Nhân Gian Băng Khí

Chương 336: Tử thần đích liêm đao(thượng)




Tử Thần, trong truyền thuyết là một người mặc áo choàng đen, cầm trong tay một lưỡi hái, xuất hiện thần bí, mang đến bóng ma tử vong, lưỡi liềm thật lớn của hắn được gọi là lưỡi hái thu mạng, việc lấy mạng người giống như người ta gặt lúa vậy.

Trong truyền thuyết tử thần là một nhân vật rất không rõ ràng, có người kính trọng, có người sợ. Nhưng cũng có nhiều người lại thích tử thần, thích sự lãnh khốc của hắn, thích sự thần bí của hắn, hơn nữa còn thích hắn lục thân bất nhận.

Sự thật là rất nhiều người thích tự xưng là tử thần, bởi vì họ xem tử thần giống như một biểu tượng mang đến tử vong.

"Tử thần?" Trong giọng nói Lãnh Dạ vừa ngạc nhiên pha vào chút kinh ngạc.

"Mẹ nó." Cuồng Triều: " Dùng chữ Mã Lai để phiên dịch thì đúng là 'Lưỡi Hái Tử Thần"."

Lãnh Dạ chu mũi nói: " Làm sao mà Indonesia cũng có tổ chức bí mật cái cải tạo con người chứ?"

"Mỗi quốc gia đều có tổ chức bí mật của mình, Trung Quốc có 'Long Hồn', Anh quốc có ' kỵ sĩ ', Italia có 'Thánh Đường võ sĩ '……"

"Chậm, dừng lại!" Lãnh Dạ kêu lên: "Indonesia là loại quốc gia nào chứ, sao lại lấy Trung Quốc và Anh quốc ra mà so sánh? Bọn họ có cao thủ lợi hại trên phương diện này sao?"

"Không đúng. Các thành viên lưỡi hái tử thần đều là quân nhân bình thường, không thể so sánh với những cao thủ Long Hồn được. Nhưng ……" Cuồng Triều đặc biệt nhấn mạnh chữ " Nhưng": " Tuyệt đối không thể coi thường Lưỡi Hái Tử Thần."

"Tại sao?"

"Ta ngờ rằng, Lưỡi Hái Tử Thần, đều được cải tạo."

"Cải tạo?"

"Còn nhớ các chiến sĩ cải tạo gen ở Tiểu Trùng Quốc không?"

Lãnh Dạ hít một hơi lãnh khí, nói: "Indonesia cũng biết đến phương diện kỹ thuật này sao?"

Chiến sĩ biến đổi gen, tổ chức thân thể khiến người khác ghê tởm, nhưng tánh mạng lực lại không giống với những sinh vật khác. Loại quái vật giết không chết này vẫn luôn luôn làm Lãnh Dạ ớn lạnh.

"Chúng ta kiểm tra được, Mỹ một năm trước đã từng bí mật tiếp xúc với Indonesia, sau đó Indonesia bắt đầu tận lực thu hoạch mấy tên thuật sư trù úm nổi tiếng trong nước."

"Ngươi không cho rằng, Mỹ đang muốn lợi dụng Giáng Đầu thuật để khống chế mấy thằng chiến sĩ biến đổi gien bất tử chứ?"

"Có thể là như vậy, cũng có thể là chỉ muốn lợi dụng Giáng Đầu thuật để tăng cường năng lực cho chiến sĩ biến đổi gen."

"Làm sao ngươi biết được chuyện này?"

"Nhờ tư liệu do Ca Đức và Hạ Tuyết Nhi từ FBI gửi tới."

"Mẹ nó! Ngươi bây giờ mới nói?"

Cuồng Triều nói vẻ rất tức giận: "Dẹp đi, tư liệu nhiều như núi. Chúng ta đầu tiên phải sửa sang lại phân loại, rồi cần có thời gian mới đọc được chứ?"

Lãnh Dạ bĩu môi, nhìn phía nhà máy gia công ở phía đồi xa xa, hỏi: "Tổng bộ của Lưỡi Hái Tử Thần ở trong xưởng gia công này hả?"

"Phỏng chừng vậy."

"Phỏng…… chừng? Làm ơn đi, Cuồng Triều, đừng dùng toàn những từ đoán với phỏng chừng nữa? Ngươi nói nơi này là nơi để thi thể. Làm chúng ta phải chạy một quãng đường thật xa tới để điều tra. Rồi còn bắt Sở Nguyên tiến vào đó, ngươi còn nói có thể là tổng bộ của cái lưỡi liềm chó má gì đó nữa ……"

Cuồng Triều nghiêm giọng nói: "Lưỡi Hái Tử Thần."

"Ta thèm vào cái gì lưỡi với chả liềm. Thực ra chỉ là một tổ chức bí mật. Sở Nguyên bây giờ không phải rất nguy hiểm sao? Ngươi tưởng rằng một tổ chức quốc gia bí mật lại không thèm canh gác gì sao? Tùy tiện để người ta ra ra vào vào hả? Ai, không được rồi …… "Lãnh Dạ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội hỏi nói: " Ngươi không phải nói Indonesia một năm trước mới bí mật tiếp xúc với Mỹ sao, sau đó bắt đầu kế hoạch chó má cái gì đó?"

"Kế hoạch 'Tạo Thần'."

"Mẹ kiếp, bọn họ nếu có thể làm ra thần thánh gì gì đó, ta sẵn sàng đưa đầu cho bọn chúng chặt."

Lãnh Dạ lại hỏi: " Nhưng nhà máy gia công này không phải đã có hơn mười năm rồi sao?"

"Có thể trước kia chỉ dùng để làm là viện nghiên cứu bí mật, Indonesia sau đó tiếp thu các tư liệu về gen của Mỹ nhân đó cải tạo nơi này thành cơ sở của kế hoạch 'Tạo Thần'."

"Nhưng, tư liệu về chiến sĩ biến đổi gen của Mỹ không phải đang nghiên cứu chung với Tiểu Trùng Quốc sao? Làm sao lại quay đầu về làm với Indonesia vậy?"

"Thí nghiệm của Tiểu Trùng Quốc đã thất bại, lại còn sinh ra một vụ việc làm náo loạn toàn thế giới, làm ai cũng biết về sự tồn tại của loại kỹ thuật này. Bởi vậy Mỹ mới đoạn tuyệt việc hợp tác, chuyển sang hợp tác với Indonesia là một nước mà không làm người khác quá chú ý."

Lãnh Dạ nói xen vào: "Indonesia vừa không có tiền, vừa không có người, vừa không có kỹ thuật, bọn Mỹ mù mắt cả rồi, không thể ngờ lại nghĩ đến việc hợp tác với họ."

"Nhưng Indonesia có Giáng Đầu thuật."

"Ai, cái loại này mà cũng có thể áp dụng vào chiến tranh sao?"

Cuồng Triều suy nghĩ một lát rồi nói: " Rốt cuộc có phải là như vậy không thì ta cũng không xác định được, hơn nữa chúng ta cũng không biết Mỹ thực ra có cùng Indonesia nghiên cứu kỹ thuật chiến sĩ biến đổi gen. Bất quá hai nước này bí mật tiếp xúc là có thật, hơn nữa sau đó Indonesia dùng lực của cả nước triệu tập các giáng thuật sư cũng là việc chính xác. Ta chỉ căn cứ vào những đầu mối đó mà suy luận thôi, ta đoán Mỹ hẳn là thấy Indonesia có một chỗ nào đó đặc biệt mới hợp tác với họ."

Lãnh Dạ ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi: " Ngươi không phải nói nơi này là chỗ để thi thể sao? Làm sao lại quay ngoắt lại đột nhiên biến thành cơ sở tổ chức bí mật gì gì đó?"

"Phòng chứa thi thể là ta đoán thôi. Bởi vì nơi này là nhà máy gia công thịt, loại công xưởng này khẳng định có phòng lạnh. Hơn nữa gần đây có mấy người giáng thuật sư nổi danh xuất nhập nơi này, do đó ta mới đoán rằng những người đó phải chết vì giáng thuật, hơn nữa thi thể đang được chứa ở chỗ này."

"Còn mấy nhà khảo cổ học người Mỹ tử vong một cách thần bí, Indonesia cự tuyệt không chia sẻ với Mỹ những cổ vật nữa. Chuyện này ngươi làm sao giải thích được? Nếu bọn họ thật là có quan hệ hợp tác, người Indonesia sẽ không ngu ngốc đến độ trở mặt với Mỹ đúng không?"

"Chuyện này ……" Cuồng Triều trầm mặc một lát rồi nói: "Ta đoán là lừa dư luận thôi."

"Đánh lừa?"

"Có lẽ là ai đó chú ý tới bọn họ, cũng có thể là bọn họ không muốn bị người nào khác chú ý, do đó cố ý tạo ra một sự kiện như vậy ở bên ngoài phân rõ giới tuyến, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ Mỹ hận thấu xương Indonesia, căn bản không thể tưởng được bọn họ bên trong đang âm thầm hợp tác với Indonesia?"

"Nhưng như vậy không phải đưa việc này công khai làm khó cho Indonesia sao? Ngươi nhìn coi, bây giờ có bao nhiêu quốc gia và tổ chức đều tụ tập ở chỗ này, bọn họ làm vậy thì có thể kiếm được cái gì hay ho chứ?"

"Có! Chỗ tốt của bọn họ là ……"

OOo

Là khí nóng.

Từ bộ cảm biến nhiệt độ của mắt trái.

Tiến Sĩ Điên đã ra tay thì bao giờ cũng khác người. Máy cảm biến nhiệt độ bình thường chỉ có thể nhìn thấy được nguồn phát sinh nhiệt năng, nhưng Tiến Sĩ Điên chế tạo ra một món có độ linh mẫn rất cao, có thể quan sát quĩ tích của khí nóng một cách rõ ràng.

Chẳng trách băng trên tường lại vỡ ra. Trong phòng lạnh lạnh vô cùng, còn phía sau vách tường thì có khí nóng. Chỉ cách nhau có một vách tường thôi, thật không biết vách tường này chỉ dùng vật liệu gì làm ra nữa, trong điều kiện nóng lạnh giao nhau không ngừng không thể ngờ lại vẫn có thể tồn tại nhiều năm như vậy. Bởi vì nếu chỉ là vách tường gach đá bình thường, tin rằng không thể nào chịu được việc nhiệt độ liên tục thay đổi ngày đêm

Đã có khí nóng thổi qua, như vậy phía sau bức tường này chẳng lẽ là khoảng trống. Phía sau vách tường cũng phải là bên ngoài đại viện. Bởi vì hiện tại trên mặt đất Indonesia đã vào mùa đông, hơn nữa nhiệt độ buổi tối so với ban ngày lạnh hơn nhiều. Do đó lúc này bên ngoài không thể có nhiều khí nóng như vậy. Nếu chỉ là một luồng khí nóng bình thường thổi qua, cũng không thể làm cho băng trên vách tường vỡ ra được.

Mười Một lặng lẽ tính toán khoảng cách từ phòng lạnh ra tới đại sảnh, khoảng cách nơi này ước chừng năm trăm ba mươi đến năm trăm năm mươi mét vuông, còn hắn từ ngoài đại sảnh tới vách tường này thì tối đa cũng chỉ khoảng năm trăm mét vuông, vậy hơn mười mét vuông còn lại đi đâu?

Mười Một sờ sợi băng dày đặc như tơ nhện trên bức tường băng. Cảm giác như bị kim châm vào tay, trên tường băng có mấy chỗ bị nứt, thậm chí vết nứt rất lớn. Chỗ lớn nhất gần như có thể đút cả một ngón tay vào. Để có thể làm cho một khối băng lạnh đến như thế này nứt ra tạo thành khe nứt lớn như vậy, thì có thể nói rằng khí nóng phía sau vách tường khẳng định rất lớn, lại đột nhiên tăng nhiệt. Băng chỉ có vỡ ra khi đột nhiên gặp phải nhiệt cao, nếu chỉ là tuần tự gia nhiệt thì nó chỉ từ từ tan ra thôi.

Nghĩ vậy, Mười Một lại một lần nữa mở ra bộ cảm biến nhiệt độ của mắt trái ra quan sát vách tường, quả nhiên khí nóng phía sau vách tường yếu đi rất nhiều so với vừa rồi, lúc này chỉ thành một luồng khí nóng rất mảnh xoay vòng vòng phía sau. Khí nóng xoay quanh như thế này thì có thể nói rằng không gian phía sau phòng bí mật không lớn lắm. Đã là một không gian bí mật làm sao có thể được lại sinh ra nhiệt lưu lớn như vậy? Hơn nữa khí nóng vừa rồi rõ ràng hình thành một đường thẳng, lúc này làm sao lại xoay xoay nhỉ? Trừ phi này phía sau vách tường này là một phòng bí mật, rồi kế tiếp căn phòng đó còn có một không gian, nơi đó mới là nguồn gốc của nhiệt lưu rất lớn, còn vừa rồi có người mở ra cửa phòng bí mật ở phía sau vách tường, do đó khí nóng đột nhiên ào ạt tràn ra tạo thành khe nứt trên bức tường băng, cũng hình thành dòng nhiệt lưu mà Mười Một vừa thấy. Bây giờ bởi vì cửa phòng đã đóng, do đó nhiệt khí lưu chỉ xoay quanh trong phòng, rồi từ từ tản đi.

Đây cũng là cách giải thích hợp lại duy nhất, nếu thật đúng như Mười Một suy đoán rằng thì sau bức tường băng còn có một không gian, hơn nữa lai rất lớn. Nhưng theo như diện tích mà building tọa lạc trên mặt đất thì làm sao một không gian tối đa cũng chỉ hơn mười mét vuông, lại thông với một nơi rất lớn có thể thổi ra một luồng khí nóng lớn đến thế? Mười Một cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, phỏng chừng dưới chân hắn có thể có người. Có mật thất khẳng định sẽ có đường vào, nhưng vào cửa ở đâu nhỉ? Tại sao nhà máy gia công này lại ẩn dấu một địa phương như vậy? Bên trong rốt cuộc còn cất dấu bí mật gì đây?

Đến đây thì trong phòng lạnh đột nhiên vang lên tiếng khóc trẻ con, thanh âm tựa như rất xa, lại tựa như rất gần, ẩn ẩn hiện hiện tràn ngập văng vẳng trong không gian tối đen tràn ngập vụ khí cộng với cái rét tận xương tủy.

Nghe thanh âm đó, Mười Một lập tức xoay người chạy ra, hắn biết đây là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là một "con chó " rất có linh khí, không có việc gì nó sẽ không la hoảng, trừ phi thật có xảy ra chuyện gì đó mới kêu lên gọi hắn trở về.

Tiểu Bạch kêu hai tiếng rồi không lên tiếng nữa nữa, khi Mười Một chạy trở lại cánh cửa, hắn phát hiện Tiểu Bạch đi đâu mất tiêu, còn trên mặt đất có hai cổ thi thể.

Hai người kia đều là nam giới, bọn họ từ đầu đến chân mặc một bộ quần áo cách ly màu trắng, trên tay còn cầm súng máy. Loại quần áo cách ly này không phải phòng độc, mà là chỉ dùng để phòng ngừa nhiệt độ bên ngoài đột nhiên biến hóa, bình thường chỉ dùng để những nhân viên phòng thí nghiệm lưỡng cực nghiên cứu sử dụng. Lưỡng cực tức là những nơi có nhiệt độ rất lạnh và nhiệt độ rất cao giao thoa với nhau. Có vài nhà sinh vật học để mô phỏng một hoàn cảnh sinh tồn tử vong của một sinh vật nào đó, thường cần phải bố trí những hoàn cành nhiệt độ bất đồng rất lớn để thí nghiệm, còn người bình thường nếu đột nhiên từ một nơi rất lạnh chạy đến một nơi rất nóng thì không thích ứng được, có thể bị bệnh nặng hoặc từ vong, thậm chí có thể vì vậy mà phát điên, cho nên mới xuất hiện loại y phục cách li nhiệt độ bảo trì thân. Còn bộ đồng phục màu trắng trên người hai tên kia đúng là y phục cách li để phòng ngừa nhiệt độ thay đổi truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Từ tư thế cầm súng của hai người kia thì có thể nói bọn họ đều là quân nhân. Vết thương trí mạng một là ở yết hầu, một trên mặt. Quần áo cách ly mặc dù có sợi kim loại tổng hợp, nhưng đối với móng vuốt của Tiểu Bạch thì căn bản không tạo thành trở ngại gì, móng vuốt của nó rất dễ dàng rach nát yết hầu một người, người còn lại thì một trảo từ má trái tới huyệt Thái Dương, cả gò má trái bị rạch nát để lại một vết rách thật sâu. Hai người đều là đương trường tử vong, ngoại trừ tên bị rạch nát mặt, trên mặt tên còn lại vẫn còn bảo trì vẻ mặt kinh ngạc, dường như đến chết cũng không tin mình chết vì một còn chó.

Tốc độ ra tay của Tiểu Bạch rất nhanh, súng trong tay hai người kia vẫn còn bảo trì ở vị trí đeo chéo trên ngực, có thể nói rằng sinh tử của bọn họ chỉ trong nháy mắt thôi. Nhưng Tiểu Bạch sau khi giết hai người kia thì chạy đâu rồi?