An An không định lấy đi nhiều, vài ba người thôi là đủ, nhiều quá tất loạn. Hơn nữa Mạc Tà ngốc nghếch, nàng cũng phải phòng ngừa người có tâm một chút, những người còn lại Vương Điền muốn phân đi đâu thì tùy.
An An hướng Tôn ma ma đang đứng ở phía sau gật đầu, tùy ý để cho nàng lựa chọn, còn bản thân mình thì đứng yên một chỗ quan sát. Dù sao An An cũng tự biết bản thân mình chỉ mới có mười sáu tuổi, cho dù cộng thêm mười tám năm kiếp trước cũng vẫn không bằng được số năm Tôn ma ma lăn lộn trên cõi đời. Lại thêm mấy năm kia chỉ biết ngây ngốc đếm ruồi, trải đời làm sao bằng Tôn ma ma đã nếm trải rất nhiều sương gió. Vậy nên An An cảm thấy học hỏi người có kinh nghiệm cũng không phải là xấu. Tôn ma ma là người hầu đắc lực nhất dưới tay đại phu nhân, bây giờ đi theo đứa con gái duy nhất của đại phu nhân, bà nhất định sẽ dạy bảo cho nàng rất nhiều điều tốt.
Tôn ma ma gặp ai cũng hỏi một vài câu tương tự nhau, đại loại như thân thế, số tuổi, khả năng của các nàng… Những người bà gật đầu sẽ được đưa sang đứng bên phải, còn lại đa số đều cúi mặt đứng ở bên trái.
Không lâu sau rốt cuộc cũng phân xong, Tôn ma ma quay lại cung kính bẩm báo với An An, bà ưng ý được năm người, nhưng vẫn cần vương phi thông qua. An An đương nhiên không cần phải soi xét lại, gật đầu phân ra, ba người chăm sóc cho vương phi, vương gia thì không cần nhiều, hai người là đủ.
An An đi lướt qua những người được chọn nhìn lại một chút, khẽ gật đầu. Hai thị nữ Xuân Hoa Xuân Nhã này đều rất xinh đẹp, cử chỉ lại đoan trang, cho dù có đi ra ngoài cũng sẽ không làm xấu mặt tướng công nhà nàng. Bất quá khóe mắt của An An đột nhiên đọng lại nơi cánh tay của Xuân Nhã một chút, có chút suy nghĩ.
– Xuân Nhã, lúc nãy ngươi nói nhà ngươi làm gì, ta không nghe rõ.
An An mỉm cười đi đến trước mặt Xuân Nhã, hòa ái hỏi han. Xuân Nhã thấy vương phi đột nhiên hỏi mình thì sợ hãi rút mình, lo lắng lựa lời đáp lại, sợ rằng bản thân sẽ nói ra cái gì đó khiến cho vương phi tức giận.
– Bẩm vương phi, nô tì từ nhỏ đến lớn đã theo mẹ học nghề may vá, trước kia là nhận thêu khăn tay để kiếm sống.
An An khẽ ồ lên một tiếng, mắt long lanh hứng thú nhìn Xuân Nhã.
– Vừa lúc ta đột nhiên rất thích may vá. Vậy đi, Xuân Phong, ngươi đổi với Xuân Nhã sang hầu hạ cho vương gia, còn Xuân Nhã thì theo bên cạnh ta, hầu hạ ta may vá.
– Vâng, vương phi.
Xuân Nhã và Xuân Phong cùng nhau quỳ xuống rồi đổi chỗ cho nhau. Sau đó An An mang theo ba người của mình rời đi, để Xuân Hoa cùng Xuân Phong ở lại cho Hồng Tụ xử lí. Hồng Tụ đi theo bên người Mạc Tà từ nhỏ, nàng biết vương gia nhà mình cần được chăm sóc như thế nào nhất.
…
Chập choạng tối, rốt cuộc Quân Phương Phi cũng chịu mang hoàng thúc ngốc về nhà. Bất qáu chạy trời không khỏi nắng, hai thúc cháu bị “hoàng thẩm ngu ngốc” mắng cho một trận nên thân. Sau khi ăn uống no say, Quân Phương Phi bị An An một cước đá ra khỏi phủ, để cho thị vệ đưa về hoàng cung. Ăn uống chơi bời thì được, giữ tiểu tổ tông này ở lại qua đêm ư? An An chưa có cái lá gan đó.
Hoàng hậu nương nương một ngày không nhìn thấy cháu trai mình ít nhất một lần liền ăn không ngon ngủ không yên. Giữ Quân Phương Phi ở lại suốt cả ngày, khác nào trắng trợn tuyên bố muốn cùng bà cướp đoạt trân bảo, giỡn sao?
* * *
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ấy thế mà đã sang thêm một cái xuân nữa. Lá vàng đã vùi mình vào trong đất ngủ yên, trên cây chỉ còn lại mấy mầm non mới nhú, mơn mởn tràn đầy sức sống, báo hiệu mùa xuân đang về.
Đại phu nhân vừa quát tháo chỉ đạo hạ nhân dọn dẹp vệ sinh vừa buồn rầu thở dài thườn thượt.
– Xa cách bao năm, thật nhớ con gái.
Hạ nhân xung quanh ai nấy đều rất biết điều ngậm miệng. Cái gì mà bao năm, lục tiểu thư gả đi lúc gần cuối thu, bây giờ chuẩn bị vào xuân, tính ra còn chưa được nửa năm. Nhưng tất cả mọi người đều rất thức thời giấu nhẹm suy nghĩ trong lòng. Mặc cho Đại phu nhân đứng đấy than mây trách gió.
…
Xuân, tất cả mọi người đều phải dọn dẹp cho thật sạch sẽ để đón chào năm mới. An Lăng vương phủ cũng không ngoại lệ. Năm nay An An đột nhiên muốn trổ tài, quyết định nấu một nồi bánh mừng năm mới thật ngon.
– Nên mua đậu cùng nếp nhiều một chút, làm một phần lớn cho Phương Phi, đứa trẻ này cũng rất háu ăn.
An An cẩn thận dặn dò Xuân Nguyệt cùng Tiểu Thanh trước khi ra chợ. Vì Phương Phi trước mặt mọi người luôn giả vờ bệnh tật, mà kẻ bệnh tật vốn ăn chẳng được bao nhiêu. Vậy nên một trong những lí do trưởng tôn điện hạ cao quý thường ghé thăm An Lăng vương phủ, trong mắt mọi người là huyết mạch tình thâm, trong mắt An An là cu cậu bị cám dỗ bởi thức ăn.
Vì sao Phương Phi phải giả vờ đau yếu bệnh tật đầy người, An An không muốn hỏi. Cha mẹ của thằng bé ở đâu, An An càng không muốn hỏi. Nàng chỉ nhớ tới lần đầu gặp mặt, ánh mắt đau buồn kia lẳng lặng nhìn vào vách tường trước mặt khiến nàng đau lòng. Trước mặt mọi người, Phương Phi rất hữu lễ, rất khiêm tốn. Trước An An, Phương Phi là một đứa trẻ bướng bĩnh thích cãi lời lại ham ăn, nhưng mà, An An tự hỏi, đó thực sự là Phương Phi sao?
Ánh mắt của Phương Phi An An từng rất quen thuộc. Là ánh mắt mà An An đã từng ống chung mười mấy năm trời. Là ánh mắt khao khát tình thân.
An An đắp chiếc chăn mỏng cho Mạc Tà đang ngủ trưa trên ghế dài, vừa mông lung suy nghĩ vừa gật gù chuẩn bị tiến vào giấc mộng thì bên ngoài vang lên tiếng động. Một thân ảnh bé nhỏ dần xuất hiện, im lặng đứng đó, không nói gì, cũng không làm gì.
– Phi nhi?
Gương mặt Phương Phi rất lạnh, lạnh đến nỗi An An cảm giác như không khí xung quanh gần như đóng tuyết. An An không nhịn được nhíu mày, đứng dậy kéo đứa nhỏ kia vào lòng, vỗ về nó. Gương mặt Phương Phi tuy lạnh, nhưng ánh mắt chan chứa thê lương vô tận, nỗi đau này kéo theo nỗi đau khác, triền miên không dứt. Trong trí nhớ của An An, một Phương Phi như vậy thật sự quá xa lạ.
– Phi nhi?
Khẽ gọi một lần nữa, đứa trẻ trong lòng vẫn không nói gì, chỉ vươn tay ôm chặt lấy nàng, vai nhỏ run rẩy không ngớt. Trước ngực đã ướt đầm một mảnh, An An vẫn yên lặng vỗ về cái đầu nhỏ nhắn của Phương Phi, mặc cho thằng bé giải tỏa hết tất cả đau đớn trong lòng.
…
Khóc xong một trận, Quân Phương Phi bình an co người ngủ khì bên cạnh ông chú ngốc của mình, bộ dáng giống như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có đôi mắt sưng bụp là tố cáo hắn vừa khóc một trận vô cùng dữ dội. Ôm một bụng dấu hỏi đắp lại chăn cho hai chú cháu, An An lẳng lặng bước về phía phòng bếp. Nhất định phải nấu thật ngon cho Phương Phi cùng tướng công ăn.
Tối hôm đó Phương Phi nhất quyết không chịu về cung, nằng nặc đòi ở lại An Lăng vương phủ đón năm mới. Dụ dỗ không được, bức bách cũng không xong, An An đành phải mang theo Mạc Tà tiến vào hoàng cung, hỏi thăm ý mẹ chồng.
* * *
– An An, hôm qua Phi nhi thế nào?
Mạc Tà đã được nữ quan dẫn đi thỉnh an hoàng thượng, chỉ còn lại An An đối mặt với hoàng hậu nương nương. Từ sau buổi thịnh yến ra mắt Hoa Phi, thái độ của hoàng hậu đối với An An tốt lên hẵn, lại thêm Phương Phi thường xuyên thổi gió bên tai, ánh mắt bà nhìn nàng càng thêm phần ấm áp.
Hoàng hậu có vẻ cũng không lo lắng cho lắm, chỉ là trên mặt nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng hỏi thăm nàng về tình hình cháu ngoan của mình.
– Phi nhi không nói gì cả, chỉ là khóc rất nhiều.
An An không dám nói dối bà, ngoại trừ việc Quân Phương Phi thật ra là một con cáo già, tất cả những việc còn lại nàng đều nói thật. Hoàng hậu nghe xong thì thở dài buồn bã, ngã lưng ra sau có vẻ như đang rất đau đầu. Từ ma ma thấy thế liền tiến lên ấn huyệt cho bà, gương mặt cũng một mảnh buồn bã.
An An không dám nói chen vào, im lặng ngồi một bên lắng nghe bà phân phó. Việc An An không được lanh lợi xởi lởi, hoàng hậu vốn cũng không phiền lòng lắm, có đôi lúc lại còn khá yêu mến, đặc biệt là những lúc như thế này.
– Nghiệt duyên. Rốt cuộc là nên thương, hay là nên trách?
Hoàng hậu nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, sau đó nhắm mắt không nói gì thêm, có vẻ như đã ngủ.
An An nghe vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ, càng thêm phỏng đoán về cha mẹ của Phương Phi, không ngừng tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Thời gian cứ lẳng lặng trôi, mỗi người một ý nghĩ, một toan tính của riêng mình, không màng đến không gian im ắng kia đã tồn tại hết bao nhiêu khắc đồng hồ.
Rốt cuộc Mạc Tà thỉnh an vua cha xong đã trở về. Hoàng hậu cũng không giữ hai người lại, bảo An An cùng Mạc Tà cứ ra về. Phương Phi cũng được cho phép ở lại An Lăng phủ đón năm mới, chỉ là dặn dò ba người đêm giao thừa nhất định phải vào cung, không được trốn ở nhà.
Vậy nên, mùa xuân đầu tiên của An An, Mạc Tà cùng Phương Phi trong An Lăng phủ cứ thế bắt đầu.