Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 1: Chương 1





(Tất cả nhân vật và tình tiết trong câu chuyện đều là hư cấu do mình dựng nên để tạo dựng một thế giới tưởng tượng phi thực tế, rất mong quý độc giả ủng hộ và công nhận.)
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●
Hôm nay là một ngày rất đẹp, mặt trời đã lên cao, nhưng ánh nắng chiếu xuống lại không quá gắt.
Chín giờ sáng, tại khuôn viên trường võ thuật Cao Lãnh Đường đang diễn ra một trận đấu bóng rổ hết sức quyết liệt.
Nói là trận đấu nhưng thực chất chỉ là một buổi sáng tập luyện của các nam sinh cùng với thầy Mặc Đình.

Ngoài thời gian luyện tập võ thuật và học tập thì những lúc rảnh thầy trò họ thường chạy bộ, đá banh, bóng rổ hoặc leo núi mô hình...
Trận đấu rất gay cấn, hai bên tranh giành nhau từng điểm một.

Thầy Mặc Đình ở vị trí chủ công, là linh hồn của cả đội bóng, thầy biểu diễn kỹ thuật qua người và ném bóng thật điêu luyện.
Bình thường thầy là người rất giản dị không phô trương, nhưng vào bất kỳ một trận bóng rổ hay buổi thi đấu nào thì thầy hoàn toàn ngược lại..,,,
Trận đấu vừa kết thúc sau hai tiếng.!
Các thanh thiếu niên cười nói vui vẻ, mang theo gương mặt háo hức bước đi về phía hội trường.

Bầu không khí rất náo nhiệt.

Phía trước cửa treo tấm băng rôn đỏ chói ghi “Chào mừng tân học viên....”.

Thì ra hôm nay là ngày Cao Lãnh Đường chào đón thêm học trò mới, nên thầy Mặc Đình mới nói mọi người tụ tập lại ở hội trường đông đủ như vậy.
Bên ngoài cổng một chiếc siêu xe vừa dừng lại, cánh cửa hai bên sau xe bật cao lên, tôi cùng ông bác Giang Hoàng bước xuống, ngẩng đầu nhìn qua một vòng ngôi trường ở trước mặt.
Tôi là Bạch Dương.! Năm nay ba mươi hai tuổi, bố tôi là chủ tịch tập đoàn Bạch Thị, ngài Bạch Cung.!
Tập đoàn nhà tôi là tập đoàn điện tử lớn nhất thế giới, là top một đó nha! Nhưng tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện nó nằm ở top mấy, tôi chỉ thích đi chơi, ăn uống, mua sắm và ngủ nướng thôi.
Bố mẹ tôi lấy nhau về rất nhiều năm sau mới có tôi, còn ông bác già hay thích lèm bèm Giang Hoàng này thì có lai lịch khá độc.
Giang Hoàng là chủ nhân của bệnh viện quốc tế Giang Đào, bệnh viện lớn nhất Trung Quốc.

Mẹ tôi nói, Giang Hoàng được vị vua cuối cùng của Trung Quốc nuôi lớn, địa vị so với thủ tướng hiện tại có thể nói là cao hơn vài bậc.
Nguyên nhân sâu xa của mối quan hệ giữa Giang Thị và Bạch Thị chủ yếu phát sinh từ mẹ tôi.
Nghe nói vài chục năm về trước, Giang Hoàng từng mang sính lễ tới nhà cầu hôn mẹ tôi.

Nhưng mẹ tôi lại chỉ thích cái người đàn ông ù lì kia là bố tôi.
Vì thế, Giang Hoàng và bố tôi đánh nhau liên tục nhiều ngày, gặp đâu đánh ở đó, cùng nhau lên đồn, cùng nhau bị phạt, cùng nhau đi trạm xá băng bó riết rồi lại kết nghĩa anh em.
Vài năm sau, bố và mẹ tôi cũng kết hôn với nhau.


Vì ông bà nội tôi qua đời từ sớm nên chỉ có thể nhờ Giang Hoàng thay mặt người lớn đứng ra đại diện họ nhà trai, chí ít Giang Hoàng cũng lớn hơn bố tôi vài tuổi.
Giang Hoàng là người rất thích sưu tầm các loại rượu ủ quý hiếm, nhưng bản thân lại không thích chốn đông người, chỉ thích bình yên ở cái biệt thự trồng đây hoa cỏ của mình.
"Không tham sân si, thích tao nhã, sống một đời bí ẩn.." đó là lời mà Giang Hoàng hay nói khi ai đó đến mời lão đi dự tiệc chung vui.
Tôi hớn hở quay sang nhìn ông bác bảnh bao của mình: "Đây là Cao Lãnh Đường sao.? Mà nè, sao con phải cải trang thành con trai vậy bác, trông thật xấu xí.!"
Bác Giang đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới toàn thân tôi, đặt tay lên vai xoay xoay tôi vài vòng đến chóng mặt, sau đó tỏ thái độ đắc ý,
"Ở đây không nhận học trò nữ, muốn vào đây học thì phải ăn mặc thế này, bác thấy con cải trang thành con trai cũng khá hợp và đẹp mắt đó chứ....!Con nghe bác dặn, không được để ai biết thân phận thật của con là người thừa kế của tập đoàn Bạch Thị.

Con biết đó bố con cũng lớn tuổi rồi cần còn kế thừa chiếc ghế chủ tịch của ông ấy rồi, ngôi trường này là của thầy Mặc Đình bạn thân bác, cùng bác dựng lên.

Nơi đây đào tạo những thanh niên tương lai thừa kế gia sản của gia tộc, con phải đến đây học tập và rèn luyện mình trở nên khuôn phép hơn thì bố con mới yên tâm giao lại chiếc ghế chủ tịch cho con được.!"
Sở dĩ hôm nay người đưa tôi đến không phải bố mà là bác Giang là vì đây là trường dưới sự điều hành của bác ấy và bố tôi từ nhỏ đã rất yếu và phải ngồi xe lăn nên không tiện đến đây.
Tôi phụng phịu vừa bước đi bên cạnh bác ấy vừa hỏi: "Nếu đã là trường đào tạo cho những người thừa kế thì sao phải che giấu thân phận của con?"
Bác ấy liếc tôi một cái rồi chắp tay sau lưng thở dài bước chậm hơn: "Con cũng biết thương trường là chiến trường, tập đoàn Bạch Thị chỉ thành lập trong vòng hai năm đã trở thành một tập đoàn đứng đầu thế giới, cho tới nay đã mấy chục năm chưa ai có khả năng cướp đi vị trí đó, nên chắc chắn đối thủ cạnh tranh là rất đông.


Nơi đây chắc chắn sẽ có những thanh niên là con cái của những gia đình từng bị Bạch Thị đánh gục hoặc thu mua, biết con là con gái mà còn là con gái độc nhất của tập đoàn đối thủ thì chắc chắn sẽ không để yên cho con.

Kẻ thù trong tối ta ngoài sáng cứ cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.!"
Nghe tới đây tôi thầm nghĩ rõ ràng là tôi chưa từng muốn trở thành cái vị trí chủ tịch đó, nhưng trời xui đất khiến bố mẹ chỉ có một mình tôi là con, dù gì Bạch Thị cũng là mồ hôi công sức của đấng sinh thành, nếu bây giờ tôi không ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của họ thì quả đúng là đứa con bất hiếu.
Nghĩ đến đó, tôi bèn guồng chân tăng tốc chạy tới hội trường.

Khi đến nơi thì đã có rất nhiều người ngồi ngay ngắn ở hàng ghế hai bên, chính diện là thầy Mặc Đình, gương mặt nghiêm nghị nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn xung quanh một vòng rồi quay sang hỏi bác Giang vừa lúc bước tới bên cạnh: "Sao ở đây có vẻ ngột ngạt vậy bác.?!"
Bác Giang vẫn phong thái ấyy trầm giọng: "Mặc Đình là một thầy giáo rất nghiêm khắc, học trò có ngỗ ngược tới đâu cũng phải dè chừng trước ông ấy.!"
Nghe tới hai từ (nghiêm túc), đại não của tôi ù ù một tiếng, sững người đứng nhìn vào trong.

Thôi chết rồi, sắp tới đây là chuỗi tháng ngày đau khổ của tôi tại ngôi trường này, ông trời ơi có ai như tôi không? Tôi thật sự không muốn mình là con nhà giàu.....
Tôi lững thững bước vào bên trong, trước sự ngỡ ngàng của những thanh niên chuẩn bị là bạn hoc của tôi, chắc hẳn ai cũng đang nghĩ thầm sao hôm nay nơi đây lại có một nam thanh niên mặt trắng môi đỏ yếu ớt đến xin học, bác cũng thư thả theo phía sau tôi.
Vừa nhìn thấy bác ấy toàn thể học viên đều đứng dậy kính trọng đồng thanh cúi chào: "Chào chủ tịch Giang.!"
Bác Giang gật đầu cười cười rồi đưa tay phẩy phẩy ra dấu mọi người ngồi xuống.
Bên cạnh việc điều hành nơi đây bác Giang còn là chủ tịch của bệnh viện lớn nhất nước.


Hây ya! Anh nào em đó, ai cũng tài giỏi và thành công, nhưng bên cạnh đó bác ấy cũng giống bố tôi, có chung một nỗi khổ tâm với mấy đứa con của họ.
Tôi với cặp song sinh một nam một nữ Giang Chân và Giang Nhiệt Lệ bằng tuổi, từ nhỏ đã rất thân với nhau, Giang Chân là một người đàn ông nhẹ nhàng, dịu dàng và không giống bao người đàn ông khác, anh ấy có tình cảm với người cùng giới.
Còn Giang Nhiệt Lệ từ nhỏ tinh nghịch không kém gì tôi, chúng tôi thường cùng nhau bày ra những chuyện phá phách kinh thiên động địa, rủ đám con trai xóm trên đánh lộn rồi để bác Giang ra mặt giải quyết hỗn độn mà chúng tôi gây ra.
Giang Lung đã có gia đình và thành lập công ty riêng, anh hơi trầm tính và ít nói nên cũng không hợp với chúng tôi cho lắm, gia đình gặp mặt cũng chỉ nói với nhau vài câu là xong.
Giang Chân thì đang làm bác sĩ ở bệnh viện của bố mình, Giang Nhiệt Lệ vì lỡ yêu thầm ông bạn thân của bố mình nên đã bị lão Giang Hoàng bắt đi du học ở Đức, bây giờ là đến tôi cũng bị tống vào Cao Lãnh Đường học tập rèn luyện, tất cả cùng chỉ vì hai chữ《Kế Thừa》.
...
Bác Giang đưa mắt liếc tôi, ra dấu ý bảo đến chào thầy Mặc Đình đi.

Tôi đưa mắt nhìn về phía chính diện thầm nghĩ, nghe nói thầy ấy rất nghiêm, quả đúng là không sai, nhưng nhìn thầy ấy còn phong lưu hơn cả bác Giang của tôi, rất ấn tượng, rất ấn tượng.!
Tôi không chút do dự bước lên vài bước khom người cúi đầu kính trọng: "Chào thầy...!con là...Chiêu Lang, hôm nay đến đây xin học, rất mong được thầy đồng ý.!"
Thầy Mặc Đình im lặng một hồi lâu rồi nhẹ nhàng bình thản cất lời: "Được rồi, ngôi trường này không có có quá nhiều học viên, hôm nay con được chủ tịch Giang đưa đến đây thì cũng là chỗ quen biết, nhưng trước nay thầy không có thói quen nể tình, nhu nhược hay bỏ qua cho cái gọi là Quen Biết nếu phạm lỗi.!"
"Hôm nay thầy chính thức nhận con vào làm học trò, cũng là em út trong nhà chung của học viên."
Tôi đột ngột thẳng lưng, tròn xoe mắt nhìn thầy Mặc với ánh mắt đầy thành khẩn, trong gia đình đã là em út, đến trường học cũng phải làm em người ngoài, thiệt thòi quá đi.
Nhưng bù lại thì vài ngày sau đó tôi được thầy tặng cho một con dao bấm bên ngoài vỏ mạ vàng 18, bên trong cán dao chắc chắn và rất sắc bén, có món quà này mang bên mình phòng thân coi bộ cũng an toàn.
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●
Gia tộc Đông Thị là một gia tộc rất có thế lực khi nhiều đời đều có người giữ chức vụ quan trọng trong triều đình thời nhà Thanh.
♖_{♖.___♖_ ≋J≋ ≋J≋ _♖___.♖}_♖.