Nhân Gian Băng Khí

Chương 357: Kì phùng địch thủ( hạ)




Thần bí nhân đột nhiên hừ một tiếng, tay trái không một tiếng động đánh thẳng vào ngực Mười Một. Mười Một phun ra một vòi máu, thân thể không tự chủ được bị đánh bay ra ngoài.

Thần bí nhân không thừa dịp thế truy kích, mà đứng tại chỗ từ từ rút thanh băng đao ra khỏi thân thể mình. Hắn làm việc này thậm chí cũng chẳng thèm rên lấy một tiếng, giống như thân thể này không thuộc về hắn, còn hắn cũng không đau chút nào cả.

"Băng?"Thần bí nhân đột nhiên dùng một thanh âm trầm ấm nói bằng tiếng Trung Quốc rất chuẩn: "Ngươi là Băng Sát Thủ?"

Mười Một cắn chặt răng, dựa vào nghị lực kinh người một lần nữa đứng lên, trong đêm tối xòe tay không thấy ngón, vết thương trên thân thể hắn đang khôi phục rất nhanh với tốc độ kinh người, nhạt giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ồ? Không ngờ ngươi vẫn còn sống?" Người kia hỏi rất nhẹ nhàng, giống như một đao vừa rồi của Mười Một căn bản không đâm trúng hắn, dường như hắn căn bản không coi Mười Một vào mắt.

Trên người Mười Một tản ra sát khí mãnh liệt, gằn từng chữ một nói: "Ngươi … là … ai?"

Người kia trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Đao, ta sẽ lấy đi. Ta sẽ chờ ngươi đến thu hồi." Dừng một chút, hắn còn nói thêm: "Chúng ta sẽ tái kiến … nếu ngươi còn sống."

Nói xong hắn thò chân, móc ba lô đá lên trời, cánh tay trái vung lên chụp trúng vào ba lô. Đồng thời móc ra trên người một thứ, ấn ấn vài cái nút trên đó rồi vứt trên mặt đất.

"Tinh…" Cái thứ hắn vừa vứt ra đột nhiên lóe ra một ánh sáng đỏ. Đồng tử Mười Một một lần nữa co rút lại, xem ra đó nhất định là cái điều khiển từ xa điều khiển bom mìn. Hơn nữa từ những nhịp ánh sáng đỏ lóe lên gấp gáp thì có thể phán đoán, khối thuốc nổ đại khái sẽ nổ trong vòng nửa phút.

Thần bí nhân trong lúc khởi động thuốc nổ cũng đi tới bên cạnh cái túi lớn dùng chân hất lên. Trong chớp mắt hắn đã lắc mình đi tới cửa kho bảo hiểm. Mười Một hừ một tiếng, cơ hồ người nọ vừa nhấc chân thì hắn cũng xoay người chạy tới cửa kho bảo hiểm. Hai người một trước một sau chạy ra khỏi đại môn, hướng về cánh cửa sổ gần nhất chạy tới.

"Choang!" Tấm thủy tinh chịu lực không chịu được cú va chạm của thân thể hai người, lập tức vỡ ra thành vô số mảnh vụn theo hai đạo thân ảnh đang từ lầu sáu lao xuống.

Giữa không trung, Mười Một đột nhiên vung một cước đá về phía người nọ, còn thần bí nhân cũng xoay người, một tay còn lại vung lên đỡ đòn tấn công của Mười Một. Lúc này hai người đang úp mặt xuống đất rơi xuống rất nhanh. Vì đèn đường bên ngoài rất sáng, Mười Một rốt cục thấy rõ ràng dung mạo người này.

Nhìn bề ngoài thì đây là một trung niên hơn ba mươi tuổi, nhưng Mười Một biết một người luyện võ thì không thể nhìn vào bề ngoài mà phán đoán tuổi thực tế được. Hắn cao khoảng một thước tám, hình thể gầy gò. Da rám nắng, bắt ánh sáng từ những ngọn đèn đường lóe sáng như đồng hun, nhìn ngũ quan thì trung niên này coi như khá anh tuấn, nhưng khuôn mặt băng giá lại mang theo vẻ tang thương khó tả. Điểm khó quên nhất là ánh mắt hắn, đôi mắt tối và rất lạnh. Thứ lạnh không mang theo một chút cảm tình nào. Không giống như ánh mắt băng giá của Mười Một. Mười Một lạnh mang theo vẻ lạnh lùng, lạnh theo kiểu thờ ơ không quan tâm tới bất luận kẻ nào. Còn người này lạnh theo kiểu căm ghét, dường như mọi người đều là cừu nhân của hắn, mọi người trên thế giới này đều đáng chết như nhau, vẻ băng giá yếm thế.

Trung niên gạt được cú đá của Mười Một ra xong, ánh mắt nhìn Mười Một vẻ diễu cợt. Hắn đột nhiên nhận ra cái gì đó, lập tức trầm xuống làm tốc độ rơi tăng lên. Nhưng đã muộn ….

Mười Một đá ra một cước đồng thời tay phải cũng vươn ra chụp rất nhanh vào cái túi của hắn. Bàn tay xòe ra, băng dị năng trong cơ thể xuyên qua bàn tay đánh vào cổ tay của đối phương.

"Hừ!" Gã trung niên hừ mạnh một tiếng, Mười Một đột nhiên cảm giác thấy từ trong cơ thể của gã trung niên bay ra một luồng năng lượng cường đại đánh tan hoàn toàn băng dị năng của mình.

Mười Một biến sắc, thất thanh nói: "Long gia công?"

Đúng vậy, là nội công Long gia, nhưng lại là đầy đủ nhất, chính tông nhất. Mười Một mặc dù không tiếp xúc với Long gia công pháp chính tông, nhưng dù sao hắn cũng đã tu luyện Long gia ngoại tầng tâm pháp, đối với long gia công phu không thể nhận lầm được.

Khi Mười Một thốt ra ba chữ Long gia công này, làm cho gã trung niên đó sửng sốt một chút. Nhưng sau đó một khắc hắn cảm giác thấy túi bên tay trái cũng bị tên thanh niên này đoạt đi rồi. Đều không phải là gã trung niên đó cầm không chắc, với năng lực của hắn thì bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp đi vật trong tay hắn. Nhưng vừa rồi bị thanh niên này dùng năng lượng quái dị xâm nhập vào cơ thể. Mặc dù bị hắn dùng nội công hùng hậu kịp thời đánh tan hóa giải, nhưng tay trái của mình cũng đã bị một chút thương tổn, ít nhất trong một thời gian rất ngắn bỗng tê dại không thể nhúc nhích, do đó mới bị Mười Một dễ dàng đoạt lấy cái túi.

Lúc này hai người rốt cục rơi xuống đất, mũi chân Mười Một vừa chạm đất thì đột nhiên ôm lấy túi, thân thể lăn tròn về phía trước, nhất thời hóa giải lực rơi của thân thể từ trên cao xuống. Nhưng gã trung niên kia thì hai chân cứ thẳng tắp nện bừa xuống đất một cú rất mạnh, hai chân dậm xuống phát sinh một tiếng "Oanh" rất lớn, hai mắt băng giá nhìn chằm chằm vào Mười Một cách đó không xa, lưng gã vẫn còn đeo ba lô chứa mấy món đồ ngọc khí, mũi chân dùng sức nhún người lao vào một con đường rất thưa thớt nhanh chóng triệt li, chỉ để lại thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt Mười Một.

Tới đây thì đột nhiên phía trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng nổ rất mạnh, toàn bộ những vách và cửa sổ thủy tinh trên đại lâu bị vụ nổ chấn vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ trong suốt bay tung tóe đầy trời. Còn lầu năm và lầu sáu, cũng đồng thời phụt ra một ngọn lửa rất lớn xuyên qua cửa sổ đã bị chấn vỡ, thè những lưỡi lửa liếm vào không trung nhưng muốn biểu diễn sự huyền diệu của mình một phen rồi mới dần dần rút trở vào. Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại ngẩng đầu nhìn nhìn ngọn lửa bao trùm căn builidng với vẻ khó có thể tin, từ lầu một cũng túa ra vô số người không hẹn mà cùng ngẩn người nhìn cảnh này.

Tổng bộ Hoa Nhài Đen bị người ta phá tung? Trên đời này vẫn còn có người dám đến Hoa Nhài Đen đảo loạn? Tất cả mọi người miệng há hốc ra, nhìn căn lầu bốc cháy ngùn ngụt.

Mười Một nhanh chóng biến mất trong biển người đang vây xem náo nhiệt, tìm được địa điểm ước định với Vịt Bầu, tức khắc chui vào xe, lạnh nhạt nói: "Lãnh Dạ, rút."

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lãnh Dạ đáp lại, trong lòng Mười Một bỗng sinh ra lo lắng, một lần nữa gọi: "Lãnh Dạ?"

"Ực ực…" Trong tai nghe rốt cục truyền ra thanh âm nuốt khan của Lãnh Dạ, sau đó nghe thở mạnh một tiếng nói: "Rốt cục đi rồi."

Mười Một nhíu mày hỏi: "Cái gì?"

Lãnh Dạ nói: "Lấy lại được cái mạng. Thôi, chờ ta trở lại nói sau."

Sau vài phút, Lãnh Dạ xách theo túi đựng súng bắn tỉa chạy rất nhanh tới, vừa chui vào bên trong xe vẫn còn không ngừng thở hổn hển.

Mười Một khẽ cau mày, hắn phát hiện trên đầu và trên người Lãnh Dạ đều phủ đầy mồ hôi. Với năng lực của Lãnh Dạ thì không thể có chuyện bị người khác dọa đến đổ mồ hôi, chỉ có thể nói vừa rồi hắn hoàn toàn bị rơi vào trạng thái khẩn trương cực độ mới có biểu hiện này.

Thở mạnh một tiếng, Lãnh Dạ cười khổ nói: "Ta gặp phải đối thủ rồi, hơn nữa rất lợi hại."

Mười Một không xen vào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Lắc lắc đầu, Lãnh Dạ tiếp tục nói: "Ta vừa leo lên nóc nhà thì đột nhiên cảm giác thấy có sát khí tập trung vào ta. Còn ta cũng đồng thời tập trung vào hắn. Hắn núp ở trên một building khác cách sáu trăm thước, ta có thể khẳng định hắn là dân bắn tỉa, hơn nữa không thua gì ta cả. Lúc đó ta không dám nổ súng, bởi vì ta biết một khi ta nổ súng, mặc dù có thể giết được hắn, nhưng hắn cũng đồng thời có thể giết ta. Hắn đại khái cũng có cố kỵ này, do đó chúng ta cứ giằng co mãi. Ta cũng thấy ngươi và và một người khác từ cửa sổ nhảy ra. Nhưng lúc đó tên bắn tỉa kia tập trung vào ta, do đó ta không dám động. Mãi đến khi sát khí của hắn đột nhiên biến mất, ta đoán đại khái hắn biến rồi."

Bề ngoài Mười Một không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại chứa đầy nghi vấn. Hắn có thể khẳng định tên bắn tỉa mà Lãnh Dạ nói vừa rồi là cùng nhóm với tên niên nhân mà hắn giao thủ lúc nãy. Một tên có năng lực cận chiến siêu cấp còn trên cả hắn, một tên bắn tỉa có năng lực không dưới Lãnh Dạ, đối phương đến tột cùng là ai nhỉ?

Tới đây thì Cuồng Triều đột nhiên tham gia thảo luận: "Ta bị người ta lừa rồi."

"Hả?" Đã khôi phục được trạng thái bình thường, Lãnh Dạ không khỏi buông lời châm chọc Cuồng Triều: "Cuối cùng một ngày ngươi cũng bị người ta lừa?"

Cuồng Triều lúc này đặc biệt không đấu khẩu với Lãnh Dạ nữa, trầm giọng nói: "Tầng thứ sáu cũng có mạng, hơn nữa là trung tâm khống chế mạng. Cả hệ thống chiếu sáng của building, hệ thống điện lực và hệ thống kiểm soát đều được tập trung khống chế ở đó."

Lãnh Dạ giật mình nói: "Chẳng phải lúc trước ngươi nói là chỉ có lầu bốn và các tầng dưới, hai tầng trên không tìm thấy địa chỉ hay sao?"

"Không phải không tìm thấy, mà là bị người ta dùng thủ pháp cực cao minh che dấu địa chỉ đi mất, không ngờ cả ta cũng không thể phát hiện. Mãi đến lúc vừa rồi khi bọn họ triệt ly thì ta mới biết địa chỉ bí mật của mạng. Lúc đó ta mới biết được ta bị người ta lừa một cú."

Lãnh Dạ há hốc mồm nhìn Mười Một, nói: "Ngươi nói, có người có kỹ thuật mạng còn cao minh hơn cả ngươi nữa hả?"

"Ừm, hơn nữa ta biết người này là ai."

Mười Một và Lãnh Dạ cơ hồ hai miệng đồng thời hỏi: "Ai?"

Cuồng Triều nghiến răng nói: "Ta biết tất cả hacker, có kỹ thuật che dấu địa chỉ, hơn nữa còn không bị cao thủ như ta phát hiện chỉ có một. Đó là tên xếp thứ hai trên danh sách đen của mạng. Long Uy."

Lãnh Dạ nhìn sững vào Mười Một, còn Mười Một thì cúi đầu trầm tư. Ba người, ba người hoàn toàn áp chế mình. Điều không ngờ nhất là đối phương lại có một tên cao thủ mạng có kỹ thuật lợi hại hơn cả Cuồng Triều, nếu bọn họ có một ngày chống lại Hắc Ám Thập Tự, chỉ sợ sẽ là một trận chiến gian khổ nhất mà Hắc Ám Thập Tự gặp phải từ lúc xuất đạo tới nay.

Ba người không nói chuyện nữa, đến cả Vịt Bầu cũng bị không khí trầm trọng này gây áp lực không dám mở miệng.

Thật lâu sau, ánh mắt Mười Một mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn building cách đó không xa vẫn còn đang cháy bùng bùng, trong ánh mắt lộ ra chút tiếc rẻ, nhẹ giọng nói: "Vịt Bầu, đi thôi."

Xe hơi khởi động, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Còn xung quanh lúc này vẫn dày đặc những người tò mò đứng xem cảnh building cháy bập bùng. Lúc này Mười Một tựa hồ đã quên mất một người, đó là cô gái có tên Khiết Lạp bị hắn đánh ngất còn nằm trên lầu bốn.

Không, Mười Một đương nhiên nhớ chứ. Nhưng hắn không thể đi cứu Khiết Lạp, bởi vì gã trung niên thần bí xuất hiện hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn, không ngờ gã trung niên đó lúc gần đi mà còn không quên biếu cho Hoa Nhài Đen một phần đại lễ, giật nổ tung cả bảo khố của chúng. Bây giờ cả building bị đám người vây xem, người của Hoa Nhài Đen cộng thêm cảnh sát đã nhận được tin từ quần chúng báo cảnh đã bu tới như ruồi. Mười Một không có khả năng lẻn vào cứu Khiết Lạp mà không làm cho người khác chú ý. Một khi gây ra sự chú ý của người hữu tâm, bọn họ muốn rời khỏi Indonesia cũng rất nguy hiểm. Mười Một cũng không phải một tên lãnh huyết cực đoan, mà ngược lại, nhiều năm qua hắn cũng đã biết cái gì goi là tình cảm. Nhưng nếu xét về đại cục, hắn không thể không vô tình. Nếu vì cứu một đàn bà không hề có quan hệ mà làm cho cả đám người lâm vào nguy hiểm, thậm chí có thể táng thân nơi đất khách quê người thì hắn nhất định không làm.

Bây giờ chỉ hy vọng nàng có thể sống sót.

Bên ngoài building, một thiếu nữ toàn thân bọc khăn lông, được người ta dẫn ra ngoài. Khuôn mặt trắng muốt của nàng khỏi phủ đen một chút, may mà thân thể cũng không có gì đáng ngại. Vừa ra ngoài nàng còn nhìn quanh quẩn bốn phía, tựa hồ muốn tìm người nào đó, đáng tiếc cuối cùng cũng không tìm được người nàng muốn tìm.

Nửa tháng sau……

Trung Quốc, ở bến tàu của một tòa thành thị duyên hải.

Đêm khuya rạng sáng. Trời rất lạnh. Mọi người sau một một ngày bận rộn đã sớm chui vào chăn ấm tìm một giấc mộng êm đềm. Nhưng thời gian này cũng là thời gian hoàng kim của thế giới "ngầm", nhất là khách vượt biên, bình thường đều lựa chọn thời gian này để xuất cảng hoặc nhập cảng.

Một con thuyền cũ nát lặng lẽ cập bến, bốn nam tử tuổi còn trẻ trước sau nhảy xuống khỏi tao thuyền, ngoài ra còn có một con chó nhỏ trắng muốt cũng từ trong thuyền nhảy xuống, theo sát bên chân một thanh niên trong đó.

"Diệp Kiếm, người tiếp ứng đâu?"

Diệp Kiếm nhìn nhìn bốn phía tối đen như mực, xuất ra một cái đèn pin hướng xa xa dùng tín hiệu ba dài hai ngắn nháy đèn vài cái. Một lát sau từ trong màn đêm tối đen bỗng lóe lên một ngọn đèn pha, đó là ánh đèn pha của xe hơi. Đồng dạng nháy tín hiệu ba dài hai ngắn.

Diệp Kiếm thu hồi đèn pin, quay đầu nói với ba người: "Bên kia." Sau đó quay người hướng về phía đó bước đi. Đợi khi đến gần mới nhìn rõ, nguyên lai không chỉ có một chiếc xe đậu ở nơi này, mà là cả một đội xe chừng sáu chiếc. Hai mươi tên mặc đồng phục bảo vệ màu đen vây quanh đoàn xe, xem ra đang bảo vệ người ngồi bên trong.

Khi bốn người đến gần, lập tức bị hai bảo vệ chặn lại. Diệp Kiếm bước lên thấp giọng nói chuyện vài câu, sau đó hướng về phía ba người kia nói: "Đại lão bản chỉ cho Sở Nguyên một người đưa vật tới thôi."

Lãnh Dạ và Vịt Bầu quay đầu nhìn Mười Một, Mười Một khẽ gật đầu. Xách theo một cái túi lớn đi thẳng vào giữa đám bảo vệ tới gần chiếc xe.

Đây là một chiếc xe rất dài, không gian bên trong rất lớn, nhưng cả chiếc xe chỉ có một người ngồi, thậm chí cả tài xế cũng không ở trong xe.

Vu Quang Hải cầm một chai rượu vang đỏ tự rót tự uống, nhìn thấy Mười Một tiến đến, cũng không có biểu hiện gì cả. Rất thản nhiên hất đầu về phía một cái ghế trống ra hiệu: "Ngồi đi!" Ngữ khí giống như nói với một bằng hữu quen biết nhiều năm.

Mười Một ngồi xuống bên cạnh hắn, đem cái túi đặt nhẹ bên chân, lạnh nhạt nói: "Ngươi làm gì đó."

Vu Quang Hải không thèm liếc mắt nhìn, giống như không hề có hứng thú với cái túi đó, lắc lắc chén rượu hỏi: "Uống rượu không?" Mười Một lắc đầu.

Vu Quang Hải cũng không ngại, đưa chén rượu lên môi nhấp nhấp một hơi, hai mắt nhìn lớp rượu vang đỏ ánh lên, nhẹ giọng hỏi: "Là các ngươi phá tổng bộ Hoa Nhài Đen hả?"

"Xem như là vậy đi."

Vu Quang Hải ngước lên, ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm vào gương mặt lãnh đạm của Mười Một, hỏi: "Ta không phải chỉ kêu các ngươi lấy đồ sao? Làm sao mà chạy tới phá hư tổng bộ của người ta? Ồ, ta nghe nói các ngươi vừa đến Indonesia thì đã có mâu thuẫn với Hoa Nhài Đen phải không, còn liều mạng đấu súng một hồi. Không phải vì chuyện này chứ hả?"

Mười Một lạnh lùng nói: "Đồ vật đặt ở kho bảo hiểm của Hoa Nhài Đen."

"Hử?" Vu Quang Hải nhíu mày, hỏi: "Ý ngươi là người Indonesia đem vật này giao cho Hoa Nhài Đen giữ hả?"

Mười Một khẽ gật đầu.

Vu Quang Hải suy tư một lát, đột nhiên vỗ đùi cười nói: "Cao, thật sự cao chiêu. Đổi lại là ta, cũng không có khả năng nghĩ ra được bọn họ sẽ dùng chiêu minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Bất quá, làm sao ngươi biết được vậy?"

Mười Một liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chúng ta vốn tìm được đầu mối từ đảo Java, sau lại từ đảo Java mới tìm tới đầu mối đồ vật có thể được cất dấu ở chỗ Hoa Nhài Đen."

Vu Quang Hải sớm đã biết, không hề lộ ra vẻ gì khác, khẽ cười nói: "Nói như vậy sự tình về núi lửa đảo Java bộc phát đúng là có liên quan với các ngươi?"

Mười Một nói với ngữ khí bình thản: "Chỉ là thuận tay làm nổ một căn cứ của bọn họ thôi."

"Hả? Đảo Java cũng có căn cứ quân sự sao?" Vu Quang Hải nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: "Dường như trên đảo không có chỗ nào đóng quân cả mà?"

"Căn cứ bí mật, nghiên cứu giáng đầu thuật."

Vu Quang Hải "À" một tiếng thật dài, lộ ra vẻ mặt giật mình hiểu ra, lúc này ánh mắt của hắn rốt cục cũng hạ xuống cái túi bên chân Mười Một, hỏi: "Cái này thật sự là thứ mà ta muốn hả?"

"Ngươi có thể tìm chuyên gia xem xét."

Vu Quang Hải bật cười nói: "Đến cả ta cũng chẳng biết mình muốn cái gì, ngươi làm sao khẳng định được đây là thứ mà ta muốn? Vạn nhất nếu đoán sai, tổn thất này có thể lớn lắm đó." Nói đoạn, Vu Quang Hải kéo lấy cái túi bên chân Mười Một, mở ra nhìn nhìn. Bên trong tất cả đều là thanh đồng, ngọc thạch, hơn nữa đều là những thứ rất lớn.

Vu Quang Hải tiện tay cầm lên một khối ngọc thành lớn bằng hai nắm tay, lắc lắc đầu nói: "Đích thật là xuất xứ từ Trung Quốc, khối ngọc này được làm từ thời Tây Hán. Mặc dù rất có giá trị, nhưng đối với ta mà nói thì nó quá mức bình thường."

Ném khôi ngọc thạch vào bao, Vu Quang Hải lại hỏi: "Nếu chỉ là vì mấy thứ này, không lý do gì làm cho mấy quốc gia và tổ chức đều tập trung tới Indonesia, thậm chí còn cử ra rất nhiều người kiệt xuất?"

"Bởi vì, tất cả mọi người đều bị lừa."

"Hả?" Vu Quang Hải lộ ra vẻ mặt rất có hứng thú hỏi: "Câu này ý muốn nói gì đây?"

"Bởi vì mấy món đào được không có cái gì là tuyệt thế bảo vật, mà là chỉ là những đồ cổ mà người Indonesia cướp được của quân Nguyên."

Vu Quang Hải không xen vào, lẳng lặng chờ Mười Một nói hết.

Mười Một tiếp tục nói: "Mấy nhà khảo cổ Môi quốc đúng là đào được mấy món đồ cổ ở Indonesia, hơn nữa những món đồ cổ này cũng là món đồ của Trung Quốc."

Vu Quang Hải rốt cục không nhịn được xen vào nói: "Nhưng bọn họ đều đã chết."

"Đúng." Mười Một gật đầu nói: "Đã chết, bởi vì trong căn mộ bị hạ giáng thuật. Mấy người Môi quốc này không biết sự tình, nên đều chết vì giáng thuật."

"Vậy sau đó những người Indonesia tiếp xúc với món đồ này cũng chết, việc này ngươi giải thích làm sao?"

Mười Một nói đều đều: "Bọn họ đánh lạc hướng thôi. Người Indonesia không phải vì cái đó mà chết, mà là chết vì tay người của mình."

Vu Quang Hải cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi ngước lên hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"

"Rất đơn giản, người Indonesia muốn kéo dẫn dụ những tinh anh từ những nước khác tới quốc gia của họ."

Vu Quang Hải nhíu mày nói: "Làm như vậy có gì tốt đối với bọn họ?"

Mười Một nói ngay: "Tiểu Trùng Quốc từng có những tư liệu kỹ thuật của Môi quốc, cũng giúp Môi quốc về kỹ thuật chế tạo gien."

Vu Quang Hải tò mò nhìn Mười Một, mặc dù không rõ hắn tại sao đột nhiên nói chuyện này, nhưng khẳng định Mười Một nói việc này là có lý do.

Quả nhiên, Mười Một tiếp tục nói: "Nhưng Tiểu Trùng Quốc thất bại, bởi vì chuyện này mà làm cả thế giới rung động."

Vu Quang Hải cười nói: "Cũng bởi vì Hắc Ám Thập Tự các ngươi phá hỏng, bọn họ mới bị thất bại phải không?"

Mười Một không quan tâm tới hắn, tiếp tục nói: "Sau đó Môi quốc quay sang hợp tác với Indonesia, bọn họ cố ý thả ra tin này làm cho người ta tưởng rằng Môi quốc có quan hệ rất căng thẳng với Indonesia, tuyệt không thể tưởng được bọn họ âm thầm hợp tác. Hai là muốn kéo tinh anh của các nước quốc phái tới tiêu diệt tại Indonesia. Indonesia, Môi quốc và Hoa Nhài Đen cùng liên thủ như một con rắn ba đầu, muốn tìm những gián điệp của các nước khác âm thầm giết đi cũng không phải là việc khó."

Vu Quang Hải khẽ gật đầu, trầm tư một lúc lâu sau, lại hỏi: "Nói như vậy chúng ta đều bị Indonesia và Môi quốc lừa, bọn họ cố ý kéo sự chú ý của mọi người tập trung vào việc tìm được bảo vật, phía sau âm thầm liên thủ nghiên cứu kỹ thuật gien?"

"Đúng."

Lắc lắc đầu, Vu Quang Hải cười nói: "Nhưng tại sao Môi quốc lại lựa chọn Indonesia? Phải biết rằng, Indonesia muốn tiền thì không có tiền, muốn kỹ thuật thì kỹ thuật lại quá lạc hậu."

Mười Một ghé sát tai Vu Quang Hải, thấp giọng nói nói mấy câu.

Sắc mặt Vu Quang Hải thay đổi một chút, trầm giọng hỏi: "Thật hả?"

Mười Một khẽ gật đầu, vẫn không lên tiếng.

Vu Quang Hải nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Mười Một, muốn nhìn xem trên mặt hắn có điểm gì khác lạ, đáng tiếc vẻ mặt Mười Một từ đầu tới đuôi đều không thay đổi. Một lúc lâu sau, Vu Quang Hải mới trầm giọng hỏi: "Làm sao ngươi chứng minh được những gì ngươi nói đều là sự thật?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Không thể chứng minh, nhưng quả thật đó là sự thật."

Vu Quang Hải nhíu mày, suy tư một lát rồi nói: "Được, ta tạm thời tin ngươi. Chuyện này tạm thời cứ như vậy đi. Nhưng nhớ kỹ, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, ta tuyệt không muốn việc này lọt vào tai người thứ ba."

"Cả đồng đội của ta cũng không biết."

"Tốt." Vu Quang Hải gật mạnh đầu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Lời hứa của ngươi?"

Vu Quang Hải cười cười nói: "Yên tâm, ngươi có thể hoàn thành ước định giữa chúng ta, ta làm sao lại thất tín với ngươi chứ. Ta sẽ phái người liên lạc, khi có tin tức lập tức thông báo cho ngươi."

Mười Một không nói thêm một câu nào nữa, mở cửa xe bước xuống. Bên trong xe, Vu Quang Hải một mình ngồi trên ghế, sắc mặt âm tình bất định.

"Lão Đại…"

"Sở Nguyên…"

Mười Một vừa xuống xe, Lãnh Dạ, Vịt Bầu và Diệp Kiếm đều đồng thời đi lên.

Lãnh Dạ nhìn chiếc xe Vu Quang Hải, nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi? Nói chuyện xong chưa?"

Mười Một ừ nhẹ một tiếng, ngữ khí vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Về nhà."