Nhân Gian Băng Khí

Chương 261: Cổ lão đích truyền thuyết (Thượng)




Tại căn cứ của Long Hồn dị năng tổ, ba người Sở Nguyên trở về từ Thiên Độ trấn, Yêu Linh đang báo cáo với Liệt Hỏa.

"Chuyện xảy ra là như vậy." Yêu Linh xoa xoa mũi nói.

"Làm tốt lắm." Liệt Hỏa gật đầu đưa mắt nhìn Tửu Quỷ đang say khướt không biết đông tây nam bắc là gì trên chiếc sofa ở đối diện. Hắn quay lại nhìn ba người và hỏi đầy thâm ý: "Các anh thấy chuyện này thế nào?"

Yêu Linh vội nói: "Ta thấy đây chỉ là hung án bình thường thôi. Việc này đâu cần chúng ta phải ra mặt? Trực tiếp giao cho cảnh sát là được rồi."

Liệt Hỏa mỉm cười nhìn Thổ Phỉ hỏi: "Còn ngươi?"

Thổ Phỉ nói: "Không sai, ta cảm thấy đây đúng là vụ án hung sát. Hung thủ tâm lý biến thái, thủ đoạn ngoan độc."

Liệt Hỏa quang sang Sở Nguyên: "Còn ngươi?"

Sở Nguyên lạnh nhạt nói: "Hung thủ không phải là người."

"Cái gì?" Yêu Linh vả Thổ Phỉ lộ ra nét mặt kỳ quái nhìn Sở Nguyên, Yêu Linh nói: "Không phải ngươi thật sự tin lời của mấy lão gia hỏa đó nói chứ?"

"Hả?" Liệt Hỏa hứng thú hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy chuyện này là do oan hồn làm hả?"

Sở Nguyên vẫn không lộ ra chút cảm tình nào nói: "Ta không tin có ma quỷ."

Liệt Hỏa nháy nháy mắt hỏi: "Nếu không phải quỷ, cũng không phải người, vậy hung thủ là cái gì?"

"Là động vật." Không chờ những người khác phản ứng, Sở Nguyên tiếp tục nói: "Vết thương của người chết không bằng phẳng, là do bị xé ra khi còn sống. Miệng vết thương có nhiều lỗ nhỏ, giống như dấu móng chân lưu lại, nhưng dấu vết này rất nhỏ người thường không thể thấy được."

Yêu Linh bĩu môi, thấp giọng lầm bầm, chẳng biết đang nói cái gì.

Liệt Hỏa mỉm cười tán thành: "Ngoài chuyện này ra, ngươi còn phát hiện chuyện gì khác nữa không?"

Sở Nguyên đáp: "Động vật này tốc độ rất nhanh, sức lực rất mạnh. Nó... lông của nó có khả năng không thấm máu."

Liệt Hỏa không nói lời nào. Yêu Linh cười nhạt một tiếng nói: "Ngươi đang kể chuyện thần thoại hả? Tốc độ nhanh thì hình dáng phải nhỏ, sực lực mạnh thì hình dáng phải lớn, chuyện ngươi nói thật là mâu thuẫn. Lông của nó không bị thấm máu? Ngươi cho là trước đó nó tự mình bôi sáp lên người à?"

Đối với những lời châm biếm của Yêu Linh, Sở Nguyên căn bản không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn vô cảm. Chỉ có Thổ Phỉ cảm thấy Yêu Linh nói có phần hơi quá đáng nên lén giật nhẹ chéo áo của hắn.

Yêu Linh đưa mắt nhìn Thổ Phỉ, bất mãn nói: "Thật sự là như vậy mà. Ta chỉ luận theo sự việc. Ta luận việc không luận người."

Liệt Hỏa hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Sở Nguyên lấy trên người ra một cái bình nhỏ. Nhìn vào có thể thấy bên trong đựng một miếng vật thể nhỏ. Hắn nói: "Ở trên cơ thể của động vật đó có thể phát ra mùi vị gì đó. Người nào ngửi phải mùi vị này trong nháy mắt sẽ bị thất thần hoặc hôn mê. Trong bình là mẫu máu lấy trên người của nữ nạn nhân. Ta muốn kiểm nghiệm một chút."

Liệt Hỏa đón lấy chiếc bình từ trong tay Sở Nguyên khen ngợi nói: "Tốt, chút nữa ta sẽ cho người đem tới lầu năm. Khi nào có kết quả ta sẽ cho câu biết ngay. Nhưng....ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì để suy đoán?"

Sở Nguyên nói: "Căn cứ vào vẻ mặt của người con gái thứ hai của chủ nhà sau khi chết. Cô gái đó nhất định đã nhìn thấy được cái gì đó làm cho cô kinh ngạc, nhưng không sợ hãi. Hoặc là cô ta biết người đó, hoặc là động vật đó. Vả lại động vật này bề ngoài nhìn rất khả ái. Cô ta chết rồi nhưng trên mặt vẫn còn giữ nét kinh ngạc, có thể nói cô ta đã bị giết trong nháy mắt. Nếu như động vật này từ từ đi tới thì vị trí và biểu tình của cô ta sẽ không như vậy. Cho nên ta nghĩ khi cô ta nhìn thấy động vật này thì cùng lúc đó nó phát động tấn công, từ cửa nhảy tới giường cấu xé ngực của cô ta. Như vậy cho thấy tốc độ của nó rất nhanh làm cho cô ta không có thời gian để kịp phản ứng. Còn nữa, người nào nếu thân thể bị xé toạc ra khẳng định sẽ cảm thấy rất đau đớn, nhưng nét mặt cô ta không có vẻ gì là đau đớn cả. Biểu hiện của tất cả mọi người trong gia đình đều giống nhau. Cho nên ta suy đoán động vật này trên cơ thể toát ra một thứ mùi hương làm cho thần kinh con người bị tê liệt."

Liệt Hỏa gật đầu không nói gì.

Sở Nguyên tiếp tục nói: "Nhìn vào dấu vết ở hiện trường mà nói thì máu từ trái tim của những người trong gia đình này phún ra nhất định sẽ dính lên người của con quái vật này, nhưng ở hiện trường lại không lưu lại một chút vết tích nào hết, do đó có hai cách giải thích, thứ nhất động vật này biết bay. Nhưng cho dù biết bay, khi nó vẫy cánh thì máu sẽ văng ra. Thế nhưng tại hiện trường không kiếm được vết máu nào cả. Thứ hai, động vật này không dính máu, giống như được bôi sáp. Nó có một bộ da lông không thấm máu, ngay cả bàn chân cũng vậy. Còn nữa, trên giường cũng không có dấu vết gì hết. Sau khi đã ăn xong tim, nó từ trên thi thể của bọn họ trực tiếp nhảy ra ngoài. Điều này chứng tỏ thể hình của nó không lớn, thậm chí chỉ cở như con mèo thôi. Nhưng có thể xé toạc lồng ngực của một người trong thời gian chớp mắt, cho thấy thể lực của nó rất mạnh."

Liệt Hỏa cười nói: "Ngươi có thấy suy đoán của ngươi thực tế không có khả năng không?"

Yêu Linh bỉu môi nói: "Đúng vậy, sao không nói là do quỷ làm luôn đi. Quỷ đi cũng không chạm đất, thân thể cũng không dính máu, bay tới bay lui nhẹ nhàng, tất cả chi tiết đều ăn khớp."

Liệt Hỏa khó chịu liếc nhìn Yêu Linh.

Sở Nguyên khẩu khí lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là chiếu theo dấu vết của hiện trường mà suy đoán, không loại bỏ hung thủ cố ý bày nghi trận. Nhưng ở thời điểm này hung thủ khẳng định không làm như vậy. Cho nên cuối cùng ta cũng cảm thấy động vật này thể hình của nó phải rất nhỏ, sức lực thì rất mạnh."

Liệt Hỏa nhẹ thở dài, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, đúng là động vật."

"Không phải chứ tổ trưởng? Ông tin hắn sao?" Yêu Linh ngoác miệng ra nói: "Chuyện này làm sao có thể xảy ra? Có động vật nào có khả năng giết cả nhà mà không gây ra tiếng động nào? Ngoài ra chưa bao giờ nghe nói có động vật nào xé toạc thân thể của một người để ăn tim?"

Liệt Hỏa không trả lời mà hỏi lại: "Yêu Linh, ngươi có biết tại sao chuyện này cần Long Hồn chúng ta ra mặt không? Nếu thật là hung án bình thường thì căn bản không tới phiên chúng ta lộ diện."

Yêu Linh ngơ ngẩn, không nói thêm gì nữa. Thật ra hắn cũng biết rỏ nếu như đây là sự việc bình thường thì căn bản không cần Long Hồn ra tay. Một khi người của Long Hồn tham gia thì nhất định là chuyện lớn. Hơn nữa chuyện lớn này những người thường không có biện pháp để giải quyết. Chẳng qua Yêu Linh không cam tâm nên mới nói: "Nhưng tổ trưởng, chuyện này có khả năng sao? Thân hình nhỏ, tốc độ nhanh, sức lực mạnh, da lông không thấm máu, trên thế gian có loại động vật này sao?"

"Có hay không ta không biết, suy đoán của Băng có chính xác hay không ta cũng không biết." Liệt Hỏa thấp giọng nói tiếp: "Nhưng ta biết, hung thủ có khả năng là động vật."

Yêu Linh hỏi: "Ông làm sao xác định được? A, tổ trưởng, ông không phải chỉ nghe lời đồn thôi chứ?"

Liệt Hỏa không nhịn được cười, gõ nhẹ ngón tay lên bàn nói: "Thật ra thì trước khi các ngươi đi, ta đã nhân được tin. Hồi sáng này khi toán đầu tiên đến hiện trường để tiến hành phong tỏa, có người phát hiện trong vết thương của một thi thể nữ nhân có một sợi lông trắng dính máu. Hắn đem sợi lông trắng này về hóa ghiệm, kết quả kiểm nghiệm là....." Liệt Hỏa cố ý dừng lại một chút để quan sát phản ứng của ba người.

Yêu Linh vẻ mặt chờ đợi, Thổ Phỉ thì tỏ ra bình tĩnh, Sở Nguyên khuôn mặt vẫn vô cảm, hình như đối với sự việc này hắn không quan tâm.

Liệt Hỏa tiếp tục nói: "Đúng là lông của động vật. Nhưng không kiểm nghiệm ra được là động vật gì, dưới chân lông có nhiều chất bẩn hổn tạp trộn lẫn với nhau nên ảnh hưởng đến kết quả của cuộc kiểm nghiệm. Khoa giám chứng đã thử nhiều lần, nhưng mỗi lần kết quả đều không giống nhau."

"Chuyện gì đây!" Yêu Linh thất thanh kêu lên: "Có phải gạt người không? Có một sợi lông thôi mà cũng không kiểm nghiệm ra được nó thuộc về loài vật nào à?"

"Đúng vậy." Liệt Hỏa gật đầu nói: "Con vật này hình như bị chôn trong đất một thời gian dài, hoặc là nó căn bản sống trong lòng đất. Từ trên lông của nó có thể kiểm tra ra nguyên tố của đất, nhưng không tìm ra được nó là loại động vật gì."

Yêu Linh lẩm bẩm: "Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặt biệt hơi nhiều." Khi nói câu này hắn đặc biệt liếc qua Sơ Nguyên một cái, ý tứ của hắn rỏ ràng, chuyện Sở Nguyên gia nhập cũng là một trong những quái sự.

Liệt Hỏa thở nhẹ một hơi nói: "Các người cũng biết đây là sự việc không có khả năng, khoa học kỹ năng của chúng ta không ngờ kiểm tra không ra sợi lông đó thuộc về loại động vật nào. A, đáng tiếc sự thật lại như vầy. Họ thật sự là không tìm ra được, bởi vậy cho nên mới nhờ Long Hồn."

Sở Nguyên hỏi: "Sợi lông đó bây giờ ở đâu?"

Liệt Hỏa nói: "Đã đưa cho bộ phận bí mật của Long Hồn để tiến hành kiểm tra chuyên môn. Ta cũng không biết kết quả ra sao rồi."

Yêu Linh gải đầu lẩm bẩm nói: "Động vật ăn tim người, nhưng không biết động vật nào, thế giới này đúng là điên rồi."

"Vẫn chưa hết." Liệt Hỏa nói: "Nếu như chỉ vì kiểm tra không ra là động vật gì thì cũng không cần dị năng tổ của chúng ta ra mặt. Nhưng...." Liệt Hỏa do dự một chút rồi nói: "Nhưng khoa giám chứng đã giám định được một sự thật."

Yêu Linh hỏi: "Là sự thật gì?"

"Động vật này...." Liệt Hỏa nhíu mày, giống như những lời nói tiếp theo tự ông cũng không mở miệng nói được: "Động vật này đã sống ít nhất cũng 500 năm."

"Hả?" Yêu Linh nhất thời không có phản ứng gì lại hỏi: "Là ý gì vậy?"

Liệt Hỏa cười ngượng nói: "Có nghĩa là nó sống ít nhất cũng năm trăm năm. Đã được năm trăm năm tuổi."

"Xạo! tổ trưởng, ông đang kể chuyện thần thoại hả?"

Liệt Hỏa bực mình nói: "Ta không có đùa với ngươi, nếu như sự thật này không kỳ quái thì họ cũng không mời Long Hồn tham gia."

Yêu Linh đưa năm ngón tay ra nói: "Là năm trăm năm đó tổ trưởng, ông cho là vật gì có thể sống được tới năm trăm năm? Không phải đã trở thành quốc bảo rồi hay sao?"

Liệt Hỏa lắc đầu nói: "Không có khả năng, thế giới này có quy luật của nó, có sanh thì phải có tử, không có chuyện trường thọ. Nhưng...." Ông xoa xoa thái dương nói: "Sự việc này thật sự khó có thể tưởng tượng. Ta cũng không nghĩ ra được then chốt trong chuyện này là gì."

Yếu Linh nói: "Tổ trưởng nếu ông đã biết rỏ chân tướng vậy tại sao còn phái chúng ta đi?"

Liệt Hỏa không vui nói: "Nếu không có việc cho các ngươi làm, không có kinh nghiệm thực tế thì sau này làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?"

"Nhưng chuyện này, là năm trăm tuổi đó.... ta làm sao đối phó? Năm trăm năm, giởn chơi sao, nếu không phải nghe ông nói, đánh chết ta cũng không tin."

"Ta cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy. Ta nhận được tư liệu này từ cấp trên bí mật đưa tới. Xác định sự việc này là có thật." Liệt Hỏa lại nói: "Nhiệm vụ của các ngươi....các ngươi ba người chưa có kinh nghiệm. Đặc biệt ngươi và Thổ Phỉ thuộc về hệ phụ trợ, thường ngày thì cũng không có nhiệm vụ gì. Ngoại trừ lần trước cùng Lôi Hống chấp hành một nhiệm vụ đơn giản, ngươi còn làm thêm việc gì nữa? Còn Băng, hắn mới gia nhập Long Hồn, kinh nghiệm cũng chưa có, nên cũng cần rèn luyện thêm. Với lại lần này cũng không có gì nguy hiểm, cho nên ta mới quyết định cho các ngươi đi xem thử, coi như là khảo nghiệm ba người các ngươi."

Yêu Linh bỉu môi bất mãn nói: "Không nguy hiểm? Ông thử coi, là đối đầu với con quỷ năm trăm tuổi đó."

Thổ Phỉ từ nảy giờ đứng kế bên không lên tiếng bây giờ tự nhiên kêu "A" lên một tiếng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Yêu Linh bị hù nhảy dựng lên la lớn: "Chuyện gì vậy? Ngươi thấy quỷ hả?"

"Cuối cùng ta cũng nghĩ ra." Thổ Phỉ mặt mày hớn hở la lớn: "Ta đã nghĩ ra được điều then chốt rồi."

Mọi người trong phòng, trừ Sở Nguyên, trên mặt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, không ai biết vì sao Thổ Phỉ tự nhiên lại nói ra câu đó.

Liệt Hỏa hỏi: "Ngươi nghĩ ra được chuyện gì vậy?"

"Không dính máu, không vết tích." Thổ Phỉ hưng phấn nói: "Ta biết được nguyên nhân."

"Hả?" Liệt Hỏa động dung hỏi: "Là chuyện gì?"

Thổ Phỉ chỉ Yêu Linh phấn khởi nói: "Hung thủ có thể có dị năng như hắn, còn nữa năng lực cũng giống như Yêu Linh."

"Trời!" Yêu Linh như bị giẫm phải đuôi, hít một hơi chửi đổng: "Ngươi mới là hung thủ, uổng cho ta bình thường đối với ngươi tốt như vậy. Ngươi sao lại tự nhiên đổ oan cho ta?"

Liệt Hỏa nói: "Yêu Linh, Thổ Phỉ không phải nói ngươi. Ừm, mà hắn nói cũng có lý. Yêu Linh, nếu như là nói ngươi thì không có khả năng làm không dính máu, không lưu lại dấu vết, và ngươi giết hết được cả nhà người ta sao?"

Yêu Linh hung tợn trừng mắt giận dữ nhìn Thổ Phỉ, cáu kỉnh nói: "Nếu như nói vậy thì ta cũng không có vấn đề gì, nhưng ta khẳng định không có khả năng xé mở thân thể của bọn họ ra, và sức lực của ta cũng không thể làm được."

Ánh mắt của Liệt Hỏa trở lại trên người của Sở Nguyên, ông hỏi: "Băng, ngươi thấy thế nào?"