Nhân Gian Băng Khí

Chương 495: Dịch bệnh ở Trấn Nguyên sơn (Thượng)




Bóng tối và ánh sáng đối lập với nhau, nhưng lại không thể tách rời, có ánh sáng thì nhất định phải có bóng tối tồn tại. Nếu trên thế gian này không có bóng tối, vậy còn có ai mong muốn ánh sáng nữa đây? Và như thế ánh sáng cũng mất đi ý nghĩa và giá trị tồn tại của bản thân nó.

Đêm nay không có chút ánh sáng nào, trăng sao trên trời đều đã bị mây đen che kín, khiến thế giới chỉ còn lại bóng tối mà thôi.

Một giờ sáng, mọi người vốn đã bận rộn cả một ngày nên lúc này đều chìm sâu trong mộng để trốn tránh bóng đêm kéo đến, đồng thời chờ đợi ánh bình minh của buổi sáng hôm sau. Và đêm nay cũng lại vẫn thuộc về những con người sống về đêm kia.

Chẳng hạn như, Hắc Ám Thập Tự.

Một chiếc xe jeep màu đen dừng lại ở trấn Lâm Dương thuộc ngoại ô thành phố Vệ Thiên, Mười Một đang ngồi ở ghế phụ chiếc xe thò nửa người ra ngoài cửa kính, tay cầm chiếc kính hồng ngoại nhìn quanh bốn phía, sau đó chui lại vào trong xe, chỉ về phương hướng đằng trước ra hiệu cho Hỏa Điểu đang cầm lái. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hỏa Điểu gật gật đầu, lái xe về đoạn đường phía trước, sau đó tìm một chỗ kín đáo giấu chiếc xe vào.

Lãnh Dạ ngồi ở ghế sau đang kiểm tra hai khẩu súng ngắm MG16 và AWP, dọc đường hắn vẫn luôn xem xét hai khẩu súng ấy. Đối với một tay bắn tỉa mà nói, khẩu súng trong tay chính là sinh mệnh của họ. Chỉ cần một chút sai sót nhỏ nhoi cũng sẽ có thể tạo ra sai sót khi nhắm vào mục tiêu, và kết quả cuối cùng chính là mất đi sinh mạng của chính mình. Cho nên thân là một tay bắn tỉa, nhất định phải thường xuyên kiểm tra đầu ruồi trên súng xem có chút sai số nào không, cố gắng hết sức để khẩu súng ngắm của mình giữ được trạng thái tốt nhất.

"Là chỗ này sao?"Lãnh Dạ ngẩng đầu lên nhìn con đường qua ô cửa kính, hỏi.

Bên ngoài chỉ có một con đường ngoằn ngoèo quanh co dẫn vào một thị trấn nhỏ, hai bên đường cũng chỉ có mấy ngọn đèn mờ mịt leo lét tỏa sáng, miễn cưỡng chiếu sáng được quanh con đường. Tiến vào thêm một chút thì chẳng còn ánh đèn nữa.

"Chắc là thế đó." Hỏa Điểu cầm chiếc laptop lên và mở ra, nói: "Căn cứ vào manh mối mà Thanh bang đưa ra, nơi thường xuyên phát tín hiệu liên lạc với Phong Dã tổ là ở gần khu vực này."

Sau khi chiếc laptop được khởi động, Hỏa Điểu dùng sim điện thoại để lên mạng, sau đó khẽ nói: "Long Uy."

"Ừm!" Từ trong chiếc laptop khẽ vang lên một tiếng, một cửa sổ chợt xuất hiện. Tuy hình ảnh rất hay đứt quãng, hơn nữa bên trong cửa sổ ấy cũng rất tối, nhưng vẫn có thể miễn cường nhìn thấy một người đang quay lưng về phía màn hình, trước mặt y có ba chiếc máy tính. Giọng nói của Long Uy vang lên trong chiếc phone ba người đang đeo: "Giờ ta sẽ gửi bản đồ của trấn Lâm Dương cho các ngươi."

Trên màn hình của chiếc laptop lại xuất hiện thêm một cửa sổ mới nữa, trong đó hiện ra địa đồ của tiểu trấn này, đồng thời chỉ rõ vị trí hiện giờ của bọn Mười Một.

"Các ngươi đang ở phía nam của trấn Lâm Dương. Trước mặt các ngươi chỉ có một con đường, thông tới Trấn Nguyên sơn. Ta đã phân tích tin tình báo mà Thanh bang gửi tới, cuối cùng có được kết quả, 73% nơi phát ra tín hiệu là Trấn Nguyên sơn."

Lãnh Dạ nhìn ngọn núi tối đen như mực kia qua ô cửa sổ, gật gật đầu bảo: "Căn cứ của bọn chúng chắc được giấu trong ngọn núi đó."

"Khả năng chỉ có 73%." Giọng nói hơi khàn khàn của Long Uy lại vang lên: "Trong lòng Trấn Nguyên sơn là một nghĩa trang công công, dưới trân núi có không ít cửa hàng bàn đồ vàng mã, cá nhân ta hoài nghi, nếu căn cứ của Huyết Mân Côi thực sự là Trấn Nguyên sơn, chắc chắn trong mấy cửa hiệu dưới chân núi có tai mắt của chúng."

Lãnh Dạ vò vò đầu nói: "Có thể tra ra được là cửa hiệu nào không? Không thể bắt chút ta bắt người của từng nhà ra hỏi được!"

"Cái này ta không giúp được các ngươi, ta chỉ phụ trách liên lạc và thu thập tin tức tình báo."

"Thu thập tin tình báo ư?" Cơ thịt hai bên má Lãnh Dạ giật giật, nói: "Đến tai mắt tình báo của bọn chúng mà cũng không tra ra được."

"Ta không phải là thần, ta chỉ có thể làm được trong khả năng lớn nhất có thể thôi." Giọng nói của Long Uy không mặt không nhạt, chẳng nghe ra được chút vẻ tức giận nào trong đó.

Mười Một biết Lãnh Dạ vì chuyện hắn đồng ý với Đường Thúc và Lục Đạo, nhận nhiệm vụ lẻn vào điều tra mà không vui. Nhưng hắn cũng chẳng chuẩn bị giải thích gì với Lãnh Dạ, bởi vì bản thân hắn coi thường chuyện đi giải thích.

"Long Uy, trên Trấn Nguyên sơn có điểm giám sát nào không?" Mười Một chen vào hỏi.