Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 5: Tìm được chàng - lăng hạo




Đã 2 tháng trôi qua từ lúc trùng sinh trở về, Ngân Bình bên ngoài là một công chúa lạnh nhạt cao quý, luôn tĩnh lặng như nước nhưng trong lòng lại đang rối bời, nôn nóng nghĩ biện pháp xuất cung tìm Lăng Hạo. Cứ mỗi lần nghĩ đến chắc có lẽ chàng đang chịu đau khổ ở đâu đó, không đủ ăn, đủ mặc thì lòng nàng cứ nóng lên, con tim như bị ai đó cưỡng chế lấy ra chà đạp.

Ngoài trời mưa phùn lất phất rơi, gió mang theo như cánh hoa anh đào tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Trong phòng được đốt địa long, bầu không khí ấm nóng vô cùng thoải mái. Lúc này, Ngân Bình ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, hai chân nhỏ bé lơ lửng giữa không trung, ngón tay trắng nõn cầm một quân cờ bạch ngọc, mắt nhìn phía bàn cờ, trầm ngâm suy tư chốc lát rồi hạ xuống, vang lên âm thanh thanh thúy.

Tĩnh Hoàng ngồi đối diện nàng, khuôn mặt anh tuấn trầm tĩnh, theo sát hạ xuống một quân cờ đen.

Cuối cùng cũng đi nước đó? Ván cờ này đã chơi suốt 3 canh giờ không phân thắng bại cuối cùng cũng kết thúc rồi! Thấy quân trắng dần chiếm ưu thế, Ngân Bình mắt lộ ra tia sáng, khóe môi cong lên, không chút nghĩ ngợi hạ xuống một quân cờ, âm thanh non nớt mà thanh thúy:

-"Phụ hoàng thua"

Tĩnh Hoàng nhìn ái nữ vui sướng, tươi cười như hoa đào nở trong lòng bỗng chốc mềm mại, vỗ nhẹ đầu Ngân Bình, trong lời nói đầy cưng chiều:

-" Ừ, Phụ hoàng thua...Quân vô hí ngôn..Bình Nhi muốn gì nào???"

-"Bình Nhi nghe nói ở ngoài cung vô cùng náo nhiệt,có nhiều chuyện thú vị... Cầu xin phụ hoàng cho Bình Nhi ra ngoài một chuyến để trải nghiệm được không phụ hoàng?".Ngân Bình chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Tĩnh Hoàng chờ mong.

-"Chuyện này...".Tĩnh Hoàng nhìn đôi mắt trong veo tràn đầy mong đợi của Ngân Bình nhất thời không nói nổi lời cự tuyệt, có lẽ đôi khi cho con bé ra ngoài thư giãn để học hỏi thêm cũng tốt, còn về chuyện an toàn thì sắp xếp thêm ảnh vệ theo bảo vệ là được rồi.

-"Được rồi, chỉ một ngày thôi nhưng Bình Nhi phải về cung sớm, không được mê chơi có biết không..!!!". Tĩnh Hoàng khẽ vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn, xinh xắn của Ngân Bình nói.

Ngân Bình vui mừng hoan hô, ôm lấy cổ ông, khóe môi cong lên như tiểu hồ ly ăn vụng được cá.

Ngày hôm sau, Ngân Bình đã dậy từ sớm mang theo Xuân Mai, Tuyết Hạnh xuất cung, trong lòng mơ hồ vui sướng, chờ mong.

Trên đường phố phồn hoa, nhộn nhịp người qua kẻ lại, nườm nượp tiểu thương mua bán, bên tai văng vẳng tiếng rao hàng vô cùng sinh động, náo nhiệt.

Ngân Bình bình thản đi thẳng đến khu chợ buôn bán nô lệ,đây là nơi tập trung nô lệ và những người nghèo khổ có nhu cầu bán mình làm nô tỳ,nô bộc trên khắp Tống Quốc.Chủ buôn trưng bày đầy các nha đầu và tráng đinh nhu thuận đủ mọi loại tuổi từ bé gái,bé trai ba đến bốn tuổi đến các thiếu nữ,thiếu nam từ mười một đến mười lăm tuổi quần áo rách nát,bẩn thỉu cố gắng nở nụ cười thu hút các quản sự nhà giàu lựa chọn để có thoát khỏi nơi tối tăm này.

Ngân Bình nôn nóng nhìn xung quanh cố tìm hình bóng quen thuộc trong đám người,nhưng đã đi gần hết khu chợ mà không thấy Lăng Hạo đâu?Lăng Hạo chàng ở nơi đâu,có biết thiếp đang tìm chàng không?

Nhớ kiếp trước nàng lần đầu nàng gặp Lăng Hạo là trong cung cấm.

Đó là vào một đêm mùa đông tuyết lớn,Ngân Bình vừa tròn sáu tuổi,nàng mặc một chiếc áo lông chồn màu đỏ thật dày,đi đôi giày thiêu lông thỏ khẽ dẫm lên tuyết trắng mềm mại,ban ngày nàng nghe lén các cung nữ kể chuyện ma quái trong cung,trong lòng nhất thời tò mò nên buổi tối đợi Xuân Mai ngủ say nàng lặng lẽ đi thám hiểm.Trong lòng mỗi đứa trẻ đều ẩn chứa dòng máu yêu mạo hiểm,Ngân Bình cũng không ngoại lệ.

Lên tinh thần,khẽ bước đến tẩm cung hoang vắng,trong lòng có vài phần chờ mong nhưng đợi chờ nàng chỉ là một nam hài mặc quần áo rách rưới,hai chân hai tay bị trói chặt,thẳn lên vết đỏ , mình đầy vết thương nằm co ro, run rẩy trong một góc,khuôn mặt tái nhợt.Như cảm thấy có người,nam hài từ từ ngẩng đầu lên ,một đôi mắt màu lam đầy tịch mịch và run sợ chạm vào mắt nàng,làm Ngân Bình sững sờ thật lâu .

Ngân Bình vội chạy đến vừa cởi trói cho hắn, đôi mắt trong veo mang vài phần tức giận và kiêu ngạo:

-"Ai dám ở trong hoàng cung ngược đãi người thế này?Đi theo ta,ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi !!"

Nam hài vẫn im lặng cúi đầu,Ngân Bình cũng không để ý,nắm lấy bàn tay gầy yếu của hắn dẫn về Ngân Nguyệt cung,truyền thái y điều trị thương tích cho hắn.Sau khi điều tra mới biết được hắn bị một lão thái y mua về từ chợ nô lệ làm dược đồng thử độc ,đôi khi tâm trạng không tốt còn đánh hắn để phát tiết .Nếu không được Ngân Bình phát hiện chắc hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa.Tĩnh Hoàng biết chuyện đã chém đầu lão thái y đó,ban tên cho hắn là Lăng Hạo.Từ đó Lăng Hạo trở thành hộ vệ thiếp thân của nàng.

Nhớ lại chuyện cũ lông mày Ngân Bình khẽ nhăn,chẳng lẽ đợi một năm nữa Lăng Hạo mới xuất hiện,vậy thì không biết chàng còn phải chịu bao nhiêu bao đau khổ nữa,khe khẽ thở dài nàng quyết định vào một tửu quán nghỉ tạm một hồi lại tiếp tục tìm kiếm,đang định quay đầu bước đi thì đằng xa nghe được tiếng một người đàn ông chửi rủa vô cùng chói tai:

-"Cái đồ quái vật,làm có chút việc cũng không xong,đúng là nuôi uổng cơm mà..."

Ngân Bình nhìn qua chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mập mạp,mặt mày dữ tợn vừa chửi vừa vung voi đánh mạnh vào tấm lưng gầy yếu quật cường của nam hài, máu đỏ thấm ướt cả lớp áo màu nâu cũ nát, nhưng nam hài vẫn không rên một tiếng.

Nhận ra bóng dáng quen thuộc, nàng vội chạy tới xô người đàn ông đó ra ôm chặt lấy nam hài, đôi mắt đen lấy trong suốt giờ hiện lên một tầng lửa giận:

-" Sao ngươi dám đánh người hả?? Ta sẽ kêu quan phủ tống ngươi vào tù!"

Nam hài khẽ rung, mắt nhìn nàng sửng sốt và kinh ngạc .Xuân Mai, Tuyết Hạnh cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngân Bình cảnh giác nhìn người đàn ông đã té ngã chật vật dưới đất.

Hắn ta ngồi dậy, đang định chửi bới người nào xen vào chuyện bao đồng thì nhìn thấy 1 một bé gái phấn điêu mày ngọc, mặc trang phục vô cùng sang trọng, hai nha hoàn bên người quần áo cũng là loại thượng đẳng, vội đổi giọng nịnh nọt:

-"Vị tiểu thư này không biết chứ hắn là nô lệ của ta, ta chỉ dạy bảo để hắn biết nghe lời hơn...Nếu tiểu thư thích ta sẽ bán rẻ hắn cho cô..."

Ngân Bình không nói gì chỉ đau lòng kiểm tra vết thương trên người Lăng Hạo, dùng ánh mắt ra lệnh cho Xuân Mai đưa ngân lượng rồi dẫn Lăng Hạo đi.Từ đầu tới cuối Lăng Hạo không nói tiếng nào chỉ yên lặng đi theo Ngân Bình, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp ánh lên tia sáng kì dị.