Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 62: 62: Hờn Dỗi





Tôi cau mày: “Vì cái gọi là cứ nghĩ của anh mà khiến con bé uống say, ngủ tới giờ chưa tỉnh, sao anh có thể vô tâm như thế, chưa kể là cả đêm anh không hỏi thăm con bé một tiếng nào, cũng không thèm mò sang dòm nó một cái."
Đông Đông kinh ngạc thốt lên: “Sao lại chiều chuộng nó như vậy, lúc còn nhỏ anh uống trộm rượu của bố cũng bị say như thế có sao đâu.

Mặc dù An Nhi là con gái nhỏ của anh, nhưng anh không đến mức chiều chuộng con để nó hư, khi coi camera anh thấy con bé chỉ rót trái cây lên men ra ly rồi uống cái ực, sau đó chạy ra chỗ em mới bất tỉnh, cơ thể của nó anh đã kiểm tra qua rồi, không đáng ngại."
Tôi im lặng một hồi, rồi gằn giọng: “An Nhi nó là con ruột của anh, nó chảy dòng máu của anh chứ không phải con ghẻ của anh, anh có thật lòng yêu thương con bé không vậy? Nếu nó đứa con mà tôi đứt ruột sinh ra, là đứa con chảy trong người dòng máu của tôi, dù chỉ là trầy xước nhỏ trên da tôi cũng đã xót xa, huống hồ chi nó còn bé tí mà uống cạn một ly trái cây lên men như thế, rồi ngủ lịm đi tới giờ còn chưa có động tĩnh gì.

Tôi chỉ là mẹ ghẻ mà còn sốt ruột lo lắng cho con bé, anh làm bố suốt những năm qua anh chăm sóc cho con bé một cách vô tâm thế này à?"
Đông Đông lặng người, một lúc sau mới phản ứng lại: " với những lời của hắn thì cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Trước đây thường nghe người ta nói là “lạnh thấu tim”, ta còn tự hỏi mãi lạnh thấu tim là lạnh như thế nào, giờ đây rốt cuộc đã được nếm trải mùi vị ấy.

"Tuy anh không có khả năng sinh con như phụ nữ, nhưng anh cũng hiểu rằng, nếu là đứa con do chính người anh yêu đứt ruột sinh ra, là đứa con chảy dòng máu của anh, nếu nó xảy ra cớ sự gì anh sẽ rất đau lòng.

Anh yêu thương An Nhi bằng chính tình cảm của người cha đối với con, anh thương xót con bé nhỏ dại, mẹ nó vừa sinh ra đã bỏ con lại cho anh mà ra đi không một tung tích gì.

Từ khi lọt lòng đến nay An Nhi không có mẹ chở che, đáng thương biết bao, từ trước tới giờ anh nghiêm khắc với nó vì anh muốn nó mạnh mẽ giống như mẹ nó, để đến một lúc nào đó nó đủ trưởng thành anh sẽ nói cho nó biết sự thật rằng mẹ nó vĩnh viễn đã rời xa nó, chứ không phải mẹ nó sẽ có lúc quay về với nó.

Tập cho nó thói quen mạnh mẽ để sau này dù xảy ra chuyện gì con bé vẫn dễ dàng vượt qua.

Anh làm bố còn phải làm mẹ, con bé suốt từ đó đến giờ sống trong căn nhà chỉ toàn đàn ông, ông nội, ông hai, ông ba, dù có tâm lý thế nào thì anh làm sao có thể tỉ mỉ được như một người phụ nữ chăm con chứ.

Anh còn phải cưng chiều con bé tới cỡ nào mới là hợp lý đây?"
Đông Đông nhìn tôi cười nhạt, nói: “Anh sao có thể tự mình sinh ra được đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như An Nhi chứ, là do mẹ con bé mang thai cả năm trời mang nó đến thế giới này.

Nhưng trong đó cũng có phần của anh, công sức của anh lớn lắm em đâu biết được."
Tôi đang chải tóc bỗng khựng lại, lúc sau mới nói: “Anh đừng có nói mấy lời vớ vẩn đó, tôi.., tôi có làm gì, bao giờ mà biết công lao của anh như nào." Nghe tôi nói vậy anh ta tự dưng vội vội vàng vàng bỏ đi luôn.
Nhìn cái bóng lưng anh ta dần khuất, tôi bỗng cảm thấy thật nực cười.
Đông Đông bỏ đi rồi cho người đến đưa An Nhi đi mà chẳng nói rõ với tôi điều gì.


Ngồi trong phòng cả buổi chán chường đành đi dạo dạo ra vườn chơi.
Ngoài vườn không có ai, phía gần đó bỗng vẳng đến tiếng nghẹn nghào của một người con gái.

Tôi sững sờ một lúc, lắng tai nghe.

Cũng đang rảnh chạy lại hóng hớt xem trò vui ngôn tình đốt thời gian vậy.
Chân đang rón rén đi tới gần nghe cho dễ, thì nghe thấy tiếng Đông Đông dịu dàng vang lên: “Dương Dương, em đang làm gì ở đó?".

Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhấ????‎ ????ại‎ ﹟‎ ????RÙ‎ ????????RU????ỆN﹒????N‎ ﹟
Tôi giật thót người kinh ngạc.

Cô gái xinh đẹp đang thút thít đứng bên cạnh chàng trai đang ngồi kia, không lẽ....!không lẽ là Đông Đông với Cẩm Mộng sao?

Cứ tưởng sau khi cãi nhau với tôi một trận lớn như thế thì giờ này anh ta đang vùi đầu với đống công việc của mình, ai mà dè lại cùng mỹ nữ dắt nhau ra vườn thủ thỉ...
Tôi vỗ trán thầm than, đang bên tình nhân mà có chú ý tới tôi làm gì, định gọi tôi tới đó chứng kiến hạnh phúc của họ sao.

Thật chướng mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy chẳng gì thú vị, định mặc kệ như không nghe thấy gì, im hơi lặng tiếng, khẽ chân khẽ tay chuồn đi.
Còn chưa kịp nhúc nhích, Đông Đông thong thả nói: “Đừng có hờn dỗi nữa, ra đây rồi thì em lại gần đây ngồi với anh đi."
Anh ta gọi tôi hai lần rồi, giờ mà bỏ đi chẳng khác nào làm trò hề cho Cẩm Mộng biết tôi có tính trẻ con hay hờn dỗi quá.

Tôi vốn cũng hơi tò mò, muốn xem vẻ mặt đang nức nở của Cẩm Mộng rốt cuộc trông như thế nào, liền lập tức lạnh lùng bước tới..