Nhân Gian Băng Khí

Chương 338: Tử thần đích liêm đao(hạ)




Biểu tượng của "Tử Vong Chi Môn" gắn trên cánh cửa kim loại của gian phòng bí mật vừa dày vừa nặng tựa như một cánh cổng lớn ngăn cách giữa nhân gian và địa ngục.

Không ai biết phía sau cánh cửa này rốt cuộc là thế giới gì, hay đơn thuần chỉ là một cơ sở bí mật?

Hoặc là… địa ngục trần gian?

Cửa kim loại được khóa bằng mật mã, ở bên cạnh, bên trên vách tường có khảm một hộp mật mã. Các dây nhợ bên cạnh hộp đều được một cái vỏ kim loại bao phủ, chỉ có vài cái nút số lộ ra bên ngoài.

Đối phó với loại này, Mười Một nếu phá vỡ vách tường, làm xong khẳng định sẽ bị người bên trong phát giác. Bất quá lúc tới đây hắn đã giết vài người rồi, do đó cũng không rõ chuyện có bị bại lộ hay không.

Mười Một dùng Thiên Trảm nhè nhẹ cạy nhẹ, từng chút, từng chút ở khe bên cạnh hộp kim loại, động tác cố hết sức thật nhẹ nhàng, giữa Thiên Trảm và vỏ kim loại không khỏi phát ra một chút thanh âm "chi chi" chói tai. Loại ợp kim này không biết dùng vật liệu gì tổng hợp thành, độ cứng của nó còn cứng rắn hơn cả thép nữa, dùng Thiên Trảm cắt mãi không thể ngờ chỉ mới cắt được một rảnh nhỏ. Hơn nữa toàn bộ bốn phía hành lang bí mật đều dùng loại hợp kim này, chẳng trách qua năm nhiêu năm tháng, luôn luôn phải tiếp xúc với nóng lạnh mà các bức tường không hề hư hỏng.

Từ việc bố trí hành lang này thì có thể thấy nơi này được Indonesia rất trọng thị, bởi vì với quốc lực và tài lực của Indonesia, muốn làm được một nơi toàn bộ được bao phủ bởi loại hợp kim có độ cứng cực cao như thế nào thì trên bình diện quốc gia mà nói đã là một việc cực kỳ xa xỉ. Nước Indonesia có thu nhập kinh tế quốc dân không cao lắm, nhưng lại thỉnh thoảng bộc phát khủng hoảng kinh tế. Chính vì đã vài lần bộc phát khủng hoảng kinh tế, có nhiều người lo nó sẽ tiếp tục xảy ra. Không biết vì sao người Indonesia nghĩ rằng những người Trung Quốc di dân kinh doanh rất giỏi nên lấy hết tiền của họ, do đó trong lịch sử đã vài lần diễn ra những cuộc nổi loạn đẫm máu gọi là "Bạo động đồ long".

Một lớp hợp kim bàng bạc, dùng Thiên Trảm cắt được chừng năm, sáu phân mới cắt nó hoàn toàn rời ra được, lộ ra hộp mật mã bên trong. Trên mặt hộp mật mã được xiết bằng những ốc đa giác. Hơn nữa quy cách lớn nhỏ cũng khác với những ốc đa giác ở bên ngoài, đừng nói Mười Một có vít để mở ốc đa giác, cho dù có đem theo chỉ sợ cũng không nhất định áp dụng được cho loại ốc đặc chế này. Do đó Mười Một lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, đó là nạy. Hộp mật mã này sẽ bị Thiên Trảm phá hỏng thành cái dạng gì thì hắn không thèm quan tâm, hắn duy chỉ cần biết đến việc thời gian còn lại không nhiều lắm. Đợi tới lúc trời sáng thì những người khác sẽ trở lại nhà máy chắc chắn sẽ phát hiện bên ngoài có vài cái thi thể, mặc kệ cánh cửa này có bị phá hỏng hay không, hắn sau này cũng đừng nghĩ tới việc mò vào đây một lần nữa.

May mà nguyên liệu chế ra hộp mật mã không đến nỗi cứng lắm. Dùng Thiên Trảm cắt vào hai ba cái là rời ra rồi. Nhưng việc kế tiếp thì xem ra có vẻ phiền toái hơn, vì trong đêm dưới con mắt cơ khí của hắn thì tất cả các đường dây điện đều có màu sắc thống nhất, lục sắc. Không rõ cái nào là dây chủ, cái nào là dây phụ nữa.

Mười Một quan sát cẩn thận chốc lát, sau đó nhanh chóng xẻ ra hai cái dây điện nối với nhau, lại xé ra một dây khác lòi dây đồng bên trong ra rồi lấy hai dây điện ban đầu cho chạm nhau thành mạch tắt.

"Xoẹt!".

Trên dây điện lửa văng tí tách. Cùng lúc đó, cánh cửa kim loại truyền ra một tiếng "Két két", cửa đã mở.

Mười Một thở phào một hơi, may mà hộp mật mã ở đây được cấu tạo không đặc biệt lắm, so với mấy cái hộp nhập mật mã ở "Ma Quỷ" Thì nguyên lý không khác nhiều. Nếu không hắn cũng chỉ có thể bỏ khá nhiều thời gian để phá mật mã. Phá mật mã là phương pháp an toàn nhất, nhưng nó cũng tốn thời gian dài nhất. Muốn phá được nhanh nhất cũng phải nửa giờ trở lên. Với nguyên tắc thời gian là tính mạng của Mười Một thì đương nhiên sẽ không lựa chọn loại phương pháp phí thời gian đó. Bởi vậy đương nhiên hắn sẽ chọn phương pháp nhanh nhất, đồng thời cũng nguy hiểm nhất. Khó khăn nhất - Phương thức mạch tắt. Người giống như Mười Một thích sử dụng loại phương pháp tạo thành mạch tắt để mở cửa cũng không phải không có, nhưng phương pháp này ngoại trừ những người có tri thức rất tinh thông về phương diện cơ giới, còn phải rất quen thuộc với các loại dây điện trong hộp mật mã nhập số, phải tới trình độ liếc mắt vừa thấy là biết ngay được tác dụng của từng sợi dây điện bên trong mới dám phóng tay thử. Phỏng chừng cũng chỉ có những người chuyên môn nghiên cứu và kỹ sư sản xuất loại mật mã nhập số này mới dám làm như thế, nếu không một khi lỡ tay phá hỏng cánh cửa, nếu muốn mở nó ra sẽ vô cùng khó khăn.

Mười Một đi đến cạnh cửa, dùng sức đẩy nhẹ vào bên trong một chút, nhưng cánh cửa này rất nặng. Trên cánh cửa bóng loáng không có tay cầm, cũng không chỗ nào để bíu vào, hẳn là không phải người ngoài có thể kéo ra. Mười Một lại tăng thêm chút khí lực đẩy vài cái, rốt cục cảm giác được cửa kim loại hơi di động một chút. Nguyên lai cánh cửa này cũng không phải quá nặng hoặc đóng thật chặt, mà là áp lực bên trong rất lớn, khí ép luôn luôn tạp áp lực ra phía ngoài, do đó mới phải dùng sức mới có thể đẩy cửa ra.

Cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng bị Mười Một đẩy mạnh, Mười Một lúc này phát hiện cánh cửa này nguyên lai dày gần ba mươi cm, có thể thấy cánh cửa này dày đến bao nhiêu. Cho dù có đặt thuốc nổ phá ra cũng chưa chắc phá được cửa dày đến như vậy, đồng thời lại phải đối phó với một thứ kim loại thập phần cứng rắn.

Khi cửa bị đẩy vào bên trong vài cm, rốt cục lộ ra một khe hở. Nhưng khi cửa vừa lộ ra một cái khe thì đột nhiên từ bên trong cuộn ra luồng khí nóng mãnh liệt thổi ra ngoài. Khí lnóng giao thoa với khối khí lạnh ở hành lang, lập tức hình thành luồng khí xoáy.

"Vù!" Tiếng gió mạnh rít lên trong tai. Khi luồng khí nóng thổi vào cơ thể, đột nhiên thân thể khẽ run lên, bao nhiêu chân lông trên thân thể đều dựng đứng cả lên. Mạo hiểm phơi mình không có gì bảo vệ dưới hai luồng không khí cực đoan không ngừng xâm nhập vào thân thể, đổi lại nếu một người có thể chất bình thường chỉ sợ mê man rồi.

Mười Một cố chống lại luồng nhiệt khí không ngừng cuồn ra bên ngoài, đẩy cửa ra một chút, khi cánh cửa càng mở rộng thì luồng khí nóng phun ra ngoài càng nhiều, đồng thời gió xoáy ngoài hành lang cũng càng lúc càng lớn. May mà trước khi Mười Một đi vào đã thay một bộ quần áo chiến đấu bó sát người, nếu không lúc này quần áo đã bị gió thổi rách bươm rồi.

Khi cửa bị đẩy ra tới mức miễn cưỡng có thể cho một người nghiêng lách vào, Mười Một nhanh chóng len qua cửa đi vào. Cửa không còn còn có ngoại lực tác dụng, lập tức bị khí lưu ép đóng lại.

Mười Một từ khi tiến vào ngay lập tức giơ súng lên nhắm vào một chỗ phía sau cửa. Vừa rồi quả là hắn mạo hiểm, ngoại trừ phương pháp này thì thật sự không có biện pháp nào khác có thể đi vào. Do đó việc nguy hiểm này không thể không làm. Mười Một vốn phỏng chừng phía sau cửa thế nào cũng sẽ có người đứng gác, bởi vì lúc trước vừa có hai người đi ra ngoài, do đó khi cánh cửa lại bị mở ra thì người bên trong phần lớn sẽ tưởng rằng đây là người vừa đi ra ngoài quay trở lại, do đó sẽ không quá mức chú ý. Do đó chỉ cần người đó chưa kịp phát ra cảnh báo đã bị giải quyết dứt điểm thì hẳn sẽ không có vấn đề lớn. Đề phòng việc có quá nhiều người, trong một thời gian ngắn không giải quyết hết, hắn thậm chí còn cầm cả cây súng hãm thanh cầm sẵn trong tay. Bất quá không biết là người bên trong quá tự tin, hay là hắn quá may mắn mà phía sau cửa lại không hề có một nhân ảnh nào.

Nơi này ánh sáng chói mắt, không cần đến công năng nhìn ban đêm nữa, bởi vậy Mười Một thu lại công năng nhìn bạn đêm ở mắt trái. Lục sắc trong mắt trái của hắn đột nhiên chuyển thành một khoảng màu đỏ. Nguyên lai cây đèn trang bị ở đó có màu đỏ, nên bốn phía hắn đều chuyển sang màu đỏ cả.

Phía sau cửa cũng không phải có một không gian quá lớn như hắn tưởng tượng, mà là chỉ là một căn phòng kết cấu rất bình thường, đại khái rộng mười mấy mét vuông. Chỉ có một cái khung cửa quay về cánh cửa kim loại, bên trong cũng chỉ có một thềm đá đi vào bên trong. Trừ lối này ra thì chẳng còn đường nào khác.

Không khí trong phòng rất khô nóng, hơn nữa nhiệt độ cũng rất cao. Phỏng chừng cũng phải hơn ba mươi bốn mươi độ. Dưới tình huống này quả rất giống nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở sa mạc, sa mạc ban ngày thì nhiệt độ rất cao, cũng khoảng chừng bằng với nhiệt độ ở đây. Còn ban đêm thì nhiệt độ cực thấp, địa phương thấp nhất thậm chí còn thấp hơn bốn0020năm mươi độ dưới không. Phòng lạnh của nhà máy gia công cũng y như thế. Nhiệt độ bên trong quá cao làm cho người ta khó có thể chịu được, nhưng hết lần này tới lần khác lại kiến trúc ra một phòng lạnh có nhiệt độ cực thấp. Chẳng trách những người đó phải mặt một bộ quần áo đặc biệt cách li nhiệt độ. Đừng nói là hai loại nhiệt độ đối lập cực đoan đột nhiên chuyển biến, chỉ cần ở hoàn cảnh này một thời gian, nếu không có quần áo làm giảm thấp nhiệt độ bên ngoài thì chỉ sợ chẳng có kẻ nào chịu được cả.

Tin rằng người mà dưới tình huống không được bảo vệ, đột nhiên từ nơi cực lạnh đến nơi cực nhiệt mà không bị ảnh hưởng bởi áp lực thì cũng chỉ có thân thể Mười Một được cải tạo mấy lần, cơ năng đã đạt tới cực hạn như một quái vật mới chịu được.

Nhiệt khí là từ cầu thang phía trước đi xuống dưới thổi lên, không biết phía dưới có vật gì mà có thể tỏa ra một nguồn khí nóng đến như thế. Mười Một từ từ đi đến trước thềm đá rồi nghiêng đầu nhìn xuống, bậc đá này hướng xuống dưới, đi thẳng xuống dưới rất sâu. Bậc đá là do con người khai thác từ đá tự nhiên, mặt trên có một lớp xi măng, có thể vì qua bao nhiêu năm tháng cộng thêm nhiều người đi lại, xi măng đã rất mỏng, lộ ra nặt đá phía dưới. Hai bên bậc thang đều là đá, không biết có phải là do ảnh hưởng của ngọn đèn, hay là bản thân loại màu sắc tự nhiên của đá, mà các bậc đá như bị lửa nung đỏ rực lên, lấy tay sờ thì phát giác nhiệt độ trên tảng đá rất cao, không giống như các loại đá khác thường rất băng giá.

Loại bậc đá khai thác tự nhiên này rộng sáu, bảy thước, theo hình xoắn ốc đi xuống dưới, hai bên và trên đầu đều có một loại đá màu đỏ sậm, mỗi khúc quanh đều có treo một cái đèn pha màu đỏ chiếu sáng lối đi. Không rõ người kiến tạo nơi này tại sao không dùng loại đèn dây tóc, hoặc là đen có ánh sáng trắng nhu hòa, ngược lại dùng loại đèn màu đỏ mờ mờ rất quái lạ kết hợp không khí quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác tâm tình bất an.

Đi theo cầu thang rất dài, Mười Một như vào trong một mê cung cứ thế mà đi tới. Chính phủ Indonesia khẳng định phải hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực mới có thể làm ra một nơi kỳ quái như vậy, từ hộp mật mã ở cánh cửa kim loại bên ngoài đi tới đây, thấy rằng kiến tạo nơi này hẳn là phải dùng một phương pháp công nghệ cao, nhưng đã là công nghệ cao tại sao không thiết kế một hai cái thang máy để đỡ tốn công, ngược lại chế ra một cái cầu thang vừa dài lại khô nóng nữa? Biết đâu nơi này có một làm lý do gì đó không thể lắp thang máy?

Khoảng cách mười thước nói dài thì cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đổi thành trong một nơi như các tòa cao ốc hiện đại, đại khái cũng cao độ chừng bốn, tầng năm tầng lầu. Nhưng vì bốn phía tất cả đều giống nhau như đúc, hơn nữa không khí chung quanh khô nóng vô cùng, bất luận kẻ nào đi bên trong đã cảm giác càng ngày càng khó chịu, sinh ra trong lòng một cảm giác thềm đá này vĩnh viễn không bao giờ dứt.

Lại tiếp tục đi tới

Vài thước nữa, vách đá bên cạnh bắt đầu xuất hiện hơi ẩm, lấy tay sờ một chút, thấy nước khá ấm, nước ấm khoảng bốn mươi độ. Mười Một quét một giọt nước đưa lên lưỡi liếm liếm, là nước ngọt. Ở nơi nóng như thế nào, thế mà nước không thể ngờ lại không bị nhiệt độ chung quanh làm bốc hơi hết, kỳ quái hơn là nước này từ đâu tới? Nếu phía dưới có một nguồn nước thì xem ra khá bất hợp lý, Indonesia không có khả năng dùng một đại lượng nhân lực vật lực như vậy, chỉ để khai thác nguồn nước? Còn biểu tượng "Tử Vong Chi Môn" trên cửa làm sao giải thích được? Hơn nữa nơi này tại sao lại nóng như thế? xem tại TruyenFull.vn

Tiếp tục xâm nhập vài thước nữa, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi. Đi lên phía trước không còn những bậc thang làm cho người ta cảm thấy khó chịu nữa, mà là một ngã ba thật dài hình "T", phân biệt ra hai phía.

Nơi này cũng không có ai trông chừng, Mười Một theo giao lộ ngừng lại một lát. Sau đó mới chọn đi theo thông đạo bên trái. Thông đạo này rất sâu, nhưng cũng không âm u lắm, vì cách một đoạn đường lại có một cái bóng đèn màu đỏ chiếu sáng. Chung quanh tất cả đều là tường đá màu đỏ sậm, hơn nữa càng đi lâu, không khí chung quanh lại càng nóng hơn. Nhiệt độ lúc này đã tăng lên rất cao, chừng hơn bốn mươi độ, người đi bên trong tựa như ở trong một lò nung, cả cơ thể người bị rút sạch nước.

Mười Một vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi, mới phát hiện là nước miếng cũng chẳng còn nữa. Thông đạo rất sâu và ngoằn ngoèo, theo thông đạo đi tới hơn trăm thước, phía trước rốt cục xuất hiện một cánh cửa, cũng là một cánh cửa kim loại đồng dạng. Hơn nữa trước cửa còn đứng hai người toàn thân mặt quần áo cách ly màu trắng, trên người võ trang đầy đủ. May mà thông đạo này khá ngoằn nghèo, nếu thẳng thì chỉ sợ khi hắn vừa tiến đến đã lập tức bị hai người kia phát hiện rồi

Khi Mười Một vừa phát hiện thấy hai người này, bọn họ còn chưa phát hiện có người xâm nhập, hai tên thủ vệ vẫn đứng thẳng đơ trước cửa bất động. Cho dù không khí chung quanh khô nóng như thế nào, cũng không thấy họ có cử động nào cả, người khác không thể không bội phục sự tận tụy vì chức nghiệp của bọn họ. Mười Một tránh ở phía sau một góc khuất lặng lẽ quan sát trong chốc lát, trong đầu hắn tính toán rồi lui về phía sau hai bước. Tay phải nắm chặt thành quyền. Bỗng dưng từ ngón tay hắn toát ra một luồng khí băng giá, khi Mười Một mở tay ra thì trong bàn tay đã xuất hiện ra hai thanh băng đao trong suốt.

Mười Một đột nhiên từ góc khuất phía sau nhảy lên. Cơ hồ đồng thời tay phải ném về phía trước, hai phiến băng đao trong tay hóa thành hai đạo hàn mang chuẩn xác cắm vào yết hầu hai người kia. Mười Một sở dĩ lựa chọn phi đao mà không dùng súng bởi vì súng cho dù được gắn ống hãm thanh. Này vẫn còn có thể phát ra một chút thanh âm, còn trong hoàn cảnh này chỉ cần một chút thanh âm cũng đã đủ để tạo thành tiếng vang không nhỏ.

Kỹ thuật phi đao của Mười Một rất chuẩn, hơn nữa động tác lại nhanh, hai người kia không biết phát sinh chuyện gì đã bị băng đao đâm vào yết hầu thật sâu, một tên trong đó kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Còn người kia chỉ lui về phía sau hai bước nhỏ, ngay sau đó cố hết sức đưa ngón trỏ định bóp cò. Trong giây phút tay hắn vừa chuẩn bị bóp cò, một thanh băng đao khác từ phía sau đã tìm đến, cắm vào các đốt ngón tay của hắn, chỉ cần bị đâm trúng vào huyệt vị này, toàn bộ cánh tay sẽ tê đi một chút, còn đồng thời ngón tay cũng sẽ tạm thời mất đi khí lực.

Lúc này Mười Một đã chạy tới, nắm chặt tay phải của tên này, gần như cùng lúc, máu trong cánh tay phải của tên thủ vệ này bỗng bị đông kết. Tên thủ vệ trừng mắt căm tức cố gắng vung một quyền đánh vào Mười Một tạo ra một chút thanh âm, còn yết hầu nơi bị băng đao đâm vào thì máu nóng đã trào ra.

Mười Một khẽ cau mày, không ngờ người này lại có ý chí lớn đến độ đó. Sau một tiếng "Cách" yết hầu của thủ vệ này đã bị đánh nát.

Cuối cùng, tên thủ vệ này mang theo vẻ giận dữ và thần sắc không cam lòng, trợn mắt rồi ngã xuống. Hắn không tin mình cũng không thể hoàn thành sứ mạng của mình.

Giải quyết xong hai thủ vệ, Mười Một đi đến trước cánh cửa kim loại, cẩn thận kiểm tra thì thấy cánh cửa này rất mỏng, thậm chí so với một cánh cửa gỗ ở một nhà bình thường còn mỏng hơn, trên mặt cửa đồng dạng có khắc biểu tượng của "Tử Vong Chi Môn". Áp tai dán vào cửa, xuyên qua cửa chỉ thấy truyền đến những tiếng "Hô hô" quái lạ, trừ tiếng này thi không nghe được thanh âm gì khác.

Mười Một lại dán người trên mặt đất, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào bên trong quan sát. Từ khe cửa chỉ thấy một khoảng tường đá, nhưng không thấy chân của ai cả, Mười Một lúc này mới nhè nhẹ mở khóa cửa, rồi đẩy ra.

Phía sau cửa là một thông đạo như trước, nhưng điểm khác nhau là thông đạo này chỉ có thể đi về phía bên trái. Nhìn sang bên trái, cách đó không xa phía trước có một khoảng không gian, bên ngoài hình như là một chỗ không gian rất lớn, còn không khí nơi này còn nóng hơn trước.

Mười Một cẩn thận đi vào, khi hắn đến gần cái động khẩu thì khựng lại? Lúc này, trên mặt Mười Một, người luôn luôn không biết sợ hãi bỗng xuất hiện vẻ mặt rất kinh ngạc.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn ngây người mà nhìn, đây là nguyên nhân của việc kiến tạo ra cơ sở bí mật này sao? Còn bí mật này là…