Nhân Gian Băng Khí

Chương 612: Cuộc gặp mặt bí mật của hai truyền kỳ




Mười Một đi một vòng quanh chân núi, không phát hiện ra dấu vết của Đán Đao, liền đi lên miếu Ngụy Vương trên núi tìm kiếm. Miếu Ngụy Vương chiếm một diện tích cũng không lớn lắm, phía trước phía sau cộng lại cũng mới hơn bốn mẫu một chút. Đây từng là nơi hương hỏa phồn thịnh, nay biến thành lạnh tanh vắng vẻ, chỉ có mấy du khách tốp năm tốp ba đi dạo, xen kẽ với vài tín đồ cầm hương lễ Phật.

Miếu Ngụy Vương có một điện chính cùng hai nhà ngang. Điện chính thờ cúng Ngụy Vương, hai nhà ngang là nơi thờ phụng mấy vị Bồ Tát và La Hán. Mười Một có chút khó hiếu, cái vị Ngụy Vương với sự ham mê đặc biệt của ông ta thì có liên quan gì đến chư Phật? Nhưng điều này cũng không khiến y quá quan tâm. Dạo một vòng khắp ba gian điện mà vẫn không tìm ra dấu vết gì của Đán Đao, Mười Một đành lững thững bên ngoài ngắm cảnh để giết thời gian.

Miếu Ngụy Vương tuy rằng không có gì đáng xem, nhưng ở điện chính, bốn vách tường treo đầy những bức bích hoạ cũng có thưởng giá trị thức. Những bức họa này chủ yếu thể hiện những câu truyện về Ngụy Vương lúc sinh thời, ngay truyền thuyết về tật đồng tính luyến của ông ta cũng có ở trong đó. Có điều những màu sắc của tranh không có vẻ như là đồ cổ từ gần ngàn năm trước còn lưu lại, có khả năng là đời sau vẽ lên.

Ở phía trước chính điện có một ông thầy tướng đang bày quán ngồi đó, phía sau bàn là một cái giá để đầy những lá số màu vàng, phía trước có một chiếc hộp giấy nhỏ, bên trong là những lá bài đoán mệnh làm bằng giấy carton.

Đi ngang cái sạp, Mười Một dừng lại một chút, liếc nhìn ông thầy tướng một cái với anh mắt đăm chiêu.

Ông thầy tướng chưa già lắm, chỉ khoảng 50 tuổi. Khuôn mặt đầy râu đen nhẻm đi kèm với mái tóc xơ xác rồi bù đã thấp thoáng mấy sợi bạc, trông bộ dạng nghèo nàn, đôi mắt vô thần lại như chứa đựng muôn ngàn tâm sự, cái lưng còng xuống như đang đỡ gánh nặng ngàn cân của cuộc đời trên vai, cảm giác đầu tiên của Mười Một đối với người đàn ông này là về một số phận long đong đầy tang thương.

Đương nhiên, Mười Một chẳng có chút hứng thú nào với ông ta. Khi đi ngang qua quán, y chợt nhìn qua mấy lá bài đoán vận mạng, trong đầu chợt nhớ lại một người đã từng hai lần chặn đường mình để đoán mệnh nên mới dừng chân một chút mà thôi.

Ông thầy tướng tựa hồ lúc này mới chú ý tới Mười Một. Lão chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn y, trong đôi mắt vô thần chợt lộ ra một tia kinh ngạc. Tuy rằng nó chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn bị Mười Một phát hiện ra.

Ánh mắt của hai người gặp nhau, ông thầy tướng liền thu hồi ánh mắt, một lần nữa cúi đầu xuống, tựa như Mười Một chỉ là một đám không khí trước mắt, không có ý mời chào chút nào.

Vốn đã định rời khỏi, nhưng khi phát hiện ánh mắt kinh ngạc của ông ta, Mười Một lập tức cảnh giác. Y đi đến trước quầy cúi đầu nhìn.

Ông thầy tướng dường như cũng biết người đến là Mười Một, không ngẩng đầu lên, ông ta chỉ cất giọng khàn khàn hỏi: "Giải xăm đoán vận hay xem tướng?" Giọng nói vừa khàn vừa trầm thấp, nhưng không phải khàn giọng kiểu của người hút nhiều thuốc lá, mà là một kiểu khiến cho người ta có cảm giác về một người yếu đuối vô dụng, cũng có cảm giác người vừa lên tiếng không thích nói chuyện. Hơn nữa từ lời ông ta có thể cảm giác một sự vô cảm.

"Xem tướng." Mười Một thản nhiên nói.

Ông thầy tướng chỉ vào cái hộp giấy trên bàn nói: "Rút một cái."

Mười Một tiện tay rút ra một thẻ đưa ra, ông thầy tướng nhận lấy chỉ khẽ liếc mắt xem một cái, cũng không nói cho Mười Một biết bên trong viết cái gì, chỉ hỏi: "Muốn xem gì?"

"Mệnh."

Ông thầy tướng ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Mệnh có rất nhiều loại, tiền đồ, nhân duyên đều là mệnh."

"Tiền đồ."

Ông thầy tướng xòe tay ra nói: "Trả trước thù lao."

"Bao nhiêu?"

"Một trăm."

Cho dù Mười Một không có mấy khái niệm với tiền, nhưng y cũng biết một trăm đồng tiền một lần xem mệnh thật sự hơi đắt. Nếu là một đại sư có bản lĩnh, đừng nói một trăm, cho dù hai ba trăm cũng không là cái gì. Nhưng xem cái quán này, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, ngay cả một người khác vì mộ danh mà đến cũng không có, hiển nhiên vị thầy tướng này không phải cùng một tầng với hàng ngũ đại sư. Nhưng Mười Một vẫn rút ra 100 đồng đặt vào tay ông ta.

Cất tiền đi, rồi đặt lại lá bài mà Mười Một rút ra kia nãy vào hộp, ông ta mới chậm rãi nói: "Mạng của anh tốt lắm, có tài trí, lại hăng hái làm việc, dù làm quan làm giàu đều có thể thành danh. Nếu hướng vào con đường công danh, trên chính trường có thể phát triển đến cao tầng, cỡ quan lục phẩm, ngũ phẩm trở lên. Nếu làm ăn buôn bán, nhất định sẽ trở thành bậc giầu sang có tiếng, chí ít cũng là loại triệu phú, tỷ phú. Vận mạng của ngươi lý có đôi chỗ khúc chiết, nhưng mỗi lần đều có quý nhân phù trợ, chỉ cần trôi qua, đoạn đường phía sau có thể nói là bình bộ thanh vân."

Nói xong mấy câu đó, ông thầy tướng im lặng, không nói thêm một câu nào nữa. Mười Một chăm chú nhìn ông ta một lát rồi cũng đứng dậy rời đi. Khi Mười Một đi xa, ông thầy tướng mới chậm rãi hé đôi mắt mệt mỏi, liếc theo cái bóng của hắn rồi thì thào một câu: "Thật giống qua."

Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Mười Một, lúc đầu y còn tưởng rằng này người này là do Long Hồn hoặc hoặc một thế lực khác kín đáo thu xếp ở đây để giám thị mình. Cũng có thể là không phải nhắm riêng vào y, cũng có thể là Long Hồn đã biết tin tức Đán Đao sẽ xuất hiện ở đây, nên mới phái người tới theo dõi. Dù thế nào Mười Một vẫn cẩn thận kiểm tra. Y nhanh chóng phát hiện người này cũng chỉ là một lão thầy bói nói mò như bao người khác mà thôi. Chỉ có điều, nếu là một người bình thường, vì sao khi thấy hắn ông ta lại lộ ra nét kinh ngạc? Đi ra khỏi miếu Ngụy Vương, lúc này đã hơn 4 giờ 50 phút, Đán Đao vẫn chưa xuất hiện. Nhưng Mười Một cũng không sốt ruột, y tin tưởng Đán Đao nhất định sẽ đến đúng giờ. Năm giờ, hãy còn kém mấy phút.

Trước của miếu Ngụy Vương, cũng vắng vẻ đến mức có thể dăng lưới bắt chim. Hai ông già đang ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ xa xa đánh cờ, bên cạnh không có ai xem. Phía kia, chỉ có một người công nhân trong bộ đồ bảo hộ lao động màu chanh và trắng đang quay lưng về phía y, ra sức quét những chiếc lá rụng trên đường.

Ánh mắt của Mười Một quét qua người công nhân, chợt hắn dừng lại trong nháy mắt, trên mặt cũng thoáng hiện một cử động nhỏ như nhếch mép. Đán Đao là cao thủ, bất luận ngụy trang như thế nào cũng có lúc lộ ra một chút sơ hở khi lơ đễnh. Ví dụ như này người công nhân này, hai chân trầm ổn có lực, tựa như hai cây trụ sắt đóng chắc trên mặt đá. Nếu là người thường, kéo một chiếc xe vệ sinh cồng kềnh từ dưới chân núi lên đến nơi này, lại quét lâu như vậy, thế nào bước chân cũng hơi run lên. Hơn nữa y nắm chổi trong tay cực kỳ vững vàng, từng nhát từng nhát quét rất có quy luật, người khác có khả năng nhìn không ra, nhưng Mười Một chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đây chính là một cao thủ ngụy trang.

Dường như nhận ra ánh mắt của Mười Một, người công nhân chợt dừng cái chổi trong tay một chút, khẽ nghiêng đầu phóng ánh mắt từ từ liếc nhìn hắn một cái. Sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục khom lưng quét lá.

Mười Một cẩn thận nhìn chung quanh, xác nhận không ai đang âm thầm theo dõi, chậm rãi đi về hướng người công nhân với nét mặt bình thường. Khi hai người lướt qua nhau, một giọng nói nhẹ như hơi thở truyền vào trong tai hắn "đình Vọng Nguyệt "

Hai người tiếp xúc chỉ trong nháy mắt. Nếu có người từ xa theo dõi cũng chỉ thấy là Mười Một đi ngang qua người công nhân mà thôi. Mười Một giữ nguyên nét mặt tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa, sau đó quay lại đi về phía đình Vọng Nguyệt trên sườn núi. Đình Vọng Nguyệt dựng ở lưng chừng núi, chỉ là một cái đình nhỏ bằng đá. Tuy có tên là Vọng Nguyệt, nhưng thực ra ở đây cũng chẳng có nhiều tình thơ ý họa đến thế. Núi Ngụy Công không non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, đình Vọng Nguyệt trừ là nơi dành cho du khách nghỉ chân hóng mát ra không có tác dụng nào khác.

Khi Mười Một đi vào đình Vọng Nguyệt, Đán Đao còn chưa xuất hiện. Hắn ngồi trên ghế đá, ngắm phong cảnh trải dài xa xa, cứ ngồi như thế suốt nhiều giờ.

Hôm nay mặt trời lẫn trong mây, cho nên cũng không có cảnh mặt trời lặn bên núi. Bầu trời tím dần rồi trở nên tối om, rất nhanh những tia sáng cuối cùng biến mất.

Khi màn đêm vừa buông xuống, dưới chân núi cuối cùng cũng xuất hiện một bóng đen lao lên núi với tốc độ cực nhanh. Lúc này Đán Đao vẫn mặc trên người bộ quần áo lao công, gương mặt đã hóa trang trở nên xa lạ, thân hình già nua, ngay cả vết sẹo trên trán cũng bị che đi một cách khéo léo. Hơn nữa khí thế toàn thân thu lại, thoạt nhìn giống như một ông lão bình thương, nếu không phải thân hình ấy đang lao lên núi với tốc độ chóng mặt, cùng với Mười Một vừa việc Mười Một đã nói chuyện qua một lần, chỉ sợ ngay cả Mười Một cũng rất khó nhìn ra có chút bóng dáng nào của Đán Đao trên người này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Núi Ngụy Công không cao, cho nên những bậc đá cũng không dài. Bằng vào bản lĩnh của Phùng Đán Toàn dễ dàng lên đến nơi.

Mười Một lạnh lùng chờ Đán Đao chạy đến bên người, không lên tiếng, cũng không làm động động tác gì, tiếp tục ngồi ở trên ghế đá ngắm nhìn phương xa.