Nhân Gian Băng Khí

Chương 653: Không chiếm được ngươi, ta tình nguyện hủy ngươi (1)




Cảnh sắc Đông Hải rất đẹp, nhất là vào lúc hoàng hôn.

Lúc này, ánh dương rực rỡ chói lọi chìm dần vào đường chân trời. Biển xanh như được nhuốm lên màu vàng rực rỡ trông thật diễm lệ. Màu vàng của biển, xa xa là mấy con thuyền, gió biển thổi lồng lộng, còn có sóng biển đang dào dạt vỗ vào bờ tạo nên một cảnh đẹp nên thơ và yên bình.

Bệnh viện Đông Hải.

Chính là bệnh viện mà lần trước Âu Dương Nghuyệt Nhi từng nằm, cũng trong căn phòng tương tự song không phải phòng mà Âu Dương Nguyệt Nhi lần trước đã ở. Bởi phòng bệnh kia Âu Dương Nguyệt Nhi từng ở qua, mọi người cho dù có bị đánh vỡ đầu đều muốn nằm trong đó. Nghe nói còn có người chịu bỏ ra giá trên trời chỉ vì tại căn phòng này Âu Dương Nguyệt Nhi ngủ qua một đêm. Trong lúc nhất thời người có bệnh cũng như không có bệnh đều ùn ùn kéo đến bệnh viện tham quan, bệnh viện tự nhiên cũng vui vẻ đón chào cái mỹ sự từ trên trời rơi xuống này.Hiệu ứng ngôi sao mang đến ích lợi thật là lớn a, huống hồ, hiện tại danh khí ngươi kia cơ hồ là cao đến mức không thể cao hơn được nữa.

So sánh với phòng bệnh Âu Dương Nghuyệt Nhi từng nằm, cùng một tầng lầu, song các phòng khác thì yên ắng hơn không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này,cách "căn phòng ngôi sao" kia mấy phòng là phòng bệnh của Dương Tư Vũ.

Sau khi cùng DK chiến đấu tới tận giữa trưa, không biết DK dùng thủ đoạn gì, trước mũi bao nhiêu cảnh sát đang bao vây nói biến mất liền biến mất, sau đó ngay cả cảnh khuyển cảnh sát điều tới cũng ko ngửi được tung tích mùi của hắn.

Mà Mười Một cũng đồng dạng không có chạm mặt cảnh sát thủ dưới chân núi, mang Dương Tư Vũ cùng Thính Phong - Cuồng Lôi qua khu vực cảnh sát đang phong tỏa, đi thật lâu cuối cùng mới bắt được một chiếc tắc xi để về thành. Về phần cục diện rối rắm lưu lại tự có cảnh sát thu thập, Long Hồn cũng phái người theo cảnh sát giao thiệp. Vấn đề này bọn hắn không quan tâm.

Đến nội thành, bọn họ tức tốc chạy tới bệnh viện, bởi vì Dương Tư Vũ đang hôn mê bất tỉnh lại xuất hiện bệnh trạng thấp thiêu, nói mê. Điều này làm cho "Thủ lãnh" Thính Phong lo lắng không yên, kiên quyết la hét muốn đưa nàng đến bệnh viện.

Đi tới bệnh viện trải qua kiểm tra của bác sỹ cũng hiểu rõ, phán đoán sơ bộ đây là thể hư, tinh thần chịu sức ép quá nặng, hơn nữa lại trải qua tình huống kích động, tình hình cụ thể cần phải lưu lại để quan sát. Cứ như vậy, Dương Tư Vũ bị Thính Phong cố chấp an bài vào bệnh viện cho đến hôm nay

Giờ phút này, ba người cùng canh giữ ở trong phòng bệnh, bên ngoài đã có Cuồng Triều cùng hacker hội chú ý. Lấy bản lãnh của DK muốn vô thanh vô tức len lén lẻn vào mà không để Cuồng Triều phát hiện thì còn có thể, nhưng trong phòng còn có Mười Một so với DK không nhược bao nhiêu, càng huống chi Thính Phong cùng Cuồng Lôi hai người so ra cũng không phải người yếu. Có Long Hồn dị năng tổ ba người cao thủ trấn thủ, coi như là Vận Mệnh 13 muốn len lén lẻn tiến vào giết người, đại khái cũng không phải chuyện dễ dàng.

Sau khi trời chiều chìm hẳn vào đường chân trời, màn đêm khoan thai phủ xuống nhân gian. Trong thành thị, từng ánh sáng chói mắt của đèn đuốc giống như đang chào đón bóng đêm tới thăm.

" Ọc ọc …"thanh âm không hợp lúc phát ra từ bụng Cuồng Lôi, Thính Phong tức giận quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, có Mười Một ở bên cạnh, tính tình Thính Phong thu liễm rất nhiều. Vết sẹo trên đùi cơ hồ làm cho nàng vài lần muốn phát điên, mỗi ngày xế chiều đều đuổi theo thầy thuốc hỏi có biện pháp nào tiêu tan cái vết sẹo đáng chết này không. Trong đó có một người thầy thuốc rất khôi hài trả lời một câu: "Đi chỉnh dung đi." Kết quả,Thính Phong tốn ra một cái bạt tai giúp anh ta "đi chỉnh dung"

Sờ sờ cái bụng đang kêu, Cuồng Lôi hướng Thính Phong cẩn thận nói: "Ta đi mua đồ ăn giúp các ngươi"

Thính Phong tức giận thầm thì: "Tên mập đáng chết, suốt ngày chỉ có biết ăn thôi."

Cuồng Lôi ngượng ngùng cười khan một tiếng, sau khi hướng Mười Một gật đầu liền rời đi. Trong phòng bệnh, chỉ còn lại có Thính Phong, Mười Một cùng Dương Tư Vũ đang hôn mê bất tỉnh, nhất thời không khí bỗng trầm xuống.

"Ôi!" Thính Phong đột nhiên sâu kín địa thở dài một tiếng, nói: "Tư Vũ rốt cuộc bao giờ mới có thể tỉnh a?"

Mười Một không có lên tiếng.

Thính Phong nhéo tay Dương Tư Vũ, thần sắc ảo não. Nếu không phải nàng đem Dương Tư Vũ đánh hôn mê, sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng chỉ đem người đánh ngất mà thôi nào có biết thể chất người ta yếu đuối. Nhẹ nhàng đánh một cái, cư nhiên liền từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Đến lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ỹ, mấy người cước bộ vội vã nhắm thẳng bên này đi tới. Theo sau là tiếng thanh âm: "Thiếu gia, đúng căn phòng này rồi."

"Bịch" cửa bị đẩy ra, Thính Phong quay đầu nhìn lại, ngoài cửa đứng 5 người, trong đó có ba người buổi sáng hôm nay theo chân bọn họ tại quán cà phê. Buổi sáng còn tưởng rằng bọn họ là người của Ma Quỷ bây giờ Thính Phong từ miệng Cuồng Lôi đã hiểu rõ, nguyên lai bọn họ chính là người của Trương gia ở hải ngoại, cái tên mặt trắng nhỏ chính là Trương Chấn,cháu của Trương Hồ Ly người cầm quyền Trương gia, và cũng chính là hôn phu trên danh nghĩa của Dương Tư Vũ.

Lại nói tiếp Trương Hồ Ly, con người này cũng không đơn giản. Trương Hồ Ly nguyên danh Trương Hồ, danh hiệu hắc tâm Hồ Ly, sớm có tên tuổi trong hắc đạo. Sau lại bởi vì bán đứng lão Đại để tiếm quyền. Kết quả không có thành công bị đuổi giết. Trương Hồ quyết đoán thật nhanh bỏ lại cơ nghiệp bên này mang theo huynh đệ trung thành và tiểu đệ, cả nhà di dân đến Hà Lan. Dựa vào tài ngoại giao khôn khéo, cùng với cánh tay sắt và máu từ buôn lậu đi lên thiết lập một mảnh giang sơn. Hôm nay cơ nghiệp Trương gia tại nước ngoài điên cuồng bành trướng tới tình trạng khó có thể tưởng tượng, quan hệ thiên ti vạn lũ của hắc bang khắp nơi trên thế giới, trong đó một bộ phận không nhỏ chính là công lao của Trương Hồ. Sau đó Trương Hồ phỏng theo hình thức quản lý của Trung Quốc tứ đại gia tộc, tập trung bồi dưỡng các gia tộc mới nổi. Đương nhiên, chính thức quyền lợi vẫn là tập trung tại con cái hắn. Tới đời Trương Chấn, Trương Chấn chính là cháu trai duy nhất của hắn, cho nên tất cả mọi người đều biết, nếu như không có gì đặc biệt, Trương Chấn chính là người nối nghiệp duy nhất củaTrương Hồ.

Đối mặt với Mười Một, Trương Chấn cũng do dự một chút, có thể bởi vì xế chiều sẽ có hai cao thủ gia tộc chạy tới, hắn cũng vững dạ lên, đối Thính Phong dương dương cằm nói: "Ta là đến xem Dương Tư Vũ."

Từ buổi sáng sau khi cùng Thính Phong, Cuồng Lôi đánh qua một trận, Trương Chấn liền lập tức cho người điều tra bọn họ. Thông qua vài đại hắc bang có quan hệ mật thiết với Trương gia,tầng tầng quan hệ được triển khai, cuối cùng dựa vào mấy tấm ảnh chụp được vất vả hỏi thăm một phen, nguyên lai hai người này đúng là làm việc trong cơ cấu cao tầng tại Trung Quốc.

Trương Chấn cũng không quan tâm bọn họ là ai, chỉ biết Thính Phong cùng Cuồng Lôi là người Trung Quốc liền thở dài một hơi, đoán Dương Tư Vũ đại khái là được bọn họ cứu, bởi vì chính mình hành động lỗ mãng mới khiến song phương mạc danh kỳ diệu đánh một trận. Cho nên giờ phút này nghe được tin tức về địa chỉ Dương Tư Vũ, không có bận tâm nhiều lắm về Thính Phong cùng Cuồng Lôi liền vội vã mang theo người chạy tới đây. Hắn nghĩ, nếu đúng là làm việc tại nước nhà, cho dù như thế nào cũng không dám hạ độc thủ với hắn.

Thính Phong không có đáp lại hắn, mà là lấy ánh mắt liếc về Mười Một ngồi ở một bên. Trương Chấn đầu tiên là lo lắng nhìn Dương Tư Vũ nằm ở trên giường, sau đó lại nhìn một chút Thính Phong, khéo léo nhìn thấy Thính Phong nhìn về phía Mười Một, xem ra người này là thủ lĩnh của đối phương, nhưng nhìn hắn bộ dáng tuổi còn trẻ, thoạt nhìn tư nhã như văn nhân, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi. Mười Một ngồi ở trên ghế không nói một lời, cũng không thấy hắn. Cũng chưa nói đồng ý hoặc phản đối.

Trương Chấn chỉ là nhìn Mười Một một lát liền không có hứng thú, đại thiếu gia Trương gia từ nhỏ lớn lên được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cho tới bây giờ không ai dám không cầm con mắt nhìn hắn liếc mắt một cái. Nhìn thấy bộ dáng Mười Một một mặt lãnh đạm, Trương Chấn tâm lý có một cỗ tức khí, nhưng không biểu lộ ra trên mặt, trực tiếp hướng về phía Dương Tư Vũ đi tới.

Bốn tên bảo tiêu phía sau hắn lập tức đuổi theo, lúc này, Mười Một mới nghiêng người hướng phía bên này, bất quá ánh mắt hắn xem không phải Trương Chấn, mà là rơi vào tên bảo tiêu người ngoại quốc có mái tóc màu cà phê.

Từ khi cửa bị đẩy ra, tên bảo tiêu này liền nhìn chằm chằm vào Mười Một, lúc này hai người bốn mắt giao tiếp, sau khoảng khắc ngắn ngủi tiếp xúc liền đều tự dời đi. Bảo tiêu nhăn mày, người trẻ tuổi này thoạt nhìn tư nhã như văn nhân không có khả năng công kích, tay chân cơ thể không có vẻ gì khỏe mạnh, nhìn qua như người bình thường có thể gặp ở bất kỳ phòng tập thể hình nào. Hơn nữa trên người hắn cũng không có nửa điểm sát khí, trừ ra ánh mắt lạnh lùng thì cũng không có chỗ đặc biệt, nhưng là tại sao từ khi chứng kiến, trực giác cảm giác người này phi thường nguy hiểm?

Nghĩ tới đây, tên bảo tiêu này không khỏi lần nữa hướng ánh mắt liếc về Mười Một. Chỉ là Mười Một đối với ánh mắt chú ý của hắn giống như không có phản ứng. Bảo tiêu nghi hoặc lắc đầu, thu hồi ánh mắt. nguồn TruyenFull.vn

Trương Chấn bước nhanh đi tới trước giường, đau lòng địa nhìn Dương Tư Vũ vẻ mặt tái nhợt mê man, nhẹ nhàng cầm tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tư Vũ "

Thính Phong nhăn mày, nhưng cũng không có ý tứ ngăn cản. Nếu Mười Một chưa từng mở lời, nàng cũng khó mà nói ra.

Trương Thác ngẩng đầu hướng Thính Phong hỏi: " Nàng làm sao vậy"

Thính Phong hừ nhẹ một tiếng nói: "Chính mình hỏi thầy thuốc." Vừa nói liền đi tới cái ghế một bên ngồi xuống.

Trương Chấn hướng ánh mắt về một gã bảo tiêu phía sau, tên bảo tiêu tên gọi Vĩ ca gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài. Trương Thác nắm tay Dương Tư Vũ, đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tư Vũ, ta là Trương Chấn a."

Dương Tư Vũ không có nửa điểm phản ứng, bên giường dụng cụ biểu hiện tình huống thân thể của nàng cũng rất bình thường, chỉ là còn chưa tỉnh lại.

Đợi một hồi, Vĩ ca đã trở về, đi tới bên cạnh Trương Chấn ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu. Mặc dù thanh âm rất nhẹ, nhưng Mười Một cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Đã bị kích thích?" Trương Chấn nhíu nhíu đầu mày. Trương Vĩ ca nhỏ giọng nói: "Chính là thầy thuốc nói như vậy. Hắn nói không lâu trước đây chịu qua tổn hại sức khỏe, thân thể vốn cũng rất suy yếu, hơn nữa tinh thần áp lực vẫn rất nặng, sau khi bị kích thích liền tiến nhập hôn mê sâu, chính là một loại ý thức tự bảo vệ, đợi tỉnh dậy rồi sẽ không có việc gì."

Trương Chấn hỏi: "Có hay không nói nàng sau bao lâu sẽ tỉnh?"

"Cái này •••" Vĩ ca ấp úng vài tiếng không có trả lời.

"Chính là thầy thuốc cũng không có thể xác định "

Vĩ ca gật đầu.

Trương Chấn liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí rõ ràng chuyển lạnh: "Nói cách khác, nàng bây giờ có thể biến thành người thực vật ?"

Vĩ ca cúi đầu không dám nói thêm nữa, là cháu do Trương Hồ Ly một tay đào tạo tuy không có học được từ tổ phụ sự khôn khéo, nhưng thủ đoạn thiết huyết của hắn thì học đủ cả mười phần. Đừng nhìn hắn đôi khi biểu hiện ngây thơ, làm việc cũng không suy tính kỹ càng, nếu hắn thật sự nóng giận, hắn cũng là một nhân vật tàn nhẫn.

Trương Chấn không có tiếp tục trách cứ kẻ dưới tay, ngơ ngác đứng ở bên giường nhìn Dương Tư Vũ, sau nửa ngày đột nhiên nói: "Ta muốn dẫn nàng quay về Hà Lan "

Bốn người bảo tiêu đều là sửng sốt, không hẹn mà cùng hướng Thính Phong nhìn lại. Chỉ có tên bảo tiêu tóc màu cà phê đen mới hướng ánh mắt về Mười Một.

Thính Phong nhíu mày, nói: "Không được "

Trương Chấn dương đầu nói: "Nàng phải được trị liệu tốt nhất ?"

Thính Phong trừng mắt nhìn hắn nói: "Nơi này là Trung Quốc, không tới phiên ngươi tới làm chủ!"

" Ngươi ••• "

"Thiếu gia!" Trương Thác đang định phản bác, Vĩ ca vội lên tiếng ngăn cản, tiến lên từng bước đến bên tai Trương Chấn nhỏ giọng thì thầm vài câu. Từ nhiên thanh âm của hắn cực thấp, nhưng Mười Một cũng nghe được hắn nói chính là: "Đại lão bản nói qua, chúng ta không thể tại Trung Quốc gây chuyện. Nếu không hiệp nghị Đại lão bản cùng thiếu gia trước đó sẽ phế bỏ"

Mặc dù Mười Một không biết rõ ràng Trương Hồ cùng Trương Chấn có hiệp nghị gì, song tựa hồ thật sự đem kiêu ngạo của Trương Chấn đè xuống. Hít vào một hơi, Trương Chấn cưỡng chế tức giận, nói: "Hảo, ta có thể không mang theo Tư Vũ đi nhưng là…"

"Không nhưng gì hết " Thính Phong chỉ chỉ cửa, nói: "Xem xong hết rồi sao? Xem xong hết rồi các ngươi có thể đi. Cánh cửa ở bên kia, thứ lỗi ta không tiễn."

"Ngươi,,,,,,!" Trương Chấn cắn răng, trợn mắt địa trừng mắt nhìn Thính Phong.

" Thiếu gia." Vĩ ca vội vàng ý bảo hắn không nên xúc động, đồng thời nhỏ giọng nói: "Chúng ta hay là đi trước đi

"Không!" Trương Chấn cố ý lớn tiếng nói: "Ta muốn lưu lại cùng Tư Vũ!"

"Trương thiểu gia." Thính Phong nhếch chân lên, không ngại để cho nội khố của chính mình bại lộ trong mắt bọn đàn ông ở đây. Cánh tay nâng cằm tựa vào cái tay vịn, vẻ mặt quyến rũ, nhìn hắn nói: "Các ngươi Trương gia tại Hà Lan đích xác có thể đi ngang, nhưng nơi này là Trung Quốc. Như thế nào? Thật muốn ta gọi cảnh sát đến mời ngươi đi?"

Vĩ ca cũng tại hắn bên tai nói: "Thiếu gia, nữ nhân này thế nào cũng là nhân viên cao cấp của Trung Quốc, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa Dương tiểu thư còn không có tỉnh, chờ nàng tỉnh dậy rồi đem nàng đi cũng không muộn."

Trương Chấn rất không đành lòng song cũng xuôi xuôi, quay lại nhìn một chút Dương Tư Vũ, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Thính Phong, quát: "Chúng ta đi"

Sau khi làm cho Trương Chấn nổi giận đùng đùng mang theo bốn người bảo tiêu rời đi, Thính Phong mới đứng ở mặt tiền tay phẩy phẩy, ngữ khí mang theo một tia chán ghét nói: "Nhị thế tổ, thật đáng ghét."

Vừa qua hơn mười phút đồng hồ, Cuồng Lôi đi ra ngoài mua thức ăn chưa có trở về. Thính Phong rốt cục không nhịn được tự ngôn tự ngữ nói thầm: "Tên lợn, lại đi ăn vụng rồi."

Vừa mới dứt lời, cửa phòng đã được một người đẩy ra, cái tên "lợn" trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ suất cơm đi vào. Đầu tiên nghênh đón hắn là một đạo ánh mắt mang hình viên đạn, bất giác thịt béo toàn thân run rẩy căng thẳng Cuồng Lôi thầm nghĩ, người nào lại làm cho này cô nãi nãi này tức giận?