Đêm mùng một tết, người nhà sau khi về cung yến liền ở trong phủ làm gia yến. Cung yến tuy náo nhiệt nhưng không thể ấm áp và hòa mỹ bằng cả nhà quây quần trên bàn ăn cơm.
Trên cung yến, người Nhị phòng đều lộ diện, lúc Nhị gia kéo thê tử, nhi tử ngồi xuống, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Không còn ánh mắt đố kị cùng bất cam kia, Văn Chiêu cảm thấy trong lòng an tĩnh bình yên, liếc mắt nhìn Thính Lan chỉ thấy gương mặt trầm tĩnh của nàng ta, dường như không có cảm xúc. Tam muội này......thực sự thay đổi rất nhiều rồi......
Chỉ là Văn Chiêu ngẫu nhiên sẽ nhớ đến nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt Thính Lan vào ngày thất tịch nọ.
Thành tích khảo thí của Nhị ca cùng Tam ca đều không tệ. Tam ca là tiểu khảo, vì ưu tú. Nhị ca là đại khảo vì công tích công trình đường sông, trở thành một trong ba người có thành tích cao nhất. Mọi người đều đoán trước rằng, sang năm hai người này đều được thăng quan rồi.
Tổ phụ cười ha hả, vỗ vai hai người, nói muốn uống thêm mấy ly, Đại ca cũng nâng ly rượu hướng hai người chúc mừng.
Nhị gia đối ẩm với Tam ca một ly, sau đó hỏi, "Ta nhớ quan hệ của ngươi với Lục thị lang kia rất tốt đúng không?"
Tam ca gật đầu đáp phải, Nhị gia lại tiếp, "Lục Nhiên kia hình như có chút lông bông, chẳng qua ánh nhìn không tệ." Nói xong lại quét mắt qua Văn Chiêu một cái.
Văn Chiêu đang gắp một ngụm thức ăn, vờ như không thấy, trong lòng lại mắng thầm. Hôm qua trên cung yến, trưởng công chúa quả thật là đang nói về tướng mạo của nàng. Nếu Lục Nhiên muốn lảng tránh chỉ cần tùy ý nói vài câu là được, nhưng hắn lại cố tình nghiêm nghiêm túc túc thưởng thức, khen dung mạo của một nữ tử. Nói dễ nghe chút thì là thiếu niên phong lưu, nói khó nghe chính là tùy tiện lông bông.
Tam ca trầm ngâm, chỉ đáp một câu, "Lục huynh thường ngày không phải như thế."
Nhị gia nghe ra chút ý vị, nhíu mày, lại quét mắt nhìn Văn Chiêu, thấy nàng đang an tĩnh ngồi ăn, dường như không nghe thấy đối thoại bên nàng, nhưng công phu lấy thịt cua thực sự rất thành thạo, đến dáng vẻ ăn cũng đẹp mắt, trong lòng Nhị gia cảm thán nữ đại thập bát biến*.
(*Câu ở nhà bố ta hay nói luôn =)) Nghĩa là con gái lớn lên càng lúc càng thay đổi)
Văn Ngọc nghe xong cũng đáp "Người này không phải là kẻ háo sắc, có thể tuổi trẻ như thế làm thị lang, đương nhiên sẽ không phải là kẻ đơn giản."
Tô Mục Uyển lườm hắn một cái, dường như hắn đang thuận tiện tự khen mình vậy.
Nhị ca cười nhìn nàng đáp, "Chức thị lang này của ta là nhờ tổ phụ và đại ca mà có."
Tổ phụ ha hả cười không nói gì, Đại ca đáp "Nhị đệ đừng khiêm tốn, ngồi vững trên vị trí này cũng là bản lĩnh của đệ." Đại bá vỗ vai hắn "Sao lại muốn làm tăng uy phong của người khác mà giảm đi chí khí của bản thân chứ?"
Nhị ca có chút bất lực, lại nghe Đại bá hỏi "Thành tích khảo thí của Lục Nhiên nọ thế nào?"
Ông chỉ tùy ý hỏi, Văn Ngọc nghe xong lại cho rằng phụ thân thực sự để ý, hắn cùng Lục Nhiên là tiến sĩ cùng khóa, lại cùng làm thị lang, thường bị người khác lấy ra so sánh. Phụ thân cũng khó tránh muốn tranh cao thấp.
"Là điểm tuyệt đối, cha, lần này người đừng nói ta tự giảm chí khí của mình."
Đại bá "ách" một tiếng, tiếp "Hắn làm sao lại có thành tích thi cao như thế? Ta nhớ mấy năm nay chưa từng gặp qua."
"Lần này chuyện Đại Vận hà, ngoại trừ Tiết tướng lĩnh công đầu, nguyên bản đồ đều do hắn họa, giám sát công trình hắn cũng có một phần, hơn nữa lúc ấy ta gấp rút quay về thành thân, cũng là hắn ở lại giải quyết xong hậu quả. Công lao chồng chất công lao, đương nhiên là lao công nhiều nhất rồi. Cha, dù người khác muốn nói thế nào, trong lòng người cũng không cần không thoải mái."
Tam ca cũng lẳng lặng gật đầu.
Đại bá chỉ đáp "Cha hiểu rồi, chỉ là thành tích này quá chói mắt, nên muốn hỏi thử."
Ngược lại tổ phụ hình như có hứng thú với Lục Nhiên, lại hỏi Nhị ca Tam ca rất nhiều vấn đề.
Từng nghe nói Lục thị lang này là nhân sĩ ngoài kinh, hơn nữa phụ mẫu trong nhà đã mất sớm, tổ phụ hơi thổn thức nói, "Thân thế gập gềnh thế này, vẫn có thể tuổi trẻ đạt được địa vị cao, đúng là hiếm có, hiếm có." Người khác không biết được phân lượng của Hộ Bộ thị lang này, nhưng ông hiểu rõ, Hộ Bộ vốn phải có hai vị thị lang, nhưng lúc Lục Nhiên đương chức lại một người làm việc hai người, cho nên lời nói này không hề khoa trương.
Tuy là trăm năm vọng tộc ở Giang Nam, nhưng rốt cuộc vẫn không được xem là người nhà, phụ mẫu chết sớm càng là trên tuyết thêm sương, nghĩ như thế, thị lang trẻ tuổi vẫn chưa qua lễ đội quan, cư nhiên một chút chỗ dựa cũng không có.
Văn Đàm nhớ đến đại ca ca này, bảo tháp của nàng còn do hắn đoạt được nữa, lúc này càng thêm đồng tình "Lục gia ca ca năm nay còn phải một mình qua tết a......"
Văn Chiêu lẳng lặng ăn cơm, đột nhiên có chút nuốt không trôi.
Lục Nhiên mới từ bên thái tử về, một thân y phục dạ hành vẫn chưa thay.
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất to, phương bắc vẫn tạm ổn, nhưng phương nam vốn hiếm khi có tuyết rơi, giờ một trận tuyết to khiến tổn thất nặng nề. Hơn nữa cuối năm, vừa trải qua vụ thu hoạch mùa thu, giờ lại đón trời rơi tuyết to vô cùng hiếm gặp. Ngày tháng an lạc của bá tánh chưa qua được bao lâu, giờ lại rơi vào trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Thế mà hôm qua trên điện vẫn còn ca tụng hoàng thượng "kim nhật kiến hà thanh".
Đối với nạn tuyết Giang Nam này, hoàng thượng cư nhiên để thái tử đi an bài việc cứu tế. Trong lòng thái tử nửa vui nửa lo còn hắn thì hoàn toàn sầu ưu.
Thái tử vẫn ôm hi vọng, hi vọng phụ hoàng hắn vẫn có một ngày có thể tín nhiệm, trọng dụng hắn. Nhưng Lục Nhiên ngược lại cảm thấy, chuyện này chắc chắn có bẫy.
Hoàng thượng của giờ đây, làm sao vẫn có thể nói đến thân tình chứ?
Cởi đai áo, y phục dạ hành vừa cởi một nửa, lại nghe được chút tiếng động bên ngoài. Lúc này, hạ nhân trong phủ đều đã nghỉ ngơi rồi, làm sao lại còn có tiếng động này chứ. Lục Nhiên nhìn y phục dạ hành trên người, lập tức cởi xuống, giấu dưới gối.
Trở người nằm trên giường, nhắm mắt giả ngủ, lẳng lặng nghe tiếng động bên người.
Ngoài kia vang lên tiếng gõ cửa, trong lòng Lục Nhiên hoài nghi, nếu là kẻ xấu, sao có thể ngốc nghếch mà gõ cửa?
"Chủ tử." Là giọng của Ngụy Lương. Lục Nhiên thở phảo một hơi, trong lòng nghĩ đến Ngụy Lương có việc gấp gì, cư nhiên giờ này còn đến tìm hắn.
Vừa mở cửa ra, lại thấy bên cạnh Ngụy Lương còn có một người, hệt như kiểu áo dạ hành vừa rồi của hắn, chỉ là nhỏ hơn một vòng mà thôi.
Y phục dạ hành cỡ nhỏ dường như rất vừa người, tuy mặt mũi không thấy rõ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy động tác cực nhỏ bên trong.
Nàng khẽ nghiêng người đứng thẳng, đầu cũng không nhìn về hướng hắn.
Lục Nhiên khoát tay bảo Ngụy Lương lui xuống, Ngụy Lương tuân lệnh, chắp tay liền không thấy nữa.
"Sao nàng lại đến đây?" Hắn dù ngạc nhiên nhưng càng vui mừng nhiều hơn. Trước giờ đều là hắn đến tìm nàng, giờ cư nhiên nàng lại tìm đến.
Văn Chiêu cũng là nhất thời xúc động, nghĩ đến người này một mình trong phủ ăn tết, không biết có cô đơn không, cho nên liền thay đồ đến đây.
Nhưng nhìn thấy vẻ vô lại của hắn, sự kiêu ngạo của nàng hình như cũng bị chó tha mất.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể bì được thân thủ thuận lợi tiến vào trong phòng nàng của hắn, Văn Chiêu cảm thấy trên mặt có chút nóng. Nàng cư nhiên bị Ngụy Lương phát hiện, dùng phương thức này để gặp hắn, thực sự là mất mặt vô cùng!
Lục Nhiên nhìn thấy nàng không đáp, nhìn ra bên ngoài, liền kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại.
Cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, đáy lòng Văn Chiêu có chút bất an.
Lục Nhiên cảm nhận được tay nàng lành lạnh, liền nắm lấy tay nàng không buông, đang muốn kéo tay khác của nàng qua, lại bị nàng trốn tránh, nàng bảo "Cái này cho ngươi, tặng xong cái này ta liền quay về."
Mở lòng bàn tay ra, bên trong là một sáp nến, hình dáng ra sao, trong bóng tối cũng không nhìn rõ.
Lăn lộn trong ngự tiền, đương nhiên phải có tài nghệ hơn người một chút. Tay nghề này của nàng đã hoang phế rất lâu rồi, hôm nay làm lại khó trách có chút mới lạ. Hơn nữa vì thời gian gấp rút, cũng không khắc xong khuôn đúc liền trực tiếp đông nến, thế nên không có dáng vẻ tỉ mỉ tinh tế, màu sắc cũng đơn điệu, nhưng cũng ra hình ra dáng.
Lục Nhiên kéo tay nàng, cầm lấy sáp nến trong lòng bàn tay nàng, chạm vào một mảnh trơn bóng, hắn khẽ sờ, hình như là một hình người.
Văn Chiêu rút tay mình về, trong bóng tối nghe được tiếng cười thấp "Không ngờ ta đã lớn thế này rồi vẫn nhận được quà mừng tuổi." Trong giọng nói của hắn ẩn chứa vui vẻ, khiến người bên cạnh nghe thấy cũng có chút vui.
Những lời này khiến lòng nàng chợt mềm mại, Lục Nhiên hắn......có lẽ mấy năm qua chưa từng nhận được những món quà nhỏ như thế rồi.
Thân hình trước mặt hình như khẽ chuyển động trong bóng tối, chẳng lâu sau lại phát ra chút ánh sáng từ ngọn nến, khiến cả căn phòng đều bao phủ ánh vàng ấm áp.
Lục Nhiên lúc này mới nhìn rõ hình dáng của nến sáp cư nhiên lại là hắn. Chẳng qua là dáng người như ngọc kia một thân bạch y. Hắn rất hiếm khi khoác áo bào trắng, cảm thấy có chút phô trương, chẳng qua nhìn dáng vẻ ngọn nến này một thân bạch y cư nhiên cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
Văn Chiêu nhìn hắn lập tức đốt nến, khẽ hừ một tiếng "Ta vẫn cho rằng ngươi sẽ giữ nó thật kĩ."
Lục Nhiên kéo nàng ngồi xuống bàn "Sáp nến trân quý này đương nhiên không thể bằng được cùng nàng trò chuyện dưới nến đêm." Trên thư án của hắn chất chồng công văn cao cả thước, nhưng thu gọn vô cùng ngăn mắt, hệt như từng khối đậu phụ.
Đồ vật được đặt theo khuôn khổ nhưng hắn lại không giống như thế, Văn Chiêu nhìn đốm lửa trên đầu của Tiểu Lục Nhiên, có chút buồn cười "May là ta không khắc dáng vẻ của mình."
Khuôn mặt Lục Nhiên bị ánh nến chiếu đến như ngọc ấm rực rỡ, trên mặt cũng là ý cười thích ý, "Sau này nàng tặng ta nến sáp hình nàng đi, ta nhất định sẽ thật trân trọng, không để đầu nàng bị cháy."
Đôi mắt đen nhánh tựa mực của hắn bị ánh nến chiếu vào như phát sáng, Văn Chiêu cư nhiên có chút không dám nhìn lâu, trong lòng nổi lên chút hoảng loạn vô danh "Ta đã nói tặng xong liền đi."
Thoáng ngồi xuống, nhìn trên ô cửa đã đóng lại, nàng nhìn hình bóng hai người phản chiếu trên khung giấy cửa sổ, có chút dáng vẻ ám muội kiều diễm, thẹn thùng hỏi hắn "Để người khác nhìn thấy thì thế nào đây?"
Lục Nhiên chẳng những không thu liễm, ngược lại còn vuốt ve tay nàng "Dù sao thì danh tiếng bên ngoài của ta cũng là thiếu niên phong lưu rồi."
Văn Chiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, rút tay về mắng "Thanh danh không tốt, người nhà ta cũng sẽ không nhận ngươi."
Nội hàm của câu nói này quá phong phú rồi, Lục Nhiên cơ hồ không giấu nỗi vui sướng trong lòng. Hắn sớm đã suy nghĩ đến hôn sự của hai người, nhưng vẫn chưa có kết quả gì, thời cơ không phải là nguyên do, quan trọng hơn là thái độ của nàng.
Nàng tuy nói chấp nhận, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không rõ tình cảm của nàng có mấy phần.
Giờ đây câu nói kia làm rõ thái độ nàng.
Văn Chiêu chưa đáp lại, còn đang nghi hoặc, lại bị người kia ôm lấy. Hắn chỉ mặc trung y, trong phòng tuy có lò than nhưng vẫn còn thấy có chút lạnh, nhưng lồng ngực hắn lại nóng rực, cảm giác nóng rực này cách một lớp áo truyền đến, dường như khiến nàng cũng nóng lay.
Nàng cho rằng thái độ của mình đã rõ ràng, nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Nhiên thành thạo giữ lấy nàng như thế, kì thực trong lòng vẫn có không ít bất an, vừa có được đáp án liền kích động như thế, nàng cũng khẽ cười rộ lên.
Bên hông hắn nhéo một cái, nàng dỗi nói "Nếu không thích chàng sao có thể để chàng hôn chứ, nửa đêm còn chạy đến làm gì?" Hình như nghĩ đến gì đó lại từ người hắn đứng lên, nhìn vào đôi mắt đen nhanh kia, giọng mang theo trịnh trọng "Ta không phải tính tình tùy tiện, chàng đừng xem thường ta."
Thời khắc bảo vệ tiết tháo này, thẹn thùng gì đó đều phải ném sang một bên.
Lục Nhiên gật đầu đáp "Nếu nàng là một kẻ tùy tiện, ta chính là đăng đồ tử rồi."
Văn Chiêu bất mãn bĩu môi "Cho dù chàng là đăng đồ tử, ta cũng không phải là kẻ tùy tiện." Nàng trợn to mắt, dường như rất muốn hắn nói một câu thừa nhận. Dáng vẻ này, so với thường ngày thành thục đáng yêu hơn nhiều.
Trong lòng Lục Nhiên mềm nhũn, cười đến vô lại lại khoan dung "Phải phải phải."
Văn Chiêu cảm thấy bản thân hôm nay đã quá chủ động rồi, chẳng qua trong lòng lại không hề hối hận, chỉ là chuyện đúng mực vẫn phải nắm chắc, kiếp trước nàng tuy chưa từng nghiêm túc thích một nam tử nhưng nhiều năm như thế khiến nàng hiểu được đạo lý không bao giờ đủ, cho nên nói với hắn "Ta quay về đây."
Lục Nhiên nhìn nàng cười.
Nàng tự nhắc bản thân không được bị mỹ sắc của hắn dụ dỗ, lại nói lần nữa "Ta quay về đây."
Dưới ánh nến vàng, người nọ mềm mại thở dài một tiếng, tự vào phòng trong lấy cho nàng một chiếc áo choàng đen, còn mang theo chút hơi ấm. Lục Nhiên giúp nàng khoác lên, cột lấy đai lưng, nói "Lần sau nhớ phải giữ ấm hơn chút."
"Ai nói lần sau sẽ đến nữa."
Cô nương này vẫn là không bắt được trọng điểm, Lục Nhiên cười rồi lại cười, thay nàng sửa lại áo choàng, lại giúp nàng đội nón lên "Về phủ tùy ý xử lý là được." Chiếc áo choàng này đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy, Văn Chiêu gật đầu.
Nàng muốn đi, nhưng nhìn thấy Lục Nhiên vẫn có chuyện muốn nói, rốt cuộc vẫn nhìn hắn đợi hắn nói. Nhưng người nọ lại mang theo ý cười bảo, "Bộ pháp của nàng không đủ thành thục, không thể qua được phủ đệ canh phòng nghiêm ngặt."
Hắn nói như thế, Văn Chiêu nghĩ đến việc mình bị Ngụy Lương phát hiện, sau đó Ngụy Lương sâu xa nhìn nàng một cái, không nói hai lời liền đưa nàng đến phòng Lục Nhiên. Nàng thực sự không phải đến làm chuyện không thể gặp người mà, nhưng không tiện giải thích, chỉ đành đi theo hắn, dường như chứng thực gì đó hắn nghĩ vậy.
Lục Nhiên dường như nhìn ra chút phiền não của nàng, xoa đầu nàng "Lần sau nàng đến, ta có thể dạy nàng."
Câu này không thể trấn an được nàng, khiến nàng lại xù lông, Lục Nhiên quả nhiên lại bị nàng trừng thêm một cái.
Tính tình cô nương này thật lớn, xoay người bước đi, áo choàng đen xoay chuyển một cái, lại có vài phần tiêu sái. Cho đến khi thân ảnh nàng hòa vào bóng đêm, Lục Nhiên mới đóng cửa lại.
Ngọn nến trong phòng vẫn đang cháy, Tiểu Lục Nhiên bị cháy mất đầu. Lục Nhiên cười, thổi một hơn, bóng tối nuốt trọn ánh vàng ấm áp.
Cũng không biết đây là sáp gì, sau khi thổi tắt lại thẳng ra hương thơm ấm áp, dường như Văn Chiêu vẫn trong phòng hắn.