Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 20: Thủy họa




Sau khi thấy được âm mưu trước mắt, Ngân Bình quyết định "án binh bất động", âm thầm điều tra, theo dõi để tránh " đánh rắn động cỏ", bọn người này đã có dã tâm với hoàng quyền triều Tống thì hành động không chỉ ngừng lại ở đây.

Sau Bách Hoa Yến, mưa liên tục rơi tầm tã không ngừng,hoàng thành nơi nơi bao phủ trong màn mưa lất phất tạo khuôn cảnh thật trữ tình, thật nên thơ. :rain:

Nhưng thứ mưa mang tới, không chỉ là cảnh đẹp, mà còn là tai họa.

Sơn Nam, phủ đệ huyện nha...

Lâm huyện lệnh mặt đầy nếp nhăn đang nằm trên bụng tiểu thiếp thứ mười một, ăn nho, sai nha hoàn xinh đẹp bóp chân cho hắn, đấm vai cho hắn, nghe ca cơ xinh đẹp ngân nga hát, sung sướng híp mắt hưởng thụ.

Bỗng ngoài cửa tiếng kêu gào điên cuồng vọng vào:

"Lão gia! Không ổn rồi! Không ổn rồi!"

Lâm huyện lệnh giận dữ, thân hình mập mạp thiếu vải dựng lên từ giường, đẩy a hoàn đi, khoác áo ra, giận dữ đạp người vừa tới một cước, mắng:

" Không ổn cái gì? Cả ngày chỉ biết kêu gào!"

Tên nha dịch bị đá một cái ngã sấp xuống đất, bất chấp đau đớn, cả người dính đầy bùn đất, ướt nhẹp nước mưa, nhào về phía trước như mộng du, quỳ trên đất, đỏ mắt kêu:

"Lão gia, Sơn Hà vỡ đê!!!"

"Vỡ...vỡ đê?!" Lâm huyện lệnh sợ ngây người.

Nha dịch lắp bắp nói:" Ngày nào trời cũng mưa to, nước sông Sơn Hà dâng ngày càng cao, mấy ngày trước tuần tra có báo cáo qua, nói là đê lớn có vài chỗ hổng. Lão gia bảo không phải lo, đê không vỡ được, hôm nay đê lớn của Sơn Hà sập, nước sông tràn ra cuốn mất nhiều thôn trang...người...mọi người bị cuốn đi...chết...chết hết cả rồi!"

"Chết...Chết rồi?" Lâm huyện lệnh đặt mông ngồi phịch xuống sàn nhà, mặt xám như tro tàn.

Mấy ngày liền trời mưa tầm tã, phá hủy hết hoa màu, mùa màng đến kỳ thu hoạch.

Triều đình hạ lệnh giảm thuế, nhưng dân chúng cũng không khá lên bao nhiêu, nạn đói bùng lên khắp nơi, người lang thang, ăn xin đầy đường...

Nhưng mà, loại thiên tai không biết trước được này, thì có liên quan gì đến Huyện lệnh nhỏ như Lâm Tư Lợi hắn chứ.

Ngàn dặm nhận chức chỉ vì tiền...

Hắn vui mừng dâng tấu xin cứu tế thiên tai, rút ra được một đống tiền, lại cho bọn nha dịch đi thu thuế xung quanh lại thêm một lần bỏ vào túi riêng, làm cho ví tiền càng căng ra. Còn thời gian đâu mà lo lắng lỗ hỏng ở đê Sơn Hà chứ!Nhưng giờ thì xong rồi! Đê lớn Sơn Hà là do hắn điều hành xây dựng, sữa chữa, trong đó bỏ túi riêng không ít tiền. Nếu lần này bị triều đình truy cứu chẳng phải đầu hắn sẽ không giữ được sao?

"Phải...phải làm sao ...đây???" Lâm huyện lệnh dường như già đi hai mươi tuổi, quỳ gối xuống đất, cả người run rẩy.Ôm đầu khóc , nước mắt nước mũi giàn dụa.

Mã sư gia thấy huyện lệnh như vậy vội chạy đến an ủi:

"Huyện lão gia ngài đừng quá lo lắng!"

Lâm huyện lệnh bắt lấy hắn như thấy cứu tinh, khóc nói:

" Mã sư gia phải làm sao bây giờ...Bạc kia ngươi cũng có phần ngươi phải giúp ta...!!"

Mã sư gia mắt lóe lên, bình tĩnh kề sát vào tai huyện lệnh thấp giọng nói:

"Huyện lão gia ngài bình tĩnh...chúng ta cứ làm thế này...rồi thế này...mưa lớn như vậy vỡ đê cũng là chuyện thường tình!"

Lâm huyện lệnh hai mắt tỏa sáng nhìn Mã sư gia gật đầu lia lịa......

Hoàng cung, Ngự thư phòng....

Tĩnh Hoàng nhìn mặt bàn trước mặt trùng trùng điệp điệp tấu sớ xin chẩn tai, sắp xếp nạn dân, diệt trừ giặc cỏ...Mà trong lòng sầu lo không thôi.

Khó khăn lắm mới đánh đuổi được giặc Kim xâm lược nhưng quốc khố cũng chính vì thế mà trống rỗng, chưa kịp phục hồi thì thủy họa lại kéo tới, khắp nơi phải chi tiền.Làm ông ăn không ngon, ngủ không yên, thoáng chút như già thêm mười tuổi.

Kim khố thì cũng đành " Thắt lưng buộc bụng" miễn cưỡng cũng gôm đủ tiền để cứu tế...

Nhưng, phái ai đi cứu tế đây???

Nay tài chính khó khăn, kim khố lúc trước đưa được tới nơi cứu tế chỉ còn lại một phần ba, cứu tế bình thường cũng không đủ! Quan lại tham ô đã từ ngàn đời nay, cho dù nghiêm khắc thẩm tra cũng không được, quan hệ sâu rộng, hại nhiều hơn lợi...Nếu không nhắm mắt cho qua thì còn làm gì được! Đúng là một lũ đáng hận mà!

Quan trường Sơn Nam cấu kết nghiêm trọng, nếu xử lý mạnh tay dễ đắc tội với người khác.

Người được phái đi cứu tế phải là một người tuyệt đối tin được, thân phận phải cao không phải rất cao, không tham tiền tài, mới có thể đạp lên đám người quyền quý kia đe dọa cùng dụ dỗ.

Hoàng nhi Tống Hiên, Tống Minh thì lại không được, hai đứa còn phải ở lại giúp ông xử lý một đống triều chính rối ren, giám sát thực thi một số chính sách mới giao cho người khác ông lại không yên lòng.

Phải chọn ai đây???

Hoàng đế anh minh thần võ của Đại Tống giờ phiền muộn bứt tóc,chống cằm nghĩ ngợi săm soi, trái lo phải nghĩ, danh sách sắp xếp không ít, nhưng cái nào cũng cảm thấy không ổn, ưu sầu mặt lại thêm mấy nét nhăn.

Càng nghĩ càng phiền chán, Tĩnh Hoàng bực mình xô ngã toàn bộ tấu chương trên ngự bàn, chợt nhìn thấy một túi hương nhỏ nhắn, xinh xắn xen lẫn trong đám tấu chương. Đây là túi hương Bình Nhi làm cho ông chứa dược liệu giúp an thần, dễ ngủ, chắc là trong lúc vô ý làm rớt ở đây mà cung nhân chưa kịp dọn dẹp.

Nhìn túi hương trong lòng Tĩnh Hoàng chợt động, có thể phái Bình Nhi đi, Bình Nhi vốn thông minh, nhạy bén hơn người ,cũng là người thích hợp nhất...

Để cho nữ nhi bảo bối phải vất vả cứu tế, trong lòng ông cũng có chút không đành lòng, nhưng là vua một nước ông phải suy nghĩ cho lê dân bá tánh,mà cũng vì Bình Nhi là công chúa duy nhất của triều Tống nên cũng cần được rèn luyện, mài dũa...

Nhưng mà như vậy quá nguy hiểm.... Đúng rồi có thể phái An Quốc theo bảo vệ, với võ công của An Quốc thì ông cũng an tâm phần nào.Nghĩ thông suốt Tĩnh Hoàng nhanh chóng viết ra 2 một phong thư bổ nhiệm, một gửi đến Ngân Nguyệt cung, một đưa đến tướng quân phủ, thế là chọn được khâm sai rồi.