Đại não con người là một nơi rất thần bí kỳ diệu.
Ở đây mỗi ngày đều quên đi rất nhiều, đồng thời cũng có thể tìm được rất nhiều những gì đã quên đi. xem tại TruyenFull.vn
Ví dụ Sở Nguyên, hắn từng quên hết quá khứ của mình. Hắn chưa bao giờ có ý đi tìm những ký ức mất đi. Chỉ vì một lý do ngoài ý muốn, vì một luồng khí độc của Cửu Vĩ Hồ có công năng làm hắn ngủ mê đi mà khiến cho Sở Nguyên tiến vào biển ý thức, vào nơi được gọi là thế giới bị lãng quên, thấy được rất nhiều thứ, đồng dạng cũng thấy được những hồi ức làm hắn đau lòng vô cùng.
Giãy dụa, thống khổ, hành hạ vô tận. Hắn rốt cục đột phá phòng tuyến cuối cùng, tất cả ký ức, tất cả chuyện cũ từng chút từng chút như thủy triều tràn vào trong óc hắn, công kích chướng ngại cuối cùng. Cho đến lúc băng hoại hoàn toàn.
Hắn rốt cục nhớ ra rồi, mình là ai.
Băng Sát Thủ, Sở Nguyên, còn …… Mười Một nữa
Chuyện cũ như một cuốn phim trôi qua rất nhanh trong đầu. Có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ. Tất cả ký ức từ khi ở Ma Quỷ huấn luyện doanh, đến khi rời huấn luyện doanh làm bảo vệ, cứu cao thủ thần kiếm Lục Dương, Long Hồn võ học tổ ngoài ý muốn. Rồi trong lần thi tốt nghiệp gặp được Hầu Tử, sau đó phản bội Ma Quỷ được Sở Hải Lan cứu ra, đi theo Hầu Tử li hương trốn tới Long Quốc, một mạch cho đến khi Trần gia bị diệt.
Hắn rốt cục nhớ ra rồi, mặc dù rất nhiều việc còn mơ hồ không rõ. Nhưng cũng không lo ngại. Bởi vì hắn nhớ lại một người rất trọng yếu, mặc dù người này điên điên khùng khùng, nhưng hắn quả thật có bổn sự mà thường nhân không ai bì kịp, biết hắn cũng là vận khí của Mười Một. Hắn biết người này khẳng định có thể giúp hắn. Vậy là đủ rồi.
Cửu Vĩ Hồ hơi run, co người lại thành một cục. Hai con mắt xanh lè căng thẳng nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, e sợ hắn đột nhiên ra tay, bởi vì nam nhân trước mắt này làm cho nó có một loại sợ hãi khó hiểu. Lúc trước Sở Nguyên chỉ cho nó một cảm giác nguy cơ. Rồi nó cảm giác được người này rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ nam nhân trước mắt này lại cho nó một loại cảm giác rất khó hiểu, như nó dang bị lột trần đứng trên mặt băng rét lạnh. Đây phải là một loại sát khí tôi luyện qua vô số lần thiết huyết chiến đấu tàn khốc, trải qua vô số lần sống chết máu lửa mới có được. Đúng vậy, là sát khí, nam nhân này toàn thân tản ra sát khí nồng đậm, hắn giống như một ác thần, trên người phát ra một cổ sát khí vô tận muốn hủy thiên diệt địa.
Nếu nói lúc trước nam nhân này chỉ là một thanh bảo kiếm thâm tàng bất lộ thì bây giờ thanh kiếm này đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, quang mang bốn phía. Bất kỳ chỗ nào bị kiếm khí lướt qua, chúng sinh đều phải giai phục cúng bái. Có một loại khí thế thuận ta giả xương, nghịch ta giả vong.
Cửu Vĩ Hồ sợ hãi, mặc dù nó xuất sinh chưa bao lâu, trong trí nhớ còn chưa có từ sợ hãi, nhưng bây giờ thì nó đã cảm nhận được cái gì là sợ hãi rồi. Nam nhân này trên người tỏa ra sát khí làm cho chân nó như nhũn ra. Có muốn chạy trốn cũng không thể.
Kỳ thật nói cho cùng, Cửu Vĩ Hồ và Sở Nguyên hươu chết vì tay ai cũng chưa rõ, nhưng bây giờ nó đã thua, bởi vì thua khí thế. Khí thế của Sở Nguyên vượt xa nó, khí thế đó là nhất đẳng, nên cuộc chiến đấu này căn bản là không cần tiếp tục nữa. So với hai quân chiến tranh, vốn hai phương có số lượng binh lính và huấn luyện, thực lực đều là tương sai vô kỉ. Nhưng một phương khí thế như hồng, một phương khác lại sợ đầu sợ đuôi, vậy thì trận chiến đó không cần đánh đã biết là ai thua ai thắng.
Nam nhân này tựa hồ cũng không có ý lập tức công kích Cửu Vĩ Hồ, mà là tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm, thâm thúy, ánh mắt băng giá ẩn chứa tình cảm phong phú.
"Tại sao ta còn sống? Cũng không phải vì mình mà sống. Còn vì những người mình phải bảo vệ. Đúng không? Sư phụ …… ngươi nói nhiều thế, ta không phải một mình một người chiến đấu, ta còn có đồng đội. Ta sẽ không làm cho những người bên người mình bị thương tổn nữa đâu, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm của ta nữa. Bởi vì …… ta là, Mười Một."
Hồi lâu sau hắn lại chuyển ánh mắt chuyển qua Cửu Vĩ Hồ, cặp mắt băng giá không hề có tình cảm làm Cửu Vĩ Hồ một lần nữa bất giác cả người run rẩy. Nó cúi đầu trong miệng phát ra thanh âm "Y …… y ……".
Hắn dùng thanh âm đồng dạng với cái thứ ánh mắt đó băng giá nói: "Kỹ thuật chiến sĩ cải tạo gen, áp dụng trên người động vật, ngươi thật ra là sử vô tiền lệ. Có thể làm ra việc điên cuồng như thế, trên cả Long Quốc chỉ có một người thôi, ngươi hẳn là sản phẩm từ nghiên cứu của hắn ?"
Cửu Vĩ Hồ bất giác lui về phía sau một bước. Trong miệng phát ra một tiếng kêu dài "Y ……". Sau đó lập tức xoay người, không quay đầu lại chạy mất.
Tay trái Sở Nguyên đột nhiên biến mất, sau một khắc trong tay trái xuất hiện một cây súng ngắn. Hắn không thèm ngắm bắn, tùy ý vẩy tay bắn một phát. "Phanh!" Một tiếng súng đã phá tan sự yên lặng của bầu trời đêm. Những hộ ở gần đó bị dựng dậy, có vài tiểu hài tử bị giật mình khóc lớn lên.
Cửu Vĩ Hồ kêu ồ ề vài tiếng, thân thể lăn trên mặt đất vài vòng, vài vệt máu tràn ra mặt đất, lập tức nó lại nhảy dựng lên tiếp tục chạy về phía trước. Vết thương trên người nó chỉ lấy mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng khép lại, chỉ trong nháy mắt, cả đến một vết thương cũng không nhìn ra.
"Vèo!" Một đạo hàn mang bắn tới, chuẩn xác không sai ghim vào người Cửu Vĩ Hồ, xuyên thấu thân thể của nó "Đinh" Một tiếng cắm xuống đất, chỉ lộ ra cái cán.
Cửu Vĩ Hồ rên rĩ một tiếng. Sau đó nằm yên trên mặt đất.
Mười Một mặt không chút thay đổi đi đến bên người Cửu Vĩ Hồ, nhìn chăm chú trong chốc lát, mới cúi người xuống cầm cái cán trên mặt đất dùng sức lôi lên "Xoẹt!" Một tiếng, thanh chủy thủ cắm sâu trên mặt đất dễ dàng được kéo lên.
Hắn hâm mộ đặt chủy thủ trong lòng bàn tay quan sát một lát, nói lẩm bẩm: "Thiên Trảm, lại cùng nhau chiến đấu rồi."
Thiên Trảm không trả lời, nó cũng không có khả năng trả lời. Chỉ phát ra từng đợt hàn khí, ám chỉ nó rất vui sướng.
Đến đây thì Mười Một đột nhiên dùng sức nhảy về phía sau. Cùng lúc đó, Cửu Vĩ Hồ vốn hẳn phải đã chết bỗng nhếch đít lên. "Phốc" Một tiếng phun ra phát rắm. Một cổ không khí vô hình, sờ không thấy, mang theo mùi máu tươi nồng nặc nhất thời hướng Mười Một bắn tới. Cũng không thấy Mười Một động tác gì, chỉ là hạ nửa người xuống một chút, cả người lướt ngang ra ngoài, rời xa phạm vi bao phủ của hơi độc
Cửu Vĩ Hồ "Y nha" Một tiếng. Nhân cơ hội này trên mặt đất nhảy dựng lên. Sau đó đem hết toàn lực hóa thành một cái bóng trắng, tức khắc chạy vào bóng đêm.
Mười Một cũng vừa định thân xong lập tức mũi chân dùng sức dậm mạnh trên mặt đất, sau đó cả người như mũi tên vừa ra khỏi cung theo sát phía sau Cửu Vĩ Hồ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Khi một người một thú vừa rời đi không bao lâu, có hai bóng người vội vàng tìm đến. Chính là Thiết Tướng và Mân Côi vốn đang chờ đợi Cửu Vĩ Hồ xuất hiện, khi nghe tiếng súng lập tức chạy đến.
"Thiết Tướng." Mân Côi ngồi xổm xuống nói: "Ngươi xem nơi này."
Thiết Tướng đi đến bên người nàng ngồi xổm xuống sờ sờ mấy mảnh xi măng bị vỡ ra, đào xuống mặt đất thật sâu, nói: "Là bị người dẫm nát ra."
"Băng?"
"Rất có thể." Thiết Tướng chỉ vào đường tắt phía trước nói: "Xem hướng dấu chân, hắn hẳn là chạy về phía đó."
"Đi xem."
Hai người mới vừa đi tiến vào con hẻm nhỏ. Mân Côi đột nhiên nói: "Trên mặt đất có máu."
"Ừm." Thiết Tướng đi đến một nơi có vết máu ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ quẹt một chút, đưa lên lỗ mũi ngửi ngửi, nói: "Máu mới." Đột nhiên hắn kêu khẽ một tiếng "Di", lấy ra một chiếc lá rơi bên cạnh, rồi đưa cho Mân Côi nói: " Ngươi xem này."
Mân Côi tiếp nhận chiếc lá rụng từ trong tay hắn sờ sờ một chút. Thấy trong tay có một cảm giác băng giá liền nói: "Là băng sương."
"Ừm. Bây giờ có thể khẳng định, vừa rồi ở chỗ này chính là Băng."
Mân Côi nhìn mọi nơi, hỏi: "Hắn đâu ?"
Thiết Tướng lắc lắc đầu, chỉ vào một dấu chân trên mặt đất nói: " Nơi này có vết dấu chân dính máu. Rất có thể cũng là Băng. Từ vết máu mà xem, hắn lúc ấy đang ở chỗ này, máu là từ người hắn chảy xuống."
Mân Côi hơi lo lắng nói: "Hắn bị thương? Nhưng hắn đi đâu ?"
Thiết Tướng đứng dậy nói: " Nơi này có dấu vết chiến đấu, rất có thể là Băng gặp gỡ Cửu Vĩ Hồ. Bọn họ bây giờ không ở đây. Hẳn là đuổi theo Cửu Vĩ Hồ, hoặc là ……" Thiết Tướng dừng một chút, cũng là nói: "Cửu Vĩ Hồ đang đuổi hắn."
Mân Côi vội la lên: "Vậy còn chờ cái gì? Hắn chảy nhiều máu như vậy, khẳng định rất nguy hiểm. Còn không mau đuổi theo."
"Ừm." Thiết Tướng lên tiếng, chỉ vào phía trước một loạt dấu chân đầy máu nói: "Bọn họ hẳn là chạy theo phương hướng kia."
Thiết Tướng vừa dứt lời, Mân Côi liền không nói một lời lập tức theo dấu chân máu đó chạy vội. Thiết Tướng cũng theo sát, hắn vừa chạy vừa nhìn vào cổ tay. Ấn xuống nút thông thoại nói: "Thiết Tướng gọi tổ trưởng.".
Trong đồng hồ truyền ra "Đích" Một tiếng, lập tức tiếp tục truyền ra tiếng Liệt Hỏa: "Thiết Tướng, việc gì ?"
Thiết Tướng chạy sau Mân Côi, nói: "Tổ trưởng, Băng có thể đã phát hiện ra hành tung của Cửu Vĩ Hồ."
"À ?" Liệt Hỏa chấn động nói: " Bọn họ bây giờ ở đâu ?"
"Không biết, hiện trường có dấu vết chiến đấu kịch liệt. Hơn nữa Băng dường như bị thương rất nặng. Bây giờ ta cùng Mân Côi theo vết máu đuổi theo sau. Tổ trưởng, chúng ta có thể tình nguyện làm việc này không?"
"Biết rồi, các ngươi ở đâu?"
"Thiên Độ Trấn đường số ba, số nhà một trăm chín mươi tám bên cạnh có một hẻm nhỏ. Tới nơi đó sẽ thấy vết máu, theo vết máu đi tới là được."
"Được, bảo trì liên lạc." Liệt Hỏa đóng thông thoại xong nói: "Tửu Quỷ ……"
"Nghe rồi." Tửu Quỷ nghe nói Sở Nguyên đã gặp Cửu Vĩ Hồ thì đổi thái độ say sưa mọi khi, hai mắt vốn sau sưa mê ly thoáng chốc trở nên lấp lánh hữu thần, buông tửu bình ra nói: "Tập hợp bọn họ, chúng ta cũng phải đi."
"Ừm." Liệt Hỏa ngước lên nhìn đồng hồ nói: "Tổng đài, khẩn cấp tập hợp thành viên dị năng tổ. Kêu bọn họ đến Thiên Độ Trấn đường số ba, số một trăm chín mươi tám tập hợp."
"Tổng đài nghe. Dị năng tổ tổ trưởng Liệt Hỏa dùng lệnh triệu tập thành viên khẩn cấp, mở thông thoại thành công."
Cơ hồ đồng thời, tất cả đồng hồ thành viên dị năng tổ đều không hẹn mà cùng chấn động, mặt đồng hồ còn có xuất hiện rất điểm sáng màu hồng lóe lên.
Đây là lệnh khẩn cấp triệu tập thành viên của Long Hồn, Long Hồn thành lập đến hôm nay tổng cộng mới dùng có hai lần, đây là lần thứ ba. Trong lúc nhất thời mỗi thành viên của dị năng tổ đều âm thầm suy đoán, không biết đang xảy ra đại sự gì?
Liệt Hỏa và Tửu Quỷ không trì hoãn nửa khắc, vội vàng chạy đến nhà xe, vừa đi xuống lầu, Bách Biến và Thủy Nhu đã từ phía sau đi lên.
Bách Biến nói: "Tổ trưởng, xảy ra chuyện gì ?"
Liệt Hỏa nhìn Tửu Quỷ liếc mắt, Tửu Quỷ bước nhanh tới, đem chuyện Thiết Tướng vừa báo cáo nói cho hai người. Hai người nghe xong hai mặt nhìn nhau vẻ quái lạ, Bách Biến nói: "Nói như vậy, Băng đã tìm được Cửu Vĩ Hồ?"
"Ừm." Tửu Quỷ lộ ra chút lo lắng nói: "Hơn nữa Thiết Tướng nói, hắn và Cửu Vĩ Hồ đấu với nhau một trận, có thể bị thương rất nặng. Bây giờ hắn và Cửu Vĩ Hồ đều mất tích, rất có thể Băng bị thương bỏ chạy, Cửu Vĩ Hồ đuổi sát ở phía sau hắn. Do đó chúng ta phải mau chạy tới đó, chậm một chút ta sợ sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn." Nói rồi, Tửu Quỷ lại vỗ vai Bách Biến, nói: "Bách Biến, ngươi lái xe. Ta dùng thân phận tổ phó Long Hồn dị năng tổ, cho phép ngươi xuất ra toàn bộ kỹ thuật. Điều kiện tiên quyết là phải trong một thời gian ngắn nhất đuổi tới Thiên Độ Trấn."
Bách Biến vẻ mặt hưng phấn kêu lên: "Rõ."
Liệt Hỏa quay đầu lại nhìn Tửu Quỷ liếc mắt. Nhưng cũng không có phản đối gì
Kỹ thuật của Bách Biến quả thật không tệ, bốn người vừa ngồi vào xe, hắn lập tức đạp mạnh chân ga, xe hơi gầm rú điên cuồng trong thông đạo. Qua các góc quanh hắn cũng không giảm gia tốc, để xe trượt đị những góc tuyệt đẹp. Mỗi lần đều chạy sát vách tường, đều chạy qua hữu kinh vô hiểm. Khi xe hơi rời căn cứ dưới đất thì càng như một con trâu điên, đem hết toàn lực phóng đến Thiên Độ Trấn chạy như điên.
Mặc dù xe hơi chạy rất nhanh, nhưng bốn người bên trong xe đều ngồi rất ổn, nhất là Liệt Hỏa và Tửu Quỷ hai người ngồi ở băng sau. Thậm chí chưa từng nảy người lên lấy một lần.
"Như thế nào ?" Bên trong xe, Tửu Quỷ hỏi Liệt Hỏa.
Liệt Hỏa quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi lại: "Cái gì như thế nào ?"
"Ta nói tên tiểu hỗn đản đó, hắn không làm ngươi thất vọng chứ?"
Liệt Hỏa hừ nhẹ một tiếng, nhưng không nói lời nào.
Tửu Quỷ cười nói: "Do đó ta một mạch nói với ngươi, nhìn người đừng nhìn bề ngoài, cũng đừng cưỡng cầu người khác nhất định phải làm theo yêu cầu của ngươi. Hắn mặc dù tính tình quái đản, nhưng quả thật là một nhân tài hiếm có. Ngươi xem, hắn có thể trong một thời gian ngắn là người thứ nhất tìm ra Cửu Vĩ Hồ, có thể nói rằng tất cả những nhân tài mà chúng ta chiêu phủ đều không kịp, ai lại giống như ngươi đi chèn ép hắn chứ."
Liệt Hỏa trừng mắt với hắn, không khỏi tức giận nói: "Ngươi dám nói nhảm liên thiên. Coi chừng tới nơi đó chỉ lo nhặt xác người của ngươi."
Tửu Quỷ cười nói: "Yên tâm, ta rất tin hắn. Nếu hắn dễ dàng chết như vậy, thì con mắt lửa ngươi vàng của ta đã xem sai người rồi." Tửu Quỷ mặc dù đang đùa giỡn, nhưng nụ cười vẫn ẩn chút lo lắng.
Liệt Hỏa hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Đêm khuya trên đường cái, một chiếc xe điên cuồng vọt đi, chỉ trong nháy mắt chỉ có thể thấy chiếc đèn sau. Rất nhanh sau đó đến cả ánh đèn sau cũng nhìn không thấy nữa.