Nhân Gian Băng Khí

Chương 343: Tiếng gầm của tử thần




Càng gần phòng bồi dưỡng, biểu hiện của Bố Lộ lại càng có vẻ kích động, vừa háo hức vừa bàng hoàng. Dường như một người lãng du nhiều năm đột nhiên về nhà, kích động như sắp tái ngộ thân nhân đã lâu không gặp. Lại có chút sợ hãi vì về nhà lại quá sớm gặp phải căn phòng trống.

Rốt cục đã đi tới cửa phòng bồi dưỡng, chỉ cách vài trăm thước mà đối với Bố Lộ giống như đã đi vài thế kỷ. Mười Một biết Bố Lộ đang sợ hãi, sợ "nàng" có còn cầm cự được đến bây giờ, chờ bọn họ tới cứu nàng hay không. Càng đi lâu, Mười Một cũng lại càng tò mò, một tên hại người không đếm hết, tội nghiệt chất đầy trên vai như Bố Lộ lại muốn cứu người, rốt cuộc đây là loại người nào mà có thể làm cho hắn lo lắng như thế?

Mười Một đi đến cạnh cửa, áp tai vào cửa lắng nghe thanh âm bên trong.

Bố Lộ nói:

- Bên trong không có ai đâu, thời gian này bọn họ đã về khu nghỉ ngơi rồi.

Mười Một cũng không vì lời của Bố Lộ mà lập tức mở cửa đi vào, mà rất cẩn thận, xác nhận lại lời Bố Lộ nói là chính xác xong, mới móc chìa khóa vạn năng cẩn thận mở cửa ra.

Phòng bồi dưỡng, rộng hai trăm mét vuông, không ngờ lại bày đầy một loạt những cái kén như những con nhộng. Những cái kén này được bày thành đội ngũ chỉnh tề như đang chuẩn bị duyệt binh, mỗi nhóm mỗi một đoàn đều thẳng tăm tắm. Nhìn qua thì thấy có trên một trăm những cái kén hình tròn như là trứng nhện vậy, còn bên trong "trứng nhện" đang đặt nằm một đám nam nữ cả người trần truồng. Những người này có tuổi không giống nhau, người lớn nhất khoảng hơn hai mươi tuổi, còn người nhỏ nhất không thể ngờ chỉ có năm, sáu tuổi. Những người này như là đang ngủ, chỉ là ngủ rất bất an. Vẻ mặt bọn họ hơn phân nửa đều có vẻ rất thống khổ, thậm chí có rất nhiều người thống khổ đến nỗi các cơ trên mặt giật giật liên hồi.

Mười Một nhìn bốn phía, hỏi:

- Nơi này có mục đích gì?

- Phòng bồi dưỡng.

Bố Lộ vừa tiến đến lập tức đi tới từng cái kén cẩn thận kiểm tra người nằm bên trong, nghe Mười Một hỏi, lão tiếp tục vừa tìm kiếm mục tiêu, vừa nói:

- Dưỡng thất. Chúng ta dùng thủ pháp giáng thuật đem một loại phồn thực khuẩn (vi khuẩn sinh sản nhanh) cấy vào thân thể bọn họ. Loại phồn thực khuẩn này kỳ thực cũng là một loại virus, một loại virus có tác dụng làm gia tốc việc hủy hoại cơ bắp, giống ta vậy đó.

Bố Lộ xuyên qua bộ quần áo phòng hộ, chỉ chỉ bụng mình, rồi tiếp tục nói:

- Chúng ta cho họ ăn loại phồn thực khuẩn xong. Để ở nơi này tiến hành cách li bồi dưỡng, chỉ cần bọn họ có khả năng sống được trong khoảng thời gian này, thân thể sẽ sinh ra sự miễn dịch, rồi ngâm họ vào trong một loại thuốc. Tương lai trong cơ thể họ sẽ có tính chất kháng lại việc hủy họa cơ bắp mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời cũng có thể nói rằng thể chất của bọn họ vô cùng thích hợp để làm vô úy chiến sĩ, rồi tiếp tục được thí nghiệm. Nếu không sống được, sẽ giống như những người ở bên ngoài phòng giam giữ. Thân thể sẽ biến thành thối nát, đồng thời cũng sẽ bị xử lý như những phế phẩm. Chúng ta sẽ đem những người thích hợp đi làm thức ăn cho rắn, sau khi xong việc sẽ được chuyển đến phòng lạnh, để trong trạng thái rất lạnh để cho bọn họ tự hủy hoại. Để tránh việc vi khuẩn đó lan tràn.

- Trực tiếp đốt đi không phải khỏe hơn sao?

- Không được.

Bố Lộ lắc đầu nói:

- Bởi vì những đặc thù của giáng thuật, những thi thể này không thể hỏa thiêu được, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái. Chúng ta muốn chọn một nơi có nhiệt độ cực thấp. Để cho bọn họ tự thối rữa. Cho đến khi chỉ còn xương, không còn một chút thịt nào nữa. Như vậy mới có thể đem đi hỏa thiêu.

Nguyên lai là như thế, Mười Một rốt cục hiểu được. Trong phòng lạnh, tại nuôi dưỡng tràng, kể cả những người bị giam giữ, nguyên lai tất cả đều là đồ phế liệu của quá trình thí nghiệm. Những người này mới là bước thí nghiệm đầu tiên mà đã phải loại nhiều người như vậy rồi, thí nghiệm kế tiếp sẽ chết bao nhiêu người nữa? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ngẫm nghĩ một lát, Mười Một lại hỏi:

- Tại sao những người bị giam giữ trong phòng giam đều không có ý thức nữa?

- Mấy xác chết biết thở đó hả? Bọn họ bị vi khuẩn xâm thực vào tới não rồi. Bề ngoài không thấy gì đâu, nhưng nếu ngươi mở sọ bọn họ ra, ngươi sẽ thấy não bên trong cũng có rất nhiều dòi.

- Vậy ngươi thì sao?

Bố Lộ cười nói:

- Ngươi đã quên bản thân là giáng thuật sư sao? Ta biết được làm sao để có thể ức chế được chúng nó, bất quá cũng chỉ là vài hơi thở tàn thôi, giỏi lắm sống thêm được nhất thời nửa khắc mà thôi.

- Ngươi tìm cái gì đó?

- Một tiểu cô nương, ngươi giúp ta tìm kiếm đi, một cô bé người Anh sáu tuổi rưỡi tóc màu bạch kim.

Mười Một chỉ chỉ vào cái kén cách đó không xa, hỏi:

- Có phải là ở đó không

Bố Lộ nghe vậy vội vàng từ xa chạy tới, liếc mắt thấy Mười Một đang chỉ vào một cái kén, lập tức kêu lên mừng rỡ:

- Đúng rồi, đúng là nó.

Nói rồi, Bố Lộ vội vàng mở khóa kén ra, muốn dùng sức đẩy ra cái nắp thủy tinh ra. Nhưng hắn bây giờ cả người căn bản không có khí lực, chuyện đến cả một tiểu hài tử mười tuổi cũng có thể dễ dàng làm được thì đối với hắn lại rất khó khăn.

Mười Một cúi người xuống, giúp Bố Lộ mở nắp thủy tinh. Bên trong cái kén đang nằm một tiểu cô nương toàn thân xích lõa, tóc màu vàng kim nhạt, lớp da trắng như tuyết nhưng hơi nhợt nhạt, đại khái khoảng sáu tuổi. Tiểu cô nương này rất đẹp, cả người thon dài. Nàng lúc này giống như đang ngủ say, nhưng giấc ngủ rất bất an, cau mày, như đang gặp ác mộng.

Bố Lộ vươn tay run rẩy không kìm kích động được vuốt nhẹ bộ mặt non nớt của cô gái.

- Con gái ngươi?

- A ……

Bố Lộ cười một tiếng, lắc lắc đầu nói:

- Con gái ta bây giờ lớn hơn nó nhiều.

- Cháu gái ngươi?

- Không phải, nó không có quan hệ huyết thống với ta.

Dừng một chút, Bố Lộ lại hỏi:

- Ngươi tin duyên phận không?

Mười Một không chút đắn đo trả lời:

- Không tin.

- Ngươi nên tin. Nếu không có duyên phân, ta làm sao gặp gỡ 13, gặp nó, còn gặp ngươi nữa.

- Gặp nhau ngẫu nhiên.

- Không đúng, ta nói nó chính là ông trời trừng phạt ta.

Bố Lộ lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đó, nói:

- Giáng thuật trên người ta, chính là bởi vì nó nên mới bị phản phệ (cắn trả).

Tới đây thì Bố Lộ đột nhiên biến sắc, cả kinh kêu lên:

- Tại sao lại như vậy?

Sau đó lập tức nghiến răng nói:

- Đám hỗn đản! Đồ đê tiện!

- Chuyện gì?

Bố Lộ không trả lời Mười Một mà vội vàng chạy đến quầy thuốc cạnh cửa, lục lọi trong đó hồi lâu, cuối cùng tìm ra được một cây kim tiêm và hai bình thuốc nước, phân biệt lấy kim tiêm rút hết thuốc trong hai bình đó. Ngồi xổm xuống rồi cẩn thận cắm dầu kim tiêm vào tay tiểu cô nương đó, bơm toàn bộ số thuốc trong ống tiêm vào tay cô bé.

Đợi rút kim ra xong, Bố Lộ mới thở dài đau đớn nói:

- Chúng ta đã tới chậm, thể chất của nó cũng không thích hợp để tiếp nhận phồn thực khuẩn, vi khuẩn đã bắt đầu khuếch tán rồi.

- Cô bé cũng sẽ giống như những người bên ngoài hả?

- Ừm.

Bố Lộ khẽ gật đầu vẻ trầm trọng, nói:

- Mười Một, đừng để nó chết ở chỗ này, được không?

Mười Một thản nhiên nói:

- Nàng ta đã không sống được. Mang theo sẽ là một gánh nặng.

- Không!

Bố Lộ đột nhiên kêu lên:

- Ngươi hứa với ta rồi, ngươi sẽ đưa nó đi mà!

Mười Một lẳng lặng nhìn Bố Lộ, trên mặt lão nhân này đầy vẻ khẩn cầu cùng kỳ vọng.

- Được rồi.

Mười Một nói:

- Nhưng nếu cô bé chết làm sao?

- Chỉ không chết ở chỗ này là được. Chắc chắn nó cũng muốn như vậy. Nếu cần thì… để cho nó chấm dứt thống khổ.

Mười Một hiểu, theo như lời Bố Lộ, không để nàng có thống khổ, thì chỉ có một cách là chấm dứt tánh mạng của tiểu cô nương này. So với làm việc làm một người nửa sống nửa chết, mỗi ngày nhìn thân thể mình từ từ thối rữa, không bằng chấm dứt tánh mạng để tìm giải thoát sớm.

Bố Lộ tiếp tục nói:

- Đợi nó đi rồi, hãy đem thân thể nó ném xuống biển, nhất định không thể hỏa thiêu. Phải dùng thủy không thể dùng hỏa. Nhớ lấy, phải ở khu biển rất sâu, ngàn vạn lần không thể những chất hữu cơ trên cơ thể nó bị đẩy lên bờ. Bằng không sẽ chết rất nhiều người đó.

- Nguyên lai là một virus lây nhiễm.

- Không đúng. Chúng ta có phương hướng nghiên cứu bất đồng với Tiểu Trùng Quốc. Tiểu Trùng Quốc đưa vi khuẩn vào người. Chúng ta dùng giáng thuật để làm. Thân thể nó một khi bắt đầu thối rữa, sẽ sinh ra rất nhiều côn trùng. Nếu để cho những vi khuẩn thối rữa tràn vào những khu vực có loài người sinh sống, sẽ tạo thành một cơn dịch bệnh rất lớn.

Mười Một hất cằm về phía tiểu cô nương đó hỏi:

- Khi nào thì nó tỉnh?

- Vài phút nữa, ta vừa tiêm thuốc cho nó, có thể tỉnh lại rất nhanh.

- Chúng ta không còn thời gian nữa.

- Ta biết, nhưng nếu không có ta, vài phút của ngươi cũng đã hoa phí hết trên đường rồi, không phải?

Mười Một không phản bác, bởi vì sự thật đúng như lời của Bố Lộ. Nơi này đường sá phức tạp, nếu không có Bố Lộ dẫn đường thì chỉ sợ hắn bây giờ cũng chưa chắc đã tìm ra kho vũ khí, lắm khi có thể bây giờ còn ở bên ngoài nghĩ biện pháp mật mã của phá phiến cự môn kia. Mặc dù Mười Một tự tin phiến môn đó không cản được hắn, nhưng cũng quả thật phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể phá được.

Hai người trầm mặc một lát, Mười Một lại hỏi:

- Ngươi tại sao lại bị trúng giáng thuật

- Bởi vì nó.

Ánh mắt Bố Lộ trung lộ ra vẻ nhu hòa, nói:

- Ta vốn định làm giáng thuật cho nó, nhưng… khi thấy ánh mắt nó nhìn vào ta thì ta đột nhiên nghĩ tới con gái ta. Nhớ đến khi ta rời gia đình thì con gái ta nhỏ hơn nàng một tuổi, lúc ấy nó nằm trong ngực mẹ, cũng nhìn ta với ánh mắt như vậy: lệ rưng rưng, không nói chuyện gì cả, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu. Ta biết, nó không muốn ta đi, nó muốn cùng người một nhà vui vẻ đoàn tụ. Lúc đó ta vẫn đi, ra đi rất kiên quyết. Vì sự nghiệp của ta, vì truy tìm giấc mộng giáng thuật đỉnh cao, ta từ bỏ gia đình, vứt bỏ người vợ vô tội và đứa con gái đáng thương. Lúc đó ta nói với con gái, 'ba ba đi một hai năm sẽ trở về." A, thế mà đã hơn mười năm rồi, nó nhất định sẽ hận người cha này đến chết. Nhưng mười năm qua, ta đạt được cái gì đây? Không có gì cả, cuối cùng cũng chỉ được cái hình dáng này thôi.

Mười Một đột nhiên hỏi một câu không hợp với hoàn cảnh cho lắm:

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Bốn mươi bảy rồi, a, nhìn không ra phải không? Chúng ta thường xuyên tiếp xúc giáng, đương nhiên so với người khác sẽ già hơn một chút. Thở dài một hơi, Bố Lộ tiếp tục nói:

- Lúc đó ta thấy ánh mắt của nó thì không biết tại sao, trong lòng dấy nên một sự xúc động mãnh liệt. Ta rất nhớ con gái ta, rất nhớ nàng nhiều lắm. Ánh mắt nó chẳng khác gì con gái ta, ta có nên làm nghi thức giáng thuật không? Tiếp tục hay không tiếp tục đây. Nhưng một khi nghi thức đã bắt đầu, tuyệt không thể nửa đường ngừng lại, nếu tâm thần cứ suy nghĩ đắn đo mãi, sẽ bị hiện tượng phản phệ. Lúc đó tâm thần ta không bình tĩnh, kết quả quả thật đã bị phản phệ, rồi biến thành bộ dáng như thế này.

- Giáng thuật phản phệ? Đó là cái gì?

- Ừm …… rất khó giải thích. Nói như thế, ngươi có thể xem giáng thuật giống như việc bồi dưỡng một dị năng giả. Ngươi có biết dị năng giả chứ? Những người này trời sinh có thể khống chế nguyên tố tự nhiên đặc thù chung quanh, ví dụ khống chế ánh sáng làm cho mình ẩn thân, gọi là quang hệ dị năng giả. Hoặc là khống chế thổ nguyên tố có thể độn thổ gọi là thổ hệ dị năng giả, còn hỏa hệ thì khống hỏa, thủy hệ khống thủy vân vân. Tần tiến sĩ trước giờ luôn luôn muốn khám phá gien mật mã của dị năng giả, rồi cũng thực nhập gien cải tạo lên người, nhưng đến giờ chưa thành công lấy một lần. Chủ yếu là dị năng giả thật sự quá ít, phỏng chừng toàn thế giới cộng lại cũng sẽ không hơn một trăm người. Do đó là Mỹ, một cường quốc trên thế giới, cũng không thể lãng phí đưa ra một hai dị năng giả cho hắn làm nghiên cứu. Giáng thuật của chúng ta, cả huyền học đạo thuật của Trung Quốc nữa, những thứ này nếu có thể giải thích vi diệu thì có thể bồi dưỡng ra được dị năng giả. Thi giáng thuật tựa như hai dị năng giả đánh nhau, trong đó có một bên nếu bản thân không tự chủ được thì rất có thể sẽ bị năng lượng của mình bắn ngược trở về, mình trúng phải chiêu của mình. Giải thích như vậy ngươi hiểu chưa?

- Nếu ngươi nói về nội công Trung Quốc thì dễ hiểu hơn.

- A a, tương tự thế. Nói về nội công Trung Quốc, ta luôn luôn rất bội phục võ học cổ của Trung Quốc. Dùng luyện võ cường thân cứ thế phát triển lên những cảnh giới khác nhau, việc này thì giáng thuật của chúng ta vô luận làm sao cũng không đạt tới trình độ này. Đáng tiếc, võ học Trung Quốc lại không biểu hiện ngoài, đời này của ta vô duyên không được thấy nó nữa rồi.

Mười Một nhìn thời gian. Lúc này đã là năm giờ sáng, thêm một giờ nữa là người bên ngoài có thể sẽ trở về, hắn phải chấm dứt tất cả công tác ở đây.

Mười Một nhấc cái hộp và ba lô lên nói:

- Ta không còn thời gian nữa.

- Chờ một chút. Nó sắp tỉnh rồi.

- Ngươi ở chỗ này đợi chút, ta đi đặt thuốc nổ.

Nói rồi, Mười Một muốn xoay người đi ra ngoài.

Bố Lộ vội la lên:

- Vạn nhất chúng ta gặp phải bọn chúng thì phải làm sao? Ta một lão đầu mang theo một tiểu cô nương. Căn bản muốn trốn cũng không thoát. Ngươi hứa với ta. Ngươi phải đảm bảo đưa nó an toàn ra ngoài mà.

Mười Một dừng chân. Do lưng hắn xoay về phía Lộ, nên không nhìn ra vẻ mặt hoặc ý nghĩ của hắn. Khựng lại một lát, Mười Một quay trở về, khi đến bên người Bố Lộ thì buông ra một câu:

- Ngươi phiền phức quá.

Sau đó bắt đầu đặt thuốc nổ vào trong góc.

Bố Lộ cười nói:

- Ngươi là đúng là một người thủ tín.

Mười Một cũng không quay đầu lại nói:

- Có hứa cũng không cứu được mạng của ngươi, mạng sống của mình quan trọng hơn tín nghĩa chứ.

Bố Lộ gật đầu nói:

- Ta hiểu, nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi cứ bỏ nó lại một mình chạy đi. Dù sao mạng của ngươi vẫn trân quí hơn nó.

Không biết những lời này của Bố Lộ là thật hay châm chọc. Mười Một không thèm quản hắn nữa, cứ ở trong phòng bồi dưỡng bắt đầu bố trí thuốc nổ. Bố Lộ chỉ chuyên chú lẳng lặng nhìn vào tiểu cô nương đang ngủ, trên khuôn mặt già nua của hắn hiện ra một vẻ từ ai như một người cha nhìn con gái, cặp măt vô cùng lợi hại như lúc nào cũng xuyên thủng cả người khác của hắn bây giờ nhu hòa hơn rất nhiều.

Đột nhiên, có tiếng rên rỉ từ trong miệng tiểu cô nương đó.

Bố Lộ mừng rỡ kêu khẽ:

- Vigia …… Vigia ……

Tiểu cô nương được Bố gọi là Vigia chậm rãi mở mắt, nàng không ngờ lại có một đôi măt xinh đẹp màu thủy lam. Vigia rất trắng, là nước da trắng không khỏe mạnh, tái nhợt không huyết sắc, không biết vì bị virus hành hạ hay là vì thiếu ăn thường xuyên.

Vigia thấy Bố Lộ thì khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đó xuất hiện một nụ cười, gọi lão vẻ rất ngọt ngào:

- Ông nội.

Bố Lộ vuốt tóc Vigia, gật đầu mỉm cười nói:

- Ngoan, Vigia ngoan lắm.

Vigia bỗng mở miệng, bộ dáng vô cùng khổ cực nói:

- Ông nội, Vigia đau bụng quá.

Bố Lộ sửng sốt một chút, hắn biết thí nghiệm của Vigia đã thất bại, không còn cứu được nữa. Bây giờ virus đã bắt đầu từ trong cơ thể nàng dần dần khuếch tán sự thối rữa.

Bố Lộ an ủi nói:

- Không có việc gì đâu, chỉ là Vigia không ăn cơm, đã đói bụng rồi. Chờ chúng ta rời khỏi đây, ông nội mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, được không?

- Vâng.

Vigia dùng sức khẽ gật đầu.

Bố Lộ nâng cô bé dậy từ, chỉ vào Mười Một nói:

- Vigia, đó là người đưa chúng ta ra ngoài.

Vigia tò mò nháy mắt với Mười Một, lúc này Mười Một cũng đã hoàn thành việc của mình, quay trở về nói:

- Đi thôi.

Bố Lộ nói:

- Từ từ, ta tìm một bộ quần áo cho nó.

Nói rồi lão nhìn quanh tìm kiếm quần áo, nhưng gian phòng này ngoại trừ một loạt những dây nhợ dùng cụ dinh dưỡng, hai tủ đựng thuốc thì chẳng tìm thấy nửa cái cái bóng của quần áo. Bố Lộ tự nhủ:

- Kỳ quái, sao chẳng thấy tủ quần áo ở đây nhỉ?

Trên người Lộ Bố chỉ chỉ có một thân phòng hộ phục, hắn không dám cởi quần áo đưa cho Vigia xuyên, sợ hình dáng của mình lúc này dọa tiểu cô nương này. Còn Mười Một thì mặc bồ quần áo chiến đấu, quần áo gắn đầy vũ khí chiến đấu. Tự nhiên cũng không có khả năng cởi ra được. Không thể mỗi lần chiến đấu, là hắn trước phải chạy đến bên người Vigia lấy vũ khí rồi ra.

Mười Một nhấc hai cái bao lên nói:

- Đi ra ngoài rồi tìm.

Bố Lộ ngẫm lại, cũng chỉ có cách như thế, ôn nhu hỏi:

- Vigia tự mình đi được không? Ông nội bây giờ không có sức để bế Vigia đâu.

Đang tò mò nhìn những người ở bên cạnh cắm đầy những dây dây truyền dịch, Vigia nghe vậy nói:

- Vigia có thể đi được.

Nàng cắn môi, quật cường bước ra khỏi hộp dinh dưỡng.

Vigia nắm tay Bố Lộ, tựa vào thân thể Bố Lộ đi theo phía sau Mười Một nói:

- Ông nội, nơi này là nơi nào thế? Tại sao có nhiều người đang ngủ như vậy?

- Nơi này hả. Nơi này là nơi các ca ca tỷ tỷ môn ngủ. Vigia vốn cũng ngủ ở đây, là ông nội đánh thức con đó.

Vigia quay đầu lại nhìn nhìn, nói:

- Jessy thúc thúc nói cha mẹ con đã ngủ, ba mẹ con cũng ngủ ở đây à...?

Bố Lộ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Cha mẹ con không có ở đây đâu, bọn họ đã ra ngoài rồi. Ca ca này sẽ mang con ra ngoài tìm kiếm ba mẹ.

Vừa nghe đến việc muốn tìm cha mẹ mình, Vigia vỗ tay vui sướng kêu lên:

- Được, hay quá…… a ……

Tiểu cô nương chẳng biết nặng nhẹ. Nói hơi lớn tiếng một chút, Bố Lộ lập tức lấy tay bịt miệng nàng, đồng thời ngón trỏ tay kia đặt trên môi, làm động tác suỵt, nhỏ giọng nói:

- Vigia, nơi này có rất nhiều người xấu, bọn họ không cho Vigia đi ra ngoài tìm ba mẹ. Ca ca mang trộm ngươi ra ngoài đó. Do đó con ngàn vạn lần đừng lớn tiếng nói chuyện. Nếu để cho người xấu phát hiện, thì Vigia sẽ không thể tìm cha mẹ được đâu.

Vigia chớp mắt, khẽ gật đầu. Bố Lộ buông tay ra cười nói:

- Vigia ngoan.

Vigia nói:

- Ông nội nói ca ca muốn dẫn Vigia đi ra ngoài. Vậy ông nội thì sao?

- Ách …… ông nội còn có việc phải làm, sẽ ra ngoài tìm Vigia sau, được không?

- Vâng. Ông nội nói thật không? Đến lúc đó ông nội đến nhà chúng ta, ta bảo mẹ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho ông ăn. Được rồi, mẹ ta làm bánh ngon lắm, ông nội nhất định phải nếm.

Bố Lộ từ ái cười nói:

- Chắc chắn rồi, ông nội nhất định sẽ nếm.

Vừa nói đến đây thì tại đáy lòng Bố Lộ bỗng thở dài, đây là lần thứ hai hắn nói dối. Lần đầu tiên là lừa con gái mình, nói là một hai năm sẽ về nhà, kết quả là cả đời cũng không có khả năng trở về. Lần thứ hai là lừa Vigia hồn nhiên ngây thơ, bởi vì hắn biết, mình không có thể sống đến lúc đi ra ngoài. Hơn nữa cha mẹ Vigia cũng không còn ở nhân thế nữa, cả nhà vốn là Anh quốc di dân, trong một lần bạo động thì cả nhà của nàng đã bị vạ lây, cha mẹ Vigia bị loạn dân đánh chết tại chỗ, Tiểu cô nương này được đưa tới nơi này trở thành vật thí nghiệm.

Khi Bố Lộ làm giáng hạ cho Vigia thất bại, những người khác không biết giáng thuật của hắn thất bại, do đó Bố Lộ vẫn còn rất tự do, vẫn thường xuyên tới nói chuyện với Vigia, bởi vậy hai người sinh ra cảm tình rất sâu. Đến lúc thân thể Bố Lộ bị giáng thuật phản phệ từ từ thối rữa mới bị những người hữu tâm phát giác ra, mới bị giam lại. Còn Vigia cũng bị hạ Giáng Đầu một lần nữa, rồi chuyển tống tới phòng bồi dưỡng.

Vigia lại kéo kéo tay Bố Lộ, nhỏ giọng hỏi:

- Ông nội, tại sao đại ca ca không nói lời nào?

Bố Lộ cười nói:

- Đại ca ca phải làm việc, cần phải bảo vệ Vigia. Do đó Vigia đừng làm ồn Đại ca ca làm việc nhé.

- À.

Bố Lộ lại hỏi:

- Vigia lạnh không?

Vigia lắc đầu nói:

- Không lạnh, rất ấm áp.

Bố Lộ thở dài, hắn biết bệnh Vigia đã nặng lắm rồi. Nhiệt độ ở đây cao đến hơn ba mươi, gần bốn mươi độ, một người bình thường nếu không có gì bảo vệ thì không có khả năng sống được trong hoàn cảnh này một thời gian quá lâu. Do đó Bố Lộ nãy giờ vẫn rất tò mò về Mười Một, trên người Mười Một không có trang bị bảo vệ, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ ở nơi này, làm cho Bố Lộ vô cùng kỳ quái. Còn Bố Lộ vì mình trúng phải giáng thuật, nếu không nhờ có nhiệt độ cao ở nơi này duy trì thì thân thể của hắn đã sớm biến thành băng cứng ngắc rồi. Do đó hắn chẳng những không thấy nóng, ngược lại cảm thấy nhiệt độ thích hợp, cảm giác hơi âm ấm. Bây giờ đến Vigia cũng cảm thấy không nóng, thì có thể nói rằng Vigia cũng giống như hắn, đã không còn cứu được nữa rồi. Mặc dù như thế, Bố Lộ vẫn hy vọng khi Vigia ra thế giới bên ngoài thì sẽ không còn thống khổ nữa. Bởi vì Bố Lộ từ khi gặp gỡ Vigia đã cảm thấy Vigia giống như con gái của hắn, Tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên giúp hắn tìm lại tình "phụ ái" năm nào.

Mười Một đến cánh cửa lớn phía sau đại sảnh, hắn nối dây cháy chậm ở bồi dưỡng với dây kéo từ phòng quân nhu.

Đợi Mười Một hoàn thành xong, Bố Lộ mới nói:

- Nếu ngươi muốn hủy căn cứ thì trực tiếp đi tới phòng thí nghiệm chính. Nếu ngươi muốn giết những người này ta đề nghị ngươi đi đến khu nghỉ ngơi trước.

Mười Một một lần nữa nhấc lên hai cái bao, sắc mặt bình thản nói:

- Đánh sập nơi này, chết hết.

- A a, ngươi sai rồi. Lúc trước khi xây dựng công trình đã sớm đến việc này rồi, do đó bọn họ để lại một lối thoát. Căn cứ này còn có lối thóat khẩn cấp có thể thông ra bên ngoài. Bất quá lối khẩn cấp đó đi ngầm xuống biển, do đó rất khó bị người tìm được.

- Lối thoát hiểm ở đâu?

- Ngươi muốn hủy luôn hả?

Bố Lộ lắc đầu nói:

- Việc đó không có khả năng. Bên kia có một cái tàu ngầm, còn có một đội quân trang bị rất tốt phòng thủ, cho dù bổn sự của ngươi lớn đến đâu, cũng không có khả năng thông qua đội quân đó.

- Ta có thể phá lộ khẩu bên kia.

- Cái này càng khó hơn. Lộ tuyến này tứ thông bát đạt, mỗi khu đều có một con đường đi thông vào lối thoát hiểm. Giống chúng ta đi đến phògn quân nhu và phòng bồi dưỡng, hai nơi này đều có những ngã rẽ! Trong đó một cái dẫn đến nơi đó. Nếu ngươi muốn phá tất cả thông lộ, ta không đề nghị ngươi lãng phí thời gian ở đó đâu.

Mười Một nhìn thời gian, lúc này thời gian đã là năm giờ hai mươi ba phút. Hắn chặt tay xuống nói:

- Đi thôi, tới đại sảnh.

Bố Lộ gật đầu nói:

- Ừm, cả căn cứ chỉ có phòng thí nghiệm chính và khu nghỉ ngơi là quan trọng nhất. Tất cả tư liệu đều chứa trong đại sảnh, còn tất cả nhân viên kỹ thuật, kể cả những tinh anh do Tần tiến sĩ phái tới và giáng thuật sư của chúng ta đều nghỉ tại khu nghỉ ngơi. Ngươi chỉ cần hủy hai nơi thì sẽ tạo thành tổn thất lớn nhất cho bọn họ.

Mười Một hỏi:

- Ngươi không phải người Indonesia sao? Tại sao giúp ta, bán đứng quốc gia?

- Quốc gia? Hắc! Ngươi xem hình dáng của ta lúc này đi, ngươi xem sau khi ta xảy ra chuyện chúng đãi ngộ ta ra sao, đây là những nỗ lực cả đời của chúng ta, kể cả việc ta bỏ hết gia đình vợ con, quốc gia có đãi ngộ ta không? Hơn nữa ……

Bố Lộ cúi đầu nhìn Vigia đang tò mò nhìn mình và Mười Một, nói:

- Ta hy vọng ngươi có thể đưa Vigia đi ra ngoài. Ta nghĩ nếu ngươi không đạt được mục đích, sẽ không đồng ý với yêu cầu của ta, đúng không?

Mười Một vác hai bao lên, cũng không quay đầu lại đi vào lối đi tới phòng thí nghiệm, nói:

- Ta sẽ đưa cô bé đi.

Bố Lộ nhìn Mười Một, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ.

Chỉ có Vigia, vừa nhìn Mười Một xem hắn muốn nói cái gì, rồi Vigia kéo kéo tay Bố Lộ, hỏi:

- Ông nội, người vừa mới bảo Đại ca ca đi giết người à?

Bố Lộ nói hòa ái:

- Bởi vì nơi này có rất nhiều người xấu ngăn cản Vigia ra ngoài tìm ba mẹ, ông nội và Đại ca ca cũng vì bảo vệ Vigia mới làm như vậy thôi.

Vigia nói ngây thơ:

- Nhưng giết người là không tốt, giết người phạm pháp, sẽ ở tù đó. Vigia không muốn ông nội ngồi tù đâu.

- Hắc……

Bố Lộ bật cười nói:

- Muốn ông nội ngồi tù hả, bọn họ không có bổn sự đó đâu.

Vigia chớp đôi mắt to màu thủy lam xinh đẹp hỏi:

- Ông nội rất lợi hại đúng không?

Bố Lộ ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên rồi, nhớ năm đó ông nội thi triển Giáng Đầu, giết chết hết sạch cả một đội địch nhân đó.

- Ông nội, Giáng Đầu là cái gì?

- Giáng Đầu …… ách, Giáng Đầu …… Giáng Đầu là ma pháp của ông nội.

Vigia nói mừng rỡ:

- Ông nội biết ma pháp?

- Đương nhiên.

- Vậy ông nội mau biến ma pháp cho Vigia xem đi, biến mội cái đại hỏa cầu nhé. Đại hỏa cầu cực to được không?

- Cái này ……

Bố Lộ nhìn hai mắt hồn nhiên cùng với vẻ mặt chờ mong của Vigia, không đành lòng cự tuyệt, khẽ cười nói:

- Được. Nhưng bây giờ không được, bây giờ phải đưa Vigia ra ngoài cái đã, sau này có cơ hội ông nội nhất định làm một cái đại hỏa cầu cho Vigia xem.

- Ông nội nói phải làm đó, không được gạt người ta, gạt người ta là con chó nhỏ.

- Ha ha. Được, gạt người là con chó nhỏ.