Nhân Gian Băng Khí

Chương 103: Huyết đồ hóa luân (Trung)




Chiếc tàu vẫn cứ như vậy mà tiến đi, trong gian mật thất chẳng thể phân biệt ban ngày và ban đêu, cho nên mọi người ở trong đều chẳng biết mình đã ở đây được mấy ngày rồi?

Chỉ có Mười Một là tính được đại khái, có lẽ họ đã đi được sáu ngày.

Bên ngoài mật thất truyền đến một loạt những tiếng bước chân, sau đó là tiếng cánh cửa sắt bị người ta dùng sức đẩy ra.

Mười Một mở trừng mắt ra, nhìn sang Hầu Tử bên cạnh. Hầu Tử cũng nhíu mày lại, tựa hồ như phát giác ra có cái gì không đúng lắm. Tiếng bước chân bên ngoài thực sự quá nhiều, hơn nữa, trừ mấy tiếng bước chân hỗn loạn ra, những bước chân còn lại rất thống nhất, cólex là người đã từng được huấn luyện.

Là hải kiểm sao?

Mọi người trong gian phòng hiển nhiên đều nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền vào, có chút lo lắng mà nhìn chăm chăm vào cánh cửa.

Khi cánh cửa được mở ra, một đám người tay cầm súng đột nhiên lao vào, họng súng trong tay chĩa vào đám người bên trong.

Không biết là ai kêu lên một tiếng đầu tiên, tiếp đó cả gian mật thất đều trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều sợ hãi muốn chạy ào ra ngoài, nhưng cửa ra lại đã bị đám người kia chặn đứng.

"Đoàng!" Một gã thâu vận giả thường tiến vào để đưa thức hắn hướng khẩu súng lên trần mà nổ súng một nhát, đám người lập tức yên tĩnh trở lại.

Hầu Tử kề sát đến bên tai Mười Một nhỏ giọng nói: "Đạn lép!"

Mười Một điểm đầu, không nói gì thế. Hắn và hầu tử đều nghe ra nhát bắn mà khẩu súng trong tay gã thâu vận giả kia bắn ra chỉ có tiếng súng chứ không có đạn. Bất quá bọn họ đều không loạn đồng, tuy khẩu súng trong tay gã thâu vận giả kia chỉ là đều dọa người, nhưng những khẩu súng trong tay đáng người phía sau lại là hàng thật giá thật.

Mười Một vẫn luôn nhìn chăm chăm vào những khẩu súng trên tay đám người phía sau, Hầu Tử lại thấp giọng nói: "Là lính đánh thuê."

Lính đánh thuê và quân đội của một quốc gia có một vài chỗ tương đồng, nhưng cũng lại có chỗ bất đồng rất rõ ràng, bất quá, người bình thường thì khó mà phân biệt nổi. Nhưng Mười Một và Hầu Tử thì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh ác liệt, Hầu Tử lại đã từng làm lính đánh thuê, cho nên bọn họ vừa liếc mắt cái đã nhìn ra, đám người đó là lính đánh thuê chứ chẳng phải quân đội. Text được lấy tại Truyện FULL

Đợi sau khi đám người an tĩnh lại, gã thâu vận gỉa mới lớn tiếng kêu lên: "Con mẹ nó, yên tĩnh lại cho lão tử! Tất cả hãy quỳ xuống mặt đất, hai tay ôm đầu! Mau lên!"

Những hành khách muốn vượt biên đều sững sờ nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra, bất quá họ đều ngoan ngoãn mà làm theo.

Thâu vận giả đắc ý nhìn sang gã có vẻ như là đội trưởng của đám dong binh này, gã đội trưởng đó không để ý đến hắn mà tự bước lên phía trước hai bước nói: "Từ giờ trở đi, cái ngươi đều là nô lệ của chúng ta. Bây giờ hãy xếp hàng cho cẩn thận, từng người một đi ra, đến một chiếc thuyền khác ở bên ngoài!"

Cuối cùng đám người bên trong cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra rồi, đám thâu vận giả không ngờ lại là kẻ bán người, hơn nữa còn lấy tiền của cả hai phe. Đầu tiên mượn cớ đưa bọn họ vượt biên mà thu lấy một món tiến lớn, sau đó lại nhận tiền của một tổ chức khủng bố nào đó, mang bán tất cả bọn họ đi. Tuy trước đây thường xuyên nghe nói về loại chuyện này, nhưng thật không ngờ lần này bọn họ đã gặp phải rồi.

Thực ra loại chuyện này trên thế giới không phải là hiếm, những kẻ thâu vận giả có lương tâm, thật sự có thể đưa hành khách vượt biên đến nơi cần đến rất ít, đại bộ phần những tên thâu vận giả đều là lừa gạt, đầu tiên nhận của những người muốn vượt biên một món tiền lớn, sau đó đem bọn họ bán cho một tổ chức khủng bố nào đó, ít nhất thì kết cục của những người được bán đi, chúng chẳng cần biết đến.

Những dân công và nữ nhân ở Ma Quỷ huấn luyện doanh có một bộ phận cũng là từ nguồn này mà tới, hoặc là do mua về từ trong tay những tổ chức vượt biên, hoặc là tự phái người đi bắt cóc. Bình thường thì những người bị bắt đến đều là những người muốn vượt biên, hoặc là những người không có hộ khẩu, sau khi sự việc xảy ra, quan chức địa phương căn bản chẳng thể tra ra.

Một vài người nhanh chóng hiểu ra tình cảnh, lập tức tìm cách phản kháng. Nhưng chỉ cần một vài điểm xạ ngắn, thân thể mấy người này lập tức bị bắn thành tổ ong.

Phụ nữ trong phòng gần như xỉu đi vì kinh hãi, một vài nam nhân cũng run lẩy bẩy, không ai còn nghĩ đến chuyện chống cự. Thực ra từ lúc đám người này xông vào, vận mệnh của họ xem như đã được an bài.

Mười Một và Hầu Tử quỳ lẫn trong đám người, cũng hai tay ôm đầu. Mười Một liếc mắt nhìn Hầu Tử, gã gật đầu, hai mắt ánh lên vẻ phấn khích. Mười Một từ từ cúi thấp người, cố gắng không gây ra sự chú ý, bí mật rút con dao của Kathy từ dưới giày giấu vào tay áo, đoạn lại tiếp tục ôm đầu. Trong gian mật thất quá đông người, hơn nữa ánh đèn lại lờ mờ, đám lính đánh thuê kia căn bản chẳng thể nhìn thấy động tác của Mười Một.

Đám lính đánh thuê xắp xếp những hành khách này thành hai hàng, lần lượt từng người từng người đi ra, họng súng trên tay bọn chúng thủy chung vẫn luôn nhắm vào trên thân những người này.

Mười Một và Hầu Tử đi ngay sau hai tỷ đệ nọ. Sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt đi vì sợ hãi, đệ đệ cũng không khá hơn, bất quá, hai hàm răng nó nghiến chặt lại, lộ rõ vẻ căm hận.

Mười Một và Hầu Tử cùng cúi đầu bước tới. Đến cạnh cửa, cánh tay hắn bất thình lình vung lên... tên lính gác ngoài cùng không kịp kêu một tiếng, ngã vật về phía sau. Hầu Tử luồn dưới nách hắn, nhanh như cắt đoạt khẩu bán tự động của tên lính, quay người nhả đạn như điên vào tầng hầm. Chỉ nháy mắt sau, Mười Một cũng nhanh chóng xử lí xong ba tên khác.

Cho đến lúc đó, đám lính đánh thuê mới kịp phản xạ, lập tức nhằm hai người phản kích. Những loạt đạn không có mắt cứ thế dội lên những hành khách muốn vượt biên.

Khoang thuyền tức thì trở nên hỗn loạn, những hành khách muốn vượt biên kia hoặc là thục mạng chen ra hoặc là tháo chạy khắp nơi, một số bò rạp xuống sàn. Trong khi đó, Mười Một và Hầu Tử đã thoát ra ngoài, chia làm hai ngả giết về phía đám lính đánh thuê.

Mười Một nhanh chóng nhảy ra phía sau một tấm bảng sắt, lập tức vang lên một tràng tiếng "keng keng". Cơn mưa đạn trút vào tấm bảng sắt, vô số những tia lửa bắn ra. Hắn nhảy ra bên cạnh, lộn một vòng trên sàn, khẩu bán tự động vừa cướp được từ chỗ đám lính đánh thuê đồng thời quét ra, mỗi nhát súng vang lên là lại mang theo một sinh mệnh.

Từ chiếc thuyền ghé sát vào chiếc thuyền này có một lượng lớn lính đánh thuê nhảy sang, đám lính đánh thuê này cứ nhìn thấy người nào chạy loạn lên là bắn, sau một hồi, trên mặt đất các thi thể đã nằm chật cứng.

Máu tương theo sàn thuyền mà chảy thẳng xuống đại dương.

Mười Một dậm chân lấy đà lao lên, lộn một vòng trên không trung, tránh khỏi loạt đạn đang bắn tới, khẩu súng trong tay hắn không ngừng nhả đạn. Khi hắn đáp xuống đất, cả một tiểu đội lính đánh thuê đi phía trước đã bỏ mạng. Chẳng thèm để ý đến chúng, tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước, khi sắp đến ngã rẽ, Mười Một nghe thấy một loạt những tiếng huyên náo và tiếng khóc từ một góc truyền tới. Hắn mau chóng chạy đến, nhảy ra khỏi ngã quặt, khẩu súng trong tay không nhừng nhả đạn.

Nơi đó vốn có bốn tên lính đánh thuê vừa bắt được hai người phụ nữ, bốn tên lính đánh thuê vốn muốn bắt sống bọn họ, nhưng hai ngườI phụ nữ lại muốn chạy trốn. Khi hai bên còn đang tranh chấp thì một loạt những tiếng súng dày đặc vang lên, tiếp đó sáu cỗ thi thể hai nam bốn nữ đã nằm dưới đất.

Mười Một chạy tới chỗ sáu cỗ thi thể, đồng thời vứt khẩu súng đã gần hết đạn trong tay mình đi, muốn chạy tới nhặt lấy một khẩu súng mới. Đúng vào lúc tiếp cận với sáu thi thể, Mười Một đột nhiên dừng lại một chút mà nhảy sang bên cạnh, sau đó, một loạt đạn bắn ngay vào chỗ hắn vừa đứng.

Loạt đạn vừa kết thúc, hai tên lính đánh thuê vội vã chạy tới. Mười Một vung tay phải ra, thanh chủy thủ trong tay xuyên qua mắt một trong hai tên, gã đó kêu thảm một tiếng, khấu súng trong tay bắn loạn lên một tràng, sai đó ngã trên mặt đất, không động đậy gì nữa.