Văn Chiêu vẫn đang rơi nhanh xuống, trong thời khắc sống còn này, trong lòng nàng đột nhiên gọn gàng chỉ còn lại mấy người. Cũng không biết phụ thân ở phía trên có bị dọa sợ không, mẫu thân có an ủi ông được hay không. Nếu tam ca biết nàng chết rồi thì có khóc lớn một trận hay không.
Lục Yên có tìm thêm một cô nương nữa hay không.
Tiếng khó "vù vù" bên tai không ngừng, Văn Chiêu dần dần nhắm mắt lại, nàng biết, thời gian sắp đến rồi.
*
Khương đại gia phái người đưa nhị gia về phủ, bản thân thì cùng những người còn lại canh giữ ở vách đá, chờ người tìm kiếm truyền tin về.
Sắc trời dần dần tối, Tây Sơn một màu hoàng hôn, trong lòng mọi người đều là sự thê lương, chỉ mong có thể tìm được toàn thây, lại vẻ vang hạ táng.
Mấy gã sai vặt đang buộc lều, chuẩn bị đêm nay qua đêm ở đây lại thấy một bóng trắng lướt qua, thoáng cái biến mất ở vách đá.
"Vừa rồi là cái gì?"
"Chẳng lẽ lại có người ngã xuống rồi?" Gã sai vặt nói chuyện thả công việc trong tay xuống, tiến về phía vách đã nhìn xuống dưới. Lúc này sắc trời càng ngày càng tối, ánh mắt quét qua cũng chỉ có một chấm trắng mơ hồ.
"Không biết. Chắc là có người lao xuống tìm chết?"
"Khó nói. Bây giờ người nghĩ quẩn còn ít à?"
Bọn sai vặt nói vài câu rồi không quan tâm nữa, lều vải của bọn họ phải nhanh chóng buộc xong mới được.
Xuyên hoa bộ của Lục Nhiên gần như có thể khiến hắn vượt nóc băng tường, nhưng Văn Chiêu lại chưa luyện đến mức này. Song nếu như Văn Chiêu thật sự muốn đánh cược một lần thì cũng có xác suất nhất định có thể giữ được cái mạng nhỏ, sợ là sợ trong lòng nàng đã không muốn đi lên nữa.
Văn Chiêu để ý người nhà của mình thế nào, Lục Nhiên lại rõ ràng. Một cô nương còn chưa cập kê, vốn nên ở hậu viện đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng làm một chút nữ công, cứ lớn lên không buồn không lo như vậy, nhưng Văn Chiêu lại vất vả hơn ai hết, lo nghĩ lập trường của Khương gia, lo nghĩ chiến sự của tổ phụ, lo nghĩ biến động bất ngờ trên triều đình. Chiếu theo hướng đi của đời trước, lúc này Khương gia đã bị nhấn dưới hổ đầu trảm, chỉ thiếu thời cơ tốt sẽ bị xử lý, hiện tại tình cảnh của Khương gia không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều, nhưng người lặng lẽ thay đổi tất cả này cũng đã tuyệt vọng rơi xuống vách núi.
Nếu Khương Văn Ngọc liều lĩnh nhào về phía Yến thị, hoặc là Văn Chiêu và Tô Mục Uyển đều sẽ rơi xuống, hoặc là hai người đều sẽ được cứu lên. Nếu nghe lời Yến thị ngoan ngoãn bất động đứng đó, người rơi xuống sẽ chỉ mình Văn Chiêu. Cuối cùng Khương Văn Ngọc chọn lựa chọn thỏa đáng nhất, là lựa chọn bảo vệ thê nhi ổn thỏa nhất, cũng là lựa chọn đưa Văn Chiêu vào chỗ chết.
Lục Nhiên chỉ có thể đánh cược, đánh cược trong phúc chốc nào đó Văn Chiêu rơi xuống sẽ nghĩ đến hắn, sau đó gắng sức liều một phen, vì hắn mà tranh thủ một chút hy vọng sống. Chính là không nghĩ đến hắn, nghĩ đến tam ca của nàng cũng được, tóm lại là không thể dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình như vậy.
Hắn không muốn cô độc giống như đời trước. Đời này tuy rằng Văn Chiêu ôm mục đích để tiếp cận hắn, hắn lại cảm thấy may mắn, may mắn có thể sớm quen biết nàng. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, có lẽ ông trời thấy hắn đời trước quá đáng thương, ngay cả một thiếu phụ cũng không có, lúc này mới đưa Văn Chiêu đến bên cạnh hắn, Nếu đã như vậy, hắn sẽ không thể để cho ông trời lấy nàng đi!
*
Sau khi đám người nhị gia hồi phủ, chuyện Văn Chiêu rơi xuống sườn núi liền truyền ra, lão phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tô Mục Uyển động thai, lang trung đang kê đơn thuốc, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật sự là phúc lớn mạng lớn, thai nhi này vẫn giữ được." Khương Văn Ngọc đưa tay nhẹ nhàng đặt trên bụng Tô Mục Uyển, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...."
Tên nhóc này còn chưa sinh ra trên lưng đã cõng một mạng người, Khương Văn Ngọc nhìn bụng của Tô Mục Uyển, trong mắt là vẻ đau xót ảm đạm: "Con tên là, Niệm Chiêu đi."
Thế nhưng, đời tiếp theo của Khương gia phải có một chữ "Thanh"... Tô Mục Uyển há to miệng, lại chỉ nén lệ khẽ gật đầu.
*
Lúc Lục Nhiên tìm được Văn Chiêu, nàng đang lẳng lặng nằm trên một cành câu, nêú như không chú ý vết máu khắp người của nàng thì giống như đang ngủ yên. Sắc mặt nàng tái nhợt, không có một chút hồng hào nào, giống như một người chết bình thản. Lục Nhiên chạm vào da thịt ấm áp của nàng, sau khi mạch đập nhảy lên, lúc này mới hoàn toàn sống lại.
Trái tim bình tĩnh lại, Lục Nhien tiện tay kiểm tra vết thương của Văn Chiêu. Sau đầu thương nặng, ngũ tạng bị hao tổn, lại có thêm một chút ngoại thương. Lục Nhiên mím chặt môi, cô nương của hắn trước đây không lâu còn cười nói trêu đùa với hắn, giống như con mèo con hoạt bát, bây giờ lại thành như vậy, đây đều là Khương gia ban tặng! Thế nhưng hắn lại không thể động vào Khương gia.
Nhưng mà không thể động vào không có nghĩ là hắn sẽ để cho những người làm tổn thương Văn Chiêu sống tốt!
Suy nghĩ đến vết thương của Văn Chiêu, Lục Nhiên trân trọng ôm lấy Văn Chiêu, chuẩn bị tìm một nhà dưới chân túi ở lại.
*
Lúc nửa đêm nhị gia tỉnh lại, vén chăn lên liền muốn xuống giường, trong miệng hô lớn: "Chiêu Chiêu chưa chết, chưa chết!" Tần thị bên cạnh đang núp trong chăn khóc, nửa đêm rồi vẫn chưa ngủ, lúc này nghe thấy tiếng la của nhị gia, lập tức đứng dậy giữ chặt ông.
"Nhị gia chàng đi đâu?"
"Chiêu Chiêu chưa chết, ta mơ thấy nó, nó nói nó rơi đau quá, gọi ta mau tới cứu nó.... Ta muốn đi cứu nó..." Nhị gia lẩm bẩm một hồi lâu mới nhìn thấy chăn đệm trong tay: "Ta hồi phủ lúc nào? Không được, ta phải đi cứu nó!"
"Văn Viễn! Chiêu Chiêu đã chết rồi, vách núi cao như vậy, chính là đại nam nhân cũng ngã chết!" Động tĩnh bên trong đánh thức nha hoàn ở gian ngoài, nhao nhao châm đèn tiến vào.
Lúc tiến vào đã thấy Khương nhị gia ngồi dưới đất, khóc như một đứa trẻ.
*
Phía xa có đèn lấm tấm, Lục Nhiên vui mừng, cúi đầu nói với người trong lòng: "Sắp rồi." Người trong lòng không có một chút động tĩnh nào, ánh mắt người nói chuyện lại dịu dàng như muốn chảy ra nước.
"A Bính, đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi đi." Ngoài cửa vang lên giọng nói hiền lành lại già nua.
Ánh mắt A Bính không dời khỏi sách, trên miệng trả lời: "Mẹ ngủ đi, con đọc một lúc nữa."
"Đừng thúc giục nữa, lần nào A Bính không phải đọc sách đến nửa đêm... ngủ đi, lão bà tử."
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng đập cửa. Lão bà bà đang muốn đi mở cửa, bạn già trên giường nhắc nhở: "Cẩn thận là người xấu."
Lão bà bà cười ha ha: "Nhà chúng ta có thể có đồ gì? Người ngoài cửa kia nói không chừng là thật sự gặp nạn."
Mở cửa, thấy bên ngoài có một lang quân giống như thần tiên, trong đêm tối lại giống như phát ra ánh sáng, lão bà bà dụi mắt, lại nhìn thấy người này vẫn đứng ở cổng, lại thấy hắn ôm một cô nương vết máu loang lổ trong lòng.
"Đây là..."
"Thê tử của tại hạ bị trọng thương, không tiện di chuyển, có thể ngủ nhờ một đêm không?" Giọng nói hắn trong sáng, lão bà bà đã tin tưởng người này không phải người xấu, huống chi người này và cô nương trong lòng hắn có vẻ không phú thì quý, sao có thể có ý đồ với bọn họ được.
"Có thể, hàn xá vừa lúc có một chiếc giường để đó không dùng."
"Đa tạ." Lục Nhiên nói xong liền đi theo lão bà bà vào phòng.
Lão bà bà này nói chuyện lịch sự hơn nông phụ bình thường một chút, vả lại lúc đi ngang qua một gian phòng hắn còn nghe thấy tiếng đọc sách, Lục Nhiên đang âm thầm đánh giá liền nghe lão bà bà nói: "Gian phòng đó là nơi sau này khuyển tử cưới tức phụ ở, hiện tại nó đều ăn ngủ trong căn phòng ban đầu của nó, dù sao sang năm là thi Hương rồi..."
Lục Nhiên nói vài câu với lão bà bà, xác nhận suy đoán của mình.
"Xin hỏi, có nước nóng không?" Lục Nhiên ôm Văn Chiêu đứng bên giường, chăn đệm trên giường này đối với nhà nông mà nói đã là tốt nhất rồi, mà trên người Văn Chiêu lại đầy vết máu.
"Có, có." Lão bà bà thấy người này mặc dù dáng vẻ tôn quý lại có thể băn khoăng nhà cùng khổ như bọn họ, càng không muốn làm bẩn chăn đệm của bọn họ, trong lòng lại có thêm mấy phần hảo cảm.
Lão bà bà nấu một chậu nước nóng, còn chu đáo chuẩn bị y phục sạch sẽ, nghĩ đến dù sao hai người này cũng là phu thê nên không ra tay giúp đỡ, khép cửa lại đi ra ngoài.
Lục Nhiên thấy bà ra ngoài rồi thì nháy mắt do dự vẫn là không mở miệng.
Ông trời có lẽ cảm thấy đời trước Văn Chiêu từng bị hủy dung, bởi vậy đời này trong tình huống cả người bị thương, trên mặt lại không có một chút vết thương nào. Lục Nhiên nghĩ, lần này lúc Văn Chiêu tỉnh lại chắc là sẽ vui vẻ một chút.
Chỉ là bàn tay này thật sự là thảm hơn một chút, trên tay đầy vết trầy da, còn có mấy vết quào thật sâu, Lục Nhiên lấy khăn thấm nước, ôm nàng ngồi trong lòng, cẩn thận lau cho nàng. Sau khi lau sạch sẽ vết máu và bụi đất, vết thương đó lại càng thêm đáng sợ, dáng vẻ da thịt lật ra bên ngoài khiến cho Lục Nhiên thấy mà trong lòng nhéo đau.
Lục Nhiên lấy thuốc trị thương trong ngực ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của nàng: "Chiêu Chiêu yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng lưu lại sẹo.
Bên cạnh eo của nàng bị cành cây đâm vào, vết máu thậm chí ngấm ra áo ngoài, nhất định phải cởi y phục bôi thuốc mới được.
Lục Nhiên biết, lúc này không nên có lòng dạ kiều diễm gì, nhưng cô nương của hắn trổ mã còn xinh đẹp hơn so với hắn tưởng tượng, khiến trái tim hắn không khống chế nổi mà đập bình bịch. Lúc trước khi nàng ở dưới nước quấn lấy hắn giống như một tiểu mỹ nhân ngư, hai tay thon dài, vòng eo mềm mại, vừa mệt mỏi lại làm người ta yêu thương, bây giờ lại giống như lớn lên thành yêu cơ tuyệt thế, cởi lớp vỏ bọc thanh cao ra, phong cảnh bên trong có thể khiến cho bất cứ kẻ nào mất đi lý trí.
Đầu ngón tay cởi y phục của Lục Nhiên khẽ run. Cũng may vừa rồi hắn không xin lão bà bà kia giúp đỡ, dáng vẻ này của Văn Chiêu hắn không biết để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Đêm đã khuy, ngay cả tiếng đọc sách sát vách cũng ngừng. Lục Nhiên chậm rãi nằm xuống bên cạnh Văn Chiêu, nghiêng người nhìn nàng. Nàng giống như đang ngủ yên, hắn lại giống như trượng phu si hán* nhìn trộm nhan sắc khi ngủ của thê tử. (*: Kẻ quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ.)
Trong nháy mắt này, Lục Nhiên cảm thấy trong lòng thỏa mãn yên lòng, tốt đẹp đến mức khiến hắn không muốn trở về nữa.
Thế lực khắp nơi trên triều còn đang ồn ào náo động làm ầm ĩ, Khương gia cũng bao phủ bên trong sự xót xa, chỉ có chỗ này của bọn họ, một cái giường, một đôi người, còn có ánh trăng yên tĩnh.
"Chiêu Chiêu, nhanh tỉnh dậy đi," Lục Nhiên đưa tay phủ lên má Văn Chiêu: "Ta nhớ nàng lắm."
Nàng tinh xảo giống như một pho tượng ngọc khắc, lẳng lặng không có phản ứng.
Lục Nhiên dán lên khuôn mặt lạnh buốt của Văn Chiêu: "Chiêu Chiêu đang mơ gì vậy? Tỉnh lại trò chuyện với ta có được không?"
Đêm thu lạnh, Lục Nhiên tha thiết ôm Văn Chiêu vào lòng.
Bên trong Khương phủ, động tĩnh của nhị gia đều khiến đại gia đến, đại gia nhìn nhị đệ gần như điên cuồng, hốc mắt hơi đỏ, lại một bàn tay mới khiến nhị gia yên tĩnh lại.
Mà Tần thị vừa mới nghe "Vãn nương đừng trách ta", cả người ngồi yên bên giường, hoàn toàn mất hết phản ứng, vẫn là nha hoàn bên cạnh đỡ nhị gia lên giường.
Văn Đàm vụиɠ ŧяộʍ lộ nửa cái đầu ra từ ngoài cửa, nghe trong phòng không có động tĩnh nữa liền muốn nhẹ nhàng đi vào. Nàng muốn ngủ với cha mẹ. Cha mẹ đã rất lâu chưa dỗ nàng ngủ rồi, nhưng hôm nay nàng rất sợ, sợ nhị tỷ tỷ ngã xuống rồi không về được nữa.
Tuy trong sách nói người rơi xuống sườn núi chưa bao giờ thật sự chết, nhưng việc này rơi lên đầu nhị tỷ tủ, nàng vẫn rất sợ.
Văn Đàm đi đến bên giường đã thấy phụ thân nằm trên giường không có động tĩnh, mẫu thân lại thẳng đờ ngồi đó, ngay cả nàng đến cũng không phát hiện ra.
"Mẫu thân?" Văn Đàm nghiêng đầu gọi một tiếng.
Lúc này Tần thị mới có một chút phản ứng, ôm lấy Văn Đàm từ bên giường, ôm thật chặt trong lòng. Văn Đàm bị mẫu thân ôm mà có chút đau, lại ngậm miệng nhỏ lại kiên trì không lên tiếng, mẫu thân xưa nay không làm đau nàng, cho nên mẫu thân hẳn là rất khó chịu, nàng nên ngoan ngoãn cho mẫu thân ôm. Hai tay của Văn Đàm không thể động đậy chút nào, lại cọ khuôn mặt mình bên gáy của Tần thị.
Trời đã sắp sáng rồi, mà một đêm này lại có rất nhiều người không ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Nhiên cô nương yêu mến cùng nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng hắn lại ngủ rất không an ổn. Chẳng biết tại sao, cơ thể Văn Chiêu càng ngày càng lạnh buốt, Lục Nhiên tỉnh lại trong hoảng loạn. Nhiều lần bắt mạch, nhiều lần xem xét vết thương, hắn rõ ràng có thể xác định, các vết thương khắp người nàng cộng lại đều không đủ để chết, nhưng Văn Chiêu trong lòng lại từng chút một lạnh đi, bình thản lại yên ổn, giống như một người chết.
Lục Nhiên không ngừng xoa xoa tay nàng, ý muốn làm ấm cho nàng: "Chiêu Chiêu đừng làm ta sợ..."
Đừng rời bỏ ta.