Nhân Gian Băng Khí

Chương 492: khoảng cách lớn nhất trên đời




Mặc dù người nói vô tâm, nhưng mà người nghe hữu ý. Từ câu "em sẽ giành lại anh trai em đó" của Trương Hân Hân trong lúc vô ý đã nói ra, thông minh như Nguyễn Thanh Ngữ lập tức nhận ra ngay, Trương Hân Hân kì thực cũng yêu thích Mười Một. Chỉ là ngại vì thân phận "anh trai" với "em gái", nàng vẫn luôn áp chế tình cảm của chính mình. Có lẽ điểm này ngay cả chính Trương Hân Hân cũng không nhận thức được.

Đang vuốt ve mái tóc mượt mà khả ái của Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào. Kì thật Nguyễn Thanh Ngữ căn bản vốn không biết rằng giữa Mười Một và Trương Hân Hân không hề có nửa điểm quan hệ huyết thống. Nàng vẫn tưởng rằng Sở Phàm là dì của Mười Một, còn Trương Hân Hân là em con bá con dì của hắn, kì thật giữa bọn họ không có quan hệ gì phức tạp cả. Mười Một chỉ là cảm tạ ân tình của Sở Hải Lan, mới tiếp nhận "mẹ" cùng với "dì" Sở Phàm này, nếu mà không có Sở Hải Lan, Mười Một và gia đình này cũng là tám đời cũng không đi cùng nhau.

"Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?" Trương Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi.

"Không có gì." Nguyễn Thanh Ngữ lắc lắc đầu hỏi lại: "Hân Hân, em có thích người con trai nào không?"

Trương Hân Hân sắc mặt có chút ửng hồng đáp: "Không."

Nguyễn Thanh Ngữ híp mắt cười nói: "Thật sự không có sao?"

"Thật sự không có mà." Trương Hân Hân xấu hổ nói: "Cha em nói, chưa đỗ đại học, không cho phép được yêu đương."

Nguyễn Thanh Ngữ ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bên cạnh em thật sự không có một người con trai nào khiến em động tâm ư?"

Trương Hân Hân quái dị nói: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị hôm nay thật là kỳ quái nha."

"Kỳ quái chỗ nào nào?"

"Bình thường chị sẽ không hỏi em vấn đề thế này."

Nguyễn Thanh Ngữ thầm thở dài, tiểu nha đầu, ta sợ em càng ngày càng lún sâu thôi.

Trương Hân Hân len lén trộm nhìn sắc mặt Nguyễn Thanh Ngữ thấy không có gì khác thường, lè lưỡi nói: "Kỳ thật, bên cạnh em thật sự không có một nam nhân nào có thể khiến ta để vào trong mắt. Bọn họ không có đẹp trai bằng Sở Nguyên ca ca, cũng không có bổn sự bằng Sở Nguyên ca ca, càng không thể giống như anh ấy bảo vệ em. Sau này nếu em lập gia đình, nhất định phải tìm một nam nhân có cảm giác an toàn giống như là Sở Nguyên ca ca."

Nguyễn Thanh Ngữ sắc mặt lộ nụ cười gượng, nàng không phải đang để ý chuyện Trương Hân Hân thích Mười Một, nói thật, nếu là Trương Hân Hân thực sự có thể cùng Mười Một với nhau, nàng chỉ đành vì bọn họ mà cao hứng, vì bọn họ mà chúc phúc. Nhưng mà, bọn họ là hai huynh muội, giữa bọn họ là cấm kị yêu đương, nhất định vì đạo đức thế tục không thể cho phép. Nếu thật sự phải miễn cưỡng rời đi cùng nhau, khẳng định sẽ đối mặt với áp lực rất lớn. Nguyễn Thanh Ngữ vốn ý muốn là dẫn dắt nàng chú ý tới một nam nhân khác ở bên cạnh, như vậy Trương Hân Hân sau này sẽ không phải chịu thống khổ gì. Nhưng mà hiện tại xem ra, sự sùng bái của tiểu nha đầu này đối với Mười Một tựa hồ đã xâm nhập tới tận xương tủy rồi. Nguyễn Thanh Ngữ rất lo lắng, Trương Hân Hân tương lai một khi tình cảm bộc phát ra, cửa ải cha mẹ sẽ không dễ dàng qua được. Tới lúc đó, chịu thống khổ vẫn là một mình Trương Hân Hân.

"Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị làm sao vậy? Sắc mặt chị thật kì quái nha."

Nguyễn Thanh Ngữ lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: "Không có gì, tiếp tục làm bài tập đi."

"Ân." Trương Hân Hân vừa mới gập lưng nằm rạp trên mặt bàn, như đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức lại dựng thân thẳng dậy nói: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị sẽ không bị nam nhân khác cưa đổ chứ?"

"Cưa đổ?" Nguyễn Thanh Ngữ thiếu chút nữa phát nghẹn, nha đầu này từ đâu mà học được cái từ này chứ.

"Chị thật sự sẽ không có lỗi với anh em chứ?"

Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi tức giận nói: "Yên tâm làm bài tập của em đi."

Trương Hân Hân vẫn không yên lòng nói: "Chúng ta ngoắc tay."

Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười nói: "Em còn nhỏ lắm à? Nghịch ngợm cái gì nữa."

Trương Hân Hân bĩu môi nói: "Cái đó và tuổi tác không liên quan, không ngoắc tay trong lòng em thật không an tâm."

Nguyễn Thanh Ngữ bất đắc dĩ phải cùng nàng ngoắc tay ước định, nhìn Trương Hân Hân mãn ý tiếp tục làm bài tập, Nguyễn Thanh Ngữ cũng không khỏi sờ sờ gương mặt chính mình có chút nóng lên.

Hân Hân rất tinh quái, suy nghĩ của nàng luôn giống như thiên mã hành không khiến người ta không ngờ được. Kì thật Nguyễn Thanh Ngữ vẫn là cảm động, nàng biết rằng Trương Hân Hân làm đều là vì nghĩ cho Mười Một. Nhưng mà như vậy chính là bi kịch định liệu cho cả đời chính mình, cho dù là Nguyễn Thanh Ngữ cũng không khỏi hai má phát nóng. Chỉ là nàng không thể không cùng Trương Hân Hân hạ ước định, bởi vì nàng không hi vọng Trương Hân Hân tương lai sẽ càng ngày càng lún sâu vào sai lầm tình cảm, cho đến cuối cùng không cách nào tự kiềm chế.

Nhìn khuôn mặt khả ái đang chăm chú xem sách, thi thoảng nhíu mày chu miệng nhỏ nhắn, Nguyễn Thanh Ngữ chỉ có thể tại đáy lòng than thầm một tiếng.

Hân Hân, tha thứ cho sự tự tư của chị, ta không muốn em tương lai lún sâu vào thống khổ vô pháp kiềm chế. Nếu em cùng hắn không phải huynh muội, nếu hai người thực sự có thể đến với nhau, ta nhất định sẽ vì các người mà chúc phúc

Mấy tiếng sau, Nguyễn Thanh Ngữ kiểm tra lại một lần bài tập mà Trương Hân Hân vừa làm xong, cho đến khi xác nhận không có một lỗi nào, sau khi thu xếp thỏa đáng dặn dò Trương Chánh Vũ và Trương Hân Hân mới cáo từ ra về.

Mới vừa đi xuống dưới lầu, Nguyễn Thanh Ngữ liền nhìn thấy Trương Viễn đang đứng cạnh chiếc ô tô màu xanh kiên trì chờ đợi.

Nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ đi ra, Trương Viễn lập tức đi tới nghênh đón, tươi cười nói: "Dạy học xong rồi à?"

Nguyễn Thanh Ngữ có chút giật mình nói: "Anh vẫn đợi ở ngoài này à?"

"Đúng vậy." Trương Viễn cười nói: "Dù sao anh tối nay không phải ban trực, về nhà cũng nhàm chán, nên cố ở đây đợi em." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nguyễn Thanh Ngữ thở dài nói: "Bác sỹ Trương, anh không cần vì tôi mà làm nhiều việc như vậy."

"Không sao, dù sao cũng là nhàn rỗi mà." Trương Viễn mở cửa xe, nói: "Lên xe đi, anh đưa em về nhà. Có đói bụng không? Có muốn đi ăn đêm hay không?"

"Không cần đâu." Nguyễn Thanh Ngữ vốn định từ chối, nhưng mà thấy Trương Viễn có chút thất vọng, trên mặt lại hơi chút chờ mong, cuối cùng nói không nên lời, vẫn là ngồi vào trong xe. Nàng không biết nên như thế nào giải thích với Trương Viễn, nhưng mà mặc kệ nàng nói thế nào, hình như điều sẽ tổn thương hắn, điều này không phải là điều mà Nguyễn Thanh Ngữ hi vọng thấy. Hơn nữa, hình như trong lòng mẫu thân nàng cũng rất thích Trương Viễn, nếu mà nàng ngang nhiên cự tuyệt, mẫu thân hẳn là cũng sẽ mất hứng.

Cái loại tình cảm này, thực sự là "tiễn bất đoạn lý hoàn loạn" (chặt không đứt, lý lẽ vẫn rối loạn)

Đầu tựa bên cửa, nhìn từng đạo ánh đèn neon rực rỡ trôi qua, lại nhớ tới cũng vào một đêm như vậy, người kia đơn độc xông vào quán bar đó, đem bản thân mình đã chịu mọi lăng nhục cứu ra ngoài. Sau đó vuốt đầu nàng, thanh âm kiên định mà nhu thuận nói với nàng: "Phải kiên cường."

Đúng vậy, bởi vì câu nói đó của hắn, nàng vẫn luôn kiên cường đi tới. Công việc liều mạng của mình và mẫu thân, gom góp tiền, chỉ vì còn đang nợ hắn.

Nhưng mà, chỉ có Nguyễn Thanh Ngữ tự mình mới biết được, cái nàng thiếu nợ hắn không phải dùng tiền có thể đong đếm, còn có một phần tình. Một phần đó hắn vì cứu nàng mà tự nguyện hãm nhập hiểm cảnh, đơn độc xông vào quán rượu, lạnh lẽo hướng gã kêu là Hùng Tiên kia hỏi: "Ai đã nhìn qua thân thể cô ấy?", sau đó liền tru sát Tiếu Diện Hổ, tự mình hãm thân vào trong tuyệt cảnh bốn bề thọ địch, nàng vĩnh viễn cũng không nhớ rõ nữa.