nơi Trương Hân Hân đang theo học. Hàng năm có một bộ phận sĩ tử thi trượt đại học sẽ lựa chọn vào cao đẳng học, chờ hai năm sau thi lại đại học. Trương Hân Hân cũng chính là một trường hợp như vậy, mục tiêu của nàng là Kinh thủ đại học. Đáng tiếc Trương Hân Hân đã không trúng tuyển trong lần thi trước, cho nên nàng không cam lòng, dứt khoát bỏ qua trường mà nàng đã trúng tuyển nguyện vọng hai để theo học tại trường cao đẳng này hai năm. Thực ra thì cũng chỉ là một năm, bởi vì năm ngoái Trương Hân Hân bị thương, nằm ở bệnh viện tròn một năm rồi.

Giờ tan học buổi chiều, sau khi tiếng chuông vang lên không lâu, từng nhóm học sinh từ trong trường học đi ra cổng.

"Hân Hân." Một tiếng kêu chói tai vang lên làm cho mọi người không khỏi hướng mắt qua nhìn.

Na Na cùng Lộ Lộ thở hổn hển chạy ra tới cổng trường mới đuổi kịp Trương Hân Hân. Na Na thở hổn hển, nhăn mũi trừng mắt hỏi: "Sao mà ngươi phải chạy thế? Chúng ta càng gọi ngươi càng chạy."

Trương Hân Hân thấy không tránh được, gượng cười nói: "Ta đâu có chạy. Ngươi có gọi ta hả? Chắc là do ở đây ồn ào quá, ta không nghe thấy ngươi gọi."

"Được rồi." Na Na khoát khoát tay, nói: "Ta với ngươi nói chuyện đi, được chứ?"

Trương Hân Hân giả vờ kinh ngạc, nói: "Có chuyện gì à?"

Na Na buồn bực nói: "Tiểu cô nương à. Buổi chiều ta nói với ngươi rồi mà, tối nay ngươi ra ngoài đi ăn cơm với chúng ta."

"A, không được đâu, ta từ chối."

Lộ Lộ vội vàng ngắt lời nói: "Ngươi đừng như vậy nữa có được không? Lúc chiều chúng ta đã hỏi trước tối nay ba ngươi có về nhà không, ngươi đã nói là không mà."

"Cái này …" Trương Hân Hân cười gượng nói: "Là ta nhớ nhầm, tối nay ba ta có về nhà."

Na Na mặt méo xệch, nói: "Được rồi, chúng ta về nhà với ngươi. Nếu như ngươi dám gạt chúng ta, ngươi chết chắc."

"Không được! Ta … ta phải ôn bài."

Na Na hừ hừ hai tiếng, mắt tỏ vẻ khinh thường, nói: "Ngươi mà ngoan ngoãn như thế sao?"

Trương Hân Hân thề như đinh đóng cột: "Ta là muốn ôn tập thật mà, lừa ngươi làm gì. Năm nay là năm cuối cùng ta được dự thi, lần này ta nhất định phải thi đỗ Kinh thủ đại học mới được."

"Được rồi, không ôn tập một hai ngày thì cũng có sao đâu. Coi như ngươi nể mặt bọn ta, tối nay ra ngoài ăn với bọn ta một bữa cơm có được không?"

Trương Hân Hân thở dài nói: "Na Na, các ngươi ngày nào cũng muốn ta ra ngoài ăn cơm là làm khó ta đó."

Na Na buồn bực nói: "Chỉ tại ngươi ngày nào cũng không ra nên chúng ta mới phải làm khó đó."

"Ta van ngươi, ta đối với anh chàng người lai điển trai kia thực sự không có chút hứng thú nào, các ngươi hãy buông tha cho ta đi. Ta thực sự phải về nhà ôn tập."

Lộ Lộ nói: "Được rồi, ta biết ngươi là cô nương ngoan ngoãn. Như vậy đi, tối nay ngươi ra ngoài ăn với bọn ta một lần. Đây là lần cuối cùng, có được không?"

Lúc này đến lượt Trương Hân Hân trợn trừng mắt: "Mỗi ngày người đều nói là lần cuối cùng, thế thì lúc nào mới là lần cuối cùng đây?"

Lộ Lộ ra vẻ tội nghiệp, nói như cầu xin: "Bây giờ ta không dám lừa gạt ngươi, thật sự sẽ là lần cuối cùng, được không?"

Trương Hân Hân chu miệng nói: "Ta không thích. Ta thật sự phải về nhà đọc sách."

Na Na nói: "Nhưng chúng ta đã đáp ứng với người ta rồi."

"Đó là chuyện của các ngươi, ta vẫn không đồng ý."

Na Na cầm lấy cánh tay Trương Hân Hân mà lắc lắc liên tục, đau khổ cầu xin: "Hân Hân à, ta van xin ngươi, coi như giúp bọn ta một lần thôi mà."

Trương Hân Hân lại càng hoảng sợ, kêu lên: "Đừng nói là các ngươi lại đem ta ra mà cá cược nhé?"

Na Na sửng sốt một chút, lập tức nhớ lại lần đầu tiên là phải bịa ra vụ đặt cược tiền với người ta mới lừa gạt được Trương Hân Hân ra ngoài ăn. Bất quá đó chỉ là nàng nói bừa, nếu Trương Hân Hân không nói ra thì nàng đã quên mất từ lâu rồi.

Na Na lập tức tùy cơ ứng biến, gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Ngươi định lừa gạt ai hả? Ngươi cho rằng người ta sẽ ngu ngốc đến mức ngày nào cũng đưa tiền cho các ngươi sao? Hay là vẫn cho rằng các ngươi có thể lường gạt người ta dễ dàng như thế?"

Na Na trong lòng chửi thầm: "Chính ngươi mới là kẻ dễ bị lừa gạt." Bất quá những lời này nàng không dám nói ra, chỉ cầm tay Hân Hân lắc lắc, đau khổ nói: "Không phải lừa gạt gì đâu. Anh chàng đó có rất nhiều tiền, đã đưa trước một ít tiền làm đặt cọc. Ngày hôm nay nếu ngươi không chịu đi cùng thì bọn ta phải trả lại tiền, mà tiền thì bọn ta tiêu xài hết rồi, cho nên lần này bất kể như thế nào ngươi cũng phải giúp bọn ta đấy."

Trương Hân Hân nhìn vào bụng nàng, hỏi: "Thế cái bụng của ngươi đã giải quyết hay chưa?"

"A?" Na Na ngẩn người, lúc này mới nhớ lại chuyện nàng đã nói với Trương Hân Hân rằng bản thân nàng đang mang thai, mà kỳ thực trong bụng nàng ngay cả phân cũng không có.

"Ta …" Na Na vừa mới mở miệng lập tức ngậm ngay lại. Bởi vì nàng thấy cô giáo của bọn họ đang đi qua chỗ này, chuyện như thế có là giả thì cũng tuyệt đối không dám nói ra trước mặt cô giáo.