Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 10: 10: Không Anh Chẳng Là Ai





Cô gái kia chủ động lên tiếng: “Cô đây là…”.
"Cô công chúa bé nhỏ này ai cũng biết nó là con gái ruột của Đông Đông, nhưng nó lại chỉ gọi mình tôi là mẹ." Lúc này tôi mới để lộ ra nụ cười ham hiểm.
Vừa nghe qua như sét đánh ngang tai.

Cô ta đứng ngồi không yên suy sụp như muốn khóc.
Tiếp theo tôi lại bừng bừng đắc chí nói: "Dòng đời xô đẩy, hễ thấy có em nao phe phẩy là chị tới ngay..."
An Nhi chẳng hiểu gì hết, cứ đờ đẫn đưa tay gãi gãi đầu quay đầu sang nhìn bố nó.

Đông Đông ngồi xuống ôm nó vào lòng rồi cụng đầu vào trán nó cười nói: “Suỵt, đừng làm phiền mẹ con."
Nghe vậy, sắc mặt cô gái kia bỗng chốc đầy đau thương, thống khổ nói: "Cô đây bớt giận, tôi...! tôi..

không biết cô đây là...!Tôi chỉ là hâm mộ Đông thiếu gia, chứ không hề dám mong mỏi chuyện gì xa vời hơn.

Lần này gia đình tôi vinh dự được Đông thiếu gia đến tham dự tiệc dùng hết can đảm để một lần được đến nói chuyện với anh ấy."

An Nhi đột nhiên hất tay bố nó ra, chạy tới níu chặt lấy tay cô gái kia, nói: “Lúc nãy mẹ con nói bố rất tốt với mẹ, bố hay tạo tiếng cười cho mẹ, bố là chỗ dựa của mẹ, mẹ của con chỉ có bố con thôi cô à, không phải là bố thì mẹ sẽ không yêu ai khác.

Giống mấy lời bố từng nói vậy."
Đông Đông mắt liền sáng như trăng rằm, tiến lên phía trước mặt tôi, luồn tay qua eo kéo tôi vào lòng hắn, từ tốn nói: “Lời của con gái chúng ta nói đúng chứ?”.
Tôi cười gượng mấy tiếng, lùi lại phía sau một bước.
Hắn lại kéo tôi gần sát mặt hắn hơn: “Em không muốn yêu ai ngoài anh?”.
Cố gắng nhúc nhích rời khỏi vòng tay của hắn.
Hắn dứt khoát dồn tôi kẹt cứng vào tường: "Bờ vai đáng tin của em?"
Lần này tôi hết cười nổi rồi, khóe miệng đắng ngắt, mặt đỏ như vang.
Tôi nhắm chặt mắt lòng cương quyết: “Điều này chẳng phải anh rõ hơn ai hết sao.

Ở đây có...!có..

anh..

anh...!làm cho tôi ngại chết đi được."
An Nhi cười khúc khích vui mừng đánh thức niềm vui mãnh liệt trong lòng Đông Đông, nhân lúc hai bố con họ đang trao mắt ánh mắt vui vẻ tôi lập tức xô mạnh hắn ra, phóng chân thật lẹ.
Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên thấy con đường hai bên mọi thứ đều thấy giống hệt nhau, không có gì khác biệt.

Vì lần đầu thấy, vì nơi đây thiết kế như vậy, hay là vì tôi say?
Tìm mãi không thấy phòng trống tôi thực sự có chút buồn bực.

Bây giờ đi ngược về đường cũ không khó, nhưng nếu lại gặp phải bố con Đông Đông - Đông An Nhi thì không hay cho lắm.

Thôi ráng đi thêm vài bước tìm phòng trống mà qua một đêm, sớm ngày mai tính sau.

Tối nay thời tiết vô cùng lạnh lẽo, chắc do chiếc váy tôi mặc hôm nay hơi mỏng, chân trước đá chân sau tay đẩy mạnh vào một cánh cửa, cắm đầu lao thẳng vào trong phòng.
Chỉnh đốn lại tư thế của mình, đảo mắt nhìn kỹ chung quanh, với tay mở đèn lên định bụng tìm vị trí giường ngủ mà lao lên đánh một giấc.
Nào ngờ trên chiếc giường tôi định nằm lên đó lại có một đôi nam nữ đang diễn trò toát mồ hôi với mồ hôi với nhau.

Ây da, không tỉnh táo đi ngay vào cái nơi thế này, thực sự xấu hổ chết đi được.
Người đàn ông đó quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt.

Cơ thể của bọn họ đang vùi vào nhau, sự xuất hiện của tôi đã khiến họ có chút hoảng hốt.
Tôi mỉm cười thân thiện để trấn an họ.

Cô gái kia trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy ngại ngùng.

Vì hai người họ đang ôm ôm ấp ấp mà tôi lại chen ngang, chưa xé xác tôi ra là may rồi.

Người đàn ông cũng từ từ quay lại, sự khác thường hiện ngay lên mặt hắn.
Cách nhau gần chục bước chân, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác nóng nực, ngọn lửa trong tôi như muốn thiêu đốt căn phòng này.
Một số chuyện đã nhiều năm nay cố ý quên đi, lúc này lại lũ lượt tràn về.


Hai hàng lông mày hắn ta nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào tôi, hồi lâu mới nói: “Chiêu Lang.."
Tôi cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Còn tưởng ai xa lạ, hoá ra là anh.

Cái tên Chiêu Lang đó tốt nhất anh nên cho nó trôi vào dĩ vãng đi là được rồi đó."
Hắn ta im lặng, còn người con gái trong lòng run lên.
Tôi thật sự muốn xé nát mặt hắn ra.

Nhưng lúc trước thầy tôi có nhắc nhở việc gia đình hắn ta cư xử với gia đình thầy không tồi, không thể vì ân oán của riêng tôi mà quên lời thầy được.

Suy nghĩ hồi lâu tôi thay đổi sắc mặt lạnh lùng kia trở về bình thường.
Hắn thở dài: “Chiêu Lang, em tránh mặt anh nhiều năm như vậy, khó khăn lắm anh mới được gặp lại em, em vẫn còn hận anh ư?" Lời lẽ hết sức chân thành, dường như rời xa tôi là hối tiếc của hắn, thực khiến cho người ta cảm động.
...
Nhiều năm trước lúc tôi còn đang học ở Cao Lãnh Đường, có một buổi tối nọ đang một đi dạo gần trường vô tình va phải tên sở khanh Khải Ly, từ lúc đó tôi mới biết thế nào là tiếng sét ái tình..