Nhân Gian Băng Khí

Chương 441: Nắm vững toàn cục qua những manh mối nhỏ




"Điều tử có đến đây chưa?"

"Đến rồi, có một người đi đường đến báo cảnh sát. Khi điều tử đến liền lập tức vây quanh hiện trường, sau khi chụp vài tấm ảnh thì phủi đít bỏ đi. Lúc bọn ta tới họ đang chuẩn bị rút lui. Sau đó cách huynh đệ liền vây quanh chỗ này, điều tử cũng không đến nữa."

"Diệp Kiếm." Mười Một đột nhiên gọi.

Diệp Kiếm để Cừu Tử Liệt ở đó rồi đi tới hỏi: "Sao rồi?"

"Nếu bảo ngươi đi tìm một chiếc xe trong các xưởng sửa chữa ô tô phạm vi toàn thành phố, có thể tìm được không?"

Diệp Kiếm gật gật đầu nói: "Có không ít xưởng sửa chữa là sản nghiệp của Thanh bang bọn ta, một số là của các bang phái khác, còn có không ít là của tư nhân mở. Có điều muốn tìm thì cũng không vấn đề gì, chỉ cần có chút thời gian." Dừng một chút hắn lại hỏi: "Có phải là đã phát hiện được điều gì?"

"Ừ." Mười Một đáp: "Có một bánh xe bị rò hơi, là bánh trái phía sau."

Diệp Kiếp mở to mắt ghé sát xuống chỗ vết bánh xe lưu lại trên mặt đất nhìn cả nửa ngày trời cũng chẳng nhìn ra được có gì khác lạ, không nén nổi hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Ngu ngốc." Lãnh Dạ vỗ vỗ vào đầu hắn nói: "Bánh xe hết hơi khi đi sẽ nặng nề hơn, diện tích tiếp xúc với mặt đất tăng lên, ma sát sẽ càng thêm lớn, màu sắc của dấu vết lưu lại sẽ đậm hơn một chút."

Diệp Kiếm nghe mà sững sờ, lại gần quan sát cả nửa ngày những vẫn chẳng nhìn ra được có vết bánh xe nào khác biệt với những cái kia.

Lãnh Dạ thở dài một hơi nói: "Không cần nhìn nữa, đến cả ta cũng chẳng nhìn ra. Thằng cha này đã trải qua huấn luyện trinh thám và theo dõi chính quy, không thể coi hắn như con người được."

Walter cũng không nén được ghé đến xem náo nhiệt, khiêm tốn thỉnh giáo: "Lão đại, làm sao huynh nhìn ra được vậy?" Sau khi tiếp xúc với bọn Hầu Tử và Vịt Bầu một quãng thời gian ngắn, bây giờ Walter cũng gọi Mười Một là lão đại rồi.

Mười Một dùng hai ngón tay so sánh với nhau, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Diện tích bánh xe phía sau bên trái tăng lên hai milimet, khi ma sát kịch liệt màu sắc cũng đậm hơn một chút. Chắc chắn là bị rò hơi." Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kiếm nói:

"Đi điều tra một chút đi, xem từ chiều hôm qua đến giờ có chiếc xe Mitsubishi màu vàng nào từng đến xưởng sửa xe để vá săm không? Là bánh xe phía sau bên trái. Nhớ kỹ, đem biển số xe về đây."

"Biết, biết rồi…" Diệp Kiếm sững sờ gật gật đầu, hắn vẫn chưa hiểu được Mười Một nhìn ra kiểu gì nữa. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mười Một lại dùng ngón tay nhặt lấy một chút bùn đất có dấu bánh xe lưu lại vê vê, sau đó đưa lên mũi ngửi. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Lãnh Dạ cũng không nén nổi nhặt một chút đất bùn lên vê vê, sau đó phủi đi nói: "Chỉ là đất bùn hơn có chút ẩm ướt thôi. Đã khô rồi, không có gì kỳ quái cả."

Mười Một hỏi: "Hàng Thành mấy ngày nay có mưa không?"

"Cái này…" Lãnh Dạ quay đầu nhìn về phía Diệp Kiếm, Diệp Kiếm lại nhìn sang Cừu Tử Liệt.

Cừu Tử Liệt lập tức nói ngay: "Đã lâu lắm không có mưa rồi. Gần đây mỗi ngày mặt trời đều nóng bỏng."

"Ài!" Lãnh Dạ vỗ vỗ đầu tự nói một mình: "Không có mưa, vậy đất bùn ẩm ướt từ đâu ra nhỉ?"

Diệp Kiếm hỏi: "Có thể nào là chiếc xe này được lái từ thành phố khác tới?"

Mười Một lắc lắc đầu nói: "Chỗ đất bùn này là do khi xe đi qua chỗ đất ướt bị dính vào đường nhăn trên bánh xe, sau khi khô liền sẽ bám mãi trong đường nhăn đó. Sau thời gian dài đi đường xe, bánh xe sau khi bị nóng lên và dồn nén khẳng định sẽ rơi xuống gần hết, không thể nào đến đây mà vẫn còn nhiều như vậy. Cho nên chỉ có một giải thích duy nhất, chỗ đất bùn này là bị dính vào lúc ở Hàng Thành."

Lãnh Dạ hỏi: "Trong Hàng Thành có chỗ nào đất thường xuyên ẩm ướt, hay là thường xuyên động nước không?"

"Cái này…" Cừu Tử Liệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Tôi không biết. Hàng Thành lớn như vậy, nơi có đất bùn nhiều không đếm xuể. Nhưng…"

"Không cần suy nghĩ nữa." Mười Một vỗ vỗ tay, ném chỗ bùn đất trên tay đi: "Là ở bãi rửa xe lộ thiên."

Lãnh Dạ sững sờ: "Ngươi chắc chắn?"

Mười Một không trả lời hắn mà quay sang nói với Diệp Kiếm: "Ngươi đi điều tra một chút xem trong Hàng Thành có bao nhiêu bãi rửa xe lộ thiên. Nếu bên đường đều là bê tông thì không cần quan tâm, chỉ điều tra những chỗ có đất bùn thôi."

Diệp Kiếm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu là tìm bãi rửa xe lộ thiên bên đường, nơi đó taxi tương đối nhiều, chúng ta có thể thông qua công ti taxi hỏi xem, chắc là rất nhanh có được tin tức thôi."

"Ồ, nhanh lên."

Bãi rửa xe lộ thiên bình thường đều là kinh doanh không giấy tờ, không có nhà rửa xe riêng của mình, do đó mới lập rào khaonh vùng một miếng đất để làm ăn. Bởi lẽ giá cả bình thường đều rẻ hơn khá nhiều, hơn nữa lại thuận tiện, cho nên được các tài xế taxi khá là yêu thích. Cũng vì nguyên nhân kinh doanh không giấy tớ nên các bãi rửa xe lộ thiên đều mở cửa vào đêm khuya, trời sáng là liền đóng cửa đi ngủ, quãng thời gian đó những chiếc xe đi đến đương nhiên đều là taxi ca đêm. Những bãi rửa re kiểu này mỗi thành phố đều có, có một số thì trực tiếp dùng máy bơm cao áp kéo nước đến bên đường lớn để làm ăn, có một số thì khoanh vùng một khoảng đất trống mở tiệm. Những chỗ có đất bùn lại đủ không gian để dừng xe rửa xe trong thành phố không thể nào ít, sau khi rửa xe xong trên mặt đất thường là một vũng nước, bánh xe lăn qua, bị một chút đất bùn bám vào bánh xe cũng không phải là không có khả năng. Cho nên Mười Một mới bảo Diệp Kiếm tập trung điều tra những bãi rửa xe lộ thiên mở cửa làm ăn ở những nơi có đất bùn đó.

Tuy sau đó không tìm thêm được manh mối hữu ích nào nữa, nhưng chỉ riêng hai cái kia đã đủ rồi. Khi bọn Mười Một trở lại xe, không chỉ những người trẻ tuổi của Thanh bang, đến cả tổ ba người bọn Hỏa Điểu, Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi khi nhìn vào Mười Một ánh mắt đều thay đổi.

Chỉ băng vào hai dấu vết nho nhỏ như vậy có có thể bóc tách ra được nhiều đầu mối như thế, sức quan sát và phán đoán của Mười Một thực không thể không khiến người ta phải khâm phục vạn phần. Khi Băng Mộng đem chuyện ngày hôm nay nói với Mười Ba không sót một chữ, đến cả Lục Đạo cũng phải khen ngợi không ngớt về sự quan sát và phán đoán của Mười Một, đồng thời, sự cố kỵ của mấy vị trùm sò trong binh đoàn Mệnh Vận cũng càng ngày càng tăng lên.

"Một người đáng sợ như thế này, nếu chúng ta không thể dùng thì nhất định phải trừ bỏ đi. Nếu không một ngày nào đó hắn đối địch với chúng ta, kẻ xui xẻo sẽ là chúng ta rồi." Đây là nguyên văn lời nói của Thiên Táng, cũng là điều Lục Đạo suy nghĩ trong lòng nhưng lại không dám nói ra. Còn Mười Ba có suy nghĩ như thế nào thì chẳng ai biết, từ đầu đến cuối hắn đều chỉ mân mê thanh Thiên Trảm trong tay, yêu thích đến không nỡ rời ra.

Một ngày sau, Diệp Kiếm vội vã đi đến chỗ bọn Mười Một ẩn nấp, câu đầu tiên sau khi xông vào cửa là: "Tìm được rồi, chiều hôm qua quả thực có một chiếc Mitsubishi bảy chỗ màu vàng bánh xe sau bị dò hơi phải vào một tiệm sửa xe tư nhân ở đường Hoàn Đông để vá săm. Chủ tiệm nói rằng không nhớ được biển số xe, trong ấn tượng thì hình như có chữ C ở đầu, số phía sau thì không chú ý. Nhưng hắn nhớ được khung bảo hiểm phía sau bên trái chiếc xe bị va vỡ, hắn còn hỏi chủ xe có cần thay khung bảo hiểm không. Ngoài ra chúng tôi cũng đã thông quan công ti taxi tìm được mấy nơi rửa xe ở chỗ có đất bùn. Cũng đã chứng thực rằng sáng sớm ngày hôm kia quả thực là có một chiếc xe như vậy dừng lại rửa xe ở chỗ bọn họ, hơn nữa giá bảo hiểm ở phía sau bên trái cũng bị va vỡ. Địa điểm này cũng là ở chỗ gần đường Hoàn Đồng, khu đất trống đó ban ngày thì là bãi đỗ xe có thu phí của tư nhân, ban đêm thì dùng để rửa xe kiếm ăn. Đáng tiếc là lúc đó bọn họ không chú ý biển số xe là bao nhiêu."

Mười Một đang cầm tấm bản đồ thành phố mới nhất để xem xét, nghe thấy vậy liền gật gật đầu nói: "Là biển số của Ôn Thành. Diệp Kiếm, tập trung điều tra khu vực đường Hoàn Đông."