Nhân Duyên Tiền Định

Chương 53: Dời Đến Lũng Hữu




Edit: Halley

Beta: Rosenychungchung

Văn Chiêu biết Tam ca nàng không phải là người ưa khóc, nhưng hôm ấy nghe nàng nói kết cục sau đó của bọn họ, Tam ca ôm nàng rất lâu không nói gì, đến khi nàng rời đi hốc mắt vẫn hồng hồng.

Trải qua chuyện này, Tam ca càng thêm kiên định rút đi.

Lúc này Lục Nhiên đang bồi thái tử uống rượu đến nửa đêm. Vài năm trước, nụ cười của thái tử hệt như ánh mặt trời sạch sẽ, dù cục diện áp bức khó giải quyết thế nào, trong lòng hắn vẫn tràn đầy hoài bão, hào khí tuổi trẻ ngút trời, muốn thiên hạ thái bình, mà bây giờ nụ cười trước mặt lại ngập tràn chua xót, nằm say vật trên bàn.

Lúc ấy đến giờ chưa đến chín năm. Thời gian như thoi đưa, chưa đến mười năm cảnh còn nhưng người ấy đã biến mất rồi.

Thời điểm Thừa Bình năm thứ ba, Trường Giang lũ lụt, mà thái tử chẳng qua chỉ là một hài tử mười tuổi. Tạ hoàng hậu mang long chủng, vì muốn bảo hộ huyết mạch liền đề phòng cả hài từ mười tuổi, tính kế sai hắn ra ngoài. Nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ, đây cũng là do thánh tâm? Vì long chủng trong bụng này lại có thể dễ dàng đem nhi tử của hoàng hậu trước kia đuổi ra ngoài cung, chẳng phải chứng minh long thai trong bụng bà, vô cùng có khả năng trở thành người tôn quý nhất sao?

Nhưng hoàng thượng đối với nhi tử của mình lại thờ ơ, tùy ý sai một hài tử mười tuổi đi đốc công cứu tế.

Vì thế thái tử đến Giang Đô, gặp gỡ Lục Nhiên vừa mới mồ côi không lâu.

Tiền bạc cứu tế truyền xuống bị các đại thần cắt xén từng tầng, vì biết thái tử ở chỗ này, đã thu liễm bớt, nhưng khi đó thái tử vẫn còn nhỏ tuổi đơn thuần, trong mắt không chấp nhận được hạt cát, lúc ấy thái thú Giang Đô đứng trước mặt hắn, thái tử giận mắng ông ta không chút lưu tình.

Thiếu niên nho nhỏ đứng ở đại sảnh, lạnh lùng trừng mắt, mắng những đại thần vai rộng bụng to như "chuột đồng", dáng vẻ thập phần khí thế, những đại thần đó nhìn lệnh bài bên hông thái tử, bộ dáng rũ đầu thụ huấn.

Cuối cùng thái tử hừ lạnh một tiếng, lệnh những đại thần này sớm đem các khoản cắt xén được đưa ra, nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Khi đêm xuống trong ổ chăn hắn liền xuất hiện một con chuột đồng.

Thái tử ở trong cung trước giờ chưa từng thấy qua thứ này, lập tức bị dọa đến nhảy dựng lên, gọi tùy tùng tiến vào, nhưng không ai nhìn thấy con chuột kia.

Hắn cảm thấy trong lòng bực bội, nghĩ đến thời điểm ban sáng giận dữ mắng những đại thần nọ, cảm thấy những người đó trêu cợt hắn, tức giận đến không thở được nhưng lại không tra ra người làm chuyện này.

Ngày thứ hai, thái tử liền ở trong khách điếm, thái thú mời hắn ba lần, đều bị cự tuyệt.

Ở khách điếm, hắn gặp phải môt thiếu niên xấp xỉ tuổi hắn. Người nọ so với hắn cao hơn một chút, phấn diêu mày ngọc rất đẹp, trong lòng thái tử liền đối với người nọ nảy sinh vài phần hảo cảm, bởi vì hắn từ nhỏ đều thích những thứ xinh đẹp.

Thái tử hỏi người nọ từ đâu tới đây, thiếu niên kia liếc hắn một cái, chỉ chỉ dưới chân.

Từ dưới đất chui lên sao? Thái tử kinh ngạc không thôi, người này chẳng lẽ là đang trêu hắn?

"Người địa phương." Thiếu niên kia nhìn dáng vẻ hắn có chút kinh ngạc, liền giải thích một câu.

Thái tử cảm thấy người này tựa hồ có chút lão thành, liền cùng hắn nói thêm vài câu. Đang nói chuyện, bên ngoài có một thiếu niên lớn hơn chút đi vào, thiếu niên kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, người nọ phảng phất không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào người địa phương thú vị trước mặt hắn, "Những người đó ta đã thay ngươi giải quyết, ngươi có thể trở về."

Thái tử nghe xong như thế, như gặp một hồi hí kịch, đối với Lục Nhiên liền có cảm giác đồng bệnh tương lân, "Hóa ra ngươi cũng giống với ta, đều bị đuổi ra khỏi nhà sao?"

Lục Nhiên không đáp hắn, chỉ nhìn hắn một cái, nói "Nếu không có nhà để về, ngươi có thể đến Lục gia tìm ta. Ta tên Lục Nhiên."

Thời điểm hai người đã đi xa, thiếu niên lớn hơn dường như có chút ý tứ trách cứ Lục Nhiên, "Chính ngươi còn khó khăn như thế mà còn muốn tốt bụng tiếp tế người khác?"

Trong lòng thái tử không thể tin được, "Tiếp tế" gì chứ? Hắn chính là dưới một người trên vạn người trong toàn Hoa Hạ này.

Nhưng rất nhanh, hắn liền tiến vào trong Lục phủ.

Họ Lục này là thế gia ở Giang Nam, mạch này tuy là dòng chính, nhưng nhân khẩu đơn giản. Điều khiến thái tử thấy kỳ quái chính là trong Lục phủ chỉ có vài người nhưng hạ nhân lại đặc biệt nhiều, có vẻ cực kì khí thế nhưng từ bố trí bên trong lại thấy được không phải là dạng người thích xa hoa khoe khoang.

Thái thú nghe nói hắn ở trong Lục phủ, lúc này mới không tới quấy rấy hắn. Chắc là cảm thấy nếu xảy ra vấn đề gì có thể đẩy cho Lục gia, nếu là ở khách điếm, thái thú như ông không thể thoái thác tội mình.

Chỉ là không nghĩ đến, hắn vừa ở lại liền ở suốt hai năm.

Đến thời điểm rời đi, thái thú còn cố ý đến đón hắn, khiến phụ hoàng luôn cho rằng hắn vẫn ở trong phủ thái thú. Thái tử không muốn để hắn như ý nguyện, hồi cung liền cáo trạng với phụ hoàng nói mấy người thái thú kia còn ném chuột vào trong chăn hắn.

Vẫn chưa nói xong, liền bị phụ hoàng hắn đánh gãy, phụ hoàng cau mày, lại không có ý ra mặt thay cho hắn, chỉ hỏi "Đường đường là nam nhi lại sợ một con chuột?"

Thái tử lập tức không nhiều lời, sợ phụ hoàng thất vọng về hắn. Chẳng qua cũng không sao nữa rồi, hai năm trôi qua, hắn sớm đã không canh cánh chuyện kia trong lòng, chỉ là....... trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu. E rằng đến tận bây giờ, phụ hoàng vẫn không biết gì về chuyện hai năm đó của hắn.

Hôm sau, mấy người Lục Nhiên ở trong Tiết phủ thương nghị sự tình, Tiết tướng ngồi ở vị trí chủ đạo, dường như có chút mệt mỏi. "Mấy ngày gần đây trên triều đình nổi giông bão, nếu lập trường của các ngươi không giống với ta, lập tức nói ra, ta không cưỡng cầu."

Mọi người nhìn nhau, không ai đứng ra, Tiết tướng đứng về phía hoàng thượng, nếu không đứng cùng phe, bị hoàng thượng biết được, không phải nghĩ bọn họ theo phe thái tử sao? Hiện tại địa vị trong triều của phe thái tử đang trong nghịch cảnh. Dù chưa đến tình cảnh tệ nhất, nhưng đang ở trong thế bất ổn, chỉ cần một sai lầm cả tập thể sẽ bị công kích, hoặc sẽ bị xử trí. Thảm trạng như vậy làm không ai dám đứng chung hàng.

Lúc này một người bước ra giữa, chắp tay trầm giọng nói, "Học trò tự thỉnh rút lui, khẩn cầu lão sư trước mặt hoàng thượng nói một lời."

Nội đường càng thêm an tĩnh.

Tiết tướng cười than một tiếng, "Phủ Vinh quốc công định làm thanh lưu sao?"

"Thời bình thì xuất, loạn thế thì ẩn. Học trò đã ra làm quan, cho đến ngày nay chỉ nghĩ cách nào tránh xa hỗn loạn một chút." Văn Tập cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Tiết tướng.

Tiết tướng gật đầu, "Lời này vẫn là đừng nói ra, trong lòng hoàng thượng, hiện tại chưa phải là loạn thế."

Thời điểm nói chuyện thoáng nhìn qua Lục Nhiên, thấy hắn yên lặng đứng đó, không có ý tứ dao động, lúc này mới vừa lòng cười.

Lục Nhiên nhìn sự kiên định muốn rời xa kinh thành của Khương Văn Tập, trong lòng ngập tràn chua xót. Văn Tập vì không để bị kéo vào phe hoàng thượng liền thỉnh cầu rời đi, như vậy.... Sự tình của hắn cùng Văn Chiêu lại phải chờ đến sau này rồi.

Chờ đến khi thiên hạ đại định, hắn có thể không cần kiêng kỵ gì nữa, đường đường chính chính mà nghênh ngang cưới nàng, cũng không biết là phải chờ đến bao lâu nữa. Lục Nhiên đột nhiên cảm thấy mùa xuân năm nay có chút lạnh.

Mùng bốn tháng hai này, hoàng thượng hạ chỉ đem chuyển một nhóm quan ra ngoài. Không biết có phải do quan hệ với phủ quốc công không, Khương Văn Tập bị phái đến Lũng Hữu đông đúc và giàu có, nhậm chức Trung Châu.

Ngoại trừ một bộ phận muốn tránh họa rời đi được chuẩn tấu, trong đó còn không ít viên quan có quan hệ với thái tử. Những quan viên đó không ít người đạt thành tích cao trong đợt khảo thí, dù không thăng quan cũng bảo toàn quan chức, nhưng vì hoàng thượng quyết tâm chèn ép thái tử mà bị đẩy đi nơi xa khổ hàn. Những người này phạm sai lầm lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là "Bôi nhọ mưu hại" thiên sư mà thôi.

Đây là đợt thay máu quan viên lớn nhất trong những năm gần đây, làm triều thần trên dưới ai cũng bất an.

Thăng quan đương nhiên cũng có, là phái bảo hoàng. Thuộc hạ cùng học trò Tiết tướng đều có tên. Tỷ như Lục thị lang kia, đã thăng thành là chính tứ phẩm trung thư thị lang, tuy vẫn là thị lang nhưng phân lượng hoàn toàn không giống trước kia.

Một là phụ tá của Hộ Bộ thượng thư Trương đại nhân, một là phó quan của toàn tỉnh trung thư, cùng một trung thư thị lang khác phụ tác cho trung thư lệnh đại nhân. Mà chức trung thư lệnh là Tiết tướng kiêm nhận.

Xem ra phân lượng của Lục Nhiên ở phe Tiết tướng ngày càng cao rồi.....

Văn Tập trước đó không thương lượng cùng người nhà, vậy nên thời điểm tin tức bị điều chuyển truyền đến trong phủ, liền xuất hiện sóng to gió lớn. Tần Thị bỗng dưng rơi lệ. Văn Tập rời đi không biết năm nào mới có thể trở về, hắn từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, đột nhiên xa quê, rất lâu sau có thể cũng không trở về, không biết có thể thích ứng không. Nhưng Tần Thị lại có chút giận, Văn Tập quả thật cùng Văn Chiêu là thân huynh muội, gặp chuyện lớn liền tiền trãm hậu tấu, khiến trưởng bối họ lo lắng không yên.

Văn Tập đứng ở giữa Thọ Duyên đường, tổ phụ tức giận trừng mắt nhìn hắn, đập bàn hỏi, "Khương gia chúng ta khi nào lại cần phải trốn trốn tránh tránh như vậy hả?"

Văn Tập lẳng lặng đứng yên, nghe tổ phụ nổi giận, không nói câu nào. "Khương Thế Mậu ta cũng không tin, ai có thể động đến phủ Vinh quốc công chúng ta! Còn cần ngươi phải đi ra ngoài ư?" Tổ phụ nói chuyện như sấm rầm, tổ mẫu một bên yên lặng rơi lệ, một màn này làm trong lòng Văn Tập thấy vô cùng khó chịu.

Tổ phụ giận đến công tâm, mặt đỏ bừng bừng, Đại bá dù có chút sợ tổ phụ, vẫn mở miệng nói, "Phụ thân xin cẩn thận lời nói..."

Ông nói lời này xác thật có chút đại nghịch bất đạo, nếu bị người có tâm tư bên ngoài đồn thổi, chỉ sợ sẽ làm hoàng thượng tức giận. Văn Chiêu thở dài trong lòng, nếu tính tình táo bạo của tổ phụ có thể sửa chữa thì tốt rồi, chỉ là tổ phụ không thích nghe ý kiến nữ tử, ngay tổ mẫu bà nói đều không chú tâm, huống chi là cháu gái như nàng. Nghĩ đến chuyện không lâu sau sẽ phát sinh, Văn Chiêu cảm thấy bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách cảnh báo tổ phụ.

Tổ phụ ném chén trà thật mạnh, dường như không có chỗ phát tiết, "Hừ" một tiếng, xốc áo bỏ đi, "Tùy ngươi vậy."

"Chỉ là khi trở lại đừng tố khổ."

Thời điểm tổ phụ rời đi, bước chân rất nhanh, dường như có vật đáng sợ nào đó đang bám theo ông.

Đại bá nhìn Văn Tập một cái liền đi theo ra ngoài, Nhị ca vỗ vỗ vai hắn, "Việc đã định cục, trân trọng đi" Lần này quan viên điều chỉnh hoàn toàn không theo lẽ thường, theo thành tích hắn không được thăng quan, chẳng qua vì hắn không đứng theo phe phái nào. Hiện nay là thời điểm nhạy cảm, Tam đệ muốn tránh họa cũng là điều có thể lý giải.

Văn Tập gật đầu.

Đợi một lúc lâu, mới thấy cha đi đến.

Trên mặt Nhị gia thậm chí mang theo nét cười, trấn an hắn nói, "Văn Tập con làm rất đúng". Theo suy nghĩ thông thường cả nhà đều cảm thấy Văn Tập hẳn nên lưu lại, nhưng theo sự tình hiện nay nếu không cẩn thận sẽ liên lụy đến tính mạng toàn phủ, bọn họ không thể mạo hiểm.

Nhị gia tuy trấn an Văn Tập, trong mắt lại đầy đau thương, vì đảm bảo cho an nguy cả nhà thế nhưng lại hi sinh một vãn bối chưa làm lễ đội mũ, người này lại là con ông.....Ông bước đi cực kì gian nan, đi chưa được mấy bước liền xoay người lại, "Cũng có thể không cần rời kinh, nếu không chúng ta đứng về phía hoàng thượng?"

Vừa nói xong chính Nhị gia cũng cảm thấy hoang đường, thánh chỉ đã hạ, há có đạo lý thu hồi. Nhưng mà, nếu Văn Tập trước khi thỉnh rời kinh có thể cùng bọn họ thương nghị, hiện tại có lẽ kết quả đã khác.

Bởi vì Văn Tập có quan hệ sư đồ với Tiết tướng, phủ quốc công không thể theo phe thái tử, chỉ có thể thuận theo hoàng thượng, bọn họ cũng không thể biết hoàng thượng có khả năng thiên thu vạn đại không. Rốt cuộc từ xưa đến nay, không có hoàng đế nào trường sinh bất tử, chỉ có hoàng đế bỏ mình vì đan dược.

Trong đầu Văn Tập lần nữa nghĩ tới những chuyện mà hoàng thượng sẽ làm đối với Khương gia ở kiếp trước, lắc đầu cười với Nhị gia.

Trên mặt Nhị gia hiện lên vẻ ẩn nhẫn, xoay người bước đi thật nhanh.

Văn Tập nhìn theo bóng Nhị gia, vẫn đứng bất động, một lúc sau có một bàn tay nắm lấy tay hắn, Văn Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Tam ca, chúng ta đi thôi."

Đối với Văn Chiêu mà nói,chỉ cần Tam ca có thể bình an sống sót, ở kinh thành làm quan hay phát triển ở nơi khác đều tốt, nhất định phải có một chỗ lập thân.

Mắt nàng thực bình tĩnh, lại có khả năng trấn an lòng người. Văn Tập nắm tay nàng, cùng bước ra bên ngoài.

Bên ngoài là quang cảnh đầu xuân, nắng vừa đủ, gió có chút se lạnh.