Nhân Gian Băng Khí

Chương 406: Trảm Nguyệt xuất, tử thần hiện (hạ) Phần III




Long quốc, bộ tư lệnh khu quân sự số ba.

"Cha!" Âu Dương Lâm vừa đẩy cửa phòng ra xông vào, lại nhìn thấy phụ thân mình, Thượng tướng của Long quốc, tổng tư lệnh khu quân sự số ba Âu Dương Bá đang ngồi một mình trên sofa, bàn tay đang cẩn thận vân vê xem xét một viên đạn băng.

Nhìn thấy Âu Dương Lâm xông vào, Âu Dương Bác liền mau chóng xoay ngón tay, nắm chặt viên đạn băng vào lòng bàn tay, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Lâm, trầm giọng nói với chút khó chịu: "Làm cái gì mà vội vội vàng vàng thế. Còn nữa, con không an phận ở trong quân doanh, chạy đến nơi này làm gì?"

Thấy phụ thân không việc gì, Âu Dương Lâm thở phào một hơi, bước vội tới hỏi: "Tin tức đó không phải là thật?"

Âu Dương Bác đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, nói: "Là thật hay giả cũng đều không liên quan đến con, con hãy ngoan ngoãn trở về ở trong quân doanh cho ta. Đừng cho rằng là con trai của ta thì có thể tùy ý làm bừa, ngày nào cũng tự ý rời khỏi quân doanh, có phải muốn ta đích thân trừng trị con theo quân pháp không?"

"Con, con xin phép rồi, lục quân trưởng đã đồng ý." Âu Dương Lâm biết lão đầu từ này làm việc bao giờ cũng rất nghiêm túc, không mình hắn là con trai mà buông tha, cho nên mới vội vã giải thích để tránh cho lão đầu tử này khỏi hiểu lầm. Nếu không nói không chừng thực sự hắn sẽ bị trói gô lại đưa đi, sau đó bị đánh mấy roi thật mạnh trước mặt chúng nhân.

"Cha." Âu Dương Lâm ngồi đến bên cạnh Âu Dương Bác, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc có phải là thật không?"

"Ta nói rồi, chuyện này không liên quan đến con."

Âu Dương Lâm vội vã nói: "Nhưng Mười Một hắn sẽ không làm như vậy."

Âu Dương Bác sắc mặt biến đổi, trầm giọng hỏi: "Sao con biết?"

"Con…ách, con…" Âu Dương Lâm ý thức được mình đã lỡ miệng, ú a ú ở cả nửa ngày, dưới ánh mắt lăng lệ của Âu Dương Bác, cuối cũng đành hạ quyết tâm nói: "Lần trước con đã nhìn thấy bản báo cáo đó trong thư phòng."

"Hừ." Âu Dương Bác sắc mặt trầm xuống, hừ mạnh một tiếng, bực tức nói: "Con có biết lén xem tài liệu cơ mật là tội gì không?"

"Ài, con đang nói chuyện nghiêm túc với cha mà."

"Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc với con đó!"

"Được rồi, được rồi." Âu Dương Lâm bất đắc dĩ đành thở dài một hơi nói: "Chuyện đó sau này hãy nói, nhưng con cũng rõ, với quan hệ giữa Mười Một và chúng ta, y tuyệt đối sẽ không hạ thủ với cha đâu. Hay là, cha đã đắc tội với hắn ở chỗ nào rồi?"

Âu Dương Bác căng mặt ra, nhìn chăm chăm vào đứa con trai mình một hồi lâu. Sau đó mới chậm rãi hỏi: "Làm sao con biết được?"

"Con…ách, cha không cần quan tâm, dù soa con có tin tức là được rồi."

Âu Dương Bác lắc lắc đầu nói: "Xem ra là tên thân tín nào đó của ta đã lén nói với con rồi. Nguyệt Nhi thì sao? Nó có biết không?"

Âu Dương Lâm gãi gãi đầu nói: "Cái này con không rõ, có lẽ là còn chưa biết đâu. Hơn nữa, nó hầu như đều ở nước ngoài biểu diễn, cho dù có biết cũng chẳng về kịp được."

"Đừng để dính tới nó, biết chưa?"

"Được rồi, con cũng chẳng phải là trẻ con. Hơn nữa nó là em gái con, con làm sao dám để nó tham gia mạo hiểm chứ. Nhưng Tiểu Ninh……"

"Nó trọ ở trường, sẽ không biết đâu."

Âu Dương Lâm gật gật đầu hỏi: "Cha, cha nói xem, thực sự là Mười Một ư? Hắn không phải đã thất tung rất lâu rồi ư, sao có thể…"

Âu Dương Bác đưa tay ngăn không cho hắn nói tiếp, đồng thời nói: "Ta cũng không biết có phải là hắn không, nhưng đạn băng thì không thể là giả. Bây giờ chỉ có thể đợi hắn xuất hiện mới làm rõ nguyên nhân bên trong được thôi."

"Nhưng, vẫn đề an toàn của cha… có phải, cần phái thêm người tuần tra không?"

Âu Dương Bác cười lạnh một tiếng: "Phái thêm cái gì? Ta đã đánh trận cả đời, có cái gì còn chưa thấy qua. Nếu hắn thực sự dám tới, ta sẽ dám gặp hắn."

Đúng vào lúc này, một binh sĩ vội vã chạy tới, nói chuyện cùng binh sĩ canh cửa vài câu. Binh sĩ canh cửa sau khi gật gật đầu tiền tiến vào, binh sĩ này gõ gõ vào cánh cửa phòng đã bị Âu Dương Lâm mở ra, lớn tiếng nói: "Báo cáo thủ trưởng!"

"Chuyện gì?"

"Có mấy người muốn gặp ngài."

Âu Dương Bác nhíu mày hỏi: "Là ai?"

Binh sĩ đó đưa một tập giấy chứng nhận lên bằng hai tay, nói: "Bọn họ không nói, chỉ bảo ngài xem cái này xong rồi sẽ biết."

"Tiến vào đi." Đợi binh sĩ đó tiến vào trong phòng. Âu Dương Bác cầm lấy tập giấy chứng nhận bìa đỏ, bên trên có in bốn chữ lớn "Quốc An cục" mạ vàng. Vừa nhìn thấy Âu Dương Bác liền đứng bật dậy hỏi: "Bọn họ có mấy người?"

"Tám người."

"Bây giờ ở đâu?"

Binh sĩ đó trả lời: "Còn ở bên ngoài khu phòng tuyến, bọn họ không có giấy thông hành, chúng tôi không dám để cho vào."

"Lập tức mời bọn họ tới hội nghị sảnh, ta lập tức tới đó."

"Vâng!" Binh sĩ đó cung kính hành lễ một cái rồi xoay người rời đi.

Âu Dương Lâm ghé sát đến hỏi: "Cha, là ai thế?"

Âu Dương Bác không trả lời hắn, chỉ thở dài một hơi nói: "Không ngờ, bọn họ thực sự tới rồi."

********

"Mười Một tại sao muốn giết Âu Dương Bác? Đây là chuyện mà ta nghĩ mãi không thông." Trong một căn biệt thự khác. Ba người Mười Ba, Lục Đạo và Thiên Táng ngồi quanh một chiếc bàn. Lục Đạo cầm một bản báo cáo trong tay nói: "Lý do của hắn là gì? Động cơ là gì? Hơn nữa còn là dưới tình huống người trên toàn thế giới đều đang tìm hắn, không ngờ lại dám to gan nhảy ra như vậy. Các ngươi không cảm thấy quá không hợp tình hợp lý sao?"

Mười Ba trầm ngâm nói: "Ngươi cho rằng đây là một cái bẫy?"

"Có thể là phải, cũng có thể là không."

"Tại sao lại nói như vậy?" Truyện được copy tại Truyện FULL

"Mười Một cũng giống như ngươi, đều là người ta nhìn không thấu. Giữa các ngươi có một điểm chung lớn nhất, đó chính là đều không làm việc dựa theo lẽ thường." Lục Đạo lật tay đưa bản báo cáo lên xem xem, nói: "Đây là do Long Uy tra ra được, chủ tịch công ti điện tử Phúc Lâm Hạ Đại Phúc đã từng mời Hắc Ám Thập Tự giúp hắn đi bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng ngay vào buổi chiều khi Hắc Ám Thập Tự nhận được đơn đặt hàng, Hạ Đại Phúc đã chết trong công ti của mình rồi, ừm, đến cả vệ sĩ đi cùng hắn cũng đều bị người ta giết chết. Ta suy đoán, đó chính là do Mười Một làm ra."

Thiên Tác ngạc nhiên nói: "Giết chủ thuê? Hắn không sợ khi truyền ra sẽ dẫn rới công phẫn sao?"

Lục Đạo gấp bản báo cáo lại nói: "Đây chỉ là do ta nói, con người hắn không làm việc theo lẽ thường, làm gì cũng toàn theo sở thích của bản thân. Nhưng mỗi một bước đi đều rất tinh tế tỉ mỉ, không lưu lại dấu vết. Giống như khi hắn đối địch với Trần gia vậy, chạy đến giữa đường công nhiên nổ súng giết người. Loại hành vi này nhìn thì có vẻ lỗ mãng, cũng vi phạm nghiêm trọng vào quy tắc trò chơi của sát thủ, nhưng cá nhân ta lại không thể không khen ngợi nước đi này của hắn. Hắn làm như vậy trừ việc công khai khiêu chiến ra, cũng là nói với Trần gia, hắn đã chẳng để ý đến việc gì nữa rồi. Hành động điên cuồng ấy vô hình trung đã gây ra cho Trần gia một áp lực, đặc biệt là áp lực dư luận. Đồng thời hắn cũng bức chính phủ phải mau chóng xen vào, nếu không chuyện sẽ càng lan rộng tới mức chẳng thể thu thập được nữa. Đây là một nước cờ vô cùng thông minh, đồng thời cũng có thể nhìn ra, con người Mười Một để đạt được mục đích, sẽ chẳng cố kị quá nhiều.

Thiên Táng hỏi: "Cái này và việc hắn muốn giết Âu Dương Bác có quan hệ gì?"

"Chính bởi vì ta nhìn không thấu hắn. Cho nên ta cũng không đoán ra được viên đạn băng kia rốt cuộc có phải là do Mười Một gửi tới cho Âu Dương Bác không."

Thiên Táng sững sờ nói: "Lẽ nào, totem thân phận của Băng sát thủ còn có thể làm giả sao?"

Lục Đạo cười nói: "Ngươi đừng có quên, đã có người có thể mạo nhận hắn mà không bị người khác nhìn ra, huống chi chỉ là một viên đạn băng thôi."

Thiên Táng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nhưng vì lý do gì?"

Lục Hòa trợn trừng mắt nói: "Xin ngươi, ta đã nói rất rõ ràng rồi, là tự ngươi nghĩ không thông mà thôi."

"Rõ ràng?" Lần này đến lượt trừng mắt lên: "Sao ta chẳng hiểu chút nào thế?"

Mười Ba nói: "Ý của Lục Đạo là, nếu viên đạn băng là Mười Một gửi, hắn vị tất đã thực sự đi giết Âu Dương Bác, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Long Hồn mà thôi, nhưng không cần biết hắn muốn làm cái gì, nhất định cúng sẽ lộ mặt, nếu không phải là hắn, hắn cũng nhất định sẽ đến cứu Âu Dương Bác, nếu không vướng phải nỗi oan to lớn này, cả đời hắn cũng chẳng rửa sạch nổi."

Lục Đạo lại một lần nữa gõ ngón tay nói: "Chính là như vậy. Nếu thực sự là người của đám lần trước, đây chính là mục đích của chúng. Chỉ có như thế này mới có thể bức Mười Một xuất hiện, bởi vì nỗi oan này, hắn không thể gánh thêm nữa, nếu không trong thế giới phương Đông thực sự sẽ chẳng còn mảnh đất nào cho hắn đứng nữa. Ồ, còn điều này nữa, tại sao tin tức lại truyền ra nhanh như vậy."

Mười Ba vuốt vuột bộ râu, có vẻ như tự nói một mình: "Tại sao lại chọn Âu Dương Bác?"

Lục Đạo nhíu mày lại nói: "Đây cũng là chuyện ta nghĩ mãi không thông, tại sao lại chọn Âu Dương Bác? Hình như lão ta ngoài việc là phụ thân của Âu Dương Nguyệt Nhi ra, chẳng còn có chút quan hệ gì với cả chuyện này. Lẽ nào, bọn chúng mới lợi dụng chuyện này, thuận tiện tiêu diệt luôn Âu Dương Bác? Hay là, đó thực sự là Mười Một?"

Một viên đạn băng, hệt như một quả lựu đạn lớn ném xuống hồ nước tĩnh lặng gây ra những đợt sóng ào ào, khiến cho tất cả những nhân tố bất an ẩn sâu trong hồ đều bị dẫn ra.

Ở tất cả các thế lực, tất cả các cặp mắt đều đang đồng thời quan sát Âu Dương Bác và viên đạn băng, tại một ngọn núi ở ngoại ô kinh thành Long Quốc, một nam tử trẻ tuổi đứng đón gió trên đỉnh núi, sắc mặt lạnh tanh nhìn về phía xa. Cách đó mười dặm tại phương hướng mà hắn đối mặt, chính là khu đóng quân số ba thuộc bộ tổng tư lệnh Long Quốc.

Người này đã đứng ở đó mấy giờ đồng hồ rồi, trong thời gian mấy giờ đồng hồ này, hắn không nói không rằng, đến thân thể cũng chẳng hề lay động. Nếu không phải nơi này quá hoang vu, ít người qua lại, chỉ e còn có người cho rằng đó là một bức tượng nữa.

Cho đến khi sắc trời dần trở nên tối đi, người này cuối cùng cũng động đậy. Đầu tiên hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mờ tối, sau đó lặng lẽ rút ra một thanh chủy thủ cong cong chẳng hề phát sáng, nhìn rất bình thường ra, khẽ lăn đi lăn lại trong lòng bàn tay.

Thanh chủy thủ đen thui không hề phát quang, hệ như chủ nhân của nó vậy, chẳng hề bắt mắt. Khi màn đêm buông xuống, màn đêm trong rừng cùng dần dần nuốt trọn bóng người và thanh chủy thủ trong tay hắn. Cho đến khi ánh trăng chiếu đến trên đỉnh núi, người vốn đứng nơi đó đã đi mất tự lúc nào.