Nhân Gian Băng Khí

Chương 443: Lần theo dấu vết Nguyệt Nhi (thượng)




Lãnh Dạ lập tức tỉnh ngộ: "Người đã bị chuyển đi rồi?"

"Ừ."

Hỏa Điểu không nén nổi lại một lần nữa chen vào hỏi: "Tại sao các ngươi khẳng định người đã bị chuyển đi rồi? Chiếc xe không phải là vẫn còn ở đó sao? Còn nữa, manh mối mà bọn chúng lưu lại ít đến mức đáng thương, cho dù có giấu người đi thì cũng không phải lo bị tra ra chứ nhỉ?"

Lãnh Dạ thở dài một hơi hỏi: "Nếu ngươi ăn trộm được một đống kim cương giá trị liên thành, ngươi hi vọng lập tức đổi nó lấy tiền mặt hay là cả ngày nhét vào trong túi để lúc nào cũng phải sợ hãi?"

Hỏa Điểu gãi gãi đầu nói: "Cái này thì không dễ so sánh lắm? Nhưng nếu ta là bọn bắt cóc, ta chắc chắn sẽ không chuyển người đi nhanh như vậy. Thứ nhất, Âu Dương Nguyệt Nhi không phải người bình thường, tạm chưa nói tới việc cô ta là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, mà chỉ riêng việc cô ta là con gái của Âu Dương Bác, xảy ra chuyện ở Hàng Thành, công an ở đây còn không lập tức phong tỏa toàn thành để lùng sục sao? Ra ngoài thành vào quãng thời gian này, độ nguy hiểm rất cao. Thứ hai, nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn. Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng việc đầu tiên bọn chúng làm là đưa người ra ngoài thành, nếu ta là bọn bắt cóc thì sẽ ở luôn trong thành, dù sao không để lại chứng cứ gì thì cũng chẳng ai tra ra ta được."

Lãnh Dạ lắc lắc đầu nói: "Tư duy cố định sẽ hại chết người đó, Hàng Thành lớn như vậy, đường đi lối lại thông đến khắp nơi, phía cảnh sát cũng chẳng có nhiều người đến mức có thể để ý khắp nơi chứ nhỉ? Hơn nữa lại còn là trong lúc cấp bách điều động người nữa, bố trí dù có chặt chẽ thế nào thì cũng phải có lỗ hổng chứ? Chỉ cần lựa chọn con đường không có cảnh sát thì sẽ chẳng có gì nguy hiểm rồi. Còn nữa, lúc đó phía cảnh sát chắc chắn sẽ dồn hết tầm mắt lên chiếc Mitshubishi sơn màu vàng theo lời những quần chúng tận mắt nhìn thấy sự việc kể lại, nếu đổi sang một chiếc xe khác thì sao đây?"

Hỏa Điểu gật gật đầu: "Quả thực là có khả năng này, nhưng bọn bắt cóc làm sao biết được con đường nào không có cảnh sát? Lẽ nào trong cảnh sát có người của bọn chúng ngầm thông báo ư? Huyết Mân Côi chắc không có bản lĩnh lớn như vậy chứ, trước khi sự việc xảy ra đã cài người vào trong thành phố này rồi chắc?"

Lãnh Dạ thò hai ngón tay ra khua khua nói: "Hai khả năng. Thứ nhất, ngươi đừng quên trên tay bọn chúng có gien Sứa Đàn Hồi. Thứ hai, có tiền là có thể khiến quỷ mát xa cho ngươi, trên thế giới này người có lòng tham vẫn chiếm đại đa số. Muốn mua chuộc một hai cảnh sát từ trước chẳng phải là một chuyện không có khả năng." nguồn TruyenFull.vn

Dừng lại một chút, Lãnh Dạ lại tiếp: "Còn về điểm thứ hai mà ngươi vừa nói, ta vẫn nói ra câu đó, nếu ngươi ăn trộm được một đống kim cương, ngươi hi vọng lập tức đổi được nó thành tiền mặt, hay là cả ngày nhét trong túi? Nếu ngươi lựa chọn tạm thời không buông tay, liệu có cả ngày mang kim cương đi dạo khắp nơi không?"

Hỏa Điểu sửng sốt nói: "Cái này thì liên quan khỉ gì đến kim cương chứ hả?"

Lãnh Dạ trợn trừng mắt lên lườm hắn: "Liên quan lớn lắm chứ, đây chính là tâm lý nghịch phản (dùng những hành động khác lạ ngược với lẽ thường để chứng minh sự "phi phàm" của mình) của con người. Nếu bọn bắt cóc không đi ra vá săm mà lại trực tiếp thay bánh xe dự bị luôn, điều đó nói lên rằng người vẫn ở trong thành phố này. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể bị mất manh mối này. Nhưng còn có manh mối ở bãi rửa xe để có thể tiếp tục điều tra, sớm muộn gì cũng có thể tra ra được. Nhưng hiện giờ bọn chúng nghênh nghênh ngang ngang đi vá sắm, chứng tỏ rằng người đã không ở trong tay bọn chúng nữa rồi, cũng giống như kim cương đã rời khỏi tay không cần phải cả ngày ở trong ổ mà lo cảnh sát tìm tới nữa, không cần phải lúc thì sợ Âu Dương Nguyệt Nhi phát ra âm thanh gì để người xung quanh nghe thấy, lúc thì lại sợ có gì bất ngờ xảy ra, nếu có một đám người cả ngày ở trong phòng không ra, hàng xóm liệu có nổi lòng nghi ngờ không đây? Dù sao, làm trộm cướp thì trong lòng luôn có điều lo sợ."

Lãnh Dạ nói câu nào câu nấy đều rất có lý, Hỏa Điểu nghe mà vô cùng khâm phục, vỗ vỗ vào lưng hắn một cái rồi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Ngươi thực thông minh."

Lãnh Dạ đột nhiên thở dài một hơi, bộ dạng ủ rũ cúi đầu xuống nói: "Ngươi cố ý làm tổn thương ta sao?" Lại hướng sang phía Mười Một hất hất hàm: "Là gã kia nghĩ ra, chẳng phải ta."

"Cái này…" Hỏa Điểu lau mồ hôi lạnh: "Ngươi có thể theo kịp tư duy của hắn cũng đã là rất lợi hại rồi."

"Vốn là thế." Lãnh Dạ trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên lại hồi phục tinh thần: "Lão tử là ai chứ? Không có chút bản lĩnh sao dám lên Lương Sơn? Ta thừa nhận thằng cha kia rất thông minh, nhưng ta cũng không ngốc. Đừng nhìn hắn thường ngày biểu hiện rất lợi hại, nhưng về một số phương diện còn lâu mới bằng được ta. Hớ hớ hớ…"

Mọi người đều đổ mồ hôi hột, nhìn cái bộ dạng Lãnh Dạ cười mà toát ra "tướng dâm", lập tức biết là hắn nghĩ cái gì rồi. Mười Một quay đầu qua lườm hắn một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục xem bản đồ.

Thường có lời rằng nhiều người thế lớn dễ làm việc, đặc biệt đây lại là ở trên đất của ngay chính Thanh Bang, hiệu suất làm việc đến cả phía cảnh sát cũng còn xa mới theo kịp. Còn chưa đến hoàng hôn thì Diệp Kiếm đã lại mang tin tức tới rồi.

"Không tìm thấy chiếc xe đó." Diệp Kiếm đến nước cũng chưa kịp uống một ngụm, vẻ mặt khổ sở nói luôn.

Mười Một dường như sớm đã biết kết quả rồi, không mặn không nhạt nói: "Thỏ khôn có ba hang, hang ổ của bọn chúng không ở đường Hoàn Đông. Nhưng hai lần rửa xe và sửa xe đều ở đường Hoàn Đông, chắc là không cách đó quá xa, hoặc giả mỗi lần vào trung tâm thành phố chắc chắn phải đi qua đường Hoàn Đông."

Mười Một chỉ vào chỗ ghi là đường Giang Bắc, ngay sát với đường Hoàn Đông trên bản đồ nói: "Chỉ có con đường này phù hợp với yêu cầu, từ đường Hoàn Đông đi qua một chiếc cầu vượt là đến đường Giang Bắc, sau đó trực tiếp thông đến núi Ngọc Phủ ở khu ngoại ô."

Lãnh Dạ hai mắt sáng lên, vỗ tay một cái nói: "Ở núi Ngọc Phủ?"

Mười Một ngẩng đều lên nhìn Diệp Kiếm hỏi: "Xung quanh núi Ngọc Phủ có nơi nào thích hợp để giấu người, hơn nữa thường ngày ít người chú ý tới không?"

Diệp Kiếm lại nhìn về phía Cửu Tử Liệt đang đứng sau lưng. Cừu Tử Liệt là người Hàng Thành, được Triệu Diễn tạm thời sắp xếp đến làm việc bên cạnh Diệp Kiếm. Dù sao Diệp Kiếm cũng là người ngoại địa, tuy ở trong Thanh bang cũng đã có thân phận rồi, nhưng trọng lượng của lời nói còn chưa đủ, có Cừu Tử Liệt ở bên cạnh thì sẽ khác.

Cừu Tử Liệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Vùng núi Ngọc Phủ tôi rất ít lui tới, có điều tôi nhớ nơi đó dường như có một khu vực xử lý rác rất lớn."

Mười Một gấp tấm bản đồ lại cầm trong tay, đứng dậy nói: "Chúng ta tới đó thôi!"

"Bây giờ?" Diệp Kiếm sững sờ: "Hay là chúng tôi đến đó kiếm tra một chút trước nhé? Anh đợi đến khi trời tối rồi hãy đi, bây giờ anh và Lãnh Dạ là tội phạm bị truy nã, để người ta nhìn thấy thì phiền phức lắm."

Mười Một quay đầu ra nhìn sắc trời dẫ dần tối bên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Không cần đâu, nếu ta không đoán sai, sau khi chuyện ở đó kết thúc là ta có thể trực tiếp từ núi Ngọc Phủ đuổi theo chiếc xe có chứa Nguyệt Nhi của bọn chúng rồi."

Mười Một luôn là như vậy, một khi đã xác định được suy nghĩ của mình rồi, người khác khuyên can thế nào cũng vô dụng. Đây chẳng phải là cứng nhắc cố chấp, ngược lại, hắn so với bất kỳ ai cũng đều hiểu cái đạo quyền biến hơn. Nhưng hắn đồng thời cũng là một sát thủ ưu tú nhất, một sát thủ phải tin vào phán đoán của bản thân. Sau khi xác định được mục tiêu của mình, một súng bắn ra xong là không được chần chừ, phải dứt khoát phủi đít bỏ đi luôn, như thế mới là phong cách của sát thủ. Nếu trước khi nổ súng giết chiết địch nhân mà còn do dự không chắc chắn, sau khi nổ súng lại lo lắng không bắn trúng mục tiêu hay mục tiêu không chết, như vậy không những chẳng thể làm được việc gì, ngược lại còn dồn bản thân vào chỗ chết, đây là hành vi không thể chấp nhận được. Hơn nữa người có tính cách như vậy, sớm đã chết hết trong huấn luyện doanh rồi, có thể từ nơi đó sống sót đi ra đều là những người dứt khoát, không lo trước lo sau vớ vẩn, như vậy mới có thể là tinh anh mà Ma Quỷ bồi dưỡng ra.