Nhân Gian Băng Khí

Chương 593: Tiểu Bạch về đội (2)




Mười Một cúi đầu xuống nhìn nó, hỏi: "Hơn nửa năm nay mày chưa gây ra họa gì cho tao đấy chứ?"

"Ô...." Con vật có vẻ ngoài giống một con chó nhỏ này nghe thấy vậy thì ra sức lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra thần sắc ấm ức, nó chính là Tiểu Bạch đã mất tích nửa năm nay. Hồi đó khi nhóm người Mười Một bị buộc lên Vệ Thiên Phong, để tránh cho Tiểu Bạch không bị Long Hồn bắt được rồi phát hiện ra bí mật trên người nó, Mười Một nửa đường đã thả nó ra. Tiểu Bạch mặc dù không phải là Cửu Vĩ Hồ thuần chất, nhưng nó cũng là sản phẩm do tiến sĩ điên rút gen trên người Cửu Vĩ Hồ mà nuôi cấy thành. Dường như nó giống với Cửu Vĩ Hồ từng xuất hiện trước kia, trời sinh vô cùng quen thuộc đối với Thiên Độ trấn, bất kể bản thân đang ở chỗ nào nó cũng đều có thể tự mình chạy về Thiên Độ trấn. Hơn nữa bề ngoài của nó rất giống một con chó nhỏ nên sẽ không khiến người ta chú ý, sau khi tách khỏi đám người Mười Một, nó cứ một mình chạy về Thiên Độ trấn đợi Mười Một, cũng đã chờ được hơn nửa năm rồi.

Tuy đã xa Tiểu Bạch nửa năm không gặp, nhưng 11 vẫn chẳng tỏ ra xúc động hay gì cả, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Nửa năm nay mày ăn cái gì?"

"Ô....." Tiểu Bạch cào cào lên mặt đất, sau khi cào ra một cái vũng nông liền nghiêng đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn Mười Một chớp chớp.

Mười Một mở cửa xe, nói: "Lên đi."

Tiểu Bạch vui mừng nhảy lên xe, ngồi chồm hỗm trên ghế phụ, thè cái lưỡi đỏ chót ra liếm liếm lỗ mũi, nghiêng đầu nhìn Mười Một tiến vào rồi quay sang y chìa cái miệng ra, bộ dạng như là đang cười vậy.

Mười Một chở Tiểu Bạch vào trong nội thành, sau khi gửi xe vào một bãi đỗ xe liền cùng Tiểu Bạch đi xe tắc xi quay về đại bản doanh tạm thời của Hắc ám thập tự ở khu biệt thự ngoại ô thành phố.

Còn chưa tới cổng biệt thự, Hàn Nguyệt Dung và Vịt Bầu đã đứng ở cổng nghênh tiếp. Sau khi Mười Một và Tiểu Bạch tiến vào, Hàn Nguyệt Dung đầu tiên là cảnh giác quan sát bốn phía một chút, thấy không có gì dị thường mới nhẹ nhàng đóng cổng lại.

"Lão đại!" Vịt Bầu, Walter và Tiểu Diệp đồng thời lên tiếng chào hỏi Mười Một. Tất cả mọi người đã chú ý tới con chó nhỏ vẻ ngoài hoạt bát cứ đi sát theo chân Mười Một, nhưng họ đều không lộ vẻ gì kỳ quái. Bởi vì bọn họ sớm đã biết bên cạnh Mười Một có một có chó nhỏ cổ quái, nhưng vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy. Không chỉ có bọn họ, ngay cả Tiểu Diệp cũng từng thấy qua Tiểu Bạch, có điều hồi đó Tiểu Diệp vừa đói vừa rét vừa mệt mỏi, sau khi gặp được bọn Mười Một liền lập tức được đưa tới nhà Âu Dương Nguyệt Nhi, mặc dù thấy qua Tiểu Bạch nhưng cũng không để ý lắm. Gặp lại nó lúc này, cô bé kia tức thì lộ vẻ vui thích trên mặt, một con chó nhỏ đáng yêu như thế sẽ khiến cho bất kỳ cô bé nào trông thấy nó đều yêu thích không nỡ rời tay.

Tiểu Bạch cũng đồng dạng lộ ra vẻ rất hứng thú với ba người trước mặt, chỉ khác biệt ở chỗ hứng thú của nó là nhằm vào trái tim của ba người. Nếu như để cho bọn họ biết Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm vào lồng ngực họ mà nuốt nước bọt, không hiểu là họ sẽ có cảm tưởng thế nào. Cũng may Tiểu Bạch cũng biết đây chỉ là nó nghĩ vậy thôi, nếu nó thực sự dám có chủ ý với đám người này thì khẳng định là Mười Một sẽ tự tay lột da nó. Có điều ba món ngon đứng ngay trước mặt mà nó lại không thể xuống tay, đây cũng là điều khiến cho Tiểu Bạch nửa năm qua chưa động đến món ngon nào cảm thấy rất phiền muộn.

Sau khi Hàn Nguyệt Dung đóng cổng rồi quay về, Mười Một quay sang hỏi nàng ta: "Hàng đã đưa cho tiến sĩ điên chưa?"

Hàn Nguyệt Dung khẽ gật đầu. Mười Một gọi Tiểu Bạch một tiếng rồi đi xuống tầng hầm. Còn Tiểu Bạch liền nhảy nhót đi sát theo y, hơn nữa thỉnh thoảng còn quay đầu lại, một đôi "cẩu nhãn" không có ý tốt ngắm đi ngắm lại trên người Vịt Bầu, Walter và Tiểu Diệp. Có điều ánh mắt của nó chủ yếu tập trung lên lồng ngực của ba người.

"Anh Walter!" Tiểu Diệp khẽ gọi.

"Hả?"

"Con chó nhỏ đó có phải bị què chân không? Sao nó bước đi mà cứ phải nhảy nhót thế?" xem tại TruyenFull.vn

Walter còn chưa trả lời, Vịt Bầu đứng phía trước hai người khẽ biến sắc một chút, vội vàng quay lại đặt ngón trỏ lên môi, "xuỵt" một tiếng rồi nói: "Hai người không nên nói lung tung nữa, con chó đó không dễ chọc vào đâu."

Walter cũng lộ vẻ cổ quái, mặc dù y chỉ hời hợt thấy qua Tiểu Bạch từ nửa năm trước, thế nhưng trong thời gian nửa năm sống cùng Lãnh Dạ, chính là thường xuyên được nghe Lãnh Dạ nhắc tới con chó nhỏ cổ quái bên cạnh Mười Một.

Tiểu Diệp nhìn nhìn Vịt Bầu, rồi lại nhìn nhìn Walter, không khỏi cảm thấy mù mờ trong đầu.

Dường như không muốn cùng hai người nói chuyện về Tiểu Bạch nữa, Vịt Bầu nói: "Lão đại xuống phía dưới rồi, chúng ta cũng đi xuống chứ?"

Walter chợt biến sắc, rùng mình một cái, cười mỉa hai tiếng nói: "Đệ không đi đâu."

Vịt Bầu cười cười tỏ vẻ thông cảm, rồi liền theo Mười Một và Hàn Nguyệt Dung đi xuống tầng hầm. Về phần Walter, y thật sự là bị tiến sĩ điên làm cho sợ hãi rồi, cuộc giải phẫu mở đầu đó đã tạo thành bóng ma đè nặng trong lòng y, bây giờ y dù chết cũng không muốn đi xuống tầng hầm đó nữa. Cho dù là trông thấy bóng người của tiến sĩ điên từ xa, y đều vội trốn đi như là trông thấy quỷ vậy. Điều này cũng khó trách, bất kỳ ai sau khi từ trong mơ màng tỉnh lại bất ngờ được nhìn thấy xương sọ của mình bị người khác cưa ra đặt ở một bên, còn có một tên điên vừa cười vừa khóc cầm đao mổ và nhíp vừa cắt vừa kẹp trong đầu lâu vừa được mở ra của mình, bất kể là ai mà không bị dọa cho phát điên ngay tại chỗ thì đã có tố chất tâm lý vượt qua tiêu chuẩn quốc tế.

Khi Mười Một đi tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tiến sĩ điên vừa lúc hoàn thành xong thành phẩm trên tay, đang đi về phía tủ thuốc. Sau khi đối mặt cùng Mười Một, ánh mắt tiến sĩ điên rơi vào người Tiểu Bạch phía dưới bên cạnh chân Mười Một, bỗng nhiên hai mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.

Mà tình huống của Tiểu Bạch vừa vặn ngược lại với y, khi tiến sĩ điên tập trung chú ý lên người nó, nó bỗng "ô" một tiếng rồi há miệng to ra, trên miệng lộ ra biểu tình sợ hãi cực kỳ có nhân tính.

Tiến sĩ điên nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, chậm rãi hé miệng ra, ánh sáng trong mắt càng ngày càng thịnh.

Tiểu Bạch cũng gắt gao nhìn tiến sĩ điên, chậm rãi há mồm ra, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, hơn nữa thân thể còn không ngừng khẽ run rẩy.

"Hừ!" Tiến sĩ điên đột nhiên hét to một tiếng: "Tiểu Bạch Lang!"

Tiểu Bạch cũng như điện giật cả người run rẩy dữ dội, đột nhiên xoay người hóa thành một bóng trắng lao vội qua hai chân của Hàn Nguyệt Dung đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, chạy vội như bay hướng lên trên cầu thang.