Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 35: Trừng trị cẩu quan(phần 1)




Trong phòng, An Quốc dựa vào bàn cầm sấp tư liệu mà án vệ thu thập được, hàng mày rậm xếch vào tóc mai đang nhíu chặt, cả người phát ra hàn khí dày đặt, làm tất cả hắc y nhân xung quanh im như thập thiền."Bộp" một tiếng nặng nề, hắn ném tư liệu trên tay xuống, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập thịnh nộ.

Nhớ tới một màn vừa rồi, An Quốc nộ khí, cơn đau đớn quặn thắt nơi lồng ngực kèm theo là cơn giận dữ ức nghẹn, không chỗ trút. "Bảo bối" vốn của mình giờ nằm trong tay kẻ khác?Làm sao mà hắn có thể cam chịu???Nếu không còn giữ một chút lý trí hắn không biết mình sẽ làm gì nữa!!! Bây giờ nhìn những sấp tư liệu trước mặt một chữ hắn cũng không đọc vào.

Hắc y nhân trong phòng run lẩy bẩy, đầu cuối càng thấp. Một hắc y nhân trấn tĩnh tiến lên, nhặt bút cùng tư liệu bị An Quốc quăng lung tung.

"Các ngươi tiếp tục điều tra, tìm chứng cớ xác thực cho ta..Nếu hắn đúng thực như vậy..." An Quốc trầm giọng mở miệng, đôi mắt tối thẫm phản chiếu ánh đèn, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Những thứ thuộc về An Quốc hắn sớm hay muộn gì thì cũng trở về bên cạnh hắn, muốn đấu với hắn phải xem phân lượng có đủ hay không...

--- ------ -------

Đến ngày thứ hai, ban ngày gió êm sóng lặng, không phát sinh bát cứ chuyện gì.

Ngân Bình ngồi ghế chủ vị, Lăng Hạo cùng An Quốc ngồi hai bên, ba người chăm chú nghe thị vệ báo cáo tình hình điều tra được:

Những nhà giàu có liên kết với đám thương nhân bất lương đầu cơ tích trữ, không để ý đến sống chết của dân chúng, ồ ạt tăng giá lương thực.

Lâm Tư Lợi- Lâm huyện lệnh thuế má nặng nề, lạm dụng chức quyền, phạm pháp ăn hối lộ, vơ vét khắp nơi, thậm chí nhận bạc của người có thể đổi phạm nhân giết người thành ăn mày đầu đường đi xử tử.

Mã sư gia tham lam, độc ác đứng đằng sau Lâm Huyện lệnh hiến kế làm đủ việc xấu, ức hiếp dân lành.

Lâm Tư Bạch mê mẩn nam phong, mặt ngoài nho nhã, bên trong lại tàn nhẫn, dùng mọi thủ đoạn xấu xa, bẩn thỉu ép buộc, có không ít người vì phản kháng mà nhà tang cửa nát hoặc chết không rõ nguyên do...

Một bày đốn mạt, trời đất không dung, chỉ có người không nghĩ ra, chứ không có thủ đoạn vơ vét tiền của, việc ác nào không làm được.

Nghe báo cáo xong, Ngân Bình nhếch miệng lạnh lùng nói:"Một lũ đáng chết!"

"Công chúa định xử lý thế nào?" An Quốc trầm mặt hỏi, tuy có chứng cớ xác thực nhưng chuyện này quan hệ sâu rộng, tuy Ngân Bình là công chúa cũng khó tránh chuyện phiền phức.

"Yên tâm, ta sẽ khiến từng đứa một phải gánh chịu hậu quả..hôm nay, tâm trạng ta không được dễ chịu lắm!" Ý cười trên khóe môi Ngân Bình sâu hơn, mang theo vài phần tà ác.

Lăng Hạo, An Quốc bị nụ cười này của nàng mê hoặc, tim đập bùm bùm. Họ chưa bao giờ thấy một Ngân Bình yêu dị như thế, giống như ma nữ rù quyến người ta sa đọa.

Thấy công chúa bày ra bộ dáng bày mưu tính kế, Xuân Mai đứng bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm mặc niệm cho bọn người Lâm huyện lệnh, số thực thảm cư nhiên gặp phải công chúa nhà nàng!

Tính toán thời gian, Ngân Bình ung dung về phòng thay phục sức.Lần này nàng muốn dùng thân phận công chúa trừng trị bọn cẩu quan này.

Ngân Bình khoan khai ngồi trang điểm trước gương lưu ly.Cô khiến gương mặt vốn trắng ngần càng thêm trắng, sắc môi đỏ như máu, khóe mắt vốn đã hơi xếch lên giờ đây dùng bút chì tô đậm, càng thô dài hơn,để độ xếch thêm rõ ràng, lại hợp với đôi mi thanh tú hếch xéo, lúc này gương mặt minh diễm trở nên khí phách kinh người, đôi con ngươi đen nhánh sáng như hàn tinh, chỉ cần liếc qua một cái, làm người ta sinh ra kính sợ, không dám nhìn thẳng vào nàng.

Nàng mặc một bộ quần áo lụa vàng óng nhất phẩm sang trọng, xa hoa.Ngân Bình sau khi trang điểm và phục trang xong khí thế công chúa hoàng tộc nguy nghi, áp bức tỏa ra bốn phía!

Ngân Bình dẫn Xuân Mai cùng ra khỏi phòng. An Quốc, Lăng Hạo nhìn cô gái cao sang xinh đẹp với khí thế sắc bén vô cùng trước mắt, không khỏi cả người đờ đờ đẫn đẫn. Không hổ là công chúa cao quý nhất Đại Tống, khí thế này, khí phách này ngay cả công chúa nước khác cũng chưa chắc sánh bằng nàng.

Lúc này, ngoài cửa tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, giọng nói không biết xúc động hay là run run:

"Ngoài kia...Ngoài kia có mấy chục bộ khoái nha môn tới, mang cả xích sắt với giông xiềng nữa, nói là phải đi bắt ác tặc trộm cướp bạc quan phủ về quy án!!"

Ngân Bình nghe vậy khóe miệng nhếch lên ý cười châm chọc, cùng An Quốc, Lăng Hạo hiên ngang ra ngoài.

Nghe nha môn tới đây bắt Lăng hộ vệ cả viện đầu xôn xao...

Tất cả mọi người theo đoàn cứu tế đều bỏ hết mọi việc chạy xem náo nhiệt, ngay cả các quan lại đi theo chẩn tai nhiều người đã có tuổi cũng bất chấp hình tượng, luống ca luống cuống chạy thẳng ra ngoài cửa xem.

Sao mà họ không xem cho được!Hiếm lắm mới có một kẻ không sợ chết, dám bắt Lâm hộ vệ chẳng khác nào công khai đối địch với công chúa với hoàng gia, huống chi "Chiến Thần" tướng quân còn ở đây mà cũng dám đem người đến diễu võ giương oai thật đúng là can đảm đâu!!!