Lục Nhiên có chút buồn bực bản thân mình.
Ban đêm mơ thấy giấc mộng kia, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại còn nổi lên phản ứng ngay trước mặt Văn Chiêu, cũng không biết Văn Chiêu sẽ nghĩ hắn như thế nào. Sau khi Lục Nhiên chờ mình ổn định lại rồi mới đi đến phòng trước uống rượu, để người bên ngoài đều không nhìn ra sự khác thường, chỉ có trong lòng hắn lại nhiều lần nhớ tới chuyện này. Chờ đến khi về phủ, lúc nằm trên giường mới cảm thấy mình như vậy thật ra là một chuyện tương đối bình thường, dù sao thì Văn Chiêu cũng là cô nương mà hắn yêu, nếu gần gũi với người mình thương mà còn không thể có phản ứng thì đó mới gọi là có vấn đề.
Nghĩ thông suốt rồi, Lục Nhiên liền thoải mái hơn mấy phần, hắn chỉ là quá muốn Văn Chiêu thôi.
Lại là một năm tết Trùng Dương, ngày này còn chưa tới, mấy người Văn Chiêu liền nhận được thiếp mời của Trưởng công chúa, lại là thiếp mời riêng, tam ca và Thính Lan cũng có. Thiếp mời đã nói là "Đại hội thơ rượu", nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái lại là trường hợp cùng loại với Xuân yến, Trưởng công chúa đây là lòng làm bà mối lại ngo ngoe muốn động rồi. Cho nên trong ba người được mời, Trưởng công chúa hẳn là để mắt tới tam ca rồi.
Tết Trùng Dương năm ngoái Văn Chiêu từ trên núi Tây Sơn ngã xuống, đều cho rằng là mất mạng rồi, kết quả lại là còn sống giống như kỳ tích, người đời hiếu kỳ, Văn Chiêu lại là cô nương Quốc công phủ, bởi vậy chuyện này huyên náo đến mức mọi người đều biết, ngay cả nương nương trong thâm cung cũng biết được, càng đừng nói đến Trưởng công chúa lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên ngoài.
Bởi vậy lần tết Trùng Dương này Trưởng công chúa cũng không đề cập đến tiết Đăng cao nữa, liền nghĩ đến một màn như thế.
Đoán chừng bản thân tam ca cũng đoán được ý đồ của Trưởng công chúa, lúc nhận thiếp mời thần sắc trên mặt có chút vi diệu, hắn đương nhiên là không muốn bị nối tơ hồng lung tung, nhưng lời mời của Trưởng công chúa dù sao vẫn phải đi. Mặt khác, mẫu thân chắc là cũng trông ngóng hắn sớm ngày có chút manh mối, đi đại hội thơ rượu này cũng tiện thành toàn cho tâm tư của mẫu thân.
Văn Chiêu đi ra từ nơi đó của tam ca, lại gặp Bạch thị ở trên đường. Nàng ta bởi vì sự uy hiếp lần trước, hiện tại đã ngoan ngoãn rồi, Thính Lan cũng nói Bạch thị không còn làm cho chuyện yêu ma quỷ quái gì nữa. Nhưng bây giờ nhìn dáng dấp nàng ta lại có chút tiều tụy, mỹ nhân này cho dù tiều tụy cũng làm cho người ta thương yêu, Văn Chiêu phỏng đoán tam thúc nhìn trúng Bạch thị chắc là không chỉ yên tâm về gia thế của nàng ta, càng nhiều hơn là coi trụng dung nhan xinh đẹp của nàng ta. Không thể không nói, Bạch thị so với Yến thị tốt hơn nhiều lắm. Đương nhiên Yến thị cũng không xấu, chỉ là khuôn mặt có chút cay nghiệt, làm cho tướng mạo vốn cũng không quá xuất chúng của bà ta càng ít đi mấy phần tư sắc.
Bạch thị gặp Văn Chiêu liền cười một cái, thân thiết gọi: "Văn Chiêu à."
"Tam thẩm." Văn Chiêu mỉm cười lại với nàng ta, trong lòng lại có chút nghi hoặc, vì sao Bạch thị này thân cận với nàng như vậy, lại thêm cái túi đỏ mẫu đơn vàng trước đó...
Văn Chiêu ung dung thản nhiên tránh đi cái tay muốn giương tới của Bạch thị, cười nói: "Tam thẩm nếu không có việc gì thì chất nữ về phòng đây."
Động tác của Bạch thị ngưng đọng, sau đó lại cười: "Ta và muội tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, Văn Chiêu không cần tự xưng là 'chất nữ', nghe vào thấy rất khách khí, nếu nói ra lời trong lòng, ta nhìn muội đã cảm thấy thân thiết rồi, giống như tỷ muội vậy."
"Tam thẩm, lễ không thể bỏ được, chất nữ nếu tùy tiện thì sợ là sẽ khiến tam thúc trách cữ."
"Chàng ấy nào có chứ." Bạch thị trả lời rất là tùy ý, kéo tay Văn Chiêu qua nhân tiện nói: "Hôm nay là một ngày ấm áp, Văn Chiêu nói chuyện với ta được chứ? Chính là ở trong việc ngắm hoa uống trà."
Văn Chiêu nghe giọng nói chuyện này của Bạch thị liền hiểu được Bạch thị đây là xơi tái tam thúc rồi.
Văn Chiêu nhìn chằm chằm Bạch thị một lúc, nhìn đến mức Bạch thị phải sờ lên mặt: "Trên mặt có gì sao?" Cuối cùng còn chớp chớp mắt, vô cùng vô tội.
Bạch thị kéo Văn Chiêu vào viện của nàng ta, ở trên bàn đá vẫn còn sách và bảng chữ mẫu chưa thu dọn. Bạch thị thấy thì áy náy cười một cái: "Nhìn xem, cái này cũng quên thu dọn."
Đang nói, Bạch thị liền thả bước đi đến trước bàn đá, sửa sang lại. Văn Chiêu thoáng nhìn bên trên bảng chữ mẫu, thấy được chữ cương mãnh lại tang thương, không giống như chữ của nữ tử lắm.
Bạch thị dường như nhận ra ánh mắt của Văn Chiêu, dứt khoát mở bảng chữ mẫu ra cho nàng ta nhìn, trên mặt mơ hồ mang theo sự tự hào: "Đây là chữ của phụ thân ta, từ nhỏ ta đã mô phỏng bảng chữ mẫu của phụ thân, nhưng chữ vẫn không giống chút nào. Chỉ có thể coi như là tư chất ta vụng về thôi."
"Chữ của tam thẩm đã có bảy phần giống rồi." Văn Chiêu không muốn nhiều lời, Bạch thị lại tràn đầy phấn khởi nói về đề tài này.
"Phụ thân ta nói, chữ này của ta hình giống mà cái hồn không giống, muốn luyện được thì sợ là còn phải trải qua rất nhiều mới có thể nghiền ngẫm ra ý vị bên trong đó." Bạch thị khép sách lại, rồi nói tiếp: "Không sợ muội cười, ta sống đến lớn thế này rồi, người mà ta sùng bái nhất vẫn là phụ thân ta. Nếu ta nói là phụ thân chính là được chọn làm Trạng nguyên cũng có thể." Bạch thị nói xong dường như cảm thấy có chút xấu hổ, hai gò má ửng đỏ, còn nghịch ngợm le lưỡi một cái.
"Nhưng phụ thân đến bây giờ vẫn chỉ là một cử nhân, cũng không có vào giới quan lại, ta ngẫm lại đã cảm thấy tiếc hận..." Bạch thị nhìn Văn Chiêu một cái, thở dài: "Nhìn ta xem vừa nhắc tới những chuyện này liền không dừng được, Văn Chiêu chắc chắn không thích nghe những thứ này nhỉ?"
Văn Chiêu ngồi xuống trên băng ghế đá, bên tay chính là một bụi cúc phấn. Văn Chiêu thả tay nhẹ nhàng vuốt ve, lắc đầu nói: "Không sao." Đây là thừa nhận không thích nghe lời nàng ta nói.
Nụ cười của Bạch thị phai nhạt phút chốc, sau đó lại cười đến xán lạn: "Vị hôn phu của Văn Chiêu là người thế nào? Ta chỉ nghe nói hắn là Trung thư lệnh vẻ vang, chắc là rất lợi hại?"
Văn Chiêu nhìn Bạch thị một cái, trong mắt mang theo vẻ lo lắng trả lời: "Lợi hại thì lợi hại, nhưng hắn mới hai mươi mốt tuổi đã lên làm Trung thư lệnh, thực sự là khiến người ta lo lắng."
Lời này làm Bạch thị nghẹn không nhẹ. Phụ thân của nàng ta đều tuổi đã cao rồi mà vẫn còn chưa vào làm quan, chuyện này so sánh ra khiến trong lòng nàng ta rất khó chịu. Thật ra Bạch phụ là cử nhân làm sao lại không có cơ hội vào triều làm quan? Chỉ là Bạch phụ nguyên quán ở Kinh thành, lại không tình nguyện ra ngoài làm quan cho lắm, nhưng cánh cửa làm quan ở Kinh thành cao vời vợi. Chuyện này cao không được thấp chẳng phải, thế là một lần phí thời gian liền phí đến tận bây giờ.
Bạch thị đột nhiên bắt lấy tay Văn Chiêu, khẩn cầu nói: "Văn Chiêu có thể tiến cử gia phụ với Trung thư lệnh đại nhân một chút không? Gia phụ tuy không có gì nhưng tài hoa kiến thức phụ thân đều có, sẽ không làm ra việc gì hư hại. Có được không?"
Văn Chiêu nghĩ thầm, Bạch thị rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, những lần làm nền liên tiếp trước kia chắc hẳn chính là vì một điều thỉnh cầu.
"Hắn là Trung thư lệnh, không quản chuyện sử dụng quan viên."
Trong mắt Bạch thị mang theo nước mắt, nhìn thẳng vào Văn Chiêu: "Nhưng hắn là quan lớn như vậy, nhất định có biện pháp mà? Đúng, còn có tam công tử, hắn là Lại bộ Thị lang, chuyện hắn quản lý là chuyện quan lại lên chức, muội cũng thân cận với hắn. Văn Chiêu huynh trưởng và vị hôn phu của muội đều lợi hại như vậy, nhất định có một người giúp được phụ thân nhỉ?"
Văn Chiêu muốn rút tay về, lại phát hiện ra Bạch thị thực sự nắm quá chặt, siết cổ tay nàng chặt chẽ, giọng nói Văn Chiêu hơi trầm xuống: "Tam thẩm đã gả vào Khương gia rồi, lệnh đường đương nhiên cũng sẽ áo cơm không lo, vì sao lại cố chấp vào việc làm quan?"
Bạch thị lau nước mắt, trả lời: "Không giống nhau, chuyện này không giống nhau. Một lời khát vọng của phụ thân còn chưa thực hiện được, ta làm nữ nhi lại quá rõ ràng, phụ thân muốn ở trong giới quan lại phát huy tài năng, nhưng ngay cả một cơ hội cũng không có, ta nhìn ở trong mắt, trong lòng khổ sở."
"Chất nữ có một chuyện không rõ, lệnh đường thân là một cửa chân, vì sao không có cơ hội vào triều làm quan?"
Bạch thị mím môi một cái, do dự mở miệng: "Những chức vị kia đều ở bên ngoài Kinh, phụ thân ta đã có thể đảm nhiệm chức quan trong Kinh thành, vì sao phải đi ra ngoài? Tổ mẫu cũng lớn tuổi rồi, phụ thân đi ra ngoài cũng không quen với mọi thứ...."
Văn Chiêu nhàn nhạt ngắt lời nàng ta: "Tam thẩm, thứ cho ta nói thẳng. Cử nhân giống như lệnh đường ở Hoa Hạ đếm không hết, những người hết khổ đều là trước tiên đi ra bên ngoài làm quan, làm quan từ hạt vừng lớn nhỏ từng bước một thăng quan, chưa bao giờ có đạo lý một bước lên trường. Văn Chiêu vốn không nên chỉ trích trưởng bối, nhưng người ý định cao bản lĩnh lại không đủ, thực sự không thích hợp vào triều làm quan, không bằng an an ổn ổn với niềm vui thú tuổi già. Theo như thẩm nói, ở nhà chăm sóc mẫu thân lớn tuổi há không tốt hơn?"
Lời này của Văn Chiêu tuy nói có đạo lý, nhưng rốt cuộc vẫn hơi ngay thẳng một chút, Bạch thị nghe được thì trên mặt trắng bệch, run rẩy buông tay Văn Chiêu ra, lúng ta lúng túng nói: "Được rồi, được rồi, nhị cô nương không muốn giúp đỡ thì thôi."
Văn Chiêu thấy nàng ta yếu ớt giống như lá vàng run rẩy đầu cành, đụng một cái liền rơi xuống, cũng mặc kệ nàng ta có oán trách mình hay không, mở miệng liền cáo từ. Quan hệ của nàng và Bạch thị không thân cận, Văn Chiêu cũng không muốn nhẫn nhịu an ủi nàng, nói xong liền rời đi.
Một màn này hôm nay của Bạch thị, còn có sự cố ý thân thiết của nàng ta đều là do có tâm tư của chính nàng ta, bởi vậy trong lòng Văn Chiêu không có một chút áy náy nào.
Trùng Dương hôm đó, Văn Chiêu mặc một thân váy áo vải thun cánh hoa xòe ra thiên thủy, bên ngoài khoác áo choàng gấm xanh nhạt hoa văn hình mây, trong mùa thu lá vàng đầy đất có vẻ cực kỳ tươi mát rực rỡ.
Trên phố Trường An trải một tầng lá rụng thật dày, xe ngựa chạy phía trên gần như nghe thấy tiếng lá vàng bị nghiền nát. Hai người Văn Chiêu và Thính Lan ngồi trong xe ngựa, cách phủ Trưởng công chúa vẫn còn một đoạn lộ trình, Thính Lan nhẹn nhàng dựa vào trên vai Văn Chiêu nghỉ ngơi, phảng phất như sợ lớp trang điểm trên mặt dính vào váy áo của Văn Chiêu, Thính Lan chỉ dựa trong chốc lát liền nghiêng vào vách xe.
Văn Chiêu vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, nơi này rất gần phủ Thái tử. Phủ Thái tử và phủ Trưởng công chúa cùng ở phía đông hoàng thành, bởi vậy phủ Trưởng công chúa cũng không còn xa nữa.
Đang nghĩ như vậy, xe ngựa liền đi ngang qua cổng phủ Thái tử, nơi đó đang có một chiếc xe ngựa khởi hành.
Phố Trường An tương đối rộng rãi, chính là có bốn chiếc xe ngựa đi song song nhau cũng được, nhưng Văn Chiêu lại mở miệng gọi Trần bá đánh xe. Bởi vì chiếc xe ngựa này thuộc về Thái tử, cho dù người ngồi bên trong không phải là Thái tử thì bọn họ cũng nên tránh đi.
Trần bá nghiêng đầu nhìn liền hiểu được ý tứ của Văn Chiêu, đang chuẩn bị kéo dây cương, lại thấy bên trong chiếc xe ngựa ngang hàng bên cạnh có một cánh tay nhưu ngọc duỗi ra, bàn tay đó nhẹ nhàng vén rèm xe lên, lộ ra một gương mặt thanh tú nho nhã.
Văn Chiêu đương nhiên là biết hắn, ở trong xe ngựa cũng không tiện hành lễ, liền gật đầu với hắn: "Bái kiến Thái tử điện hạ."
Thái tử cởi mở cười một tiếng: "Khương nhị cô nương, đây cũng là đi đến phủ của Gia Bình cô cô?"
Văn Chiêu cười gật đầu.
Nói chuyện với mỹ nhân tâm tình cũng cực kỳ vui vẻ, Thái tử nói: "Không cần giữ lễ tiết, cùng nhau đi đi."
Nếu Thái tử cũng đã mở miệng rồi, Văn Chiêu lại né tránh thì không hay, bởi vậy đành ra hiệu cho Trần bá không cần dừng lại.
Người bên cạnh này từng là vị hôn phu đời trước của nàng, Văn Chiêu thậm chí còn nhớ rõ có một lần lúc đến phủ của hắn, Thái tử đỏ mặt nhìn nàng, gần như là nói năng lộn xộn: "Ta có thể gọi nàng là Văn Chiêu không? Chuyện hướng về phía phụ hoàng cầu hôn không thương lượng với nàng, cũng không nói một tiếng với nàng, ta chỉ là quá thích nàng, tha thứ cho ta được không?"
Nàng có phản ứng gì? Văn Chiêu vốn có chút sợ hắn, thấy hắn tự nhiên như vậy thì cũng không sợ nữa, sau đó nổi lên tính khí, nhìn trái nhìn phải chỉ có nha hoàn của mình, liền nói thẳng: "Lúc trước ta cũng không quen biết điện hạ, bây giờ lại ban hôn cho điện hạ, thực sự là khiến người ta khó hiểu!"
Phù Diêu Phù Cừ bị Văn Chiêu dọa cho sắc mặt tái đi, Thái tử không thèm để ý chút nào, ngược lại càng thêm thành khẩn mà nhìn nàng: "Tại ta tại ta, là ta lỗ mãng, nhưng ta có thể thề, nhất định sẽ tốt với nàng! Nhạc phụ đang ở bên ngoài, ta đến trước mặt nhạc phụ thề!" Nói xong cũng vội vàng đi ra ngoài.
Văn Chiêu ngăn hắn lại: "Phụ thân ra vẫn chưa phải là nhạc phụ của điện hạ đâu! Đừng có thề."
Thái tử cười nhìn nàng: "Vậy là tha thứ cho ta rồi?"
Văn Chiêu lúc này đến phủ Thái tử là do phụ thân tìm lý do dẫn nàng tới gặp Thái tử, hiện tại người cũng gặp được rồi, Văn Chiêu thấy hắn cũng không đáng ghét, qua loa khẽ gật đầu liền chạy đi.
Văn Chiêu đương nhiên hiểu được Thái tử là người tốt, lúc trước cố hết sức tránh né hắn cũng chỉ là bởi vì không muốn để cho Khương gia giẫm lên vết xe đổ, rước lấy mầm tai vạ mà thôi. Nếu như gả cho Thái tử mà không hại đến Khương gia, Văn Chiêu nói không chừng sẽ gả. Hiện tại nàng lại thấy may mắn, cũng may nàng không dính dáng đến Thái tử, nếu không nàng sẽ bỏ lỡ Lục Nhiên.
Thái tử tất nhiên là không tồi, nhưng Lục Nhiên mới là người tốt trong lòng nàng.
Đằng trước tam ca đã xuống xe ngựa rồi, đang ở ngoài cửa phủ Trưởng công chúa chờ Văn Chiêu. Văn Chiêu đương nhiên là để Thái tử đi đầu, lúc này Thái tử ngược lại không nói gì liền xuống xe ngựa trước, sau đó hai người Văn Chiêu và Thính Lan cũng xuống xe ngựa.
Người đón Thái tử vào phủ là tỳ nữ thiếp thân của Trưởng công chúa, Xuân yến lần trước tỳ nữ này luôn luôn ở bên cạnh Trưởng công chúa, lễ cập kê của Văn Chiêu bên cạnh Trưởng công chúa cũng có hai tỳ nữ đi theo, bởi vậy có thể thấy được, Trưởng công chúa mặc dù gần gũi với Hoàng thượng, nhưng trong lòng bà lại cực kỳ coi trọng Thái tử. Chỉ là sự coi trọng như vậy lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, tù nữ này chính là tín hiệu mà Trưởng công chúa đưa cho Thái tử.
Xem ra hiện nay phần thắng của Thái tử cũng không nhỏ.