Las Vegas như một sa mạc trong đô thị, ban ngày khí hậu tương đối nóng, Âu Dương Nguyệt Nhi mặc bộ body (đồ bó sát người) khá ngắn, bên ngoài khoác áo khoác thùng thình, đeo kính che nửa mặt. Theo sau là Diệp Tử Mai, Đái Linh, Mười Một và bốn vệ sĩ, đoàn người ngạo nghễ nhắm hướng siêu thị xuất hành.
Shopping (mua sắm) là thiên tính của phụ nữ, những lời này nói cũng có điểm đúng. Âu Dương Nguyệt Nhi có thể chỉ vì vài bộ quần áo mà ngây người dừng lại rất nhiều giờ, mà phàm tất cả quần áo nàng xem đều không hỏi giá cả, cứ thế yêu cầu đóng gói mang đi.
Đi dạo cả ngày, ngoại trừ ba nữ nhân và Mười Một, còn lại bồn vệ sĩ đều mang bao lớn bao nhỏ kín toàn thân.
Diệp Tử Mai nhìn sắc trời một lát, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, trời không còn sáng, chúng ta trở về sớm một chút nhé?
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Biết rồi, đi bộ về.
Nói xong liền nhanh chóng chạy vào một cửa hàng quần áo.
Diệp Tử Mai khẽ cười khổ, không thể làm gì khác hơn là dẫn mọi người theo vào cửa hàng.
Sau khi tìm quần áo hồi lâu (nguyên tác là nửa ngày thời gian, các tác gia TQ hay để kiểu đó, ý nói một hồi lâu – vandai79), Âu Dương Nguyệt Nhi lại lấy hơn bảy, tám túi quần áo lớn. Nàng nhìn bốn người vệ sĩ túi lớn túi nhỏ, thấy Mười Một không mang gì liền chỉ bảy, tám túi quần áo mới mua nói:
- Mang đi.
Mười Một chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng không đi bê túi.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhíu máy khinh khỉnh nói:
- Nhanh lên một chút, đi lấy túi đi.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Ta là vệ sĩ, không phải là đầy tớ.
- Ngươi…
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ Mười Một, cả giận nói:
- Ngươi dám nói vậy với ta? Ta kêu ngươi cầm cho ta, có nghe hay không?
Mười Một vẫn đứng một chỗ, không nhúc nhích.
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ Mười Một:
- Ngươi rốt cuộc có nghe không hả? Không nghe ta sa thải ngươi.
Mười Một vẫn chuyện ta ta làm như trước, đứng một bên chắp hay ta về phía sau.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi phát cuồng, Diệp Tử Mai bước lên kéo nàng sang một bên để dỗ dành, tránh cho nàng phát hỏa đương trường.
Âu Dương Nguyệt Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Mười Một, nghiến răng nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Chúng ta đi!
Nói xong liền đi ra ngoài với bộ dáng vội vàng.
Đoàn người theo sát phía sau nàng, Mười Một đương nhiên không có mang đồ vật nào theo người, theo lẽ thường thì một nam tử sẽ không để phụ nữ mang đồ vật, nhưng Mười Một tựa hồ không giác ngộ được điều này, vẫn bộ dáng ung dung tự tại chậm rãi đi theo đoàn người.
Âu Dương Nguyệt Nhi trở lại rồi bảo đám vệ sĩ để đồ lên xe, sau đó thở hổn hển bước vào trong. Diệp Tử Mai và Đái Linh cùng nàng ngồi chung một xe, bốn vệ sĩ đi trên một xe khác, Mười Một là thân vệ sĩ của Âu Dương Nguyệt Nhi nên đương nhiên cũng ngồi chung xe với nàng.
Lúc Mười Một cúi người bước vào xe, Âu Dương Nguyệt Nhi quát lên:
- Không cho phép ngươi lên xe. Truyện được copy tại Truyện FULL
Mười Một không lý gì đến nàng, cứ điềm nhiên tiến đến.
- Ngươi…
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ vào Mười Một, toàn thân tức giận phát run. Người vô sỉ nàng thấy khá nhiều, nhưng tên vệ sĩ vừa vô sỉ vừa không nghe lời như Mười Một thì nàng chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Ở trong xe chỉ có một người biết thân phận Mười Một là Diệp Tử Mai, nàng một mực cố gắng để giữ hòa khí nên lúc này mới không để cho Âu Dương Nguyệt Nhi đương trường đuổi Mười Một xuống xe. Bất quá không dễ dàng như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn một bụng ấm ức, nàng được nuông chiều từ bé đến lớn, mọi người đểu e sợ khi để cho nàng chịu ủy khuất. Mười Một đối với nàng như vậy, đời này là kẻ đầu tiên, nghĩ tới đây Âu Dương Nguyệt Nhi càng nhìn Mười Một càng thấy tức giận.
Thật vất vả mới về tới khách sạn, Xe vừa mới dừng, Âu Dương Nguyệt Nhi là người đầu tiên lao ra, hướng về phía thang máy chạy đến.
Bốn vệ sĩ phân ra, hai người mang đồ, hai người theo bảo vệ bên người Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi trong thang máy lên tầng thượng.
Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi mở cửa phòng đi vào đại sảnh, phát hiện Mười Một vẫn đi theo nàng liền chỉ ra cưa, cắn răng nói:
- Ngươi cút ra ngoài cho ta.
Mười Một bình thản nói:
- Ta là thân vệ sĩ của ngươi, từ giờ trở đi, ta cũng ở luôn chỗ này.
- Không cần, Ngươi ra cho ta!
Những lời này Âu Dương Nguyệt Nhi cơ hồ đem toàn lực hét lên.
Mười Một như không thèm để ý, nói:
- Ngươi không hài lòng thì có thể sa thải ta, bất quá phải bồi thường thiệt hại cho ta.
- Ngươi… được, ta sa thải ngươi, ta bồi thường cho ngươi, ngươi cút ra cho ta!
- Tiểu thư… Mười Một, ngươi cũng bớt tranh cãi đi…
Diệp Tử Mai ở bên cạnh lo lắng đi vòng vòng. Còn Đái Linh với vẻ mặt tò mò nhìn Mười Một, trong ấn tượng của nàng, Âu Dương Nguyệt Nhi không quá điên cuồng giống hôm nay. Mặc dù bình thường tính tình nàng cũng có chút tệ, nhưng vẫn còn có thể tự kiềm chế, xem ra Mười Một này hôm nay thật sự làm nàng ta điên lên rồi.
Lúc này một vệ sĩ cầm một túi trên mặt đất ném vào đầu Mười Một, quát:
- Đủ rồi, tiểu tử, ta đã nhịn ngươi từ lâu.
Đột nhiên một đạo hàn mang chợt lóe rồi biến mất, người vệ sĩ này lui lại vài bước lớn, hai tay ôm cổ, trừng mắt nhìn chằm chắm vào Mười Một với vẻ mặt hoảng sợ, tại khe giữa các ngón tay của hắn máu tươi trào ra.
- A…!
Ba nữ nhân cùng hét lên sợ hãi co dúm lại thành một khối. Sắc mặt của Âu Dương Nguyệt Nhi trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Cả đời nàng chưa từng thấy qua người chết, hơn nữa đây lại là chết trước mặt nàng. Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, chỉ thấy bên tai vang lên những tiếng ong ong.
- Ầm!
Tên vệ sĩ kia ngã xuống, máu từ cổ phun ra đỏ cả một vùng.
Một vệ sĩ khác lúc này mới phản ứng, lập tức đặt túi trên lưng xuống, tay đặt ở hông.
Mười Một tiến lên một bước, thân ảnh chợt lóe lại chuyển ra phía sau hắn và túm lấy tay phải đang chuẩn bị bóp cò. Vệ sĩ này đột nhiên cảm thấy tay phải chợt lạnh sau đó không còn cảm giác. Hình như cánh tay đã hoàn toàn bị Mười Một bẻ gãy, không còn cảm giác. Nếu giờ phút này hắn có thể tự mình rạch cánh tay phải, sẽ phát hiện toàn bộ máu ở cánh tay phải đã bị đông lại, nói cách khác, sau này cánh tay phải của hắn đã bị phế.
Nhưng Mười Một sẽ không cho hắn cơ hội sau này, hàn mang trong tay lại chợt lóe, nơi cổ của bảo tiêu này cũng phun máu, hắn từ từ đổ xuống.
Mười Một lúc này mới từ từ đưa chủy thủ về phía hông, lạnh giọng nói:
- Phàm người nào tới gần ta đều bị ta cho là địch nhân.
Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Đái Linh hoàn toàn chẳng biết làm sao, hai người ở cùng một chỗ, trên mặt không còn chút máu, lộ ra bộ dáng si ngốc, thậm chí không thể kêu lên một tiếng.
Dù sao Diệp Tử Mai cũng là người đã nhìn qua mọi chuyện trên đời, hơn nữa cũng là người duy nhất biết được Mười Một là sát thủ chứ không phải vệ sĩ nên vẫn hơn hai nàng kia còn trấn tĩnh được một chút. Bất quá nàng cũng bị thủ đoạn lang độc của Mười Một dọa cho khiếp sợ, chẳng ai ngờ Mười Một lại đột nhiên xuất thủ giết chết hai người, hơn nữa lại còn là người mình. Diệp Tử Mai lần đầu tiên hoài nghi chuyện mình thuê Mười Một về là đúng hay sai.
Sắc mặt Diệp Tử Mai trở nên trắng bệch, nàng lắp bắp nói:
- Mười Một…cậu…
Mười Một liếc nhìn nàng một cái rồi lạnh nhạt nói:
- Các vị có hai sự lựa chọn, một, không thuê tôi nữa. Hai, tôi làm gì cũng không được can dự vào. Tôi chỉ phụ trách chuyện bảo hộ sinh mệnh của cô ta, không để cô ta chịu sự uy hiếp nào, những chuyện khác đều không liên quan.
Diệp Tử Mai cố gắng hết sức để không nhìn về hai cỗ thi thể kia, nàng cắn chặt răng mà cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh thêm một chút, đáng tiếc là nàng vẫn run cầm cập:
- Nhưng…bọn họ…
- Bọn chúng, bao gồm cả cô trong đó, đều không nằm trong phạm vi mà ta phải bảo hộ, các người sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ta. Chỉ cần uy hiếp đến ta, ta đều sẽ không lưu tình đâu.
Dứt lời Mười Một bèn đi đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi và Đái Linh, hai cánh tay phân biệt nắm lấy cánh tay hai nàng. Khi hai thiếu nữ bị Mười Một nắm lấy mới phát hiện ác ma đã ở bên cạnh mình, hai nàng đều đồng thời kêu ầm cả lên.
Mười Một hơi nhíu mày lại, kéo hai người bước về một gian phòng. Đái Linh khóc lóc dữ dội, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra. Còn Âu Dương Nguyệt Nhi thì vừa cấu vừa cắn, muỗn dãy thoát ra, nhưng so với lực khí của Mười Một thì nàng có thể làm được cái gì cơ chứ. Mười Một cứ bước một mạch về phía gian phòng, ném hai người vào trong, sau đó đóng cửa lại và trở ra đại sảnh.
Nhìn thấy Mười Một đi về phía mình, Diệp Tử Mai rất muốn quay đầu chạy, nhưng hai chân nàng đã mềm ra và trở nên vô lực, căn bản chẳng thể chạy nổi. Còn may mà Mười Một chẳng hề để ý đến nàng, hắn chỉ đi qua bên cạnh và ngồi xuống ghế sofa nói:
- Cô hãy đi cảnh cáo hai tên vệ sĩ kia một chút, nếu không lát nữa lại có thêm hai thi thể nữa đó.
Diệp Tử Mai chời đợi một hồi, hai chân mới có thêm tí sức lực mà bước đi, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một, sau đó hấp tấp chạy ra bên ngoài. Vừa đi đến cửa, thanh âm của Mười Một từ phía sau truyền tới:
- Nhớ bảo chúng xử lí hai thi thể này cho tốt.
Diệp Tử Mai cắn chặt răng mà chậm rãi đi ra.
Không lâu sao, bên ngoài vang lên một loạt những tiếng bước chân dồn dập, hai vệ sĩ vừa rồi hớt hải chạy vào. Khi bọn họ nhìn thấy hai thi thể kia vẫn đang nằm đó, ánh mắt một trong hai tựa hồ như muốn phun lửa, chẳng quản tất cả mà nhả đạn về phía Mười Một.
Mười Một vẫn ngồi trên ghế sofa, hắn lạnh nhạt nói:
- Nếu không muốn chết, tốt nhất đừng có loạn đồng. Nếu không, ta bảo đảm, trước khi nổ súng ngươi đã là một người chết rồi.
Một vệ sĩ kia căn bản chẳng để ý gì nữa, tên vệ sĩ còn lại muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi. Khi gã vệ sĩ kia vừa nâng súng lên, đột nhiên một đạo ngân quang lóe lên, gã vệ sĩ rú lên một tiếng và lùi về phía sau hai bước, tiếp đó thì đổ gục xuống mặt đất, nơi yết hầu đã có một thanh phi đao cắm vào.
Tên vệ sĩ cuối cùng cũng sợ hãi đến sững sờ, hắn rất muốn nổ súng nhưng lại không dám. Mười Một có thể giết chết ba người trong nháy mắt, thực lực như vậy hắn tuyệt đối chẳng thể so sánh, cho nên tên vệ sĩ còn lại đã lặng lẽ mà lựa chọn một quyết định sáng suốt.
- Xử lí ba thi thể này đi!
Gã vệ sĩ nghiến chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Mười Một, cuối cùng vẫn tìm lấy ba tấm chăn, lần lượt quấn quanh từng thi thể, rồi cõng từng thi thể một ra ngoài. Chuyện bảo vệ ở khách sạn có ngăn cản tên vệ sĩ kia hay không, hắn có gặp phải phiền phức gì không đều đã chẳng phải là chuyện liên quan đến Mười Một nữa.
Khi thi thể cuối cùng được dọn đi, Diệp Tử Mai mới từ bên ngoài trở lại. Nhìn những vũng máu đầy đất, nàng ném ánh mắt phức tạp về phía Mười Một, cắn chặt răng nói:
- Ngươi là một ác ma.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Cô quên biệt hiệu của tôi rồi sao?
Diệp Tử Mai hít sâu một hơi, sau đó trợn trừng mắt nhìn Mười Một, sau đó không lí đến hắn nữa mà chạy về căn phòng mà Mười Một đã nhốt Âu Dương Nguyệt Nhi và Đái Linh ở trong.
Băng sát thủ, phải a, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện Mười Một cũng là một sát thủ chứ. Băng là thứ lạnh lẽo nhất, vô tình nhất, Mười Một dùng cái biệt hiệu này, nói lên hắn cũng có đặc tính của băng.
Cuối cùng Diệp Tử Mai cũng biết được mình đã dẫn về một người như thế nào.
Máu Lạnh, vô tình, Băng sát thủ.