Nhân Gian Băng Khí

Chương 388: Kiếm Tông bí sử (Phần 2)




"Không!" Lão giả lắc lắc đầu nói: "Họ Lục chỉ là một bộ phận mà thôi. Thôn này tổng cộng có hơn ba trăm sáu mươi hộ gia đình. Trong đó đệ tử Lục gia còn không tới trăm hộ. Những hộ khác đều là do mộ danh bái sư mà tới đây định cư. Hoặc là những cô nhi và hậu nhân mà chúng ta đã thu lưu."

Lão giả nhìn về phía Mười Một, nói: "Kiếm tông tử đệ tịnh không phải là chân chính ẩn cư lánh đời, mỗi năm chúng ta đều sẽ có một số môn hạ đệ tử nhập thế để trải nghiệm. Trong quá trình trải nghiệm nếu gặp phải những cô nhi cô khổ không người giúp đỡ thì sẽ đều cố gắng hết sức mang chúng về chăm sóc, mà những người này về sau cũng trở thành một phần tử của Lục gia trang."

"Tại sao không phải là một phần tử của Kiếm tông?"

Lão giả thản nhiên cười nói: "Cái đó thì lại khác, tuy người trong thôn này đều tập võ từ nhỏ, nhưng võ học chân chính của Kiếm tông thì chỉ có môn nhân của Kiếm tông mới có thể học. Nó cũng giống như Thiếu Lâm tự cổ đại vậy, tuy bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm danh chấn giang hồ, nhưng trong Thiếu Lâm tự không phải tất cả mọi người đều có thể tu luyện. Chỉ có đệ tử Thiếu Lâm được Đạt Ma đường thu nhận mới có thể luyện tập bảy mươi ha tuyệt kĩ."

Mười Một thản nhiên đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nói: "Nói cách khác, những người này không phải người của Kiếm tông?"

"Đúng. Bọn họ là tử đệ của Lục gia trang, cũng là thôn dân của Trúc Hải Thôn, nhưng vẫn không phải là truyền nhân của Kiếm tông." Ngừng một lát, lão giả lại hỏi: "Có muốn nghe chuyện liên quan tới lịch sử của Kiếm tông không?"

Mười Một không nói gì. Lão giả liền nói tiếp: "Kiếm tông chúng ta khai sáng vào thời Minh sơ Minh thái tổ, tiên tổ đời thứ nhất Lục Viễn Phong vốn là một viên mãnh tướng thủ hạ của Tiểu Minh Vương. Sau này sau khi Chu Nguyên Chương bày kế dìm chết Tiểu Minh Vương, tiên tổ trong cơn tức giận liền muốn dẫn mọi người rời đi, nhưng Chu Nguyên Chương ba lần tới du thuyết, cuối cùng đã nói tới chuyện đại sự quốc gia là trọng, nói động được tiên tổ làm thủ hạ cho y, vì y mà bán mạng. Sauk hi Chu Nguyên Chương thành công đánh được thiên hạ lên ngôi hoàng đế, tiên tổ biết rõ cái đạo lí công cao át chủ, sớm thoái bệnh từ quan, chỉ mang theo một nhóm thân vệ tướng sĩ đã thề chết đi theo người tới bên bờ Thái Hồ mà kiến lập nên Lục gia trang. Không lâu sau đó, Chu Nguyên Chương vì củng cố ngôi vị hoàng đế của mình quả nhiên đã bắt đầu hướng mũi dùi về phía những khai quốc công thần đã từng xả mệnh cho y. Bắt bớ đại thần, phế tướng, lập ra Cẩm Y Vệ, còn dùng các loại lí do để mượn cớ lạm sát công thần. Tuy tiên tổ sớm đã rời khỏi quan trường nhưng Chu Nguyên Chương cố kị uy vọng của người trong quân đội, không chịu bỏ qua cho tiên tổ. Lúc này, Ngự Sử Trung Thừa, kiêm Thái Sử Lệnh, Thành Ý Bá, Lưu Bá Ôn đã bí mật gặp tiên tổ, không bao lâu sau khi hai người mật đàm, tiên tổ đã liền khai tông lập phái, thành lập nên Kiếm Tông tại Lục gia trang. Sau khi Lục gia trang trở thành một môn phái võ lâm, Chu Nguyên Chương quả nhiên đã bỏ qua chuyện đối phó với tiên tổ, Lục gia chúng ta mới có thể bảo tồn tới ngày nay."

Lão giả ngẩng đầy nhìn lên hai đại tự cổ thể "kiếm trủng" cứng cáp rắn rỏi được viết trên tấm hoàng phi, sau hồi lâu mới tiếp tục nói: "Từ đó về sau Kiếm Tông liền trở thành một chi môn phái trong võ lâm. Nhưng trải qua thời gian năm trăm năm qua hai triều Minh Thanh, Kiếm Tông thủy chung vẫn đều là một môn phái không nhập lưu trong võ lâm. Điều này cũng dễ hiểu, tiên tổ Nguyên Phong công vốn là một viên mãnh tướng trên chiến trường, hành quân đánh trận đều không cần phải nói, nhưng thân nhập vào trong võ lâm, chút võ kĩ trong quân đội đó của người lại chẳng ăn thua gì nữa. Các đời tông chủ của Kiếm Tông sớm đã ý thức được vấn đề này, cho nên mỗi đời tông chủ đều lấy chuyện thu thập võ học các phái, sáng lập nên công pháp cho Kiếm Tông làm nhiệm vụ, thậm chí còn không tiếng đem Lục gia tử đệ đưa vào các môn phái khác để bái sư học nghệ. Đáng tiếc, Kiếm tông bỏ ra mấy trăm năm thời gian, cái đạt được cũng chỉ là chút lông da thô thiển nhất của các phái võ học, những thứ tinh túy chân chính thì thủy chung vẫn chẳng thể lấy được, bởi vậy Kiếm Tông vẫn luôn nằm ngoài cửu lưu môn phái. Cho đế tông chủ đời thứ ba mươi nhăm, Lục Môn Trường Minh Công hoành không xuất thế, loại tình hình này mới được cải thiện. Trường Minh Công từ nhỏ đã được đưa tới Võ Đang học nghệ, sau khi kiếm nghệ có thành tựu thì liền trở về môn phái. Bế môn hơn mười năm, chỉnh lí tất cả những thứ võ học tạp nham mà Kiếm Tông thu thập được từ các phái trong mấy trăm năm qua, cuối cùng bằng vào thiên phú hơn người của bản thân mà tự sáng tạo ra Thiên Lang Thập Tam Kiếm Chiêu cùng thiên nội công độc môn. Sau này, Trường Minh công dựa vào Thiên Lang Thập Tam thức hành tẩu trên giang hồ hiếm có địch thủ, Kiếm Tông nhất môn cuối cùng khổ tận cam lai, ngóc đầu lên được. Đáng tiếc, trời không thuận ta a."

Lão giả cảm thán nói: "Lúc đó đã là thời Thanh mạt, liên quân các nước binh bức Hoa Hạ, ý đồ xâu xé đại địa Long Quốc ta. Các môn phái võ lâm đương thời liền tổ thành những tổ chức phản kháng một cách tự phát, Trường Min Công dân môn nhân Kiếm Tông chúng ta gia nhập vào trong đó. Bọn họ và người tây giao chiến hơn mười trận. Trảm sát không ít quân địch, nhưng mỗi lần đều vì đối phương chiếm lợi thế về hỏa khí mà tổn thất thảm trọng, bị bức phải lui. Hơn nữa, chính phủ Thanh triều lúc đó thực sự là đã quá thối nát vô năng, chỉ biết cắt đất cầu hòa. Trường Minh Công ôm bụng muốn cứu nước nhưng lại chẳng có ai để theo, cuối cùng dưới sự bi thương đành dẫn tộc nhân của Lục gia tới nơi đây lánh đời. Sau khi ở đây, Trường Minh Công cuối cùng cùng buồn rầu thành bệnh mà qua đời. Tông chủ Kiếm Tông đời thứ ba mươi sáu lập ra môn quy, phàm là đệ tử Kiếm Tông ta thì không được hỏi tới chuyện thế tục nữa. Từ đó về sau, Kiếm Tông mới chân chính ẩn cư lánh đời. Nhưng trong những đệ tử đời thứ ba mươi bảy, xuất hiện một vị võ học kì tài có thể so sánh với Trường Minh Công, cũng chính là đại sư bá Lục Môn Dương Công, môn quy này mới bị phá vỡ. Năm đó Kiếm Tông đã phát sinh một đoạn bí sử gian nan, đại sư bá Dương Công được tán tụng là võ học kì tài kế tục cho Kiếm Tông môn sau Trường Minh Công và tứ sư bá, cũng là phản đồ của Kiếm Tông Lục Thanh hai người đã lần lượt rời khỏi Lục gia trang. Tứ sư bá Lục Thanh từ đó về sau bặt vô âm tín, còn đại sư bá thì mấy chục năm trước đã trở lại một lần, chỉ nói mình đã gia nhập vào một tổ chức của quốc gia. Sau đó mang theo nhi tử của người rời đi, sau nay cha con bọn họ chẳng còn trở lại nữa."

Mười Một tuy mặt vẫn chẳng có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại vô vàn cảm khái. Hắn đoán được đoạn bí sử kia về Lục Dương, có thể là có liên quan tới nữ nhân đã từng là vị hôn thê, sau này lại trở thành em dâu của lão. Chỉ là tại sao lão nhân này lại gọi Lục Thanh là phản đồ? Lẽ nào bọn họ biết chuyện Lục Thanh đã bán đứng Lục Dương? Hay là Lục Thanh trước đây đã phản bội Kiếm Tông rồi? Ngoài ra hai huynh đệ Lục Dương và Lục Thanh năm đó lại sao lại rời khỏi Kiếm Tông? Lục Dương tại sao lại gia nhập Long Hồn? Ngoài ra, lão giả này gọi Lục Dương này gọi Lục Dương là võ học kì tài của Kiếm Tông, lẽ nào công phu của Lục Dương trước đây thực sự rất lợi hại? Cho đến khi lão bị Lục Hanh và Mardy hãm hại, phế đi một thân võ công mới trở nên như vậy? Hay là lão cố ý thu tang? Còn nữa, Mười Một chỉ biết Lục Dương có người cháu gái đã gả cho Long Hải Du. Nhưng trước nay lại chưa từng nghe lão nhắc đến con trai của lão, con trai của lão là ai? Bây giờ đang ở đâu? xem tại TruyenFull.vn

Dường như tất cả những chuyện này, Lục Dương chưa từng nhắc tới với Mười Một. Trước đây còn chưa cảm thấy lão nhân tuổi đã quá trăm này có gì đặc sắc, bây giờ hắn mới phát hiện, người sư phụ này của mình, cao thủ đời thứ ba của Long Hồn không ngờ trên người lại có nhiều bí mật ít người biết được như thế.

"Lục Dương… Ông ấy là tông chủ đời thứ ba mươi bảy?"

Lão giả sắc mặt khác thường liếc nhìn Mười Một, lắc đầu nói: "Không phải, người không phải là tông chủ. Đại sư bá cả đời đam mê võ học, chỉ thích bế môn khổ tu, không muốn tiếp nhận chức vị tông chủ. Vốn chức vị tông chủ trừ đại sư bá ra thì chỉ có đệ đệ của người, cũng chính là tứ sư bá Lục Thanh tiếp nhiệm, nhưng trong đó lại xuất hiện một số chuyện, cuối cùng chức vị tông chủ do gia sư đứng ra đảm nhiệm. Sau khi gia sư quy liên, lại do lục sư huynh kế nhiệm chức tông chủ, đáng tiếc lục sư huynh tham công hám lợi, một lòng muốn có được thành tựu cao như Trường Minh Công và đại sư bá, kết quả là tự bó buộc mình, qua đời ở tuối tráng niên. Sau đó mới tới Lục Huyền, người xuất sắc nhất trong những đệ tử đời thứ ba mươi chín tiếp nhiệm chức tông chủ."

Mười Một hỏi: "Năm đó Lục Dương và Lục Thanh đã phát sinh chuyện gì?"

Lão giả lắc đầu nói: "Đây là cấm sử của Kiếm Tông, không được nhắc đến nữa. Nếu ngươi muốn biết thì hãy đi hỏi chính đại sư bá đi!"

Mười Một và lão giả hai người tựa như trong lòng đều có tâm sự, đứng sóng vai nhau trên chiếc cầu gỗ, trầm mặc không nói gì.

Sau một hồi lâu, Mười Một đang nhìn lên hai đại tự như rồng bay phượng múa trên bức hoành phi đột nhiên hỏi: "Nơi này tại sao lại gọi là Kiếm Trủng?"

Lão giả thản nhiên cười nói: "Đây là quy củ của Kiếm Tông. Môn nhân Kiếm Tông lấy luyện kiếm làm chủ, luyện kiếm tất phải lấy luyện tâm làm chủ. Tông chủ đời thứ ba mươi nhăm Trường Minh Công sau khi di cư đến đất này đã lập ra môn quy, phàm là môn nhân của tông, lúc nào cũng phải nhớ kĩ lời dạy kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong. Vì để đệ tự trọng thị thanh trường kiếm trong tay, phàm là đệ tử Kiếm Tông thì đều phải tận tay đúc một thanh kiếm, cả đời phải mang theo thanh kiếm này. Cho tới sau khi môn hạ đệ tử qua đời, thanh trường kiếm mà y mang theo và trường sinh bài sẽ cùng được cung phụng trong kiếm trủng."

Láo giả dứt lời liền chỉ về phía đạo quán trước mặt, rồi đột nhiên cười nói: "Kì thực cái lời răn dạy kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong là quy củ của Võ Đang, Trường Minh Công sau khi ra khỏi Võ Đang, cả đời yêu kiếm như mạng, đích thân đích ra một thanh Thiên Lang kiếm, sau này thanh kiếm đó theo người người chém giết địch nhân, lập nên không ít công lao. Trước khi mắc bệnh qua đời người còn ở bên lò đúc kiếm đúc lại thanh Thiên Lang kiếm đó, đáng tiếc Thiên Lang còn chưa đúc xong thì người đã về trời rồi. Sau này, tông chủ đời thứ ba mươi sáu đem thanh Thiên Lang kiếm còn chưa đúc xong đó và trường sinh bài của Trường Minh Công đồng thời khóa trong tòa lầu này, gọi tên nó là Kiếm Trủng. Từ đó về sau, Kiếm Trủng này liền trở thành từ đường của Kiếm Tông."