Nhân Gian Băng Khí

Chương 295: Trọng tụ hắc ám thập tự (Thượng)




Màu trắng, là thuần khiết, cùng với biểu tượng với thần thánh, đồng thời nó cũng biểu tượng cho hy vọng.

Trong truyền thuyết, lông vũ của thiên thần có màu trắng tinh khiết. Mặc dù chẳng ai thấy thiên thần là dạng người như thế nào, nhưng cách gọi " Thiên thần áo trắng " Đã không còn xa lạ với mọi người nữa. Chúng ta đều biết, thiên thần áo trắng làm việc ở nơi nào. Còn nơi này, thì cũng chính là nơi mà Mười Một không muốn đi nhất, nhưng không thể không đi.

Bởi vì mỗi lần đến nơi này, con tim hắn trở nên đau xót rất khó hiểu.

Kinh thành, bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, phòng bệnh nội trú.

Trong phòng bệnh này có vô số các loại hoa, như kiếm lan, bách hợp, khang nãi hinh vân vân… Những đóa hoa tràn ngập giường bệnh, lúc này trên giường bệnh đang có một thiếu nữ nằm thiêm thiếp.

Nàng ngủ an tĩnh. Yên lặng đến mức làm làm cho lòng người đau nhói lên.

Dáng người nàng thanh thuần đáng yêu,mũi cao cao, miệng khéo léo, trên mặt rất sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy một chút bụi bẩn nào, hẳn là thường xuyên có người rửa ráy cho nàng. Lớp da của nàng rất trắng, là loại trắng thiếu dinh dưỡng, trắng bệch gần như không có huyết sắc. Trên người nàng cắm rất nhiều dịch quản, từ trước tới giờ, người ta tiêm đường gluco vào người nàng để miễn cưỡng duy trì sinh mạng.

Nàng ngủ thật an tường, giống như người đẹp ngủ trong câu chuỵên cổ tích xa xưa, một giấc ngủ không tỉnh lại. Nàng hi vọng trong tương lại có một chàng hoàng từ tới đánh thức nàng dậy. Nhưng niềm hi vọng của nàng đang ở đâu ?

Trong phòng bệnh ngoại trừ thiếu nữ bất tỉnh ngủ say còn có một thân ảnh bận rộn, cũng là một người thiếu nữ hơn hai mươi tuổi. Nàng ăn mặc rất giản dị, một cái áo nhẹ nhàng với một cái quần jean. Sự phối hợp đơn giản như thế lại làm nàng có một vị đạo thanh thuần, giản phác

Lúc này thiếu nữ này đang dọn dẹp phòng bệnh, nàng lau chùi khắp nơi đến khi không nhiễm một hạt bụi. Mặc dù bệnh viện có những người chuyên môn làm vệ sinh thường xuyên, nhưng nàng dường như không vừa lòng với hiệu suất của những nhân viên này. Sau khi lau bàn xong, nàng lại đem khăn và chậu nước đến bên cạnh thiếu nữ trên giường rửa mặt cho nàng, rồi lau thân thể …… tóm lại nàng luôn tay luôn chân không dừng lại lấy một phút nào cả. Nàng cũng không chú ý tới việc ở ngoài cửa có một người đang nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh đang ngắm nàng cùng với thiếu nữ trên giường.

Ánh mắt của hắn dừng trên mặt thiếu nữ ngủ trên giường, trong ánh mắt vốn luôn đạm mạc đó lộ ra vẻ nhu hòa và thương tâm.

Hắn nhớ, nàng thích nhăn cái cái mũi đáng yêu kia, luôn dùng thanh âm rất ngọt nói với hắn: "Sở Nguyên ca ca, ngươi không thể gạt ta ……"

"Sở Nguyên ca ca. Ngươi hứa với ta, nhất định phải làm được ……".

"Sở Nguyên ca ca ……"

"Sở Nguyên ca ……"

Những chuyện cũ cứ như một cuốn phim lướt qua trong đầu hắn, nhưng cảnh vật vẫn như trước, còn người thì ra sao.

Từng là một tiểu muội muội đáng yêu, tiểu muội muội của hắn thích nhất là đêm khuya gọi điện thoại " làm phiền" hắn, bây giờ đang nằm trên giường bệnh. Có lẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ tỉnh lại, tiếp tục nhăn nhăn cái mũi nho nhỏ đáng yêu của nàng làm nũng với hắn, tiếp tục nửa đêm gọi điện thoại làm phiền hắn. Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại …… sở dĩ nàng nằm trên giường bệnh bất tỉnh như vậy, đều là bởi vì hắn. Nếu không có sự xuất hiện của hắn, tin rằng nàng lúc này vẫn còn hưởng một cuộc sống vô ưu vô lự.

"Hân Hân ……" Mười Một đứng ngoài cửa nhẹ giọng rên nhẹ một tiếng.

"Y ô ……" Tiểu Bạch ngước lên phát ra một tiếng ô nho nhỏ. Vốn bệnh viện không cho phép đưa vật nuôi vào, nhưng Tiểu Bạch là cái gì? Nó là Cửu Vĩ Hồ, đến cả những cao thủ Long Hồn bày ra thiên la địa võng mà nó còn có thể qua tự nhiên, huống hồ chỉ là một gian phòng bệnh. Mười Một đi vào xong, Tiểu Bạch cũng rất nhẹ nhàng chạy theo, lần theo mùi Mười Một mà tìm ra hắn.

Mười Một cúi đầu nhìn Tiểu Bạch liếc mắt, lắc lắc đầu nhẹ giọng nói: " Ta không vào."

Tiểu Bạch cắn gấu quần Mười Một, nhè nhẹ kéo kéo.

Mười Một nói: " Ta bây giờ không muốn gặp các nàng. Ta …… không muốn ai vì ta mà bị thương nữa."

Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Mười Một, rồi đột nhiên nó nhè nhẹ dùng đỉnh đầu dễ dàng đẩy cửa phòng hảo hạng ra, tự mình nghênh ngang đi vào.

Đang cẩn thận lau rửa cánh tay của Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng. Lúc này cửa phòng mở rộng, ngoài cửa không ai, chỉ có một con chó nhỏ đi vào nghênh ngang.

Nguyễn Thanh Ngữ tròn mắt tò mò nhìn con Tiểu Bạch đang nháy mắt, đột nhiên cười nói: " Chó nhỏ đáng yêu."

"Ô ……" Tiểu Bạch nghiêng đầu.

Nguyễn Thanh Ngữ lấy khăn tắm bỏ vào chậu, đi đến trước mặt Tiểu Bạch ngồi xổm xuống. Vuốt ve cái đầu đầy lông mượt như nhung của nó, khẽ cười nói: " Tiểu tử kia, ngươi từ đâu tới?"

Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, nơi đó không có một bóng người. Với năng lực cảm giác nhạy cảm của nó, trong khi nó đẩy cửa là nó biết Mười Một đã lắc mình tránh đi.

Nguyễn Thanh Ngữ cũng ngẩng đầu nhìn theo, đứng dậy đi ra ngoài thò đầu khỏi cửa nhìn ngó khăp nơi. Bên ngoài hành lang trống trơn. Đến cả một cái bóng cũng không có. Khi nàng quay đầu lại thì trên mặt đất đã không còn thân ảnh con chó nữa. Nguyễn Thanh Ngữ tò mò tìm một vòng trong phòng, nhưng vẫn không tìm thấy Tiểu Bạch. Nàng cũng không thèm để ý nữa, nghĩ thầm có thể là con vật cưng của người nào ở phòng bệnh cách vách chạy ra ngoài đùa giỡn.

Nguyễn Thanh Ngữ trở lại bên giường. Đột nhiên thấy trước ngực của Trương Hân Hân đang để một đóa hoa bách hợp. Gốc hoa còn một chút nhựa, hẳn là mới bị ngắt xuống. Nàng không khỏi quay đầu nhìn bình hoa bách hợp, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một cành hoa bách hợp bị ngắt đoạn, chỉ còn lại có nửa cái cọng ở đó thôi. Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi nở nụ cười một tiếng. Con chó nhỏ quả là thông minh, chỉ không biết là ai nuôi nó.

Lúc này, cửa phòng lại một lần bị ai đó đẩy nhè nhẹ. Lúc này tiến vào là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt rất tiều tụy.

Nguyễn Thanh Ngữ nhìn thấy người đàn bà trung niên này thì mỉm cười nói: " Mẹ nuôi."

Sở Phàm khẽ gật đầu cố ra vẻ tươi cười nói: " Con tới rồi hả." Thấy trong tay Nguyễn Thanh Ngữ còn bưng một chậu nước, không khỏi thở dài nói: "Ai, Thanh Ngữ, mấy ngày nay làm con khổ cực quá."

Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: " Không cực. Mẹ là mẹ nuôi, Hân Hân là muội muội của con. Con chăm sóc muội muội của mình là đương nhiên rồi."

Sở Phàm đi đến bên giường ngồi xuống, vuốt ve tóc mai của Trương Hân Hân một cách yêu thương.

"Mẹ nuôi, hắn …… có tin tức của …. Hắn không ?"

Sở Phàm lắc lắc đầu. Ngẫm nghĩ một lát lại hỏi: "Thanh Ngữ, trước đây vài ngày con nói gặp nó hả, con xác định đúng là hắn chứ?"

"Ừm." Nguyễn Thanh Ngữ khẳng định nói: " Người khác con có thể không biết, nhưng hắn …… con khẳng định không nhận lầm đâu."

Sở Phàm như có gì trong tâm lẩm bẩm vài tiếng, rồi nói cái gì đó chỉ có nàng mới nghe được.

"Mẹ nuôi. Mẹ nói cái gì thế ?"

"À, không có gì." Sở Phàm lấy lại tinh thần nói: "Thanh Ngữ, chuyện này con còn có nói cho người khác nữa không ?"

Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu nói: " Không, con chỉ nói cho Vịt Mập, Hầu Tử. Mẹ và cha nuôi bốn người biết."

Sở Phàm gật đầu nói: "Đừng nói với người khác nhé, ta sợ nhiều người biết thì hắn sẽ gặp nguy hiểm."

Nguyễn Thanh Ngữ đi đến phía trước Sở Phàm ngồi sụp xuống, ánh mắt trong suốt nhìn nàng, hỏi: " Mẹ nuôi, có phải là mẹ biết chuyện về hắn không? Có phải là hắn gặp nguy hiểm không ?"

Sở Phàm cười khổ nói: " Mẹ không muốn lừa con, mẹ biết một chút, nhưng đây là việc cơ mật, mẹ không thể nói cho con được."

Nguyễn Thanh Ngữ khẽ gật đầu vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn ra vẻ cười vui nói: " Con hiểu, cám ơn mẹ nuôi."

Sở Phàm thở dài một tiếng, âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của Nguyễn Thanh Ngữ.

Cùng lúc đó, ở một căn hẻm bên ngoài bệnh viện

Tiểu Bạch phóng thẳng qua tường rồi chạy thẳng về bên này. Khi tới ngõ hẻm thì thấy Mười Một tựa lưng vào tường, dường như đang hồi ức cái gì.

Tiểu Bạch nhảy đến bên chân hắn, nhè nhẹ kêu hai tiếng ô ô.

Mười Một liếc nó, đạm thanh nói: "Dám tự tác chủ trương một lần nữa, thì biến về cho ta."

"Ô ……" Tiểu Bạch lắc lắc đầu, lập tức rất dùng thân thể khéo léo cọ cọ vào gấu quần Mười Một. Mười Một cũng không thèm quản nó, sải chân đi thẳng ra bên ngoài, Tiểu Bạch cũng vội vàng đuổi theo vừa nhảy vừa đi.

Mười Một không đi xa, mà chỉ tới một gian điện thoại công cộng, nhét đồng xu vào rồi quay một số quen thuộc.

Đầu điện thoại kia vang lên hai tiếng, lập tức được một người bốc lên, trong ống nghe truyền ra một người nói tiếng Trung Quốc, nhưng cách phát âm rất ngọng nghịu: "Wei…… ai. Ngươi …… tìm kiếm ?"

Khóe miệng Mười Một nhếc lên một chút, nhẹ giọng nói: "Hầu Tử.".

Đầu điện thoại bên kia lập tức im lặng như tờ, sau vài giây, bên trong phát ra tiếng rú kinh thiên động địa của Hầu Tử: " Lão Đại ……"

"Hầu Tử." Mười Một không kích động như Hầu Tử, mà ngữ khí rất bình tĩnh nói: " Ngươi có thể liên lạc với Cuồng Triều không ?"

"Có thể. Có thể. Lão Đại, ngươi bây giờ ở đâu? Trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu? Chúng ta một mạch tìm ngươi ……"

"Đi." Mười Một chặn Hầu Tử lại không cho hắn tiếp tục đặt câu hỏi, nói: " Ngươi lập tức mang theo dụng cụ kết nối liên lạc với Cuồng Triều, một người tới …… tới ngoại ô phía tây, đầu đường Bạch Hà, ta chờ ngươi ở đó."

"Được. Nhưng chỉ một người thôi sao? Hoàng Hậu hỏi ta thì ta nói như thế nào ?"

"Hoàng Hậu?" Mười Một lúc này mới nhớ tới ra, mình từng cứu Hoàng Hậu, lần trước đi Trần gia, hắn đã đưa Hoàng Hậu số liên lạc của Hầu Tử bảo nàng đi tìm hắn. Nghe Hầu Tử nói, Hoàng Hậu hẳn là theo lời hắn, đã tìm được Hầu Tử rồi, hắn hỏi: " Nàng đang ở với ngươi hả ?"

"Đúng vậy, không phải ngươi bảo nàng tới tìm ta à?"

"Ừm. Được rồi, ngươi đưa nàng cùng tới. Nhưng đừng để cho người ta phát hiện. Đặc biệt là Lãnh Dạ."

"Lãnh Dạ hắn ……"

Hầu Tử nói còn chưa nói nói xong, Mười Một đã gác điện thoại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đầu điện thoại bên kia, Hầu Tử giống như bị ma ám vọt tới một bộ điện thoại vệ tinh ở cạnh đó nói như quát vào điện thoại: "Cuồng Triều! Có tin tức của lão Đại rồi!" Cũng không chờ Cuồng Triều đáp lại, hắn vứt cái điện thoại vệ tinh sang một bên rồi vội vàng chạy lên lầu hai nhảy xổ vào phòng Hàn Nguyệt Dung*.

Trong phòng Hàn Nguyệt Dung không có ai, trên giường có để mấy cái áo lót và quần trong, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy tí tách.

"Phanh!" Hầu Tử một cước đá tung cửa phòng tắm một cách dã man, Hàn Nguyệt Dung quả nhiên đang trần truồng đứng tắm bên trong,

Thấy cửa bị đạp tung, Hàn Nguyệt Dung lập tức vòng thân rồi mặc kệ cả người lõa lồ, trong tay không biết khi nào đã có một khẩu súng ngắn nhắm ngay vào Hầu Tử đang xông tới. Nhìn thấy là Hầu Tử, nàng mới buông súng nhưng nói vẻ rất tức giận: "Hầu Tử, lần sau còn như vậy, ta giết ngươi thì đừng trách." Nói xong liền xoay người muốn tiếp tục tắm rửa.

Vẻ mặt Hầu Tử rất kích động gào lên: "Hoàng Hậu ……"

"Câm miệng, ta nói với ngươi mấy trăm lần rồi, không được gọi ta là Hoàng Hậu."

Hầu Tử gào lên kích động: " Có tin tức lão Đại rồi!"

Hàn Nguyệt Dung cả người run rẩy dữ dội, khẩu súng ngắn trong tay còn chưa kịp cất trở về đã rơi xuống đất mà không hề hay biết, xoay người không quản mình chưa kịp mặc quần áo chồm lên nắm chặt hai tay Hầu Tử, hỏi vẻ kích động: " Ngươi nói cái gì ?"

Hầu Tử cũng cực độ hưng phấn nói: " Có tin tức lão Đại rồi. Hắn vừa gọi điện thoại bảo chúng ta lập tức đi tìm hắn."

Hàn Nguyệt Dung đẩy Hầu Tử ra vọt ra bên ngoài, nhanh chóng mặc quần áo rồi nói: " Chờ ta, ta với ngươi cùng đi."

Bên kia.

Mười Một gác điện thoại xong ra ngoài giơ tay chặn lại một chiếc xe taxi, vừa mở cửa xe xong thì lập tức một cái bóng trắng đã nhảy thót vào. Nhảy nhảy vài cái đã lên ghế sau ngồi chồm hỗm nhìn Mười Một, dường như sợ Mười Một bỏ nó lại, một mình đi mất. Đến khi Mười Một cũng vào xe, nó mới thoải mái ngồi ngay trên ghế.

Tài xế hạ cần đồng hồ tính tiền, hỏi: " Đi đâu ?"

"Đường Bạch Hà, quán nhạc cụ."

Tài xế chưa hề nghe qua về cửa hàng nhạc cụ, nhưng đường Bạch Hà thì hắn biết. Hắn nhấn ga nhanh chóng chạy tới đó.

Trên đường, tài xế thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tiểu Bạch đang ngồi trên ghế. Dường như rất hứng thú với nó, hỏi: " Con chó hồ ly của ngươi chắc không rẻ đâu ?"

"Chó hồ ly ?" Mười Một sửng sốt một chút, hắn chỉ biết là hình dáng Tiểu Bạch bây giờ giống như một con chó, nhưng hắn trước nay không nghiên cứu xem nó giống có một loại chó nào không.

"Đúng vậy." Tài xế dường như rất xởi lởi, cười nói: "Bề ngoài nó rất giống chó hồ ly, nhưng chắc đây hẳn là con chó còn nhỏ. Hiện nay ngoài thị trường, một con chó hồ ly cũng phải hơn một ngàn tệ đó. Ờ, được rồi, chó Bắc Mĩ cũng cùng loại với chó hồ ly, nhưng không phải thuần chủng, nó là chó hồ ly và một loại chó nhỏ giao phối sinh ra."

"À ?" Mười Một cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đang ngửa đầu nhìn hắn. Hắn hỏi: " Chó hồ ly sinh ra ở đâu ?"

"Tiểu Trùng Quốc." Kiến thức của tài xế đối với phương diện này dường như rất phong phú, đáp không chút nghĩ ngợi: "Chó hồ ly thuần chủng lúc ban đầu sinh sản tại Tiểu Trùng Quốc, sau đó được bán ra khắp thế giới. Nhìn miệng và lông trên người con chó của ngươi, nó hẳn là một loại chó hồ ly thuần chủng. A a. Loại chó này, càng thuần chủng càng quý. Ngươi chắc phải trả giá kha khá để mua nó hẳn ?"

"Ừm." Mười Một thuận miệng đáp rồi không nói nữa.