Nhân Gian Băng Khí

Chương 634: Tình hình của Tư Vũ




Đã vào đêm khuya, toàn bộ tiểu khu im ắng, ban đầu bên vũ nội đối diện còn lé loi vài ánh đèn, bây giờ cũng đã tắt hết. Có thể bởi vì đây là khu vực chờ phá hủy,nên trong tiểu khu cũng không có mở điện, sau đêm khuya toàn bộ biến thành một mảng tối đen.

Tối đến dễ sợ, vắng lặng như tờ.

Mười Một không có mở đèn, vẻn vẹn ánh trăng xuyên qua cửa sổ đối với hắn cũng đã đủ rồi (kiokew:cận đấy anh ạ). Trong khu vực này mà mở đèn thì chẳng khác gì hải đăng giữa biển, rất rõ ràng.

Nhàm chán ngồi trên giường tĩnh tọa luyện công, đây là chuyện duy nhất Mười Một có thể làm, canh giữ một người sống dở chết dở bên cạnh, hắn thực sự là chuyện gì cũng không thể làm nổi. May mà nơi này đồ ăn coi như đầy đủ, mặc dù Thính Phong nói đồ ăn và thức uống chỉ đủ cho một người dùng trong một tuần, tuy nhiên là nàng nhằm vào khổ người và sức ăn của Cuồng Lôi mà tính. Mười Một tính toán qua, nếu như hắn tiết kiệm một chút, thức ăn dự trữ nới đây đủ để một mình hắn ăn hơn hai mươi ngày thậm chí hơn một tháng. Dù sao Mười Một cũng từng được huấn luyện, cần thiết thì nhịn ăn nhịn uống vài ngày cũng không sao, dù là mỗi ngày ăn rất ít cũng đủ để chống đỡ. Tuy nhiên dưới tình huống ăn không đủ no thì thể lực tiêu hao là điều chắc chắn. Vì để duy trì thể lực, hắn mới đem lượng đồ ăn thức uống áp chế trong vòng một tháng, nếu không lấy trình độ của Mười Một thì, phân lượng đáng để ăn trong một tuần hắn có thể dùng để chống đỡ hai ba tháng không chết đói.

Bây giờ lo lắng duy nhất chính là Thính Phong không có dự trữ nhiều đường glucoza, lượng đường còn lại nhiều nhất chỉ đủ cho Dương Tư Vũ duy trì bốn ngày, đến khi đó hoặc là hắn nhanh chóng bổ sung đường, hoặc là đem Dương Tư Vũ cho Long Hồn xử lý. Bằng không mất đi nguồn đường glucoza duy trì dinh dưỡng, Dương Tư Vũ chỉ có thể ngọc nát hương tan.

Lắc đầu, Mười Một lại đem những suy nghĩ phiền lòng này quăng ra khỏi não (kiokew:tức là bửa đầu, cầm lấy, ném ra ngoài, ae cũng biết đấy…), rồi đem suy nghĩ để lên người DK. DK xuất hiện làm cho Mười Một rất là giật mình, tên này ở Ma Quỷ địa vị rất cao, siêu cấp sát thủ nghỉ hưu nhiều năm lại cũng tới Trung Quốc. Chẳng lẽ Ma Quỷ đối hắn coi trọng đến mức để nhân vật như DK lên đường sao?

Nghĩ đến DK, ngay cả Mười Một cũng không nén nổi đau đầu. Thân cùng là sát thủ với nhau hắn vô cùng hiểu, một sát thủ sẽ mặc tất cả thế tục đạo đức với ràng buộc pháp luật, chỉ cần tập trung vào mục tiêu dùng mọi thủ đoạn, cho dù chỉ vì giết một người mà phá hủy tất cả cũng có khả năng. Mười Một không sợ DK, nhưng mà sự xuất hiện của DK quấy rầy tất cả kế hoạch của hắn.

Nhất là DK kia hành động như mèo, ngay cả Mười Một cũng thiếu chút nữa không tránh kịp, nếu như là những người khác trong Hắc Ám Thập Tự gặp phải người này là chết chắc. Có lẽ, đem DK dẫn đến Long Hồn là lựa chọn tốt nhất.

Hít một hơi thật sauu, Mười Một đè xuống những suy nghĩ lung tung, tâm tình lại một lần nữa yên lặng, bắt đầu lặng lẽ vận chuyển Long gia nội công tâm pháp Thiên Long quyết.

Cùng lúc đó, tại Trung Quốc ở một nơi nào đó.

"DK hắn cũng tới Trung Quốc rồi à?"Mười Ba ngồi ở trên sô pha, trong tay vuốt ve một thanh tiểu đao. Từ khi Thiên Trảm trả lại cho Mười Một, Mười Ba lại lấy ra chuôi đao đã lâu không lộ ra trước mặt người khác. Tiểu đao này so với Thiên Trảm dài hơn một ít, không đen xì giống Thiên Trảm mà vô cùng lộng lẫy, dưới ánh đèn tiểu đao lại nổi lên một trận ánh bạc kỳ lạ.

Xuyên thấu qua ánh sáng có thể thấy thân đao có những hoa văn máu, nhưng đây không phải là được vấy lên mà sau khi ra lò đã là vậy. Cái chuôi đao này chính là vũ khí của Mười Ba, Trung Quốc Thần binh phổ xếp hàng thứ ba mươi bảy, đao danh Huyết Sát!!!(coooool, ai nhớ Thiên Trảm hạng mấy không)

"Ân" Lục đạo ngồi đối diện Mười Ba, trong tay vung vẩy chén rượu đỏ nói: " Tuy nhiên mục tiêu của hắn dường như là Mười Một."

Thiên Táng đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào chén rượu trên tay Lục Đạo, Lục đạo vô cùng thích rượu đỏ, bởi vì hắn cảm thấy rượu đỏ có màu sắc như máu. Tuy nhiên trong chén rượu này đúng là máu, mặc dù chỉ là máu rắn. Lục đạo đáng chết, hắn trời sinh tâm lý biến thái hay không, vì sao lại thích máu? Lục đạo uống máu, ngay cả Thiên Táng giết người như cỏ rác cũng không nén nổi nỗi sợ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Có thích ta đi tiêu diệt hắn hay không?" Thiên Táng liếm môi, cố gắng không nhìn tới chén rượu của Lục đạo mà nói

"Không cần." Lục đạo lắc đầu "Hiện nay hắn cùng kế hoạch của chúng ta cũng không có xung đột chi, nhưng cũng không thể không phòng ngự.Hơn nữa chúng ta bây giờ không có nhiều tinh lực như vậy mà đi quản hắn, quan trọng là…"

Lục đạo liếc Thiên Táng một cái, nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn."

Đối với đả kích không lưu tình của Lục Đạo, Thiên Táng trái lại không có lộ vẻ bất mãn, chỉ là bĩu môi phản bác: "Chưa từng đánh, sao ngươi biết ta không phải đối thủ của hắn?"

"Hắn nói đúng là sự thật"Mười Ba cuối cùng cũng góp chuyện, ánh mắt lạnh nhạt vốn đang liếc nhìn chén rượu trong tay Lục Đạo, tiếp theo lại ném về phía Thiên Táng, nói: "Ta từng tiếp xúc với DK, hắn không phải là kẻ dễ đối phó."

Đến cả lão đại cũng nói vậy, Thiên Táng cũng lui xuống không tranh cãi nữa, gãi gãi mái tóc trắng đứng ở một bên khó chịu.

Lục Đạo thở dài: "Thiên Táng, ngươi đừng cho là chúng ta xem nhẹ ngươi.DK người này ngươi không biết, Mười Ba đã cùng đánh một trận với hắn, hắn có thể không mất một sợi tóc nào mà chạy thoát khỏi tay Mười Ba đã có thể thấy được bản lĩnh không tầm thường rồi. Đổi lại là ngươi, ngươi cho là mình có khả năng này sao?"

Thiên Táng mở miệng, cuối cùng sự tức giận hóa thành một tiếng than thở yếu ớt. Có thể từ trên tay Mười Ba chạy thoát không mất một sợi tóc nào, hắn làm không được. Bản lĩnh biến thái của Mười ba mặc dù Thiên Táng* không hoàn toàn rõ ràng, nhưng mà Mười Ba thỉnh thoảng biểu hiện một chút ra ngoài đã đủ để hắn ngưỡng mộ. Thiên Táng cũng không rõ lắm giữa Mười Ba và DK xảy ra chuyện gì, nhưng DK có thể không mất một sợi tóc nào chạy thoát khỏi Mười Ba thì có thể nói bản lĩnh của hắn đã lọt top thế giới rồi. Cho dù là sát thủ đỉnh cấp đương thời Thiên Vương tinh, cũng là bị Mười ba đánh cho si cà que mới miễn cưỡng thoát được một mạng, sau đó lui về tuyến hai làm huấn luyện cho Mười Một.

Lục đạo ngẩng cố lên, uống non nữa miệng rượu máu, liếm liếm bờ môi đỏ mà nói: "Nhưng mà DK chúng ta không thể không quản hắn, vấn đề là trừ Mười Ba ngươi ra, còn có ai có thể theo rõi DK nữa?"

Ánh mắt Mười Ba lần nữa trở lại trên người Lục Đạo, giọng nói lạnh nhạt: "Ý ngươi thế nào?"

Lục đạo trên mặt mang ý cười đầy âm mưu: "Mục đích của hắn là Mười Một, không bằng đem hắn ném cho Mười Một?"

Thấy được trên Lục đạo có mùi âm mưu khó hiểu, Thiên táng không kiềm chế được rùng mình một cái, đồng thời trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, chúc Mười Một may mắn nha.

Đối với đề nghị của Lục đạo, Mười Ba nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, hắn không phải là đối thủ của DK."

Thiên táng hơi hé miệng lộ ra vẻ mặt giật mình, Mười Ba đối với Mười Một đánh giá rất cao, nhưng mà lần này hắn nói Mười Một không phải đối thủ của DK, như thế thì DK rốt cuộc mạnh đến mức nào đây?(kiokew:thua ta một ít)

"Chúng ta phải thử vào hắn chứ." Lục đạo nói: "Kế hoạch của chúng ta không thể bởi vì DK mà thay đổi, ngươi bây giờ vừa lúc không có tinh lực đi quản hắn, người duy nhất có thể chế trụ hắn là Mười Một. Không thì chúng ta cho hắn cái căn cứ chẳng lẽ là phí đi à."

Lục đạo nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Mười Ba, cười nói: "Hơn nữa sau lưng Mười Một còn có Long Hồn, DK cho dù dũng cảm cỡ nào cũng không thể không suy nghĩ."

Mười Ba lắc đầu:"DK ta thấy thực sự hắn là người điên, hắn phát điên khủng bố đến mức các ngươi không thể tưởng tượng. Long hồn?Nếu là hắn thực sự điên lên, ta sợ ngay cả Long hồn cũng không thể ngăn chặn hắn. Với lại sức mạnh của hắn thực quá kinh người, nhiều nhất là đuổi được hắn đi, chứ muốn lấy mạng hắn, ta cũng không nắm chắc. Với lại…"Dừng một chút, Mười Ba tiếp tục nói:"Mười Một bên cạnh còn có Dương Tư Vũ, đụng đầu DK là chết chắc chắn."

Nhớ đến Dương Tư Vũ, trên mặt Lục Đạo cuối cùng lộ ra vẻ mặt có chút nhân tình mà than thở: "Chuyện này là lỗi của ta, ta tính toán tất cả khả năng, duy chỉ không nghĩ tới Ma Quỷ có thể chạy đến từ phía sau ngáng một bước. Ma quỷ!"

Lục Đạo trong mắt hiện lên một tia lãnh khốc, lạnh giọng: "Chờ đến khi ta ra tay, ta sẽ cho các ngươi một cái giáo huấn sâu sắc."

Trên đời này dám giáo huấn Ma Quỷ, chỉ sợ cũng chỉ có trí tuệ của Lục Đạo và sức chiến đấu của Vận Mệnh mới có thể nói ra. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Vận Mệnh nhất định phải được dẫn dắt dưới tay Mười Ba mới được, đổi lại là người khác, Lục Đạo cho dù trí tuệ phi thường đến mấy cũng không có khả năng nói ra.

"Đừng nói nhảm nữa."

Mười Ba lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói:"Không cần phải khí thế như thế, trước mắt cứ xử lý tốt mọi chuyện cái đã."

Lục Đạo đưa một tay xoa huyệt Thái Dương, nói: "Bất kể chúng ta nghĩ như thế nào, mục tiêu của DK lần này là Mười Một, cho nên hắn nhất định sẽ truy tìm Mười Một. Bây giờ vấn đề bên cạnh Mười Một lớn nhất chính là Dương Tư Vũ, nếu như không bị liên lụy, một mình hắn cho dù không dễ dàng chống lại DK, nhưng ta nghĩ bảo vệ tánh mạng cũng không thành vấn đề."

Lúc này, loa phong thanh trong phòng bỗng truyền ra âm thanh đứt quãng của Long Uy: "Lục Đạo, mặc dù ngươi đã tính kế Đán Đao, nhưng hắn chịu quên mình giúp đỡ chúng ta thực hiện kế hoạch, chúng ta thế nào lại có thể đối với hắn như thế? Chúng ta không thể bảo vệ tốt vợ chồng Dương Tử Nghiệp đã là một sự xỉ nhục rồi, bây giờ Dương Tư Vũ chính là nỗi lo lắng cuối cùng của Đán Đao, không cần thiết cũng phải đi tính kế nàng chứ?"

Lục Đạo cười khổ: "Không cần nói ta bất cận nhân tình như thế được không? Giống như ta máu lạnh lắm ấy."

Thiên Táng nghe vậy liền lộ ra cái vẻ mặt "Lại chẳng"

Lục Đạo ánh mắt sắc bén, trừng mắt nhìn Thiên Táng một cái, làm cho hắn nín như ve mùa đông(???), rồi mới lên tiếng: "Ta cho tới bây giờ chưa từng tính kế ba người họ Dương kia, ta bây giờ đang nghĩ làm thế nào để đưa Dương Tư Vũ đi. Nếu như nàng ở lại, đụng phải DK các ngươi cho rằng nàng còn có cơ hội sống sao? Thậm chí nàng còn có thể liên lụy tới Mười Một. Nếu Mười Một không cản được DK, làm cho hắn phát hiện ra chúng ta, đặc biệt Mười Ba cũng đang ở Trung Quốc, các ngươi có cảm thấy DK có thể nảy sinh hứng thú với chuyện của chúng ta hay không? Cho dù không, hắn có thể hay không tìm Mười Ba gây phiền toái. Đến lúc đó, mọi chuyện lại trở thành phiền toái của chúng ta"

Sau khi Lục Đạo phân tích xong, trong đại sảnh một trận trầm lắng, một lúc sau Mười Ba ngẩng đầu hỏi: "Long Uy, Mười Một ở đâu?"

Âm thanh Long Uy vang lên: "Ta chỉ biết hắn được Long Hồn giấu đi thôi, tạm thời không tìm thấy hắn."

Thiên Táng hỏi: " Bọn Cuồng Triều cũng không biết sao?"

"Ta đã hỏi Cuồng Triều, nhưng hắn không chịu nói."

Lục Đạo nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên cằm, lẩm bẩm: " Xem ra bọn họ đối với chúng ta vẫn phải có cảnh giác a. Ê, như vậy cũng tốt, nếu như chúng ta không tìm thấy, chắc chắn DK cũng không dễ dàng tìm được, đã thế cho hắn cứ chậm rãi đi tìm người a. Nhưng mà nhất định phải bảo đảm, trước khi DK tìm được Mười Một, chúng ta phải mang được Dương Tư Vũ đi. Nếu chậm một bước, Mười Một và Dương Tư Vũ có lẽ khó lòng sống sót."

"Chuyện tìm người giao cho ta đi." Long Uy nói.

Lục Đạo gật gật đầu, nhất thời khổ não nói: " Ta bỗng nhiên thấy hâm mộ Hắc Ám Thập Tự rồi đó, vì sao bọn họ có cả một đàn hacker, mà chúng ta chỉ có mỗi Long Uy? Thiên Táng, ngươi gần đây rỗi rãi đúng không? Nếu không đi Nhật Bản một chuyến, thử đem chỗ hacker còn lại về đây cống hiến cho chúng ta?"

Thiên Táng trắng mắt nhìn, nói đùa, trong khoảng thời gian này hắn chạy ngược chạy xuôi như con chó(kiokew:không chửi bậy,tác giả ghi thế), hắn lại còn không biết xấu hổ nói ta rỗi? Hơn nữa hắn cũng không cho là mình có khả năng một mình một ngựa chạy vào sâu cái khu căn cứ đó, cứu ra cái lũ hacker kia rồi lại ung dung chạy trốn, việc này căn bản là tự đi tìm chết. Ngươi cho là trên đời này ai cũng có bản lĩnh và may mắn như Mười Một ư ?

Ngửa đầu đem chỗ rượu trong chén uống cạn, Lục Đạo nhìn vào chén rượu không gật gù nói: "DK, Tử Vong Kỵ Sĩ, thật là làm cho người ta đau đầu."

Cùng lúc đó, trên đỉnh tòa cao ốc cao tới ba mươi tám tầng**, một người đầu bạc, con ngươi lam sắc, khuôn mặt nam giới có nét của người phương Đông đang đứng bên bờ Thiên Thai. Trên thiên thai gió lớn làm tóc của hắn lay động không ngừng, trông rất bắt mắt. Bên tai trái của hắn đeo khuyên tai với hai chữ "DK" cũng không ngừng rung động theo từng cơn gió.

Hắn cứ đứng bên bờ Thiên Thai như vậy, chỉ cần bước một bước nữa là rơi xuống "Vực sâu vạn trượng". Nhưng mà hắn dường như không một chút sợ hãi, ngược lại giống như đang hưởng thụ khi được ở cao đến như vậy.

"Đại nhân!" Không biết từ lúc nào, phía sau người nam giới xuất hiện một người phụ nữ, cô gái này toàn thân có dáng người rất quyến rũ, đáng tiếc trên mặt luôn đeo cái vẻ lạnh nhạt, giống như là một mỹ nữ cự tuyệt người ta từ ngoài nghìn dặm.

DK giống như đã sớm biết, không quay đầu lại hỏi: "Đã tìm được chưa?"

Trong mắt cô gái hiện lên một tia hoảng sợ, nói: "Chưa."

"Không tìm được người ngươi chạy đến tìm ta làm cái gì?"

"Ực!" Cô gái nuốt khan, cẩn thận nói: " Chúng ta nghi ngờ hắn đã rời khỏi Đông Hải, có thể hay không mở rộng tìm kiếm…"

"Không!" DK lắc đầu nói: " Hắn vẫn còn ở Đông Hải, đi tìm! Sử dụng thế lực hợp tác với chúng ta ở Trung Quốc, phải tìm được hắn bằng bất cứ giá nào!"

"Vâng!" Cô gái nhẹ nhàng gật đầu đáp.

Sau khi cô gái rời đi, khuôn mặt lạnh lùng của DK mới lộ ra một nụ cười khát máu, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như sương, lẩm bẩm: " Trốn? Vậy thì hãy trốn sâu hơn một chút nữa, dễ dàng tìm được thì nói làm gì! Trò chơi này càng ngày càng hay. "

Ở khu vực cũ, trong một căn phòng ở tòa nhà chờ được xây lại.

Mười Một đột nhiên mở bừng mắt, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Dương Tư Vũ. Tính cả thời gian hắn ngủ là ba ngày, hắn đã trốn ở đây sáu ngày, suốt sáu ngày này Dương Tư Vũ vẫn luôn ở tình trạnh hôn mê.

Nhưng mà giờ phút này, Mười Một đang tĩnh tọa luyện công bỗng giựt mình tỉnh lại, phát hiện hai mắt của Dương Tư Vũ đã mở ra, đang ngơ ngác nhìn hắn.Chỉ là hai con mắt xinh đẹp đã mất đi vẻ lộng lẫy linh hoạt khi xưa, chỉ còn lại sự ảm đạm, đờ đẫn.