Nhân Gian Băng Khí

Chương 342: Tử thần đích bào hao




"A, a, ha ha ha ha …… " Bố Lộ đột nhiên ngửa đầu cười to, nụ cười pha lẫn nối đau khổ, lắc đầu than dài rồi nói: "Trời tạo nghiệt còn được, tự tạo nghiệt không thể sống được. Ta từ khi tám tuổi đã bái giáng thuật đại sư nổi tiếng làm sư phụ, ngày đầu tiên thu ta làm đồ đệ, sư phó có nói cho ta: 'giáng thuật có thể mang đến cho ngươi vinh diệu cùng tất cả những gì ngươi muốn, nhưng đồng thời cũng đem lại cho ngươi gánh nặng. Một khi tiếp xúc với giáng thuật, ngươi cả đời này rốt cuộc không thoát khỏi nó.' Lúc ấy ta cũng không rõ ý của sư phó, do đó không hề nghĩ ngợi gì cứ đồng ý hết. Cho tới bây giờ ……"

Bố Lộ cúi đầu nhìn vào thân hình tàn phá của mình, cười khổ nói: "Thấy hình dáng này của ta, ngươi có lẽ đã hiểu được."

Sắc mặt Mười Một vẫn bình tĩnh hỏi: "Ngươi trúng phải giáng thuật?"

"Đúng, là ta tự mình hạ giáng. Hắc, kẻ gây ác phải tự gánh hậu quả. Đời này của ta đã tạo ra không ít nghiệt, dùng giáng thuật hại không ít người, mặc dù có những người đáng chết, nhưng cũng có nhiều người vô tội. Ngẩng đầu ba thước có thần minh, ta mỗi lần làm bậy là họ luôn luôn nhớ kỹ, bây giờ tới lúc phải trả nợ rồi. Ta cũng phải tự thân trải nghiệm cái đau khổ khi bị giáng thuật ăn mòn thân thể."

"Ồ!" Mười Một chỉ lạnh lùng lên tiếng rồi nói: " Ta phải đi." Nói xong hắn tiếp tục đi vào bên trong.

Bố Lộ nói: " Ngươi không hỏi, ta làm sao lại trúng phải giáng thuật của mình sao, hơn nữa tại sao lại ở chỗ này?"

Mười Một cũng không quay đầu lại nói: " Không có hứng thú, cũng không có thời gian."

"Đừng vào bên trong, nơi đó là địa ngục."

Mười Một không nói gì, mà cứ tiếp tục theo thông đạo xâm nhập vào.

Bố Lộ lớn tiếng kêu lên: " Chờ một chút!"

Mười Một rốt cục khựng lại. Quay đầu lại nhìn hắn.

Bố Lộ áp mặt vào khung cửa phòng giam nói: " Ngươi biết bên trong có cái gì chưa, tại sao còn muốn vào hả? Ta nói cho ngươi biết là không hy muốn ngươi vào đó chịu chết."

"Ta phải …… hủy nơi này."

"Hủy nơi này? A, chỉ với một người?"

"Một người là đủ rồi."

Bố Lộ nhìn vẻ mặt Mười Một, cùng với cặp mắt nhạt nhẽo kia, đột nhiên than dài: "Nhưng ít ra ngươi cũng phải dẫn ta cùng đi, ta có thể giúp ngươi."

"Không cần."

"Cuối con đường này có một cánh cửa, cánh cửa đó kiếm tra ba tổ hợp gồm dấu vân tay và võng mạc cộng với mật mã mới có thể mở ra. Không có ta thì ngươi không mở được cửa đâu. Cho dù bổn sự của ngươi rất lợi hại, có khả năng phá được mật mã của cánh cửa đó đi nữa, nhưng cũng khẳng định phải lãng phí rất nhiều thời gian đúng không? Ngươi muốn phá hủy nơi này, phải cần có thuốc nổ. Ngươi không biết kho quân nhu ở nơi nào, nhưng ta biết. Hơn nữa đường bên trong rất phức tạp, không có ta thì ngươi khẳng nhất định phải đi rất nhiều thời gian."

Mười Một mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi tại sao muốn giúp ta?

"Tại sao? A a! Xem như chuộc tội vậy. Hơn nữa ở chỗ này lâu như vậy, ta cũng hiểu được rất nhiều chuyện, nghĩ càng nhiều, ta càng thấy căm ghét nơi tràn ngập tội ác này. Ngươi có hiểu không? Ta trúng phải giáng thuật biến thành hình dáng này xong, bọn họ cảm thấy ta vô dụng rồi, bởi vì ta biết rất nhiều việc, bọn họ cũng không thả ta ra ngoài. Do đó cứ giam ta ở chỗ này, chờ chết ở đây với những người này. Bọn họ có thể vô tình, thì tại sao ta không thể vô nghĩa?" Dừng một chút, Bố Lộ nói thêm: " Mặt khác, ta hy vọng ngươi giúp ta cứu một người ra ngoài."

"Ai?"

"Tìm được nàng ngươi sẽ biết là ai. Đương nhiên, nếu nàng đã chết trong tay bọn họ, coi như ta chưa nói qua."

Mười Một nhìn Bố Lộ, trên mặt Bố Lộ tràn đầy vẻ khẩn cầu, Mười Một gật đầu nói: "Được, ta hứa với ngươi."

Bố Lộ gõ gõ khóa cửa hỏi: " Ngươi hẳn là có thể phá cái khóa đáng chết này chứ hả?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mười Một quay trở về, móc ra chìa khóa vạn năng cắm vào khóa cửa ngoáy ngoáy vài vòng, rất nhẹ nhàng mở ra.

Bố Lộ cười nói: "Đích xác là rất giỏi, cũng giống như hắn. Dường như không có chuyện gì làm khó được các ngươi. Ngươi có biết không, năm đó hắn cũng nói một mình một người muốn hủy phân bộ căn cứ của chúng ta. Hắc, mặc dù sau lại hắn thất bại, nhưng chúng ta cũng không thể bắt được hắn. Hắn ……"

Mười Một biết "Hắn" mà Bố Lộ vừa nói là cái lão bằng hữu gì gì đó của lão, Mười Một không rõ Bố Lộ vì sao cứ luôn luôn một hai câu lại mang hắn ra so sánh với lão bằng hữu đó, nhưng hắn quả là chẳng hề hứng thú gì với cáii lão bằng hữu này.

Bố Lộ vừa thóat ra lập tức nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai cổ thi thể nằm xa xa, lập tức chạy tới bên một người lột sạch quần áo phòng hộ sau đó tự mặc vào người mình. Có thể là vì quần áo phòng hộ quá bó sát người, đã động vào vết thương trên người hắn, Bố Lộ tỏ ra đau đến rùng mình, nhưng vẫn cố chịu đau không phát ra thanh âm nào

Mặc quần áo phòng hộ xong, Bố Lộ gật đầu với Mười Một nói: " Tốt rồi."

"Không lấy vũ khí sao?"

"A a." Bố Lộ cười nói: "Có ngươi là đủ rồi, ngươi sẽ bảo vệ ta mà, phải không?"

"Ta không phải bảo tiêu, việc bảo vệ người không phải sở trường của ta."

"Ừm, cứ nhìn thì biết, ngươi sở trường phục kích và ám sát. Do đó ngươi là một sát thủ, phải nói là một sát thủ rất lợi hại. Ta nhớ rằng phương tây từng sinh ra một sát thủ truyền kỳ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm, gọi là Băng Sát Thủ. Ngươi không phải là hắn chứ hả?"

Mười Một đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Bố Lộ, trong mắt hắn ẩn hiện sát khí

Bố Lộ cười xòa nói ; " Ngươi quả nhiên đúng là Băng Sát Thủ. Đừng khẩn trương, ta cũng chỉ đoán thôi. Có thể tìm được nơi này, như vậy ngươi quả là rất không đơn giản, người như ngươi cũng khẳng định không phải hạng người vô danh. Nhưng trong trí nhớ của ta, mấy năm nay ở giới đánh thuê và sát thủ, thì người thành danh gần như đều lớn tuổi một chút, không có một ai tuổi còn trẻ như ngươi cả. Ngoại trừ cái tên Băng Sát Thủ, xuất đạo mới một năm đã nhảy lên đứng đầu bảng sát thủ, hơn nữa cũng tồn tại khá lâu. Sau lại thần bí biến mất, nửa năm trước lại xuất hiện ở Trung Quốc, có chuyện với một trong tứ đại gia tộc ở Trung Quốc là Trần gia, cuối cùng chỉ dựa vào một người đã tiêu diệt cả thế lực khổng lồ của Trần gia. Lúc ấy Trần gia đem ảnh của ngươi phát khắp thiên hạ, chúng ta tự nhiên cũng dễ dàng có ảnh của ngươi. Ta vốn đã quên việc đó rồi, nhưng vừa rồi nhìn thấy ngươi thì chỉ cảm thấy ngươi rất quen mặt, hơn nữa thần thái cử chỉ lại rất giống lão bằng hữu của ta, do đó cảm thấy rất thân thiết với ngươi. Khi ngươi nói muốn đi phá hủy nơi này thì ta mới đột nhiên nhớ tới ta gặp ngươi ở đâu. A, đúng là bức ảnh mà Trần gia đưa tới. Ngươi lúc trước có thể một người tiêu diệt cả Trần gia. Ta tin rằng lời nói vừa rồi của ngươi không phải khoa trương, ngươi đúng là có năng lực phá hủy cơ sở này. Do đó ta mới khẩn cầu ngươi, giúp ta cứu một người ra ngoài, bởi vì nếu ngươi thật sự là Băng Sát Thủ thì ngươi tuyệt đối có thực lực này."

Mười Một lạnh nhạt nói: " Ta có phải là Băng Sát Thủ hay không thì quan trọng gì?"

Bố Lộ khẽ gật đầu, chánh sắc nói: " Quan trọng chứ. Nếu nói trên đời này người duy nhất có thể phá hủy cơ sở này, ta tin rằng chỉ có hai người có thể làm được. Một là lão bằng hữu của ta, người kia là Băng Sát Thủ truyền kỳ."

"Lão bằng hữu của ngươi là ai?"

Bố Lộ khẽ cười cười nói: " Ngươi rốt cục cũng phải hỏi, ta đúng là có chuyện gì cũng không thể dấu trong lòng. A a, lão bằng hữu của ta … ngươi nhất định nghe nói về tên của hắn rồi. Hắn gọi là …… vận mệnh 13."

Nếu đổi lại là một người nào khác ở thế giới hắc ám, đặc biệt là những người đồng lứa, chỉ cần nghe vận mệnh 13 đều sẽ tỏ thái độ rất tôn kính. Nhất là nghe được người khác so mình với vận mệnh 13, khẳng định sẽ mừng như điên. Bởi vì vận mệnh 13 là một truyền kỳ bất bại. Có khả năng băng rừng vượt núi. Nhưng Mười Một lại vô kinh vô hỉ, mặt không chút đổi sắc hỏi: " Vận mệnh?"

"Đúng, ' vận Mệnh '. Bao nhiêu người ở ' vận Mệnh ' đều lấy tên là ' vận Mệnh Bộ Đội'. Chà, nếu có cơ hội nói chuyện, ngươi hẳn là nên gặp hắn một lần, ngươi thật rất giống hắn, ta nghĩ hắn nhất định rất thích ngươi. Đương nhiên, nếu hắn bây giờ còn sống mới được. Ồ., sao? Hắn cũng là người Trung Quốc đó. Hắc, Trung Quốc đúng là một nước truyền kỳ thần bí. Hai nhân vật truyền kỳ không thể vượt qua không thể ngờ đều là người Trung Quốc cả."

"Ta không có hứng thú với hắn." Mười Một nói xong xoay người tiếp tục xâm nhập vào bên trong.

Bố Lộ cười cười, theo sát phía sau hắn.

Về một phương diện nào đó, Mười Một cũng rất bội phục vận mệnh 13 truyền kỳ, tự tin nếu so với vận mệnh 13 thì mình không thua bao nhiêu, nhưng hắn là một người cải tạo gen. Thành tựu và thực lực của mình hôm nay ngoại trừ tự thân cố gắng, đại bộ phận đều là do thân thể cải tạo gien mà có. Nhưng vận mệnh 13 thì khác, vận mệnh 13 là một người bình thường, thân thể là của người bình thường mà có thể có được thực lực và thành tựu như vậy, tuyệt đối là một kỳ tích.

Nhưng Mười Một cũng không biết, khi hắn gặp gỡ người thần bí nhất trong truyền thuyết này, thì vận mệnh của hắn cũng thay đổi, thậm chí cả kết cấu của thế giới hắc ám cũng thay đổi vì cuộc gặp gỡ của hai con người ấy.

"Đúng là nơi này rồi." Bố Lộ chỉ vào đại môn phía trước nói.

Hai người theo thông đạo đi đến cuối cùng thì xuất hiện một cánh cửa toàn bằng kim loại màu bàng bạc, trên cửa có khắc biểu tượng tử vong chi môn. Dọc theo đường đi, Mười Một cũng bắt đầu sinh ra tò mò đối với Bố Lộ, rõ ràng là trên người của lão bị thương rất nặng mà đi đường vẫn không chút khó khăn, Bố Lộ lại còn có biểu hiện dường như không hề bị thương vậy, câu chuyện dọc đường chưa từng bị gián đoạn chút nào. Nếu không phải đã từng thấy trên người hắn thực sự bị thương rất nặng, Mười Một còn tưởng rằng vết thương của Bố Lộ hẳn là ngụy tạo ra.

Bố Lộ chỉ vào cái camera trên cánh cửa rồi hỏi: " Thấy cái camera kia không? Ngươi có thể phá hư nó được không?"

Mười Một lùi lại lấy đà, sau đó nhảy lên cao, mũi chân chạm vào góc tường một lần nữa nhảy lên. Khi thân thể đã hết đà, hắn chỉ còn cách camera có một chút xíu liền rút Thiên Trảm ra dùng sức đâm vào cánh cửa.

"Xoẹt!" Thiên Trảm xát vào cánh cửa kim loại màu bạc tóe lửa, nhưng chỉ có thể để lại một vết xước trên cửa mà không có cách nào cắm vào cửa được. Mười Một hết đà rốt cục thân thể từ trên cao rơi xuống. Hắn đẩy tay vào cửa, đưa cả người giữa không trung lướt ngang đi ra ngoài, tránh cho việc hạ xuống đất chỗ camera có thể chụp được.

Hai chân Mười Một vừa rơi xuống mặt đất lập tức lại nhảy lên, sau đó nhảy lên thoái lui trở lại bên người Bố Lộ, hỏi: " Đây là kim loại gì?"

Bố Lộ cười cười nói: " Ta không biết, công trình này đều là do tiến sĩ Tô Á Uy thiết kế thi công, ta thực sự không biết, cũng không quan tâm. Bất quá ta tin rằng đối với ngươi thì cũng chẳng có khó khăn gì."

Mười Một không quan tâm tới hắn, thò tay vào túi móc ra một cây thiết côn rất ngắn, sau đó một lần nữa từ mặt tường nhảy lên. Lúc này hắn không sử dụng Thiên Trảm, chỉ dùng lực đưa thiết côn đâm vào cánh cửa. Trong tích tắc, hắn dùng băng dị năng xuyên qua bàn tay truyền tới thiết côn, đem thiết côn và cánh cửa đông cứng lại với nhau. Mười Một dựa vào đó, rất nhẹ nhàng nhảy lên, chân đạp vào thiết côn. Lúc này hắn cách cái camera chỉ có một cánh tay. Mười Một lập tức đem thiết bị cố định camera đã được chuẩn bị sẵn gắn vào đó, sau đó nhảy xuống nói: " Có thể đi được rồi."

Bố Lộ đi tới ngẩng đầu nhìn thiết côn lúc này còn bị đống kết ở cánh cửa, cười nói: " Ta chỉ biết không gì có thể làm ngươi chùn bước, a a, lúc trướcTô tiến sĩ còn khoe khoang rằng không ai có thể phá hỏng được cấu trúc camera này. Được rồi, ngươi vừa mới dùng vật gì đó?"

Mười Một không muốn giải thích gì với hắn, cũng không muốn nói về công năng khác thường của mình, chỉ nói: "Trang bị của đặc công."

"Ừm Ừm." Bố Lộ gật đầu nói: " Thứ này dùng tốt phết, so với nam châm còn tốt hơn. Ai. Mình ở chỗ này quá lâu rồi, quá lạc hậu với thời thế rồi. Không thể ngờ không biết giới đặc công có những đồ tốt như vậy."

"Mở cửa nhanh lên."

"Được." Bố Lộ khẽ gật đầu, rồi đi đến cạnh cửa nơi có một màn hình tinh thể lỏng, đột nhiên lại quay đầu lại nói với Mười Một: " Mở cửa xong, bên trong ít nhất sẽ có hai thủ vệ, thậm chí có thể nhiều hơn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đó."

Không cần Bố Lộ nhắc nhở, hai tay Mười Một đã sớm cầm hai cây súng có trang bị hãm thanh, bao súng vứt dưới đất. Đây là một thói quen của hắn, mặc kệ có nguy hiểm hay không, bây giờ cũng dự phòng trước mọi chuyện xấu nói tiếp có thể phát sinh.

Bố Lộ đưa cả bàn tay phải áp vào mặt của miếng thủy tinh, trên màn hình tinh thể có ngọn đèn đỏ xanh cứ nhấp nháy không ngừng. Cuối cùng dừng lại ở ngọn đèn màu xanh. "Ca!" Từ màn hình tinh thể mở ra một cánh cửa nhỏ, bên trong từ từ vươn ra một cái gì nhìn xa giống như cái kính, đây là máy đọc võng mạc mắt.

Bố Lộ cười nói: " May quá. Bọn họ còn chưa hủy thân phận của ta." Nói rồi lại đưa hai mắt áp vào đáo máy đọc võng mạc.

Một lát sau máy đọc võng mạc lại lùi vào trong cánh cửa sắt. Cánh cửa nhỏ xíu đóng lại như cũ. Đồng thời, lại một tiếng "Ca!" Nữa vang lên. Phía dưới màn hình tinh thể mở ra một cánh cửa, bên trong lộ ra một thiết bị nhập mật mã.

Sau khi Bố Lộ nhập mật mã, màn hình tinh thể bỗng xuất hiện một dòng chữ tiếng Anh: "Mật mã chính xác." Sau đó trên cánh cửa kim loại truyền ra tiếng "Kẹt!", cánh cửa kim loại khổng lồ tự động từ từ mở ra.

Sau khi cánh cửa kim loại mở ra một khe hở thì Mười Một đột nhiên lắc mình nhảy vào. Cùng lúc đó, hắn thấy phía sau cửa có bốn người mặc bộ quần áo phòng hộ màu bạc, trong tay cầm súng, toàn bộ tinh thần đều quay về cánh cửa vừa mở.

Mười Một còn đang ở giữa không trung, đột nhiên xoay người một cách khẩn cấp, cả thân thể một cái chong chóng xoay nhanh với tốc độ rất cao. Cơ hồ cùng lúc đó hắn hướng về phía bốn hướng khác nhau bắn ra bốn phát, chỉ nghe bốn tiếng súng rất nhẹ vang lên, bốn thủ vệ tất cả đều bị trúng đạn vào trán rồi từ từ ngã xuống. Tốc độ Mười Một thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ còn chưa thấy rõ lcái gì đang tiến đến, thì đã lăn ra chết sạch rồi. Hơn nữa bọn họ cũng tin rằng không ai có thể xông vào nơi này, do đó vẫn tưởng rằng người đang tiến tới hẳn là người của mình, bởi vậy cũng không hoàn toàn tập trung hết tinh thần, do đó mới để cho Mười Một cơ hội tốt.

Lúc này Mười Một còn đang xoay tròn giữa không trung chưa rơi xuống đất, hắn lập tức quan sát chung quanh xem còn người khác hay không. May mắn mà không phát hiện ra bất kỳ một sinh vật nào cả. Sau khi rơi xuống đất, hắn nhìn nhìn bốn phía, đây cũng là một không gian khoét vào lòng núi, không lớn lắm, ước chừng chỉ có hơn một trăm mét vuông thôi. Phía trước và hai bên đều có rất nhiều động khẩu, hẳn là dẫn đến những nơi khác nhau. Bố Lộ nói rất đúng, nếu chỉ một người xông vào, thì đừng nói có thể dễ dàng phá được mật mã ở ngoài cửa hay không, mà nhiều đi vào muốn tìm tòi nhiều nơi như vậy cũng phải phí mất một khoảng thời gian khá dài. Đến lúc đó người bên ngoài có thể đã trở về rồi, hắn còn có thể sống mà ra ngoài được không thì chẳng ai biết.

Lúc này, Bố Lộ ung dung từ cửa đi vào, nhìn trước mắt thấy mấy cái thi thể, lập tức giơ ngón tay cái về phía Mười Một khen ngợi cười nói: " Lợi hại."

Mười Một xoay người đi ra ngoài, thu hồi mấy cái bao súng rồi đi vào hỏi: " Kế tiếp đi đâu"

Bố Lộ chỉ vào động khẩu thứ ba phía bên phải nói: " Đi bên kia là tới phòng quân nhu, nếu ngươi cần có thuốc nổ thì tốt nhất trước tiên tranh thủ tới nơi đó. Mặc dù cũng có mấy tên thủ vệ, nhưng tin rằng cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì với ngươi cả?" Lại chỉ về động khẩu thứ năm bên trái nói: " Bên kia là bồi dưỡng thất, người ta muốn tìm hẳn là đang ở đó. Còn có ……" Hắn chỉ về động khẩu thứ năm phía bên phải nói: " Đường này đi vào là nơi bồi dưỡng vô úy chiến sĩ đó."

Mười Một không hề nghĩ ngợi, đi thẳng tới phòng quân nhu.

Bố Lộ đi theo phía sau hắn hỏi: " Được rồi, ta nãy giờ không có hỏi ngươi, ngươi tại sao lại mò tới nơi này? Chẳng lẽ là vì chúng ta tiết lộ tin tức về việc đào được cổ vật?"

Thấy Mười Một không trả lời, Bố Lộ lại tự nói: " Nếu muốn tìm vật này thì ngươi ghé tổng bộ Hoa Nhài Đen mà tìm kiếm. Có thể là ở trong tay bọn họ đó."

"Hoa Nhài Đen?"

"Ừm, ngươi chắc đã nghe nói qua về tổ chức này? Bọn chúng là thế lực lớn nhất hắc bang ở Indonesia. Ha ha, kỳ thật nói trắng ra là, bọn họ là tổ chức thế lực xã hội đen thuộc về chính phủ, bên ngoài thường xử những người chống chính phủ. Một vài thế lực mà chánh phủ không thể ra mặt bắt người hoặc giải tán, sẽ để cho Hoa Nhài Đen ra mặt giải quyết, đây là nguyên nhân Hoa Nhài Đen tồn tại. Lần này sau khi có được tin tức đào được cổ vật, chắc chắn các ngươi đều tâp trung vào các cơ quan chính phủ, khẳng định không thể tưởng được món đồ đó lại có thể giấu ở trụ sở của Hoa Nhài Đen. A, mặc dù đây chỉ là ta đoán thôi, nhưng rất có khả năng đó."

Hai người mặc dù đang nói chuyện với nhau, nhưng thanh âm cũng rất nhỏ. Sau khi tới khúc quanh phía trước, Bố Lộ ở phía sau kéo nhẹ áo Mười Một, đồng thời ngón trỏ đưa lên miệng, ra hiệu cho hắn không nói nữa.

Mười Một khẽ gật đầu, đưa súng lên chuẩn bị. Cẩn thận xâm nhập vào bên trong.

Sau khi đi một đoạn đường, phía trước bỗng xuất hiện vài chỗ rẽ, giống như xúc tu của con mực vậy, những ngã rẽ này vươn dài ra những phương hướng bất đồng. Bố Lộ chỉ chỉ vào một trong số ngã rẽ đó, Mười Một không hề do dự cứ thế đi vào.

Phía trước trăm thước từ khúc quanh bỗng xuất hiện một cánh cửa gỗ, Mười Một quay đầu lại nhìn về phía Bố Lộ, còn Bố Lộ chỉ khẽ gật đầu. Tỏ vẻ nơi này đúng là mục tiêu.

Mười Một đi đến trước cửa. Dán tai vào cửa lắng nghe một lát.

Lúc này Bố Lộ nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn. Dùng tiếng anh viết lên lưng Mười Một: " Không được dùng súng, bên trong đều là hỏa khí. Nguy hiểm."

Mười Một không có phản ứng gì, tiếp tục lắng nghe những thanh âm bên trong cửa. Một lát sau, hắn rút súng gắn ống giảm thanh M4

Bố Lộ sợ nhảy dựng lên, dùng sức kéo kéo áo Mười Một. Nhưng Mười Một không để ý đến hắn, chĩa thẳng súng vào cửa. " Vèo!" Một phát, viên đạn đã bắn thủng cánh cửa gỗ, cơ hồ vừa bắn xong viên thứ nhất đồng thời hắn lập tức quay súng về một phương hướng khác bắn thêm một phát nữa. Ngay sau đó lại đổi hướng bắn thêm một phát. Chỉ trong nháy mắt, Mười Một đã bắn ba phát, cánh cửa cũng bị phá thủng ba lỗ. Súng giảm thanh M4 rất khó có thể bắn liên tục ba phát rất nhanh như vậy.

Bắn ra ba phát xong, Mười Một mới đưa M4 cho Bố Lộ đang đứng phía sau hắn, đang đổ mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nơi này đầy đạn dược và hỏa khí, vạn nhất bắn chệch một chút, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Bố Lộ kỳ thật cũng không phải vì lo lắng cho bản thân mình, hắn là người chỉ còn cách quan tài nửa bước chân, chết sớm và chết muộn đại đối với hắn mà nói thì chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nhưng Mười Một thì khác, do đó lão rất hâm mộ anh bạn trẻ này, thậm chí có thể nói là vô cùng thích, do đó Bố Lộ không muốn Mười Một chết lãng xẹt ở đây

Khi cánh cửa mở ra, thấy trong góc phòng phân biệt nằm ba thi thể đồng dạng bị đạn bắn thủng trán, Bố Lộ không thể không tán thưởng một tiếng, đồng thời cũng bội phục đảm khí của Mười Một

Phòng này chừng hơn bốn trăm mét vuông, bên trong ngoại trừ ba cổ thi thể thì bày la liệt vô số các giá để vũ khí, bên trong chất đầy các loại vũ khí đạn dược thậm chí cả thuốc nổ nữa. Chỉ nhìn số lượng vũ khí đạn dược bên trong, cũng đủ để tiến hành một cuộc chiến có quy mô trung bình, xem ra chính phủ Indonesia rất quan tâm đến cơ sở này. Dưới tình huống ngân sách nghèo mạt rệp không thể ngờ còn có thể phân phối cho cơ sở này một số lượng quân nhu vật phẩm nhiều như thế

Mười Một trước tiên tự bổ sung cho mình chút đạn dược, sau đó mới đi đến bên giá thuốc nổ. Nhưng sau khi tìm tòi rất lâu ở đó, hắn chỉ tìm được rất nhiều thuốc nổ dây dẫn, nhưng lại không thấy có những loại thuốc nổ kích họa từ xa. Phải biết rằng, thuốc nổ dây dẫn phải đốt mới nổ, nhưng để đảm bảo an toàn, ta phải kéo đường dây dẫn rất dài, nhưng dây dẫn càng dài thì lại càng không an toàn, vạn nhất đường dây chính bị người nào đó cắt ngang thì tất cả bố trí coi như đổ sông đổ biển. Nhất là vào hoàn cảnh bốn bề thọ địch như thế này, cách làm này là cách ngu xuẩn nhất. Nhưng bây giờ, hắn tìm tới tìm lui cũng chỉ có thứ này xem ra có thể dùng được. Cũng không biết phải nói là người Indonesia tiết kiệm hay là lạc hậu, liếc mắt nhìn vũ khí ống thì xem như khá tiên tiến, nhưng thuốc nổ thì không thể ngờ lại lạc hậu như thế.

"Làm sao vậy?" Thấy Mười Một cứ tần ngần tìm kiếm mãi trong giá thuốc nổ cả nửa ngày trời, lão bèn hỏi

Mười Một hỏi lại: " Không có thuốc nổ khống chế từ xa sao? Hoặc là định giờ cũng được?"

"Ừm? Không có. Ở đây chúng ta không cần phải xài thứ đồ đó, do đó không có trang bị. Vạn nhất có một số lượng lớn địch nhân xông tới, chỉ với số súng cũng đủ rồi. Nếu có quá nhiều, chúng ta chỉ dùng loại thuốc nổ này để phá hủy nơi này, do đó chuẩn bị mấy thứ kia chỉ lãng phí, cho nên không trang bị."

"Nhưng thuốc nổ dây dẫn thì dài quá."

"Ngươi sợ bị người phát hiện hả? Chà, chắc là không có chuyện gì đâu. Nơi này quản lý rất nghiêm, một khu vực chỉ có rất ít người được đi đến không được chạy sang khu vực khác. Thủ vệ nơi này đều chỉ có thể đứng ở nơi của mình, không thể đi tuần khắp nơi, nơi này đảm bảo không ai tuần tra. Phải biết rằng, nơi này là cơ sở giáng thuật, không ai dám đem tính mạng của mình ra làm trò đùa. Chỉ cần vận khí không đến nỗi quá xấu thì dây dẫn này chắc sẽ không bị cho người ta phát hiện đâu."

"Ngươi khẳng định chứ?"

Bố Lộ cười nói: " Ngươi đã quên ta trước kia là tổng phụ trách của kế hoạch này? Tất cả nơi này, ta biết rõ như lòng bàn tay, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa."

"Được rồi, vây đánh cuộc vận khí vậy."

"A, yên tâm. Cổ độc mà còn không cắn chết được ngươi, ta tin rằng vận khí của ngươi khẳng định rất tốt."

Mười Một không quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp lấy ra một cặp thuốc nổ, đặt ở nơi nhiều hỏa khí nhất phòng quân nhu, sau đó kéo dây dẫn. Sau đó tìm một đại cái rương, đem tất cả vũ khí bên trong vứt hết ra ngoài, rồi nhét vào đó đại lượng thuốc nổ và dẫn tuyến. Sau đó vừa thả dây dẫn, vừa theo Bố Lộ trở về theo đường cũ.

Hy vọng mọi việc đều theo như lời Bố Lộ, nơi này không có ai tuần tra, nếu không không chỉ phá hỏng kế hoạch, mà hắn rất có thể sẽ có nguy hiểm. Nhưng nơi này lại không thể không hủy diệt, bởi vì chỉ cần nghe nói về Tần tiến sĩ gì đó là hắn đã muốn hủy diệt rồi