Văn Chiêu nhẹ nhàng vòng lấy hắn, nghiêng mặt tựa vào trên vai Lục Nhiên. Tóc đen của hắn trải ra một tầng trên vai, mát lạnh trơn bóng lại tản ra mùi hương lành lạnh nhàn nhạt. Thấy hắn vẫn bắt lấy tay nàng không mở mắt, Văn Chiêu cọ cọ lên tóc hắn, nói khẽ: "Khoảng thời gian này... chắc là chàng không thoải mái..." Êm dịu giống như gió mát, bên trong đều là thương yêu.
Áo khoác dài khoác trên người hắn trượt xuống một nửa, Văn Chiêu ở phía sau lưng mềm mại lại ấm áp, nhẹ phủ lên người hắn. Lục Nhiên mở mắt ra: "Nàng trở về rồi là tốt."
Người này từ trước đến nay là như vậy, không kể khổ cũng chưa từng oán trách, lại có thể dễ dàng khiến nàng đau lòng. Văn Chiêu nhìn đôi mắt tĩnh mịch của hắn, hai tay càng dùng sức ôm lấy hắn, vùi mặt sâu vào bên gáy hắn, trầm giọng nói: "Lục Nhiên, sao chàng lại ngốc như vậy..."
Mũi và khuôn mặt lành lạnh của Văn Chiêu dán vào bên gáy hắn, hơi thở thở ra lại ấm áp ẩm ướt, Lục Nhiên lẳng lặng để nàng ôm.
Áo khoác càng ngày càng trượt xuống, cuối cùng rơi lên ghế, cũng có một đoạn rơi xuống mặt đất. Văn Chiêu có cảm ứng, liền muốn nhặt áo khoác lên, lại trong nháy mắt rời khỏi lưng Lục Nhiên bị hắn ôm vào trong ngực, ngồi trên hai đầu gối của hắn.
Tốc độ này quá nhanh, Văn Chiêu nhẹ a một tiếng, Lục Nhiên đã vùi vào trong xiêm y của nàng, thấp giọng nói: "Để ta ôm nàng một cái."
Hắn nói bình thản, Văn Chiêu lại cảm thấy chắc là hắn không dễ chịu. Thế là mặc cho hắn khóa eo của nàng lại, vùi sâu vào trong ngực nàng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, một cái lại một cái, thử mở miệng an ủi hắn: "Chúng ta đừng để ý người bên ngoài nói thế nào có được không, thời gian qua đi, tự nhiên sẽ quên thôi." Văn Chiêu nói thì nói vậy, nhưng nàng biết, những người này không quên được, dù là không ngừng có sự việc mới xuất hiện, người muốn chèn ép Lục Nhiên lại có thể mang chuyện này ra bất cứ lúc nào.
Bởi vì theo như nàng hiểu, mặc dù Lục Nhiên vạch tội Tiết tướng có mưu mô làm phản, nhưng chứng cứ lại không đầy đủ. Bây giờ Hoàng thượng quyết định bãi tướng nhưng không gϊếŧ Tiết Thủ Nghĩa, cũng là bởi vì tiếng không phục ở bên ngoài quá nhiều.
Mà Lục Nhiên tự mình vạch tội Tiết tướng thì trở thành mục tiêu công kích. Vả lại hắn còn là học trò của Tiết Thủ Nghĩa, bởi vậy càng làm cho người ta lên án.
Vừa nghĩ đến những chuyện này, trái tim Văn Chiêu liền chìm xuống đáy hồ. Lúc này đã thấy Lục Nhiên từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, vầng trán của hắn cũng không giãn ra, ủ trong một tầng sầu nhẹ sương mù, ánh mắt của hắn mang theo một chút cầu khẩn: "Chiêu Chiêu, hôn ta."
Văn Chiêu nghe được yêu cầu đột nhiên không kịp chuẩn bị này, lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng ánh mắt của hắn khiến nàng không từ chối được. Hắn đã khó chịu như vậy rồi, nàng cũng không phải là người biết an ủi, nếu làm như vậy có thể khiến trong lòng hắn dễ chịu hơn một chút....
Độ dày của môi hắn vừa phải, đường nét lưu loát hình dáng nở nang, mỗi một tấc Văn Chiêu tới gần sắc mặt liền sẽ đỏ lên một phần.
Đợi đến lúc nàng nhẹ nhàng dán lên trên đó thì đã xấu hổ không dám nhìn hắn nữa. Nàng chưa bao giờ có kinh nghiệm xích lại gần hắn, hôn hắn, bầu không khí hôm nay cũng không thích hợp để nhanh chóng dán lên lại nhanh chóng lui đi. Hắn yếu ớt đòi hôn, Văn Chiêu theo bản năng cảm thấy nên hôn lâu một chút mới đúng. Nhưng nàng vốn dĩ không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể từng cái từng cái mà mổ hắn.
Hắn ấm áp lại mềm mại, giống như một miếng bánh ngọt mềm mềm lại dẻo dẻo ghé vào bên miệng nàng, nàng từng chút từng chút nhẹ nhàng chạm vào, lại không nỡ há miệng ăn hết.
Văn Chiêu không biết, trong mắt Lục Nhiên nhìn nàng đã nhiễm ý cười vui vẻ, nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, mí mắt của nàng cũng đang run rẩy, lông mi càng là rào rào run lên. Trên đời này tại sao có thể có người đáng yêu như vậy? Nàng rõ ràng không làm được những việc này, lại vì an ủi hắn, sắc mặt ửng đỏ động tác vụng về mà mổ lấy môi hắn.
Văn Chiêu nhớ tới lúc Lục Nhiên hôn nàng có duỗi đầu lưỡi, mặc dù nàng không biết vì sao rõ ràng là hôn môi lại phải kéo theo đầu lưỡi, nhưng nàng không có cách nào phủ nhận, lúc Lục Nhiên dùng đầu lưỡi quấn nàng, nàng cảm thấy rất dễ chịu... nghĩ như vậy, trên mặt càng đỏ hơn, Văn Chiêu duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi Lục Nhiên một cái, động tác sâu hơn nàng lại không làm được.
Nhưng như vậy đã đủ rồi. Lục Nhiên giật mình một cái, gần như thể xác tinh thần đều run rẩy, ý cười trong mắt mê mẩn đen đặc sâu không thấy đáy.
Cô nương của hắn, sẽ tự mình vươn đầu lưỡi.
Cho nên, chuyện tiếp theo liền giao cho hắn đi.
Văn Chiêu đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Lục Nhiên đảo khách thành chủ, đột nhiên mở mắt ra, lại sa vào ánh mắt thâm trầm lại vui vẻ của Lục Nhiên. Ánh mắt của hắn đang cười, nàng hôm này không tới uổng phí. Trong lòng Văn Chiêu sinh ra sự thỏa mãn từng đợt lại từng đợt.
Lục Nhiên rời khỏi miệng nàng, mổ một cái lên khóe môi nàng, cười nói: "Nhắm mắt." Mắt của nàng mở lớn nhìn hắn như vậy, trợn cặp mắt hoa đào thành quả hạnh tròn, ngạc nhiên ngây thơ đáng yêu, trong veo giống như nai con. Đáy lòng Lục Nhiên mềm mại lại có chút không nhịn được cười, đành phải tạm dừng nhắc nhở nàng.
Văn Chiêu sững sờ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hôm nay nàng đến trấn an hắn, đương nhiên phải thuận theo hắn một chút.
Cảm nhận được sự mềm mại của hắn lại một lần nữa dính sát, hắn linh hoạt lại cường thế mà công thành đoạt đất, hai tay Văn Chiêu vô lực chống trên lồng ngực hắn, nghênh đón tiết tấu của hắn đáp lại hắn.
Bàn tay lớn bên eo nàng của Lục Nhiên nhẹ nhàng vân vê, Văn Chiêu mơ mơ màng màng cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, đầu óc cũng đã không xoay chuyển được nữa.
Hồi lâu, hô hấp của Lục Nhiên tăng thêm một chút, từ miệng nàng lui ra ngoài, hai tay ấn nàng vào trong ngực, trên miệng lẩm bẩm: "Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu... ba tháng nàng rời đi này, ta trôi qua quả thật không thoải mái."
Câu nói này dường như đang trả lời câu "Khoảng thời gian này chắc là không thoải mái" ban đầu của nàng, cảm giác quái dị trong lòng Văn Chiêu càng mạnh mẽ hơn. Lục Nhiên ấn nàng quá chặt, Văn Chiêu ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy hấu kết nhẹ nhàng nhấp nhô và đường nét cằm tinh xảo của hắn, không nhìn thấy mắt hắn, bởi vậy khó mà suy đoán cảm xúc hiện tại của hắn.
Một cái chớp mắt tiếp theo Lục Nhiên lại bắt đầu nghịch tóc của nàng, trong lời mang theo ý cười nói: "Hại Chiêu Chiêu lo lắng rồi, ta không sao."
Văn Chiêu dùng sức lực ngồi thẳng dậy từ trong ngực hắn, chăm chú nhìn hắn hỏi: "Chuyện vạch tội Tiết tướng, thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Lục Yên chớp mắt mấy cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Việc này nếu thật sự ảnh hưởng tới ta, ta có lẽ có thể đưa chứng cứ phạm tội của Tiết Thủ Nghĩa cho người khác, tự nhiên có người sẽ không bỏ qua cơ hội có thể kéo ông ta rớt đài này."
Ung dung thản nhiên đưa chứng cứ phạm tội vào trong phòng người khác, Lục Nhiên làm được.
Thấy Văn Chiêu dùng ánh mắt hỏi dò hắn, Lục Nhiên cười nói: "Không sai, chứng cứ phạm tội trong tay ta quả thật đã đầy đủ để kéo ông ta xuống ngựa, nhưng có một số thứ Hoàng thượng không muốn công khai, ví dụ như chuyện Tiết Thủ Nghĩa và Hoàng hậu. Hoàng thượng đem giấu đa số tội danh đi, nhưng chuyện Tiết tướng mưu phản lại ở trong bức thư viết cho Hoàng hậu, bởi vậy tội mưu phản cũng không dễ quyết định. Hoàng thượng cố kỵ mặt mũi của mình, liền dùng tội danh cấu kết với đạo ẩn làm việc xấu để trục xuất Tiết Thủ Nghĩa." Hiện tại xưng hô của hai người đều muốn đổi giọng rồi. Tiết tương không còn là Tiết tướng, chỉ là Tiết Thủ Nghĩa mà thôi, Thiên sư cũng không còn là Thiên sư, gọi một tiếng đạo ẩn là được.
Văn Chiêu khẽ nhếch miệng, lập tức lại bĩu môi: "Hoàng thượng như vậy không phải là hại chàng sao?!"
Lục Nhiên không nhịn được đưa tay ấn cái môi đang dẩu ra của nàng: "Không hoàn toàn. Bây giờ ta đang cược."
Văn Chiêu vỗ cái tay hắn xuống, lại nghe hắn nói: "Cược Hoàng thượng muốn trọng dụng ta." Lúc nói chuyện, sắc mặt hắn nhàn nhạt, trong mắt lại có mấy phần chắc chắn.
"Nhưng mà nếu ông ta muốn mượn sức chàng, tại sao lại bỏ mặc chàng chịu chỉ trích chứ? Chàng vạch tội chẳng những không khen thưởng, ngược lại bởi vì ông ta mà chịu sự hiểu lầm của người đời, như vậy chẳng lẽ không làm rét lạnh tâm thần tử sao?"
Trong mắt Lục Nhiên mang theo ý cười trả lời nàng: "Nếu nàng chịu sự chỉ trích của người đời, áp lực thống khổ một thời gian, đột nhiên có người sắc mặt dễ gần thân thiết nói muốn dẫn nàng đi ra khỏi cảnh khốn khó này, đồng thời còn hứa hẹn với nàng lợi ích khiến người ta ghen đỏ mắt thì sap?"
Trên mặt Văn Chiêu hiện lên vẻ ra là như thế. Hoàng thượng đây là muốn dùng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi để lôi kéo lòng người đây mà.
"Nhưng danh tiếng làm quan của chàng đến cục sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ chính là lúc hết sức tôn sùng tôn sư trọng đạo..." Văn Chiêu mím môi.
"Vốn là còn một con đường có thể đi, chính là hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của Tiết Thủ Nghĩa, trợ giúp ông ta tạo phản, lại thừa dịp lúc ông ta chưa ngồi vững vị trí thì kéo ông ta xuống. Nhưng nếu là như vậy, ta chính là phản thần cùng một bọn với ông ta, sau này trợ giúp Thái tử đăng cơ cũng sẽ chỉ là bề tôi thứ hai có công. Hiện tại con đường này đã là lựa chọn tốt hơn rồi. Hiện tại nhiều lắm là bị người ta nói thành 'vô tình vô nghĩa', nói dễ nghe một chút vẫn là 'vì việc nước quên tình nhà'."
Văn Chiêu nghe được thì sững sờ, Lục Nhiên nói những lời này quá đại nghịch bất đạo, lại còn lời như vậy mà không giữ lại chút nào nói cho nàng nghe. Nàng giơ ngón tay lên nhẹ nhàng đặt lên trên môi của Lục Nhiên, mắt nhìn bên ngoài: "Cẩn thận vẫn hơn."
Lục Nhiên lại bắt lấy tay nàng, đưa lên trên miệng mổ một cái, ý cười tiêm nhiễm: "Không sợ. Thư phòng của ta là nơi an toàn nhất trong phủ. Tiết Thủ Nghĩa cũng bị trục xuất rồi, người ông ta phái tới giám thị ta đương nhiên không đáng sợ nữa."
Văn Chiêu thở phào một cái, lại nghe hắn khẽ thở dài một tiếng: "Ông ta đối với ta có ơn đề bạt, mặc dù lòng lợi dụng chiếm đa số, nhưng ta đến cùng làm 'sói mắt trắng' một lần rồi."
Hai tay Văn Chiêu khoác lên vai hắn, giọng điệu chắc chắn nói: "Chàng cũng chưa từng hãm hại ông ta, chỉ là nói ra tình hình thực tế thôi. Ngọn nguồn chân chính chỉ do ông ta tâm thuật bất chính. Chàng còn vì giang sơn xã tắc mà làm việc tốt đấy."
Lục Nhiên gần sát nàng cười nói: "Ừm, ta hiểu được, chỉ là muốn nghe nàng nói một lần mà thôi." Nói thì nói thế, ý cười trong mắt Lục Nhiên lại không nhẹ nhõm. Hắn rốt cuộc vẫn là có mấy phần giày vò.
Văn Chiêu dẩu môi trừng hắn: "Sao chàng lại trở nên xấu tính như vậy chứ? Trước đó còn một bộ dáng vẻ vô cùng khổ sở, cũng lừa được ta rồi!"
Lục Nhiên vô tội nói: "Ta thật sự không có làm bộ khổ sở." Văn Chiêu suy nghĩ, trước đó Lục Nhiên rõ ràng chính là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bởi vậy lời nói cũng ít đi, là chính nàng xem những biểu hiện này thành thương tâm khổ sở thôi! Sự ưu sầu vừa rồi ở hai đầu lông mày hắn có lẽ là đang lên án nàng vừa rời đi liền đi ba tháng.
Nhưng nàng có thể khẳng định, Lục Nhiên chính là cố ý! Văn Chiêu dẩu môi lên đến nỗi có thể treo cả bình dầu, Lục Yên ấn nó xuống, nhìn chằm chằm nó nói: "Nàng còn dẩu mỗi nữa, ta sẽ coi như nàng đang đòi hôn."
Văn Chiêu lập tức để môi thẳng lại, hừ một tiếng: "Thiệt thòi cho ta còn đau lòng chàng."
Lục Yên chớp mắt mấy cái: "Lời nghị luận ta ở bên ngoài quả thật không dễ nghe, hơn nữa ta còn phải diễn kịch với Hoàng thượng, quá mệt." Nói xong làm bộ thở dài.
Mắt Văn Chiêu lóe sáng: "Ta có thể giúp chàng hóa trang, để cho người ta cảm thấy chàng thật sự khổ sở đến mức cả đêm không ngủ được. Diễn kịch đương nhiên phải diễn ra dáng một chút." Văn Chiêu không nhịn được cười hì hì: "Ừm trên mặt thoa mấy lớp phấn, có vẻ tái nhợt một chút. Ở dưới mắt thêm một chút màu xanh lông mày, ừm, còn phải che đi màu hồng trên môi, chỗ này của chàng đỏ giống như tiểu cô nương, vừa nhìn liền biết chính là ăn ngon ngủ yên."
Nàng cười đến ranh mãnh lại đáng yêu, Lục Nhiên vỗ nàng: "Nghịch ngợm."
Sắc mặt Văn Chiêu đột nhiên đỏ lên, che lấy phía sau, nguýt hắn một cái: "Này, nam chưa cưới nữ chưa gả, chàng chú ý một chút."
Lục Nhiên nhìn tư thế mờ ám thân mật của hai người, như có điều suy nghĩ gật đầu: "Được, vậy ta tranh thủ sớm ngày cưới nàng vào cửa."
Văn Chiêu bị nghẹn. Này! Nàng quả thật không phải đang giục cưới!
Thật vất vả mới trở về phủ, Văn Chiêu từ địa đạo đi ra, liền thấy trước mắt có một đôi giày hoa văn hình mây, lại nhìn lên trên, đúng là tam ca đang ngồi trên giường nàng. Văn Chiêu bị dọa sợ đến mức gần như muốn lui về địa đạo, giấu mình đi mới được.
Khương Văn Dập lẳng lặng ngồi bên giường, thấy dáng vẻ Văn Chiêu vừa sợ vừa sững sờ, sắc mặt hắn bình tĩnh, khó phân biệt vui buồn nói: "Ra đi, dưới đó không thoải mái."
Văn Chiêu ngượng ngùng đi ra, sửa sang y phục, không biết làm sao, nàng lại có một loại chột dạ bị người ta bắt gian.