Nhân Gian Băng Khí

Chương 577




Máy bay trực thăng thả xuống một sợi dây, Vấn Thiên theo sợi dây mà xuống, ông ta tháo dây bảo hiểm quanh người, vẫy tay lên trên ra hiệu. Máy bay thu hồi lại sợi dây và bắt đầu cất cánh.

Vấn Thiên nhìn mặt Yêu Linh rồi lại nhìn sang vẻ mặt đang đắc ý của Thổ Phỉ, lắc đầu nói: "Yêu Linh, mặc quần áo lại đi."

"À..." Yêu Linh hướng về phía Thủy Nhu nói: "Thủy Nhu, cô có thể xoay người đi được không?"

Thổ Phỉ cười hắc hắc: "Có phải là chưa từng nhìn thấy ngươi trần truồng đâu, ở căn cứ ngươi thường như thế suốt, ai mà chẳng biết hết rồi."

Yêu Linh căm giận nhìn trừng trừng, nghiến răng nói: "Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ cho hàng ngàn vạn người nhìn thấy cảnh ngươi đang tắm."

Thổ Phỉ bĩu môi: "Nếu thực sự có ngày đó, ta tin rằng một ngàn nam nhân nhìn thấy thân thể ta đều phải xấu hổ mà tự sát vì mặc cảm thua kém. Nam nhân trên toàn thế giới sẽ vì bức hình chụp trộm này của ngươi mà giảm đi mất chín mươi chín phần trăm đó. Có điều nói đi thì phải nói lại, ngươi có khả năng mang theo máy chụp ảnh bên mình lúc xuyên tường sao?"

"Hừ." Yêu Linh hừ mũi một tiếng, nhìn thấy Thủy Nhu tuy đã quay người đi nhưng hai vai không ngừng rung rung đích xác là đang cười thầm. Yêu Linh cắn răng, chui lên khỏi mặt đất nhặt lại quần áo của mình.

Thổ Phỉ làm ra vẻ khẩn trương kêu lên: "Ấy chết, Tiểu Yêu, ngươi có mang theo kính lúp không? Sao ta không nhìn thấy "tiểu huynh đệ" của ngươi đâu cả? Nhanh lấy kính cho ta nhìn xem nào."

"Thổ Phỉ" Yêu Linh hung hăng vò tóc giận dữ.

"Ngươi định làm gì?"

Yêu Linh chỉ vào mặt Thổ Phỉ, nghiến răng: "Ta khuyên ngươi đừng bao giờ dại dột để dao trong phòng ngủ, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày thừa dịp ngươi đang ngủ, ta sẽ một đao cắt phăng của quý của ngươi đấy."

"He he. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở." Thổ Phỉ vỗ vỗ ngực giả bộ thở phào một hơi: "May mà ta chỉ thích dùng súng, không thích dùng dao."

Yêu Linh vứt bịch đống quần áo xuống đất, giơ hai tay lên trời, hét lớn: "A! Ta điên mất thôi."

Thổ Phỉ dài giọng nói: "Ấm ức thì cứ thét to lên, để trong lòng không tốt đâu."

"Đủ rồi."

Vấn Thiên đành phải giàn hòa: "Hai người đừng đùa nữa, lo việc chính đi. Yêu Linh, lấy quần áo mặc vào."

Đích thân tổ trưởng Vấn Thiên trấn chỉnh, Yêu Linh mới nhặt lại quần áo nhưng vẫn không cam lòng trừng trừng mắt nhìn Thổ Phỉ hận không thể mang hắn ra mà đánh đập một trận. Ngẫm lại, thấy không yên tâm hắn dang chân ra cúi đầu kiểm tra lại vị "tiểu huynh đệ" của mình.

(Đến chết với mấy đoạn như này )

Thổ Phỉ đưa hai ngón tay giả làm chiếc kính lúp để trước mắt ngắm nghía.

Yêu Linh giơ một ngón tay giữa lên. (Một cử chỉ biểu hiện sự bậy bạ - Oải Hương)

Thổ Phỉ không chịu yếu thế cũng giơ lại một ngón tay giữa hồi đáp.

Vấn Thiên thở dài không thèm quản hai tên nữa, ông ta hướng về phía mấy người Âu Dương Nguyệt Nhi đang ngủ, nhìn nhìn rồi hỏi: "Thủy Nhu, Băng đi đâu?"

Thủy Nhu vẫn đang quay lưng lại phía ba người, nghe vậy liền đáp: "Tôi cũng không rõ lắm, anh ấy đi được khoảng bốn tiếng rồi, vẫn chưa thấy trở lại."

Vấn Thiên nhíu mày, ông ta mở nắp cái đồng hồ, nhẹ nhàng ấn vào cái nút nhỏ bên cạnh, sau một thanh âm vang lên, bên trong đồng hồ nhô lên một vật nhọn bằng kim loại. Vật nhọn này từ từ nhô lên và tự động xòe rộng thành hình một radar (radio angle detection and ranging) thu nhỏ đang chậm rãi chuyển động.

Vấn Thiên hướng về phía đồng hồ gọi: "Tổng đài."

Từ đồng hồ truyền ra một giọng nữ trong trẻo: "Dạ, Vấn Thiên tiên sinh."

"Hãy liên lạc với Băng."

"Xin vui lòng chờ." Chưa đến một giây, âm thanh ngọt ngào một lần nữa cất lên: "Đã tìm thấy, tiên sinh có yêu cầu nói chuyện không?"

"Không cần đâu." Vấn Thiên lắc đầu: "Tra vị trí hiện tại của Băng."

"Xin vui lòng chờ." Một lát sau, giọng nữ lại vang lên: "Vệ tinh dò thấy tín hiệu đang di chuyển. Vị trí hiện tại của Băng là 39 độ về phía Đông Nam, khoảng cách là 4,7 km."

Vấn Thiên gật đầu: "Được rồi."

Đang chuẩn bị tắt giao tiếp, giọng nữ trong trẻo lại vang lên: "Vấn Thiên tiên sinh, lúc trước, tín hiệu của Băng bị gián đoạn vào 4h03", mười sáu phút sau mới lại xuất hiện."

"Gián đoạn?" Vấn Thiên nhíu mày hỏi: "Là do tác động của con người hay do thiết bị?"

"Là do bị mất tín hiệu."

Sắc mặt Vấn Thiên hơi thay đổi, có chút khó coi: "Có thể tra được tín hiệu cuối cùng trước khi biến mất là ở đâu và mười sáu phút sau xuất hiện ở điểm nào không?"

"Lần cuối cùng trước khi biến mất và lần xuất hiện gần nhất đều ở hướng Đông Nam, khoảng cách 23 km. Đó là khu vực vách đá đen dọc bờ biển."

"Trước khi biến mất, tín hiệu ở trạng thái như thế nào?"

"Căn cứ vào bộ nhớ được lưu lại, trước khi biến mất ở vị trí 20 km, tín hiệu di chuyển với tốc độ cực nhanh."

"Được rồi." Vấn Thiên đóng lại nắp đồng hồ, sắc mặt trở nên âm trầm, trong đôi mắt lóe lên tinh quang nhàn nhạt.

Thủy Nhu thận trọng hỏi: "Băng đang trở lại phải không?"

"Ừm." Vấn Thiên gật đầu, chuyển cái nhìn sang cánh tay có vẻ không tự nhiên của Thủy Nhu. Mặc dù nàng cố tình giấu diếm nhưng có lẽ chỉ Thổ Phỉ và Yêu Linh không phát hiện ra chứ với kinh nghiệm của Vấn Thiên, chỉ liếc mắt là biết tay nàng đã bị thương.

Vấn Thiên cầm cánh tay nàng đưa lên hỏi: "Tay cô bị làm sao?"

Thủy Nhu lè lưỡi: "Không sao cả, đánh nhau với cơ nhân chiến sỹ nên bị gẫy xương. Vấn Thiên tiên sinh, ông đừng nói với ông tôi nhé."

Vấn Thiên cười cười: "Cho dù ta không nói, sau khi cô trở về ông ấy cũng biết thôi."

Thủy Nhu chớp chớp mắt, nói: "Tôi khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, Đông Hải lại rất thú vị, dù sao tôi cũng nên ở lại vài ngày. Vả lại tay của tôi cũng đã hồi phục rất nhanh mà, có được không?"

Vấn Thiên vẫn lắc đầu.

Vẻ mặt Thủy Nhu buồn bã, giọng nàng như sắp khóc: "Vấn Thiên tiên sinh, tôi cầu xin ông..."

"Thôi được rồi, ta không biết cũng không nhìn thấy gì cả."

Thủy Nhu vụt tươi tỉnh nói: "Cảm ơn ông."

Vấn Thiên giả bộ ngạc nhiên hỏi: "Ta có làm gì đâu mà cảm ơn?"

Thủy Nhu nheo mắt cười nói: "Không làm gì nhưng dù sao vẫn muốn cảm ơn ông."

"Ồ, con bé này thật là...." Vấn Thiên lắc đầu, sắc mặt nghiêm trang nói:

"Được rồi, Thủy Nhu, nói cho ta biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua."

"Dạ, được." Thủy Nhu dẫn Vấn Thiên đến ngồi cạnh đống lửa rồi tháo cái vòng đeo cổ xuống đưa cho ông ta.

Cái vòng đeo cổ này là một thiết bị đặc biệt, nó bao gồm chức năng thu âm, quay phim và chụp ảnh, dung lượng của bộ nhớ rất lớn có thể sử dụng quay và chụp liên tục trong 24h.

Trong hai ngày qua tất cả những sự việc xảy ra đều được Thủy Nhu ghi nhớ lại trên chiếc vòng cổ. Đến lúc này nàng mới sắp xếp lại rồi mang hết sự việc xảy ra từ lúc bắt đầu vào Đông Hải kể lại sự tình.

Trong lúc đó, Yêu Linh đã mặc xong quần áo đang khoác tay Thổ Phỉ, hai tên cùng cười nói vui vẻ đi về phía đống lửa. Không còn dấu hiệu nào cho thấy lúc trước Yêu Linh mặt đỏ tía tai, nhăn mày trợn mắt gây chuyện với Thổ Phỉ.

Đi đến gần đống lửa, đột nhiên một chân Yêu Linh đang bước bỗng lơ lửng trên không trung như bị đóng băng không thể hạ xuống. Miệng hắn há hốc, trên nét mặt biểu hiện sự kinh ngạc và hoài nghi đến cực độ.

Bất thình lình bị động thái của Yêu Linh làm cho giật nẩy cả người, Thổ Phỉ nhìn nhìn rồi huơ huơ tay trước mắt hắn: "Ngươi sao thế? Nhìn thấy quỷ à?"

Yêu Linh đưa tay chỉ vào hai cô gái đang nằm ngủ cạnh đống lửa, hai mắt hắn trợn trừng, miệng lắp bắp: "Là... là..."

"Là gì?" Thổ Phỉ đưa ánh mắt kỳ quái nhìn theo tay Yêu Linh chỉ, hắn thấy bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi là một nửa cái đùi heo nướng đã bị Âu Dương Ninh ăn mất một nửa. Thổ Phỉ bực mình nói: "Nhìn ngươi kìa, rớt cả dãi ra, cái khúc xương lợn đó khiến ngươi thèm đến chết à?"

"Ọc!" Yêu Linh nuốt vội nước miếng xuống họng, hắn kích động vỗ lên đầu Thổ Phỉ, miệng la lớn: "Ăn cái đầu ngươi, đó là Âu Dương Nguyệt Nhi."

"Ai cơ?" Thổ Phỉ nhìn lại, quả nhiên là có hai cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, trong đó có một khuôn mặt nhìn rất quen thuộc. Sau một hồi ngẫm nghĩ hắn mới nhận ra đó đích thực là siêu sao trong làng giải trí âm nhạc, Âu Dương Nguyệt Nhi, gương mặt thường xuyên xuất hiện trên truyền hình và trên mạng truyenfull.vn.

Khó trách Thổ Phỉ không nhận ra Âu Dương Nguyệt Nhi ngay lập tức, hắn không đam mê ca hát như Yêu Linh, những bài hát của Nguyệt Nhi chỉ thỉnh thoảng hắn mới nghe qua. Đối với Thổ Phỉ mà nói, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành trải qua cái giai đoạn tuổi trẻ hiếu động rồi.

"Ôi! Thần tượng Âu Dương Nguyệt Nhi của ta..." Mắt Yêu Linh mở lớn, hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nguyệt Nhi đang ngủ. Nhìn nàng như một Công Chúa xinh đẹp tuyệt trần say ngủ đang chờ chàng Hoàng Tử cưỡi ngựa trắng đến đánh thức bằng một nụ hôn. (Ôi nhắc đến chuyện cổ tích làm lại nhớ đến tuổi thơ đã qua )

Yêu Linh hồi hộp nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ, nên phải nhẹ nhàng thận trọng nếu không giấc mơ sẽ vỡ tan và biến mất. nguồn TruyenFull.vn

Mà cho dù chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ở đó chính là nàng, hắn chết cũng cam lòng.

Khoảng cách bốn mét ngắn ngủi mà Yêu Linh tưởng chừng như hắn phải vượt qua đoạn đường dài vô tận. Hắn thấy mình như phải vượt qua muôn vàn khó khăn, khổ ải, trải qua trăm ngàn cay đắng, vượt núi băng rừng, dời non lấp biển, chống lại các thế lực hùng mạnh, cuối cùng lấy hết can đảm hắn cũng đi được đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi.

Hắn thấy nàng gần trong gang tấc, chỉ khẽ đưa tay ra là chạm tới, nhìn ngắm khuôn mặt diễm lệ mà hàng đêm hắn vẫn nhớ nhung, mộng tưởng, bỗng dưng hắn như muốn bật khóc.

Hắn run rẩy đưa một ngón tay ra chạm vào cánh tay Âu Dương Nguyệt Nhi, da thịt nàng mềm mại và ấm áp.

Đây không phải là một giấc mơ? Yêu Linh vội đưa tay véo mạnh lên tay kia của mình đau điếng, đúng là không phải hắn đang mơ.

"Chúa ơi!" Yêu Linh đột nhiên cao hứng ngửa mặt lên trời, kêu lên thống thiết. Không chỉ có Thổ Phỉ, đến cả Vấn Thiên và Thủy Nhu cũng bị hắn làm cho giật nảy người.

"A!" Yêu Linh khuỵu chân xuống trước người Âu Dương Nguyệt Nhi, hai tay giơ lên trời, lòng tràn đầy thành kính, miệng hắn lảm nhảm: "Chúa ơi! Ta thật sự muốn cảm tạ ông, ta chỉ mong muốn có được chữ ký của nàng thôi, không ngờ ông lại mang đến cho ta hẳn một nữ thần. Chúa ơi! Ta phải đền đáp ông như thế nào đây. Ôi... Nguyệt Nhi, Âu Dương Nguyệt Nhi của ta, người là nữ thần của ta, người là giấc mơ của ta, người là ánh sáng của đời ta. Ta yêu người hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này, ta sẵn sàng chết vì người, ta khẩn cầu người ban tặng cho ta một nụ hôn."

"Trời ạ, ngươi có hoang tưởng quá không?" Thổ Phỉ không nhịn được hét lên.

Nhưng Yêu Linh nào còn nghe thấy ai nói gì nữa, giờ đây trong mắt hắn chỉ tồn tại một mình Âu Dương Nguyệt Nhi, trên thế gian này chỉ còn lại hắn và nàng, những người khác chỉ như là không khí.

Yêu Linh hoàn toàn bị kích động, mặt hắn đỏ ửng, mắt nhắm lại, môi hắn chu ra đang dần dần áp sát Âu Dương Nguyệt Nhi, gần nữa, gần hơn nữa, một chút nữa thôi...

"Bộp." Hắn còn chưa kịp chạm đến đôi môi gợi cảm, mềm mại khiến bao nam nhân phải khao khát kia thì đột nhiên bị một bàn tay đánh một cái bốp vào đầu.

Yêu Linh giật nảy người, sờ đầu trừng mắt nhìn Thủy Nhu, hắn tức giận hét lớn: "Cô làm gì đó?"

Thủy Nhu bực bội đốp lại: "Câu đó là tôi hỏi anh mới đúng?"

"Cô không thấy tôi và Âu Dương Nguyệt Nhi đang âu yếm hay sao? Thôi tránh ra, đừng cản trở hạnh phúc của chúng ta nữa."

"Cái gì?" Thủy Nhu cao giọng: "Anh chỉ là yêu thích đơn phương thôi, thừa dịp người ta đang hôn mê định làm chuyện vô sỉ."

Yêu Linh chống hai lên hông, gay gắt nói: "Đó là bởi vì Nguyệt Nhi chưa có cơ hội gặp tôi trước đây, tôi đảm bảo lát nữa nàng tỉnh dậy nhìn thấy tôi, sẽ lập tức sinh lòng yêu mến ngay."

Thủy Nhu thấy tức cười: "Anh cứ ôm mộng đi, Nguyệt Nhi đã thích người khác rồi."

Yêu Linh hai mắt trợn trừng, kêu lên: "Cô đừng nói bậy."

Thủy Nhu bĩu môi, lắc đầu: "Tin hay không tùy anh."

"Không phải là sự thật, không thể, tôi chưa từng nghe Âu Dương Nguyệt Nhi nói thích ai cả, không thể đâu..." Mặt Yêu Linh đột nhiên nhăn nhúm lại rất khó coi.

Thủy Nhu cười nói: "Anh nghĩ lại coi? Bài hát "Anh ở nơi đâu?" của Nguyệt Nhi đã từng gây ra một làn sóng dư luận trên sóng truyền hình một thời gian dài. Những người hâm mộ thì không hiểu nhưng chị Nguyệt Nhi thì không thể nào không biết người đó là ai?"

"Khi anh rời xa, anh có từng nghĩ đến, lời thề giữa hai chúng ta…khi anh cô đơn, anh có từng nghĩ đến, cái thời khắc chia tay…anh đi rồi, đi mà đầu không ngoảnh lại, đi mà lặng lẽ vô cùng. Để lại em, để lại em một mình trong gió, để lại em một mình khóc thương…anh quên rồi sao? Lời thề của chúng ta, Anh quên rồi sao? Em vẫn còn đợi anh…" (Đoạn này Oải Hương thêm vào, để nhắc lại bài hát Nguyệt Nhi hát dành riêng cho Mười Một lần biểu diễn ở Las Vegas.)

"Anh ở nơi đâu?" là ca khúc do chính Âu Dương Nguyệt Nhi tự sáng tác và biểu diễn. Khi bài hát được chính Âu Dương Nguyệt Nhi lần đầu tiên hát tại Las Vegas đã thành công vang dội và gây lên một làn sóng tranh cãi của dư luận. Bài hát "Anh ở nơi đâu?" đã khiến bao trái tim xao động, nhất là lại do chính nàng dốc hết tâm tư tình cảm của mình vào bài hát đó.

Có rất nhiều người đã tự ngộ nhận mình là "tri âm" của Nguyệt Nhi, họ nói rằng bài hát "Anh ở nơi đâu?" của nàng chính là viết để dành tặng riêng cho họ.

Và cho dù với bất kỳ lý do gì, bài hát này đã nổi đình đám và chễm chệ trên bảng xếp hạng, được mọi người ca tụng là "bài ca có linh hồn, chưa từng có trong lịch sử."

Trên mạng truyenfull.vn tất cả các diễn đàn lớn và nhỏ ngày nào cũng có luận đàm về chủ đề "hot" nhất:Phải chăng Âu Dương Nguyệt Nhi đã yêu?

Yêu Linh là một fan hâm mộ "cỡ bự" của Âu Dương Nguyệt Nhi, tất nhiên hắn không thể nào không biết đến sự kiện làm náo loạn cả làng giải trí âm nhạc đó.

"Ọc!" Yêu Linh nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Đó chỉ là suy đoán của những người hâm mộ, Âu Dương Nguyệt Nhi chưa bao giờ công khai thừa nhận rằng mình đã thích ai."

Thủy Nhu nháy mắt tinh nghịch: "Nhưng chị ấy cũng không hề phủ nhận, dù có rất nhiều sự nghi vấn, tranh cãi về bài hát nhưng chị ấy cũng chưa bao giờ ra mặt để giải thích."