Nhân Gian Băng Khí

Chương 425: Lưỡng tướng giao phong(F1)




"Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ đưa ngươi đi miễn phí!"

Lời Mười Một vừa đi ra, mọi người trong đại sảnh liền biến sắc. Đến cả phía bên binh đoàn lính đánh thuê Đại Quyển cũng có người ném sang phía bên này một ánh mắt chứa đầy sát cơ.

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Dạ là thốt lên toi rồi, có điều cách nghĩ này lập tức đã bị phủ quyết, bởi lẽ hắn hiểu rất rõ cách làm người của Mười Một. Đừng thấy Mười Một thường ngày lúc nào cũng mặt lạnh băn băng, động cái là giết người mà không hề nhíu máy, nhưng tâm tư của hắn thì lại tinh tế đến mức chẳng mấy người sánh được. Mỗi một chuyện Mười Một làm, mỗi một câu Mười Một nói nhìn thì có vẻ như tùy tiện, nhưng thực ra đều có thâm ý của hắn. Có lẽ một ngày nào đó đi trên đường, Mười Một đột nhiên chẳng có lý do gì mà cho một người hắn chẳng hề quen biết một đao, người bên cạnh nhìn vào thì cho rằng hắn là một kẻ điên, là một điên cuồng ma giết người. Nhưng người hiểu hắn thì đều biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người, đằng sau mỗi một hành động của hắn đều có thâm ý xâu xa.

Tựa như lúc này, Mười Một dám dùng thái độ tồi tệ với Võ Đại Lang chắc chắn là có lí do của hắn.

Lúc Mười Một vừa dứt lời, đám lính đánh thuê sau lưng Võ Đại Lang nhất tề tiến lên phía trước một bước, sát ý lập tức ào về phía Mười Một. Gần như đồng thời, Lãnh Dạ, Walter, Hỏa Điểu, Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi năm người cũng nhất tề bước lên trước một bước, hai bên đều ngầm triển khai một trường đấu khí thế.

Vu Quang Hải giả bộ nhìn với ánh mắt sững sờ, rõ ràng nói là một cuộc đàm phán giao dịch, làm sao mà chưa nói được mấy câu mà hai bên như uống hoả dược muốn đánh nhau nhỉ? Đồng thời Vu bụng phệ cũng nổi giận, dù sao lão cũng là chủ nhà, mà khách như thế này là không giữ thể diện cho lão, đối với Vu bụng phệ mà nói, từ lúc lão lên làm trưởng lão đến giờ, cái tình huống không khống chế được cục diện thật là xưa nay chưa hề có.

"Đủ chưa?" Vu bụng phệ nổi giận, cầm lấy cốc trà đang bốc hơi nghi ngút hồi lâu, rít mấy hơi xì gà, sau khi nhả ra một hơi liền hung hăng cất tiếng: "Đều là khách của ta, cũng phải giữ thể diện cho ta chứ. "

Người có tai đều nghe ra, câu này rõ ràng mang hàm ý uy hiếp, bất quá Vu bụng phệ xác thực có quyền như vậy, cũng có bản sự để đồng thời uy hiếp Hắc Ám Thập Tự và Đại Quyển.

Nếu như đổi lại lúc bình thường. Một câu của lão Vu gia ai dám không nghe. Có thể hôm nay người hai bên là chủ nhân của rắc rối, tuy rằng không ai mở mồm nói một câu, cũng không động thủ. Nhưng người của hai bên cũng không nhận lùi. Không khí trong đó trở nên giằng co. xem tại TruyenFull.vn

Vu Quang Hải lại hút một hơi xì gà, nhả một hơi khói đặc ra, đặt chén trà xuống rồi nghiêm mặt nói: "Ta đến nói mấy câu công đạo. Lão Võ à, chuyện hôm nay ta đã thấy hết rồi, sự việc này xác thực là ngươi không đúng. Các ngươi muốn báo thù, không vấn đề, đánh nhau đi, nhưng không phải là trước mặt ta, cũng không phải là đánh ở trên địa bàn của ta. Ra ngoài cửa này, ra bên ngoài các ngươi đánh sống đánh chết với ta không quan hệ. Nhưng ai muốn gây chuyện trên địa bàn của ta, đừng trách chuyện ta không đề tỉnh trước. "

Mắng một hồi, ngữ khí của lão bình hỏa lại: "Thủ lĩnh ngươi dặn dò ta, nói ngươi nóng nảy dễ xung động, phải chú ý chiếu cố ngươi. Đừng trách ta nói khó nghe, danh tiếng của Hắc Ám Thập Tự ở bên ngoài ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua, bọn họ dễ dàng bỏ qua cho ngươi thế sao? Nếu ngươi sinh sự, ta sao có thể ăn nói với thủ lĩnh của ngươi? Ngươi chẳng lẽ cố tình muốn lấy cái mạng già này ư?"

Võ Đại Lang mặt đỏ không dám phản bác. Vu bụng phệ nhắc đến thủ lĩnh là "đại ca"của Võ Đại Lang, tại quân đội sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự đều là do "đại ca" đem hắn xuất đạo cùng đi đánh khắp thiên hạ. Mà cho dù đại ca ở đây, gặp Vu Quang Hải cũng phải kính hắn ba phần, càng đừng nói là Võ Đại Lang, cho nên khi Vu Quang Hải thật sự nổi giận, Võ Đại Lang tuy rất không vui nhưng cũng không giám cãi lại. Nhỡ đâu tin này truyền đến tai đại ca, hắn sẽ chẳng dám về gặp đại ca nữa. Võ Đại Lang không sợ trời cũng không sợ đất, chỉ sợ duy nhất thủ lĩnh, cái này tựa như nhi tử đối với phụ thân vậy, có sự tôn kính và sợ hãi, có một lần đi thi không tốt, trong tâm liền thấp thỏm bất an, sợ về không biết đối diện với phụ thân thế nào chính là kiểu tâm lý này. Cho nên khi Vu bụng phệ nhắc đến đại ca, Võ Đại Lang không dám nói gì.

Vu bụng phệ hít một hơi thật sâu, lại nhìn sang Mười Một, ngữ khí đồng dạng như vậy nói: "Sở Nguyên, ngươi cũng thật là, có chuyện gì nhẫn nhịn cũng không được sao? Mọi người chỉ là tranh hơi với nhau ư, tốt xấu thế nào hôm nay ta làm chủ, không nể sư thì cũng phải nể phật chứ? Hơn nữa, là ngươi cầu ta, ta mới dùng danh nghĩa trưởng lão giúp ngươi liên hệ với Đại Quyển, đâu có phải dễ dàng kéo người ta đến chứ, nói chưa đến hai câu mà ngươi đã đắc tội người ta? Thế này chẳng phải cố tình làm ta khó xử ư?"

Những lời của Vu bụng phệ rất có mức độ, trên mặt biểu hiện đang phê bình hai bên, nhưng trong đó lại có thâm ý. Trước tiên là phê bình Võ Đại Lang, rồi lại đưa ra những lời ngon ngọt và phê bình Mười Một. Như vậy đối với hai bên sẽ có hai loại tâm lý như nhau. Bên Đại Quyển sẽ nghĩ Vu bụng phệ ít ra còn đưa ra những lời dễ nghe với bên mình, nhưng không nói cho Mười Một những lời tốt, vô hình trung đối với Vu bụng phệ sinh ra cảm giác tốt đẹp, nghĩ rằng lão ta là ngầm giúp đỡ mình. Và bên Mười Một phương diện này nghĩ Vu bụng phệ trước tiên là sẽ mắng chửi Đại Quyển, nhưng câu nói xác thực là rất công bình, không có thiên vị bất kì bên nào, cũng đồng dạng vô hình trung là cảm giác tốt đẹp. Chỉ vẻn vẹn mấy câu, nhìn có vẻ là những lời phê bình nghiêm khắc, thực ra lôi kéo nhân tâm hai bên, cái này gọi là điển hình bắt ngươi đem bán còn vui vẻ giúp lão đếm tiền, lão hồ li thật là lão hồ li, không có chút bản sự thì lão chẳng thể leo đến được vị trí này.

Chẳng qua chỉ dựa vài câu nói mà đã dễ dàng hoá giải một phen giằng co, chỉ sợ khắp Long Quốc cũng chẳng thể tìm ra được vài người có thân phận thế này. Nếu như hôm nay đổi lại không phải là Vu bụng phệ ở đây màlà người khác, cho dù là Long Hải Du cũng vô dụng, Hắc Ám Thập Tự và Đại Quyển khẳng định là sớm đã động thủ rồi, đến rắm cũng chẳng thèm đánh về phía ngươi, mặc ý ngươi có hò hét rát họng, bọn họ vẫn cứ đánh nhau như thường. Nhưng nếu như không phải là có Vu bụng phệ tại đây, e rằng Mười Một cũng sẽ không dùng đến loại kế khích tướng này.

Chỉ vài câu nói nghiêm khắc vô hình trung đã làm không khí giữa hai bên thả lỏng hơn.

Lãnh Dạ giả bộ ho vài tiếng, vỗ vai Mười Một cười nói: "Vu gia nói đúng đó, thanh niên chúng ta dễ xúc động. Chúng ta đến để nói chuyện làm ăn mà, cóthâm cừu đại hận gì, vì lợi ích trước mặt hãy bỏ qua một bên trước đã. Mọi người nói xem đúng không?"

Vu bụng phệ nhìn Lãnh Dạ với ánh mắt đầy thâm ý, cười nhạt nói: "Ngồi đi, đứng cả ở đó làm gì?"

Võ Đại Lang nhìn vào Vu bụng phệ, trong lòng còn có chút không nguyện tình ngồi xuống. Nhưng khóe mắt vẫn nhìn về phía Mười Một với vẻ khinh miệt, bụng đầy giận dữ, lại bật dậy chỉ vào Mười Một nói: "Mẹ kiếp, nhìn nhìn nhìn, nhìn cái rắm ẩy hả? Lão tử với ngươi chưa xong đâu!" Giọng nói như tiếng kim loại ma sát của Võ Đại Lang vang lên với vẻ đầy giận dữ, người đứng bên cạnh cảm giác như màng nhĩ bị chấn động.

Còn chút xíu nữa, mai sẽ up nốt lên...