“Thiếu gia”
Nhìn thấy Franz, Gilliam và Rhuk liền đứng bật dậy chào. Franz gật đầu đến cạnh bên đám người Salah vẫn còn bất tĩnh nói.
“Bọn họ sao rồi?”
“Bọn họ bị Mộng Yểm nhập vào, hiện giờ rất nguy hiểm. Lam y giáo chủ đại
nhân đã dùng phù quan thuật kéo dài cho họ được 2 ngày, nếu không có
biện pháp thì e rằng họ sẽ đi thôi.”
Gilliam ủ rủ nói. Chưa bao
giờ Tử thần bọn hắn lại bị chịu thiệt đến như vậy, cả đội sáu người hầu
như đều bị đánh cho tơi tả, nếu không có Emon thì không biết liệu Tử
thần có còn hay không.
“Cảm ơn ngài, Lam y giáo chủ, ta nợ ngài một cái nhân tình.”
Franz khẽ khom người cảm ơn Lam y giáo chủ, luận về cấp bậc thì hai người
ngang hàng, ở Lion đại lục hành động khom người như thế là biểu lộ sự
biết ơn sâu sắc. Lam y giáo chủ vội nói.
“Bonaparte Thánh kỵ sĩ,
ngươi là người của giáo đình, mà bọn hắn cũng có thể coi là tùy tùng của ngươi. Nên cứu họ là việc ta phải làm đấy.”
Lam y giáo chủ lại thở dài.
“Nhưng ta chỉ kéo dài cho họ được hai ngày, nếu trong hai ngày không thể cảnh
tỉnh được họ thì tâm trí của họ sẽ bị Mộng Yểm chiếm mất, như thế chỉ
còn đường chết mà thôi.”
Nhưng trái ngược với vẻ ủ rũ của mọi người Franz rất tự tin nói.
“Ta tin rằng Klein sẽ làm được, bởi vì hắn là Tử thần.”
Đúng lúc này một Trừng giới kỵ sĩ tiến vào nói.
“Giáo chủ đại nhân, bên truyền tống trận có một người đến. Người đó ăn mặc rất kỳ lạ, nói là thuộc hạ của Thánh kỵ sĩ đại nhân.”
“Mau đưa hắn vào đây.”
Lam y giáo chủ khẽ phất tay nói. Quả nhiên lát sau có một Tử thần tiến vào, dáng người nhỏ bé, trên mặt là chiếc mặt nạ hình chim hạc. Tử thần đó
bước đến trước mặt Franz.
“Thiếu gia”
“Tốt rồi, Rose, ở đây ngươi không cần mang mặt nạ.”
Thì ra Tử thần này chính là Rose, mặt nạ gỡ ra, một gương mặt dễ thương,
nhí nhảnh xuất hiện, đằng sau mái tóc hỏa hồng bồng bềnh đẹp mắt, đây là một thiếu nữ đáng yêu chứ làm gì có vẻ lạnh lùng vừa rồi. Franz nói
tiếp.
“Klein như thế nào rồi.”
“Hắn về được đến Ionia chỉ
kịp nói tình hình rồi ngất xỉu, là đại tiểu thư bảo thuộc hạ nhanh chóng đến đây. Đại tiểu thư còn nói thiếu gia mau chóng trở về để ổn định
pháo đài Bridge, nghe nói đã có dấu hiệu của ma thú công thành.”
Rose nói, đại tiểu thư trong miệng cô chính là Leona, Franz gật đầu, đúng là hắn còn quá nhiều việc phải làm. Nếu còn Emon ở đây chắc chắn hắn sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Ôi Emon, ta sẽ trả thù cho ngươi.
“Việc này để nói sau, hiện tại ta muốn liên lạc với tâm thần của ba người họ, ngươi chuẩn bị chút đi.”
Franz chỉ ba người Salah nói. Nếu nói về liên hệ tâm trí con người thì trong
Tử thần chỉ có một người làm được. Đó là Rose, bởi vì cái cô có một
thuật khác hẳn mọi người. Chuyển tâm thuật.
“Vâng”
Rose
đáp một tiếng. Ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ của hai tay Rose hợp
thành một vòng kín hướng đến ba người đang nằm trên giường. Mắt cô khẽ
nhắm lại, lúc thi triển thuật trên mặt Rose không còn sự ngây thơ hồn
nhiên nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc, chín chắn và cẩn trọng.
“Đọc tâm thuật”
Không gian quanh thức hải Rose chợt thay đổi, những gì cô thấy được chính là
cảnh tượng Salah và Karla đang chém giết, hai người chồng chất vết
thương, mệt mỏi cực độ, nhưng hai mắt đỏ ngầu thù hận, hai tay cứ vung
kiếm chém loạn xạ những người bên cạnh. Riêng Kasuo thì khác, hắn bị
“Natasha” SM (ngược đãi về thể xác) đến bầm dập, nhưng trên mặt đầy vẻ
hưởng thụ làm Rose thầm mắng một tiếng biến thái.
“Thiếu gia, họ
quả nhiên bị chìm trong ác mộng, hiện giờ đã mất đi lý trí, à tất nhiên
là trừ Kasuo ra. Tên này vẫn đang hưởng thụ với Natasha lắm.”
Rose vội thoát ra nói với mọi người tình hình, tất nhiên là không quên bôi
nhọ Kasuo một phen, điều duy nhất cô quên đó là có Gilliam ở đây, vừa
nghe xong cô nói mặt hắn đã biến thành màu đen.
“Tốt rồi, lập tức câu thông ta với họ.”
Franz không để ý đến Gilliam liền nói. Chỉ có cảnh tỉnh, lấy lại lý trí cho
bọn hắn thì mới mong cứu sống được. Rose cũng hiểu được tình huống cấp
bách liền kết ấn chuẩn bị.
“Truyền tâm trí thuật”
--------------------------------------Phân cách-----------------------------
Karla đã mệt mỏi rồi. Hai ngày, hai ngày liên tiếp cô đã chém giết không biết bao nhiêu người mặc áo đen, nhưng số lượng vẫn không hề giảm xuống, bọn hắn vây quanh cô đông như kiến cỏ. Cánh tay mỏi rã rời, hiện tại mỗi
bước đi của Karla đều rất khó khăn. Nhưng trong tâm trí cô chỉ còn hai
chữ “giết người”. Mối thù năm đó làm sao cô có thể quên được. Mỗi ngày
cô tu luyện quên ăn quên ngủ không phải chỉ để báo thù sao. Thù chưa
báo, cô không thể gục ngã, không thể chết.
“Ya”
Karla lại
hét lên, ninjato trong tay lại tiếp tục chém ra. Nhưng đúng lúc đó giữa
không gian lại vang lên một giọng nói quen thuộc cảnh tỉnh cô.
“Salah, Kalar, Kasuo, các ngươi đúng là một đám phế vật.”
“Thiếu gia.”
Cả ba người bừng tỉnh, đây đúng là giọng nói của thiếu gia. Lúc trước thiếu gia vẫn hay mắng bọn hắn như vậy.
“Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại các ngươi đang ở trong ảo cảnh của
Mộng Yểm, vậy mà các ngươi cũng không nhận ra, bị nó thao túng, thật là
tức chết ta mà. Tại sao Emon lại mất mạng vì cứu các ngươi cơ chứ.”
Giọng nói Franz đầy phẫn nộ làm bọn họ sợ hãi, đây là một sự sợ hãi xuất phát từ sự tôn kính. Franz lại tiếp tục nói.
“Giờ ta cho các ngươi ba mươi phút, phải đánh bại Mộng Yểm cho ta. Mộng Yểm ở chính trong giấc mơ của các ngươi, chỉ cần tìm ra tiêu diệt được nó,
các ngươi sẽ được thoát ra. Nếu ba mươi phút không thể diệt được nó thì
đừng xưng là Tử thần nữa.”
“Vâng, thiếu gia”
Karla đáp ứng một tiếng, giọng nói của Franz im bặt đi, nhưng Karla đã thức tỉnh.
Từng câu nói của thiếu gia như hồi chuông cảnh tỉnh cô. Từng kỷ niệm
hiện về xoa dịu đi lòng báo thù của Karla.
“Mộng Yểm chính ở trong giấc mộng.”
Karla nhắm mắt lại lẩm bẩm lại câu nói của Franz, chợt cô mở mắt ra.
“Tìm ra rồi.”
Phía xa “Kalar” nhỏ bé kia đang hả hê đắc ý.
-----------------------------Phân cách---------------------------
Không gian thức hải của Rose bỗng nhiên biến thành một biển hồng, Franz và
Rose đứng trên không kinh ngạc nhìn xung quanh. Đúng vậy, không phải lúc nãy hắn muốn im lặng mà là do không gian thức hải bỗng nhiên thay đổi,
liên hệ với ba người Salah đều bị cắt đứt.
“Thiếu gia, ngài nhìn”
Trước mặt một đám mây hồng bỗng nhiên tụ lại hiện ra một con ngựa to lớn với
đôi mắt đỏ ngầu như máu, gương mặt nó phẫn nộ đầy nhân tính, đây chính
là Mộng Yểm. Chính nó đã cắt đứt liên hệ của Franz với tâm trí ba người
Salah. Nhìn Mộng Yểm Franz nở nụ cười gian xảo quen thuộc nói.
“Mộng Yểm, ngươi thua rồi.”
Dứt lời cả hai người đều biến mất. Franz không dám ở lại quá lâu, dù sao
Mộng Yểm cũng là ma thú cấp 6, trong khi Rose mới chỉ là trung nhẫn, nếu Rose cũng bị nó xâm nhập thì rất nguy hiểm. Phải biết đào tạo một Tử
thần hắn đã tốn rất nhiều tâm huyết cùng điểm bạc. Nếu không phải đổi
những nhẫn thuật cho Tử thần thì chắc lúc này hắn đã đủ để đổi Vĩnh hằng Tả Luân nhãn.
Nhìn thấy Franz và Rose mở mắt ra Gilliam vội hỏi.
“Thiếu gia, họ có được cứu không?”
Franz nhìn lại ba người đang bất tỉnh thở dài nói.
“Chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn thôi.”
Đúng lúc này Janna cùng tiến vào phòng nhìn thấy Franz liền a một tiếng.
“Knight, à không, Bonaparte Thánh kỵ sĩ đại nhân.”
Janna đã quen gọi hắn là Knight, chợt nhớ ra thân phận của hắn liền đổi cách
gọi. Dù sao cô cũng chỉ là một Bạch y tế tự, thấp hơn Franz đến hai bậc, lễ nghĩa trong giáo đình cực kỳ nghiêm khắc cô không thể vi phạm.
“Allen, cô cũng đừng gọi ta như thế, là khi trước thân phận ta bí mật nên phải
giấu mọi người, giờ cô có thể gọi ta là Bonaparte hoặc Knight đều được.”
Franz cười khổ nói, là chiến hữu với nhau lại gọi như thế hắn thực sự không
quen, huống chi Janna là một cô gái rất thiện lương. Nhưng Janna kiên
quyết lắc đầu.
“Thánh kỵ sĩ đại nhân, tuy chúng ta có quen biết nhưng tôn ti, lễ nghĩ nhất định phải giữ, thứ lỗi ta không thể vâng lời.”
“Uầy, vậy thì tùy cô vậy.”
Franz tặc lưỡi nói, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi Zenit, sau này có gặp lại
hay không cũng không biết, gọi bằng gì cũng như nhau mà thôi. Lam y giáo chủ bỗng hỏi.
“Thánh kỵ sĩ, vậy bao giờ ngươi sẽ trở về Ala.”
Franz nghĩ một chút nói.
“Nếu như bọn hắn tỉnh lại được thì ngày mai bọn ta sẽ trở về, dù sao cũng đã rất làm phiền phân điện rất nhiều rồi.”
Lam y giáo chủ lắc đầu.
“Thánh kỵ sĩ quá lời rồi, đây là chuyện mà bọn ta phải làm.”
Đúng lúc này một đoàn hồng vân bỗng nhiên từ cơ thể ba người Salah thoát ra ngoài.
Đám mây hồng thoát ra rồi nhanh chóng tụ lại trên nền đá. Mọi người
vẻ mặt ngưng trọng đề phòng, ai biết liệu đám hồng vân này có thể tấn
công ai đâu này. Nhưng điều đó không xảy ra, nói chính xác là nó không
thể xảy ra, đám mây hồng tụ lại nhanh chóng hiện ra bản thể của nó, là
Yểm Mộng thú nằm thoi thóp, thỉnh thoảng cơ thể to lớn lại giật giật vài cái.
“Xem ra lần này Mộng Yểm ăn thiệt thòi lớn rồi.”
Lam y giáo chủ thở phào một hơi nói. Mộng Yểm rất đáng sợ, nếu nó ở thời kỳ toàn thịnh thì chưa chắc lão đã chống đỡ được, ba thiếu niên này đúng
là mạng lớn mà. Nghĩ vậy lão lại nhìn Franz, Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi này có bản lĩnh như thế nào lại có thể tạo ra một đám thiếu niên quái vật như
thế.
“Thiếu gia, sao họ vẫn chưa tỉnh lại.”
Gilliam lo
lắng nói. Ba người Salah vẫn bất tỉnh như vậy, chỉ là trên mặt không còn biểu cảm đau đớn, hận thù nữa. Franz cũng nghi hoặc nhìn Janna ý muốn
hỏi. Janna xem xét ba người Salah một chút rồi khẽ cười nói.
“Mộng Yểm đã thoát ra khỏi cơ thể bọn hắn thì bọn hắn sẽ không còn nguy hiểm
đến tính mạng nữa, nhưng tinh thần của ba người bị tiêu hao quá lớn, nên cần phải tĩnh dưỡng, muộn nhất là sáng mai có thể tỉnh lại.”
“Tốt rồi, giờ chúng ta giết con Mộng Yểm này nếu để nó khỏe lại thì sẽ không tốt.”
Lòng nhẹ hơn Franz bắt đầu lộ sát ý với Mộng Yểm thú đang nằm thoi thóp kia. Mọi người đều đồng ý, đối với loại ma thú ảo hệ này trong lòng mỗi
người đều sinh ra một sự sợ hãi, tất nhiên là trừ Franz, bởi vì hắn có
trong tay khắc tinh của ảo hệ - Tả luân nhãn.
“Thiếu gia, ngài có thể thu phục nó cho ta không?”
Rose khẽ kéo kéo áo Franz giương đôi mắt to nhìn hắn trông thật dễ thương.
Cô là người nhỏ tuổi nhất trong Tử thần, cũng là người duy nhất không sợ Franz. Cô biết vị thiếu gia này đối với họ bề ngoài rất hung ác và
nghiêm khắc nhưng thực sự hắn rất quan tâm đến mọi người, nhất là Rose
và Natasha, cứ như là em gái của hắn vậy. Trừ lúc huấn luyện ra thì hầu
như hai cô muốn gì hắn cũng sẽ đồng ý.
“Ngươi muốn nó làm sủng vật của ngươi?”
Franz khẽ nhíu mày nói, theo hắn biết thì Yểm Mộng là sủng vật của lão già
Huyễn thuật sư kia, ở Lion đại lục sủng vật không thể cường hành phá bỏ
khế ước, nếu không nó sẽ tử vong. Điều kiện ký kết khế ước của Lion đại
lục cũng rất hà khắc, ma thú phải tự nguyện giao ra khế ước, như thế khế ước mới có hiệu lực.
“Vâng, thiếu gia, ta cảm thấy nó rất hợp với ta.”
Rose khẽ nói, ráng làm ra điệu bộ đáng thương. Thực sự cô rất thích Mộng
Yểm, có lẽ vì cả hai đều tu luyện về điều khiển tâm trí con người. Nếu
có Mộng Yểm thì thực lực của cô sẽ đại tiến, sau này cũng không cần ở
tuyến sau nhìn các anh chị chiến đấu nữa.
Franz nghĩ một chút liền ngồi xuống bên cạnh Mộng Yểm nói.
“Mộng Yểm, ta biết ngươi có thể hiểu ta, giờ ta sẽ hỏi ngươi, nếu đúng thì
gật đầu, sai thì lắc đầu, sống chết của người nằm chính trong tay ngươi
biết không?”
Mộng Yểm khẽ gật gù cái đầu ngựa của nó trông thật
buồn cười. Là ma thú cấp 6 nó đã có linh trí như một người trưởng thành, hiểu được tiếng nói của nhân loại, chỉ là không thể nói tiếng người mà
thôi. Ma thú vốn không muốn thần phục nhân loại nhưng giữa ranh giới của sự sống và cái chết chúng không thể không cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống.
“Ngươi là sủng vật của tên Huyễn thuật sư kia?”
Franz hài lòng với thái độ của Mộng Yểm liền hỏi. Nhưng hành động của Mộng
Yểm lại làm hắn tức giận, vừa nghe xong câu hỏi nó liền gật đầu, nhưng
sau đó lại lắc đầu, lặp đi lặp lại đến ba lần như vậy. Franz bực tức chỉ vào Mộng Yểm thú mắng.
“Này, ta đã nói là chỉ được gật hoặc lắc, đúng thì gật, sai thì lắc, ngươi vừa gật vừa lắc là muốn đùa giỡn ta
phải không, có tin ta một kiếm chém chết ngươi không hả?”
Nhìn
một người một thú cứ hỏi rồi lại mắng chửi như vậy mọi người trong phòng không khỏi bật cười, tâm trạng lo lắng cũng ít đi rất nhiều. Janna tay
che miệng khẽ cười nói.
“Thánh kỵ sĩ đại nhân, ngài đừng làm khó
nó nữa, nếu ta đoán không nhầm thì nó đã ký khế ước với vị Huyễn thuật
sư kia nhưng chỉ là khế ước ngang hàng đúng không Mộng Yểm?”
Mộng Yểm liên tục ủy khuất gật đầu nhìn Janna đầy cảm kích. Franz thì ngạc nhiên.
“Khế ước ngang hàng?”
Janna thở dài, vị Thánh kỵ sĩ này quá mù về ma pháp rồi.
“Khế ước ngang hàng là khế ước giữa ma thú và nhân loại, khi đó cả hai ngang hàng với nhau, bất kỳ bên nào muốn phá vỡ khế ước cũng đều không bị ảnh hưởng. Ta đoán là vị Huyễn thuật sư kia đã dùng lợi ích gì đó để ký khế ước ngang hàng với Mộng Yểm thú.”
Nghe Janna giải thích rõ ràng
Franz chỉ biết gãi đầu ha ha cười xấu hổ, hắn rất lười tìm hiểu về ma
pháp bởi vì hắn cho rằng bản thân mình là một Shinobi, không cần thiết
phải biết nhiều về các loại ma pháp. Franz đánh trống lảng ngồi lại cạnh Mộng Yểm nói.
“Giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là ký khế
ước chủ tớ với cô gái kia, hai là ta lột da, móc mắt, lấy ma tinh của
ngươi ra đem đi tế cho huynh đệ ta. Ngươi có một phút để lựa chọn.”
Franz trắng trợn uy hiếp, hắn tất nhiên sẽ không ngu ngốc để Mộng Yểm ký khế
ước ngang hàng với Rose, bởi vì đây là một loại khế ước không có ràng
buộc, Mộng Yểm gian xảo, rất dễ lật lọng, huống chi hiện tại người đang
chiếm lợi thế trên bàn đàm phán chính là hắn. Cuối cùng dưới dâm uy của
Franz Mộng Yểm thú cũng phải ngoan ngoãn nhả khế ước ra chấp nhận làm
sủng vật của Rose.
Ngày hôm sau quả nhiên ba người Salah đã tỉnh
dậy, nhưng theo Lam y giáo chủ thì tinh thần của họ bị tổn thương quá
lớn, ít nhất một tháng không thể tham gia chiến đấu được. Trước khi mọi
người về Ala đích thân lão còn làm một lần Thánh Quang phổ chiếu để chữa trị cho ba người Salah.
“Được rồi Lam y giáo chủ, thời gian qua
bọn ta đã làm phiền phân điện rất nhiều, sau này nếu ngài có việc gì cần cứ cho người đến Bridge thông báo với ta một tiếng, ta nhất định sẽ
không chối từ.”
Đứng trước truyền tống trận Franz quay lại nói.
Tính cách của hắn luôn có ơn tất báo, người cho ta một giọt nước, ta sẽ
đền đáp cả đại dương. Đối với vị Lam y giáo chủ này Franz mang ơn hắn
rất nhiều, trước khi đi không thể không có một cái hứa hẹn.
“Thánh kỵ sĩ, ngài đừng như vậy, chúng ta đều là tôi tớ của thần, đó là việc
chúng ta phải làm. Chúc Thánh kỵ sĩ lên đường bình an, thần luôn bên
ngài.”
Lam y giáo chủ làm một dấu thánh nói. Franz cũng cười đáp lễ, hắn nhìn xung quanh bỗng hỏi.
“Không biết Allen tế tự đâu rồi?”
“A, cái này ta cũng không biết, vừa mới sáng Allen tế tự đã đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Lam y giáo chủ cũng không rõ ràng. Franz hơi tiếc nuối, dù sao Janna cũng
là một trong những người hắn gặp đầu tiên ở Zennit, hơn nữa lại đối với
hắn rất tốt. Lần này hắn đi không biết bao giờ mới gặp lại. Còn có
cả…Elissa
“Thôi vậy, nhờ giáo chủ chuyển lời cảm ơn của ta đến cô ấy, ta cũng thiếu nợ cô ấy rất nhiều.”
Franz suy nghĩ một chút rồi nói. Nhưng Lam y giáo chủ cười nói.
“Thánh kỵ sĩ yên tâm, rất nhanh ngài sẽ gặp lại Allen tế tự thôi.”
Franz vốn định hỏi rõ nhưng lúc này truyền tống trận nạp đủ năng lượng đã lóe sáng lên. Đám người Gilliam dìu dắt ba người Salah bước vào biến mất
sau truyền tống trận.
“Knight”
Franz định bước vào truyền
tống trận thì sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Phia
sau Janna đang đứng cạnh một thiếu nữ tóc vàng, đôi mắt hoe đỏ đầy lệ.
Chính là Elissa.
“Ngươi định cứ như thế mà đi sao?”
Elissa lại nói. Chỉ trong vài ngày thôi, một thiếu nữ mười lăm tuổi như nàng
đã trải qua đủ cảm xúc cuộc sống, cô không còn hồn nhiên được như trước
nữa, vì trong lòng cô đã có hình bóng của nam nhân phía trước. Tại sao
lại như vậy, rõ ràng hắn là người Ala, còn là đệ tử của gia tộc
Bonaparte, vì sao cô lại yêu hắn. Thần đang trừng phạt cô sao?
Franz không dám quay lại, hắn sợ, hắn sợ phải nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ
bị hắn làm tổn thương. Hắn hiểu tâm ý của Elissa nhưng hắn càng hiểu cả
hai không thể, oán thù ngàn năm cũng không phải là cản trở duy nhất mà
hắn biết đối với hắn và cả Elissa thứ tình cảm này không phải là yêu.
Chỉ là hảo cảm thoáng qua nhất thời, rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất
cả.
“Xin lỗi….Elissa.”
Franz khẽ thì thào bước vào truyền tống trận bỏ lại phía sau hắn ánh mắt sưng đỏ dần đân tan biến vào mảnh không gian trắng xóa.
Dự là chiều tối nay sẽ viết và tối sẽ ra chương 43 nhưng không biết có kịp không. Ha ha