Mặc dù Lục Nhiên trở về từ Khương phủ cũng không rò rỉ ra tin tức gì, nhưng lần thứ hai vào Khương phủ còn mời Trương lão phu nhân tới, đây chính là tín hiệu sáng ngời, trong lúc nhất thời thứ mà bách tính Kinh thành thuận miệng nói chuyện phiếm đều là chuyện này.
Lúc trước Khương nhị cô nương rơi xuống sườn núi, Lục Nhiên không nói hai lời liền xông đi tìm, sau đó hai người cùng nhau mất tích mấy ngày mới trở về, việc này đã đủ làm cho người ta suy nghĩ viển vông. Hiện tại Khương gia có ý với Lục Nhiên, liền khiến cho người ta cảm thấy lẽ ra nên có chuyện như vậy.
Chỉ là cuối cùng làm tan nát trái tim của không ít người. Những thiếu nữ trong khuê phòng này, lại không ít người vừa ý Lục Nhiên, trước đó là làm cho trưởng bối cảm thấy Lục Nhiên không phải là nhân sĩ Kinh thành, không muốn kết thân với nhà như vậy, sau đó thấy người trẻ tuổi kia thăng quan nhanh hơn ai hết, tâm tư lại lung lay, thế như thân là nhà gái lại bị vướng bởi sự dè dặt nên không thể chủ động nhắc tới chuyện nhân duyên, chuyện này kéo dài lại kéo dài, Lục Nhiên đã ngồi lên vị trí Trung thư lệnh rồi. Đại quan Chính nhị phẩm trẻ tuổi như vậy, cũng không còn là nhân vật là bọn họ có thể kén cá chọn canh nữa.
Nhân vật này bọn họ cảm thấy ai cũng không với cao nổi, luôn để cho người ta luôn luôn chú ý, nếu như cô nương nhà ai có được sự ưu ái của hắn, có ghen tỵ thêm mấy câu cũng không muộn. Nghĩ đến cô nương Lục tướng vừa ý đã đính hôn với người khắc, bọn họ chẳng biết tại sao lại sinh ra một chút may mắn. Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, nếu cô độc sống quãng đời còn lại, đó mới là câu chuyện hay.
Đợi sau khi Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự của Văn Chiêu, những người này còn ngầm phỏng đoán Lục Nhiên có thể để ý nàng từng có hôn ước hay không. Những nhà vội vàng tới cửa cầu hôn kia cũng nghĩ có lẽ cho thể thừa dịp Khương gia bị thánh chỉ đánh cho đầu óc choáng váng mà đến nhặt của rơi.
Mà hành động khiến cho người ta tức giận này sau khi Lục Nhiên đến Khương phủ liền mất tích.
Bên kia của Lục Nhiên còn đang bàn bạc ngày cưới, Văn Chiêu lại ở trong phòng Tần thị. Đại khái là có vài lời phụ thân không tiện nói ra miệng cần mẫu thân làm tahy rồi.
Văn Chiêu chuẩn bị tâm lý xong, kiên trì nghe bà nói chuyện. Quả nhiên, Tần thị vừa bắt đầu liền hỏi: "Chiêu Chiêu, trong lòng con là muốn năm nay gả đi hay là sang năm gả đi? Đương nhiên ta làm mẫu thân còn muốn giữ con lại đến năm mười tám, sợ thì chỉ sợ con không vui."
Văn Chiêu bị bà trêu ghẹo đến mức đỏ mặt, thuận miệng ứng phó nói: "Đương nhiên là nghe theo phụ mẫu."
Tần thị kéo nàng ngồi xuống, sắc mặt hơi nghiêm túc một chút: "Lời tiếp theo mẫu thân muốn nói con hãy lắng nghe, đừng thẹn thùng."
Văn Chiêu ngoãn ngoãn gật đầu, trong lòng chứa một chút thấp thỏm.
Nghe Tần thị nói: "Phụ thân con là sợ con có thai quá sớm không tốt cho cơ thể, cho nên muốn giữ con lại nhiều thêm một chút. Dù sao thì hai người các con trẻ tuổi như vậy, chính là lúc xúc động hỏa vượng, không dễ tiết chế nhất..." Văn Chiêu nóng mặt đến choáng váng. Đời trước nàng từng định hôn hai lần, cũng có trưởng bối nói với nàng một chút chuyện sau cưới, nhưng nàng cũng không có cảm giác thẹn thùng như vậy.
Hiện tại nàng chỉ cần vừa nghĩ đến nàng sẽ gả cho Lục Nhiên, sẽ cùng hắn làm một vài chuyện thân mật nhất, sinh ra mấy đứa con lớn lên giống hắn, đã cảm thấy trong lòng phát run, lại thẹn thùng đến khó mà tự kiềm chế được, lại là chờ mong hưng phấn không thể tự đè nén. Dù sao thì ở nơi này của bọn họ lại không ít người đều là vì lệnh của cha mje lời của mai mối mà kết thân, cả đời tôn trọng nhau như khách, mà nàng lại có thể gả cho người mình thích nhất nhất nhất.
Giữa nàng và Lục Nhiên không phải là loại tình huống sau khi hiểu rõ lẫu nhau mà cảm thấy hài lòng, cũng không phải sau khi gặp một lần trong lòng cho rằng một nửa còn lại là hắn, mà là người một đường trói buộc bước đi, hiểu biết nhau quá tường tận lại cùng nhau trải qua sinh tử. Đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Tần thị đương nhiên không biết Văn Chiêu là người ba mươi tuổi, bởi vậy thấy nàng đầy mặt đỏ bừng cũng cảm thấy là chuyện thương tình, lúc bà lớn như vậy cũng không nghe được những lời này, chờ sau khi kết hôn biết được sự đời rồi mới cảm thấy những chuyện này vốn dĩ không có gì, đều là một số việc cần phải trải qua trong đời của người bình thường, một đoàn đường phải đi mà thôi.
"Cho nên ta cảm thấy hẳn là giữ lại một khoảng thời gian, Chiêu Chiêu của chúng ta lại không lo gả." Tần thị kéo tay Văn Chiêu qua, trên mặt lại lộ ra một tia ý cười nghịch ngợm: "Nên để hắn đợi một chút, thứ dễ dàng có được ngược lại có thể khiến người ta coi thương."
Văn Chiêu vội vàng cãi lại: "Mẫu thân, chàng không phải..."
Tần thị nhẹ nhéo tay Văn Chiêu: "Còn chưa gả đi đâu, cùi chỏ liền hướng ra ngoài rồi. Gả đi rồi thì hay rồi, nhất định là quên chúng ta đến nơi xa xôi rồi."
Văn Chiêu thấy Tần thị nghiêm mặt, vội vàng ghé đến trên người bà, thẳng thắn cam đoan mình thế nào cũng sẽ không quên mẫu thân và phụ thân.
Tần thị có chút thương cảm, nói liên miên cảm thán với Văn Chiêu một phen, lập tức nhớ tới một chuyện, do dự mở miệng: "Thật ra đại bá của con không hài lòng về hôn sự này lắm, cũng không phải bởi vì bản thân Lục Hoài Khanh làm sao, mà có liên quan đến những chuyện trên triều đình kia. Phụ nhân hậu trạch như ta không nên nói những chuyện này, chỉ là hiện tại chỉ có hai người chúng ta ở đâu, nói cho con nghe cũng không sao."
Thấy Văn Chiêu một bộ vẻ mặt lắng nghe, Tần thị nói: "Đại bá của con, gần đây qua lại với Thái tử có chút thân cận, Công bộ Thượng thư cấp trên của Văn Ngọc lại có phê bình kín đáo với Lục Hoài Khanh, hai điểm này cộng lại liền khiến đại bá của con cảm thấy đây không phải là một mối hôn sự tốt. Nhưng con đến cùng chỉ là chất nữ của huynh ấy mà không phải là khuê nữ, huynh ấy cũng chỉ thỉnh thoảng nhíu nhíu mày về chuyện này, lại không tiện cương quyết can thiệp."
Văn Chiêu hiểu được, đại bá luôn là người thực tế, cảm thấy giang sơn này sớm muộn gì đều là của Thái tử, hiện tại dựa vào Hoàng thượng mà đối nghịch với phe Thái tử thực sự không quá sáng suốt. Lục Nhiên là người được Hoàng thượng một tay nâng lên, cho dù bây giờ vẫn chưa đối nghịch với Thái tử, về sau cũng không thiếu sử dụng bạo lực. Bởi vậy đại bá cô cùng không quốc liên quan dính líu đến người như vậy.
Khương đại gia sau này phải tiếp nhận chức vị của Quốc công gia, không nói đến vinh quang cửa nhà, giữ vững cơ nghiệp tổ tiên lại là trách nhiệm mà ông nhất định phải làm. Hiện tại ông cũng chỉ biểu thị phản đối nhưng không đứng ra ngăn cản, đã là cho nhị phòng mặt mũi rồi.
Văn chiêu cũng biết chuyện đại bá lo lắng cũng sẽ không xảy ra, bởi vì lập trường của Lục Nhiên cũng không như vẻ bề ngoài, nhưng nàng lại không thể giải thích, chỉ có thể lặng im không nói lời nào.
Khương nhị gia liên tục nhấn mạnh muốn giữ lại đến sau khi mười sáu tuổi, cảm thấy vừa cập kê liền gả đi thì quá sớm. Xuất giá sau khi cập kê thật ra là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, nhưng Khương nhị gia giống như con trâu cố chấp không kéo lại được, Trương lão phu nhân dàn xếp nói: "Hai nhà đã có hai họ đành phải, đương nhiên là có thể ghép nhà bất cứ lúc nào, thường xuyên gặp mặt, Văn Viễn không cần quá lo cho khuê nữ."
Khương nhị gia vẫn lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử, Lục Nhiên mơ hồ đoán được Khương nhị gia đại khái là không muốn Văn Chiêu làm mẫu thân quá sớm, thế là bảo đảm nói: "Khương bá phụ yên tâm, chuyện con cháu cũng không sốt ruột, vãn bối chỉ là muốn sớm một chút chăm sóc lệnh ái, xin Khương bá phụ thành toàn."
Tiểu tử này quả thật có mấy phần bản lĩnh phỏng đoán lòng người, Khương nhị gia bĩu môi, lại nói thẳng: "Ta không yên lòng." Không yên lòng cái gì người ở đây lòng dạ biết rõ, trong phòng đột nhiên yên lặng phút chốc, Lục Nhiên có chút nóng mặt, lại không biết nên cam đoan như thế nào.
Trương lão phu nhân mở miệng nói nói "Thuốc tránh thai", lại mạnh mẽ nuốt xuống. Thuốc mặc dù có thể cam đoan không xảy ra sơ xuất, nhưng đến cùng sẽ hại thân, tính tình Khương nhị gia ái nữ như mệnh như vậy, nghe vào sợ là sẽ cau chặt lông mày.
Cuối cùng quyết định ngày cưới vào tháng ba năm sau, Khương nhị gia vẫn cảm thấy hơi sớm, Lục Nhiên lại vừa đắng vừa ngọt. Hôn sự của hắn và Văn Chiêu cuối cùng lắng xuống, thời gian một năm này mặc dù đau khổ một chút nhưng rốt cuộc vẫn chờ được.
Lục Nhiên đưa Trương lão phu nhân về Trương phủ, lại một lần nữa thành tâm thành ý nói cảm ơn, chỉ là chẳng biết tại sao, lúc trước Trương lão phu nhân còn coi hắn như một thanh niên mà thưởng thức, bây giờ ánh mắt nhìn hắn lại tràn đầy từ ái.
Trương lão phu nhân xem như đã nhìn ra, Tể tướng trẻ tuổi lại coi như là bị khuê nữ Khương gia cho ăn quả đắng rồi. Nhìn xem, hắn ở trước mặt Khương Văn Viễn, nào có còn uy phong bình tĩnh trí tuệ vững vàng trên triều đình, quả thật chính là một tiểu tử bị nhạc phủ bắt bẻ.
Lễ cập kê của Văn Chiêu càng ngày càng gần, chỉ là thời gian này chưa đến, tới trước lại là hôn lễ của tam thúc.
Kế thất này là một nữ nhi nhà cử nhân, họ Bạch, cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, so với Thính Lan cũng không lớn hơn bao nhiêu. Khương tam gia còn hỏi Thính Lan Thính Nguyệt có để ý hay không, Thính Lan lại mỉm cười nói: "Không sao, như vậy cũng có thể cùng nàng ấy chơi với nhau."
Khương tam gia đầu tiên là cười mắng nàng: "Phải tôn trọng mẫu thân, không được càn quấy." Trong bụng lại an tâm một chút, chỉ cần Thính Lan bọn chúng có thể tiếp nhận là được. Nói cho cùng, Khương tam gia chỉ coi Thính Lan Thính Nguyệt là tiểu nữ hài đơn thuần ngây thơ, vốn dĩ không nghĩ tới câu nói này có thể là một câu nói dối trào phúng.
Nhưng đây đã là ứng cử viên tương đối thích hợp mà Khương tam gia có thể tìm được rồi, xuất thân không hiển hách, tính tình lại mềm mại, chỉ có tốt với con cái của ông một chút mới có thể đặt chân vào Quốc công phủ. Ông đương nhiên cũng muốn tìm người tuổi lớn hơn một chút, để ông cũng ít xấu hổ một chút. Nhưng lớn tuổi lại chưa xuất giá chính là đốt đèn lồng cũng khó tìm, những người đã từng gả cho người khác lại hòa ly kia, trong lòng ông lại cảm thấy có ngăn cách.
Bởi vì cưới kế thất mà nhà mẹ của kế thất lại không có thân phận gì, cho nên hôn lễ này liền làm đơn giản, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có lại không thiếu một chút nào, Quốc công phủ đón dâu cũng không thể khó coi được.
Trong lòng Thính Lan có chút không dễ chịu, mẫu thân của của nàng ta mặc dù không phải là người tốt lành gì, nhưng dù sao cũng sinh nàng ta nuôi nàng ta, so với nữ tử xa lạ không quen biết kia thì tốt hơn nhiều. Thính Lan nhìn váy của mình, luôn cảm thấy hiện tại trên đó vẫn còn có dấu bẩn bàn tay. Năm ngoái Đăng cao tiết ngày ấy, mẫu thân của nàng ta quần áo tả tơi kéo lấy váy của nàng ta, cũng không biết là đang cầu xin giúp đỡ hay là nhớ mong nàng ta, sau đó lại bị nàng ta sợ hãi kêu lên một cước đá văng.
Mỗi lần nhớ tới tình hình hôm đó, Thính Lan liền khổ sở lại xót xa trong lòng.
Bây giờ nàng ta cũng không biết mẫu thân đang ở đâu, còn ở trên đời hay không, chính là đã bị lặng lẽ chôn đi cũng có khả năng. Có đôi khi nàng ta cũng cảm thấy Quốc công phủ to lớn nghiêm ngặt đáng sợ, trật tự và danh tiếng của gia tộc biến thành vũ khí gϊếŧ người sắc bén, nữ tử khuê các không có bao nhiêu quyền lên tiếng như nàng ta chỉ có giả bộ như không biết, chỉ có thỏa hiệp mới có thể an ổn sinh sống.
Hiện tại nàng ta đến tuổi phải lập gia đình rồi, mấy nhà đến cửa cầu hôn lại không có bao nhiêu nhà để phụ thân nàng ta hài lòng, trong đó đại khái tốt hơn một chút chính là Hoài An bá Vương gia, nhưng cũng chỉ như vậy, mặc dù có có chút nội tình, rốt cuộc chỉ là một Bá phủ mà thôi.
Có vài nhà còn nói gần nói xa mà tỏ vẻ, Thính Lan không có mẫu thân bên cạnh, ngay cả dạy dỗ như thế nào cũng chưa biết. Nhưng nếu quả thật không nhìn trúng thì cũng sẽ không tới cửa cầu hôn.
Tuy biết những người này nói chuyện như vậy là vì hạ thấp Thính Lan nâng cao bản thân, để cho Khương tam gia mở lời đồng ý cửa hôn sự này, Khương tam gia vẫn giận không kìm được lạnh giọng trả lời: "Cô nương Quốc công phủ chúng ta dạy dỗ như thế nào há là điều các ngươi có thể hoài nghi?" Những nhà kia nghe được sắc mặt đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng vẫn không tìm được lời có thể phản bác. Dù sao thì hoành phi ở cửa của Quốc công phủ rơi xuống thì sẽ đè chết một đám người. Cuối cùng chỉ có thể xám xịt rời đi.
Khương tam gia rất ít khi dùng giọng điệu cường ngạnh nói chuyện, như vậy cũng là bị bọn họ ép cho nóng nảy.
Nhưng điều này cũng nhắc nhở ông, phải sớm ngày cưới cô nương mà ông nhìn trúng vào cửa, lúc Thính Lan nghị thân cũng có thể có chút niềm tin. Mặc dù kế thất này không thể so với nguyên phối (vợ đầu), rất nhiều nhà phép tắc sĩ diện cũng chướng mắt cô nương có kế mẫu, luôn cảm thấy bọn họ thiếu cái gì đó.
Lúc này Khương tam gia ngược lại hâm mộ Văn Chiêu nhị phòng, cũng không có thân mẫu như nhau, kế mẫu vào cửa, lại không ảnh hưởng đến hôn sự của Văn Chiêu chút nào. Nữ tế tương lai của nhị phòng không có trưởng bối phía trên, hôn sự đều là tự mình làm chủ, đương nhiên sẽ không để ý cô nương mình thích thân mẫu còn sống hay không.
Thôi thôi, có kế mấu dù sao cũng tốt hơn không có kế mẫu, Khương tam gia hồi thần, lúc nay đang đến lúc phu thê giao báo, Khương tam gia xoay người đối mặt với tân nương. Lúc này đang là mùa xuân se lạnh, hỷ phục này cũng dày hơn, nhưng lúc Bạch thị khom người vẫn có thể thấy được vòng eo không đủ một nắm, trong đầu Khương tam gia hơi nóng lên một chút.
Bởi vì Lục Nhiên đã định hôn sự với Văn Chiêu, hôn lễ này mặc dù đơn giản, nửa nhi tức Khương gia như hắn vẫn đến tham gia. Có Trung thư lệnh tham dự hôn lễ, đương nhiên là có chút thể diện, Khương tam gia cao hứng đồng thời lại cảm thấy buồn rầu. Ông mới là nhân vật chính của hôn lễ này, nhìn tư thế mời rượu của những người này, ngưởi không biết còn tưởng rằng người thành thân chính là vị Trung thư lệnh đại nhân này đấy.