Lúc này, khuôn mặt Đông Đông đỏ như trứng vịt muối, đôi con ngươi long sòng sọc nhìn tôi chằm chằm: “Vừa mới tới đây làm việc, nhưng coi bộ em đã có mối quan hệ khác giới mới rồi nhờ.
Thân thiết đến mức đêm hôm còn hẹn nhau ở chỗ vắng người tay bắt mặt mừng..."
Tôi im lặng rụt tay lại.
Tống Trinh rụt rè bước tới trước mặt Đông Đông, đưa tay bắt tay, nói: “Chào cậu Đông, tôi là Tống Trinh họ hàng với Tống Nguyên, biết anh qua tin tức đã lâu, hôm nay lần đầu tiên được nhìn thấy anh ở bữa tiệc, bây giờ còn được gặp anh ở đây Tống Trinh thấy rất vinh hạnh."
Tôi thầm thở dài hai tiếng, cái tên đần này, tuổi cao mà sao ngốc quá vậy chứ, cái mặt đó của Đông Đông ai nhìn vào cũng thấy anh ta đang sắp nổ đoá tới nơi rồi, trên chán viết rõ chữ mà còn ở đó mà chào hỏi nịnh hót gì đây.
Ghen ra mặt nhưng Đông Đông vẫn vờ nửa cười nửa không, dò xét Tống Trinh một hồi, hỏi đủ đường đủ lối, lúc rõ tất tần tật thì đưa mắt sang liếc xéo tôi một cái: “Tôi hiểu rồi, lần này tôi tham dự bữa tiệc không phải vì thân thiết gì với họ Tống kia, càng chẳng phải nể mặt chủ tịch Tống, mà là vì vợ tôi đang có ở đây nên tôi buộc phải đến chăm sóc bảo vệ cô ấy."
Nhìn ánh mắt Đông Đông mà tôi sởn da gà.
Tống Trinh nhìn anh ta, tôi nhìn theo ánh mắt anh ta sang phía tôi, ôm đầu, nét mặt hết sức hoang mang.
Tôi cười nịnh Tống Trinh: “Là tới tìm tôi, hình như là tìm tôi đó”.
Tống Trinh run lẩy bẩy, hết sức kinh ngạc nhìn tôi.
Như thể trong đầu anh ta suy nghĩ
Tống Trinh cười gượng nói: "Thực tình xin lỗi cậu Đông, tôi không biết chị đây có mối quan hệ thế nào với cậu, nhưng tôi không có ý gì sâu xa, người tôi mến rất thân với chị quản gia, tôi muốn tìm gặp chị để hỏi vài câu nhưng chưa có dịp, vừa hay tôi đang đi dạo thì thấy chị ấy từ phía xa nên nhanh chân chạy ra xin ít phút để nói chuyện, lúc nãy tôi vô ý đụng chạm chị ấy cậu bỏ qua cho tôi nha cậu Đông.."
Cậu ta đần độn vậy nhưng thực biết ăn nói.
Đông Đông là một người rộng lượng, mấy câu giải thích của Tống Trinh kể ra cũng có lý.
Dung mạo Đông Đông cũng trở lại hiền hòa, bình thản nói với Tống Trinh: “Cậu hỏi ý kiến cô ấy, thì có hỏi tới sáng mai câu trả lời vẫn là vòng vo."
Tống Trinh nhìn tôi nghi hoặc.
Tôi cười khan hai tiếng.
Hôm nay Đông Đông rất khác lạ, nói năng mờ ám, lại hơi gay gắt, e rằng hôm nay đã gặp phải chuyện gì bực mình.
Vì những điều cần hỏi Tống Trinh đã hỏi xong, lại thêm Đông Đông đã đến đây, đương nhiên cậu ấy không thể tiếp tục đứng đây với tôi.
Vừa hay tôi phải lên thăm Giang Nhiệt Lệ, nên cậu ấy xin phép đi trước.
Trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở tôi mặc ấm, sớm vào bên trong kẻo bị nhiễm lạnh.
Tất nhiên người nào đó thấy thế liền tỏ thái độ, lạnh lùng lườm người cậu ta một cái.
Trên đường đi tới chỗ Giang Nhiệt Lệ, cái tính thích chọc ghẹo của mình không kiềm được, tôi cười cười nói với Đông Đông: "Nếu lúc nãy nghe không nhầm thì thấy anh bảo anh đến kiếm vợ, chưa rõ vợ anh là ai thì anh lại mở lời rủ tôi tới thăm Giang Nhiệt Lệ.
Xem ra sắp có tình chú duyên cháu sao..."
Anh ta nhìn tôi một cái, không cười cũng chẳng mếu, đã vậy còn chẳng thèm hở kẽ răng nói lại một lời.
Vốn định chọc xíu, nào ngờ gặp phải đầu đất, cụt hứng dễ sợ, bực mình tôi cũng không thèm nói gì nữa.
Đã đến cửa phòng Giang Nhiệt Lệ, Đông Đông đứng sau lưng tôi, khẽ nói: "Anh nhân tiện đến thăm em nhưng thấy em đi đâu đó lén la lén lút nên đi theo sau, nhìn hướng em đi biết ngay em muốn đi đâu vào giờ này, anh lo lắng tránh mất thời gian nên mới cắt ngang cuộc nói chuyện của em với tên lúc nãy để tranh thủ đưa em tới thăm bạn mình."
Xời, làm như tốt lắm, chứ không phải là vì thấy Tống Trinh đụng chạm cơ thể tôi, cơn ghen nổi tận óc o, may là kiềm chế lại chứ không là lụm cậu ta bỏ thùng xốp thả trôi sông rồi, ở đó mà lo với lắng.
Tôi bĩu môi tỏ thái độ không chấp thuận câu nói trên.
Nói xong hai chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong.
Tối nay phòng này chắc hẳn rất nhiều người ra vào.
Giang Nhiệt Lệ nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường trầm tư, buồn bã khôn xiết, hẳn đang suy ngẫm điều gì rất quan trọng.
Nhìn thấy chúng tôi trước mặt, giật mình suýt ngã xuống đất, tỉnh táo lại, nhìn rồi ôm chặt lấy eo tôi, nén giọng thổn thức: “May quá, người cần gặp rốt cuộc cũng đã được gặp rồi."
Tôi an ủi nó: “Làm sao thế này, vừa thoát khỏi nguy hiểm không lo nghỉ ngơi giữ sức khoẻ đi, còn ngồi đây thơ thẫn, thẫn thơ cái gì vậy.".