Nhân Gian Băng Khí

Chương 499: Chiến dịch ở Trấn Nguyên sơn (P2)




Mười Một không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết một cách lãng nhách như thế này. Đệ nhất sát thủ phương Tây – Băng sát thủ - bị chết vì ngộp nước khi bơi, tin này mà truyền ra ngoài thì e rằng phải khiến một đống người khác bồi táng theo hắn vì sặc cười đến chết mất. Huống chi, nếu thật sự muốn thăm dò bên trong thì cũng có thể quay về lấy đồ lặn rồi trở lại sau.

Sau khi quyết định Mười Một bèn lập tức bơi trở lại, nhưng vừa mới đạp chân xuống đáy, hắn đột nhiên phát hiện dòng nước phía bên dưới chảy hơi gấp hơn một chút. Mười Một lại một lần nữa dừng lại, trôi nổi trong nước lặng lẽ cảm nhận sự khác nhau của hai dòng nước, cuối cùng kiên quyết quay đầu, tiếp tục bơi về phía trước.

Dòng nước chia ra làm dòng chảy nổi và dòng chảy ngầm, có dòng nước ngầm ở dưới đáy, chứng tỏ rằng gần đó có miệng suối. Dòng chảy nổi thì ở trên mặt nước, cũng giống như trên mặt biển thì sóng gió dữ dội, nhưng dưới đáy biển lại phẳng lặng như tờ, đó chính là dòng chảy nổi. Bình thường nếu dưới đáy nước mà có dòng chảy nổi, chứng tỏ rằng gần đó có con suối nào đó chảy vào, hơn nữa con suối này còn chảy từ trên xuống dưới, giống như thác nước vậy. Có dòng chảy nổi thì chắc chắn là có không gian để hô hấp, cho nên Mười Một mới quyết định đi tìm đến chỗ trung chuyển ấy.

Lại bơi chừng bốn năm phút nữa, dòng nước phía bên trên chảy càng lúc càng gấp hơn, hơn nữa lực cản cũng càng ngày càng lớn. Mười Một tăng tốc bơi về phía trước, cuối cùng sau khi bơi thêm hai phút nữa, tiếng nước "rào rào rào" từ xa vang lại, truyền vào trong tai.

"Ùm!" Mười Một thỏ đầu lên khỏi mặt nước, thở phì phò không ngừng, thời gian nín thở quá dài cộng thêm phải bơi liên tục trong nước, khiến cho lượng hô hấp của hắn càng tiêu hao nhiều hơn. May mà trước lúc cạn khí hắn đã tìm được chỗ cung cấp ô xi, nếu không đã thật sự bị ngộp chết ở nơi này rồi.

Mười Một khởi động năng lực nhìn trong bóng đêm của con mắt trái, một cột sáng rất nhỏ màu đỏ máu từ trong đồng tử của mắt trái hắn bắn ra. Sau khi nhìn quanh bốn phía, Mười Một phát hiện nơi đây là một hang động lớn trong lòng núi, vị trí của hắn lúc này chính là ở bên một đầm nước trong động. Phía trên đầm nước có một hang động không lớn không nhỏ, một lượng lớn nước lưu thông là chảy từ trong động này ra, đến trong đầm nước. Ở một bên khác dần dần có nham thạch nhô lên trong dòng nước và lan dài đến tận chỗ tối om, cũng chẳng biết là chảy về nơi nào nữa. Mười Một liếc nhìn qua một chút rồi bơi lên bờ, nơi này toàn là nham thạch và nước, trên đỉnh đầu là đầy những thạch nhũ rủ xuống, thỉnh thoảng lại có một hai giọt nước tí tách rơi xuống đất, phát ra những âm thanh vui tai.

Mười Một men theo con đường nham thạch lồi lõm duy nhất ấy mà đi về phía trước, ban đầu nước trên mặt đẩt rất nhiều, còn ngập qua ngực. Càng tiến về phía trước, địa thế càng cao dần, phần thân thế lộ ra khỏi mặt nước cũng càng nhiều thêm. Lại đi thêm một quãng nước, nước giảm dần đi, chỉ còn tới cẳng chân. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này, Mười Một đột ngột dừng lại, đồng thời thu lại tia đỏ bắn ra từ mắt trán. Bởi vì phía trước không ngờ lại xuất hiện một chút ánh sáng.

Trong hang động giữa lòng núi này không ngờ lại tồn tại ánh đèn, điều đó liệu có nói lên rằng có người sống ở nơi đây?

Mười Một vô cùng cẩn thận dựa sát vào tường đá mà tiến về phía trước, tới vị trí cực hạn mà ánh sáng có thể chiếu tới, hắn liền dừng lại. Lúc này trên người hắn vẫn còn nước chảy xuống, nếu lúc này có người xuất hiện, nhìn thấy những vết nước giỏ xuống chỗ có ánh sáng, nếu có tâm cơ nhất định sẽ đoán được là có chuyện gì.

Đằng sau bức tường đá nơi ánh sáng không chiếu tới, Mười Một cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người xuống, để trần mình và chỉ mang theo thanh Trảm Nguyệt, chân trần lặng lẽ lẻn vào trong.

Ánh sáng truyền ra từ một hang động ở phía trước, rẽ vào hang động ấy, trước mắt chợt bừng lên. Nơi này cũng là một hang động đá vôi thiên nhiên, điều khác biệt là nó đã từng bị người ta đào bới qua, hơn nữa bên trên đỉnh còn có lắp không ít đèn đóm, chiếu cho cả hang động trở nên sáng như ban ngày.

Có điều bên trong động này không có người, hơn nữa ngoài mấy chiếc đèn lắp trên đỉnh ra, cũng không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào khác. Đằng trước có mấy cửa động, lần lượt vươn dài về mấy hướng khác nhau.

Mười Một tùy tiện lựa chọn một cửa hang rồi lẻn vào, nhưng chưa đi được bao xa thì phát hiện có mấy chiếc camera giám sát con đường này. Dưới tình huống không có sự trợ giúp từ những thiết bị cao cấp, hắn chẳng có cách nào phá hoại những chiếc camera này mà không thể kẻ khác biết, cho nên hắn lựa chọn quay về theo đường cũ, sau đó lại chọn một cửa động khác và tiến vào kiểm tra.

Chỉ bỏ ra chừng gần mười phút, Mười Một đã đi khắp các cửa động một lượt, mỗi con đường đều là đi được một nửa thì phải trở về, bởi vì ở đó đều có lắp camera, hơn nữa vị trí lắp lại rất chuẩn, không có góc chết.

Cho dù nơi đây có phải là căn cứ của Huyết Mâ Côi hay không, Mười Một cũng có thể khẳng định bên trong là căn cứ bí mật của một tổ chức nào đó. Hắn lùi ra rất nhanh, sau khi mặc lại quần áo cẩn thận liền lặn vào trong nước trở về.

Mất chừng mười phút bơi về đến mương nước, Mười Một vừa thò đầu ra liền nghe thấy Lãnh Dạ kêu lên: "Này, ngươi thật sự trốn ở đây sao?"

Mười Một ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đứng hai bên bờ, trong tay cầm súng ống và những trang bị mà Mười Một giấu đi hồi nãy.

Hắn vừa bơi lên bờ, Lãnh Dạ liền vội vã hỏi: "Ngươi chạy xuống nước làm gì vậy? Bọn chúng không xây dựng căn cứ ở dưới nước chứ hả?"

Mười Một lấy những trang bị trên tay hắn lại, vừa mang vào vừa nói: "Không phải ở dưới nước, căn cứ của bọn chúng ở trong một hang động đá vôi trong lòng núi."

Lãnh Dạ há hốc miệng nói với vẻ khó mà tin nổi: "Sao ngươi biết?" Sau đó lại chỉ xuống mương nước kia, hỏi: "Ý ngươi có phải là, thủy lộ này có thể dẫn đến căn cứ của bọn chúng không?"

Mười Một nói những điều mình vừa phát hiện được cho hai người, đương nhiên, Long Uy thông qua thiết bị liên lạc cũng nghe thấy được.

Đợi Mười Một nói xong, Hỏa Điểu mới lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Vậy bọn chúng tiến vào thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần đều phải bơi?"

"Chắc không phiền phức thế đâu." Lãnh Dạ lắc lắc đầu trầm ngầm nói: "Chắc là còn có cửa ra khác, thủy lộ này nằm ngoài ý liệu của chúng. Ta đoán lúc bọn chúng xây dựng căn cứ không chú ý chuyện thủy lộ này có thể tiến vào, nhưng sau này khi phát hiện ra thì cũng đã không kịp sửa chữa. Hơn nữa thủy lộ này dài như thế, người bình thường cũng không thể tiến vào, ai mà bơi nín thở nổi mười mấy phút chứ?"

Hỏa Điểu vẻ mặt cổ quái chỉ về phía Mười Một toàn thân ướt nhẹp.

Lãnh Dạ trợn trắng mắt nói: "Hắn là quái vật."

Hỏa Điểu không chịu kém, nói: "Còn có đồ lặn nữa chứ."

Lãnh Dạ bực mình bảo: "Ai mà ăn no rỗi hơi không miệng gì làm như thế, khi không biết thủy lộ này có thể thông tới đâu, máu mê gì mà chạy lên trên núi rồi lặn xuống chứ? Hơn nữa, chẳng may số đen gặp phải dòng nước ngầm bị nó cuốn đi, lúc ấy khóc cũng chẳng kịp."

Hỏa Điểu ngẫm lại thấy cũng phải, ai mà ăn no rỗi hơi chạy lên trên núi chơi trò này chứ? Sợ rằng ngoài tên quái thái Mười Một luôn làm việc không theo lẽ thường này ra, trên thế gian thực sự không tìm ra nổi kẻ thứ hai nữa.