Khẩu súng lục trong tay Mười Một nhắm thẳng vào đầu mãng xà, đồng thời liên tục chú ý tới động tĩnh phía dưới. Mãng xà tựa hồ đã ngửi thấy mùi của hắn, nó chậm rãi mở ra cái miệng đỏ lòm như máu ra. Bây giờ Mười Một mới thực sự có chút hối hận, sớm biết vậy vừa rồi hắn đã trực tiếp nhảy xuống đất và nổ súng, lúc này bốn người phía dưới đã phân tán, đối với hắn rất bất lợi.
Mãng xà đã cách hắn rất gần rồi, nhưng Mười Một không thể động đậy, chỉ cần hắn phát ra một tia âm thanh, người phía dưới sẽ lập tức khai hỏa. Hắn ở trên cây này không có chỗ nào để tránh né, cho dù nhảy xuống, trong khoảng thời gian rơi xuống đất cũng đã đủ để bị đối phương giết chết rất nhiều lần rồi.
Mười Một cũng không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách không có giá trị, càng không hi vọng sẽ chết trong miệng một con rắn.
Súng của hắn thủy chung vẫn nhắm về phía mãng xà, chỉ cần nó có một tia dị động, Mười Một sẽ không chút do dự khai hỏa. Về phần hai người dưới kia, chỉ đành nghĩ biện pháp khác.
Mười Một tận lực nín thở, rắn không có mắt, chỉ có thể thông qua nhiệt độ mà phán đoán. Nếu hắn có thể khống chế nhiệt độ cơ thể, mãng xà có thể tưởng hắn là một nhánh cây hoặc một đống phân bọ hung bự tổ chảng, dù sao toàn thân hắn cũng đều đã chét phân bọ hung vào rồi.
Không biết là do phân bọ hung đã thành công trong việc cản lông mao tản mát ra nhiệt khí hay là nguyên nhân khác, mãng xà chậm rãi khép cái miệng rộng vừa mở ra lại, thân thể hơi bò về phía trước dò xét, sau đó lại rụt trở về. Tiếp đó mãng xà bò lên trên cẳng chân Mười Một, và bò xuống qua phía bên kia, sau đó lại tiếp tục trườn đi chỗ khác.
Cho đến sau khi mãng xà đi xa, Mười Một mới thở phào một hơi, thầm tự nhủ vận khí mình may mắn. Có lẽ mãng xà thật sự nghĩ hắn là một đống phân bọ hung. Chỉ là Mười Một rất nhanh nghĩ tới một vấn đề, con người chỉ có tắm qua nước lạnh mới có thể tạm thời tiêu trừ nhiệt cảm, bây giờ khí trời không phải rất lạnh, hơn nữa hỗn hợp phân bọ hung trét lên đã khô cứng lại, chúng không thể giúp hắn không phát tán nhiệt khí ra. Vây tại sao rắn không cắn hắn?
Đúng vào lúc Mười Một còn đang suy nghĩ, hai người phía dưới đã trở lại, bốn người hội hợp sau đó lại tiếp tục xuất phát. Mười Một từ trên cây leo xuống, nhanh chóng biến mất giữa rừng rậm. Hắn cần tìm một chỗ an toàn, địa phương quỷ quái này không thể ở lại nữa, ai biết con mãng xà kia có trở lại hay không.
Đối với chuyện mãng xà bỏ qua mình, Mười Một đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra. Hắn vốn dự tính chỉ cần mãng xà có dị động gì thì sẽ lập tức nổ súng, sau đó đem nó quăng xuống gốc cây. Hai cô gái phía dưới nghe thấy tiếng súng khẳng định sẽ đề phòng, mà trên cây đột nhiên rơi xuống một con đại mãng xà sẽ làm các nàng giật mình một chút. Chỉ cần trong thời gian ngắn đó, Mười Một nắm chắc có thể giết chết một người trong đó, sau đó, chỉ cần trước khi hai thiếu niên kia trở về Mười Một giết xong cô gái còn lại kia, hắn có thể tạm thời thoát ly hiểm cảnh. Nhưng phương pháp này chỉ là hạ hạ chi sách, tốt nhất là mãng xà không cắn hắn. Không biết là do Mười Một vận khí tốt, hay là trong cõi u minh thật sự có thần linh phù hộ, mãng xà thật sự đã buông tha hắn.
Trong rừng đêm tối rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió lay động lá cây phát ra âm thanh "xoạt xoạt". Mười Một chỉ cần chậm rãi di chuyển, tận lực tránh tiếp xúc người khác. Hắn cần tìm một chỗ an toàn khác để ẩn tàng, nhưng trong mảnh rừng sâu này, rốt cục địa phương nào mới là an toàn đây?
Vừa đi đến dưới một thân cây, trên đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng "loạt xoạt". Mười Một giương súng lên, đột nhiên một bóng đen từ bên trên lao thẳng xuống chỗ Mười Một.
Mười Một không kịp khai hỏa, chỉ có thể tránh sang bên cạnh. Nhưng bóng đen kia so với hắn càng nhanh hơn, vừa rơi xuống đất liền cuộn lại, lăn tròn tới bên chân Mười Một, ôm lấy hai chân hắn kéo ra sau.
Mười Một không đứng lại được, lảo đảo ngã về phía sau. Chân phải bóng đen dụng lực đá tới một cước, đem khẩu M4A1 trong tay Mười Một đá qua một bên. Mười Một thừa dịp đạp một cái, bóng đen nọ cũng đứng không vững mà ngã ngửa về phía sau.
Hai người nhanh chóng đứng dậy, bóng đen đưa tay thò xuống hông, Mười một thấy hắn móc ra một khẩu súng lục, lập tức tung một cước, đá bay khẩu súng trong tay hắn.
Bóng đen kia tựa hồ chỉ có một khẩu súng lục, lập tức lao theo định nắm lại khẩu súng. Mười Một cũng lập tức nhảy theo sau, đẩy ngã hắn xuống mặt đất, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục và nhằm ngay vào đầu bóng đen.
Có thể là bóng đen cảm giác được uy hiếp của khẩu súng lạnh như băng, hắn chỉ giãy dụa vài cái tượng trưng sau đó không động đậy nữa. Dưới ánh trăng mờ ảo, Mười Một có thể đại khái nhìn thấy đây chính là một thiếu niên trạc tuổi hắn. Thiếu niên mặt rất đen, nhìn không rõ dung mạo, chắc là cũng đã chét đầy phân bọ hung lên người.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, không hề động đậy. Mười Một chậm rãi dời khẩu súng đi, lại chậm rãi lui về phía sau, nhưng khẩu súng vẫn nhắm về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên cũng chậm rãi ngồi xuống, không động đậy gì, chỉ yên lặng đánh giá Mười Một.
Mười Một đi thẳng tới bên cạnh khẩu M4A1, súng lục vẫn nhằm về phía hắn, chậm rãi cúi người nhặt lại khẩu M4A1.
"Tại sao không giết ta?"
Mười Một đưa tay cắm khẩu súng vào bên hông, trong tay cầm khẩu M4A1, họng súng vẫn chỉa vào thiếu niên, miệng nói:"Không cần thiết." Hai ngày sau lúc nào cũng đều sẽ có nguy hiểm, không chỉ tới từ con người, có rất nhiều sự uy hiếp ẩn tàng. Mà đạn bắn đi một viên là mất một viên, hắn phải tiết kiệm đạn thì mới có thể vượt qua thời gian còn lại. Súng của thiếu niên kia không biết đã bị hắn đá đi đâu, muốn tìm kiếm phải hao phí một quãng thời gian. Mười Một vừa rồi cũng đã kiểm tra qua, trên người thiếu niên này trừ súng lục ra không còn vũ khí khác, hắn đối với Mười Một không tạo thành uy hiếp gì, cho nên Mười Một quyết định buông tha hắn, tiết kiệm một viên đạn.
Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta làm một tổ nhé?"
"Không cần thiết."
"Ta có thể đứng dậy không?"
Mười Một thu khẩu súng trong tay lại.
Thiếu niên chậm rãi đứng dây, phủi phủi bụi trên mông nói: "Ta là 1006, ngươi tên gì?"
Hắn lạnh nhạt trả lời:"Mười Một"
"Ý?" Thiếu niên cả kinh kêu lên:"Ngươi chính là Mười Một, người mà hai năm trước đã được phái ra ngoài tham gia nhiệm vụ sao?"
Mười Một không biết danh hiệu của hắn tại huấn luyện doanh sớm đã được gần như tất cả mọi người biết đến, một học viên chưa tốt nghiệp đệ tử được phá lệ phái đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Cơ hồ tất cả đệ tử đều đang đoán tại sao tổ chức lại phái Mười Một đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có người nói hắn là tinh anh trong tinh anh, được tổ chức xem trọng, trọng điểm bồi dưỡng. Cũng có người nói hắn căn bản là con riêng của một nhân vật lãnh đạo nào đó, tóm lại là có rất nhiều lời đồn đại, loạn xà ngầu cả lên.
1006 đương nhiên cũng có nghe qua lời đồn về Mười Một, chỉ là không ngờ khi khảo thí tốt nghiệm mình lại được gặp nhân vật truyền kì này.
Mười Một không biết tại sao 1006 lại biết chuyện của mình, bất quá hắn cũng không có hứng thú muốn biết, hắn chậm rãi lui về phía sau, định rời đi.
1006 thấy Mười Một định rời khỏi thì có chút nóng nảy kêu lên: "Mười Một, chờ chút……"
"Lách cách!" Tiếng lên đạn vang lên.
1006 giơ tay lên nói: "Ta không có ác ý, ta chỉ là muốn lập tổ cùng ngươi thôi."
Mười Một vẫn lạt nhạt nói:"Không cần thiết."
"Mười Một chờ một chút." Mắt thấy Mười Một định đi, 1006 vội la lên: "Coi như là ngươi giúp ta, ngươi xem, ta là tay bắn tỉa, nhưng chỉ có một khẩu súng lục, trận chiến này rất khó đánh a."
"Đi cướp."
1006 cười khổ nói:"Ta không phải đã thử qua sao, nếu ngươi không buông tha thì bây giờ đã không còn mạng rồi. Coi như là giúp ta đi, được không? Giúp ta cướp một khẩu súng tốt cũng được a." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Dựa vào cái gì?"
1006 cắn răng nói: "Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, sau này cái mạng này chính là của người."
Mười Một yên lăng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Ta không tin ngươi."