Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 301: Thạch Anh và Lục Bảo - 04




Tô Tử Văn nhàn nhạt bảo tài xế đi theo đang tay xách nách mang mang đồ vào tứ hợp viện.

Chú Cửu tuy lo lắng cho Mạt Thanh Trầm nhưng không quên nhiệm vụ, mắt thấy có người muốn xông vào liền chặn lại:

- Cậu là ai?

- Tôi là người của chú Tô, mang đồ đến cho cô Thanh Trầm nhà các người.

Mặc dù là quản gia của tứ hợp viện, trên danh nghĩa chính là người của ông bà Mạt nhưng tiền lương hàng tháng của quản gia Cửu lại do Mạt Thanh Trầm phát cho nên ông đối với cô chủ nhỏ vẫn có thiên hướng tuân lệnh và chú ý hơn.

Trong lúc hai người bên này trao đổi, phía bên kia, Tô Tử Văn đã đến bên cửa xe, dúi cho Mạt Thanh Trầm một chiếc bánh bao kim sa.

Thời điểm bánh đến tay, Mạt Thanh Trầm kéo tay Tô Tử Văn, viết lên tay anh mấy chữ. Ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là bình thản rồi tới thâm trầm, anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tô Tử Văn bày ra tư thế xem kịch rất vui, tựa người vào xe Mạt Thanh Trầm, tay chỉ về đống đổ nát trước mặt:

- Sao chỗ này bừa bộn thế?

- Chú Tô... – Thủ trưởng Hoàng cười không ra cười, khóc không ra khóc.

Người phụ nữ này cùng con cả nhà họ Tô có quan hệ thân mật, gã phải nói như thế nào đây?

Ậm ừ một lúc lâu, sau đó bụng bia lớn đành đánh liều:

- Ai ya... chuyện là thế này! Sớm nay cô đây có va chạm với cổng nhà chúng tôi, hiện tại chính là muốn cùng nhau nói chuyện một chút xem xem nên giải quyết như thế nào. Chú Tô xem... chú đức cao trọng vọng có thể đứng ra làm chủ một chút không?

- À... – Tô Tử Văn kéo dài giọng như đã hiểu – Sớm nay thì hẳn là mặt trời chưa lên nhỉ?

Thủ trưởng Hoàng không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu lia lịa:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi cùng bà con khu phố này đang say giấc đã bị đánh dậy rồi...

- Vậy thì ai chứng minh là cô ấy đâm vào cổng nhà ông mà không phải là cổng nhà ông đổ lên xe cô ấy? – Tô Tử Văn vặn vẹo.

- Tôi... – Bụng bia lớn chần chừ, sau đó “A” lên – Có camera!

Dường như hiểu ra được cái gì, Thủ trưởng Hoàng bắt đầu không sợ cứng đối cứng với linh vật trấm yểm Tô Tử Văn nữa, vô cùng mạnh dạn và hăng hái đề nghị:

- Chú Tô, nếu chú không tin, vậy thì chúng ta vào trong xem lại trích xuất có được không?

- Không xem!

Lần này, không chỉ có Tô Tử Văn trả lời mà còn có cả Mạt Thanh Trầm ương ngạnh vênh váo tới tận trời.

Mạt Thanh Trầm gặm hết sạch chiếc bánh bao vừa đến tay, vừa nhai nhồm nhoàm vừa kéo cửa xe bước xuống.

Sau khi nuốt xuống thực quản, cô gái xinh đẹp mới lên tiếng:

- Thủ trưởng, thật ra chuyện này không phải lỗi của ông!

Ngừng lại một chút, cô nói tiếp:

- Là thằng con ông gây chuyện trước...

Nhân phẩm con nhà mình ra sao, Thủ trưởng Hoàng tất nhiên biết, nhưng hiện tại nó không ở nhà, gã có lòng nhưng không có sức.

Tô Tử Văn không lằng nhằng, trực tiếp chỉ về phía tứ hợp viện:

- Bảo chúng nó tránh xa những người trong này ra một chút, nếu không thì không phải chỉ đổ một cái cổng nhà không thôi đâu.

Mạt Thanh Trầm nhún vai, bởi vì Tô Tử Văn lên sàn chiếm đất diễn của cô nên cô đành quay về, mặc cho anh giải quyết đống lộn xộn còn lại.

Chứ Cửu thấy Mạt Thanh Trầm hướng về phía này lại gật đầu, sao đó e ngại nhìn sang vị tài xế tự xưng là người của chú Tô ôm một lố đồ đạc kia:

- Cô chủ.. người này nói cậu ta là người của chú Tô!

Mạt Thanh Trầm đi vào trong, phủi phủi bụi dính trên áo rồi hất tay bảo người tài xế đi vào trong, lại nói với chú Cửu:

- Tô Tử Văn là ba nuôi bé con, cứ gọi như bình thường đi.

Chú Cửu thật sự không hiểu cách “gọi như bình thường” là gọi như thế nào. Trong nhà có một người giống Mạt Thạch Anh y sì đúc, nghi là ba ruột con bé, cô còn muốn ông gọi một người đàn ông nữa cũng là ba con bé như thế nào đây?

Không kịp hỏi lại, bóng Mạt Thanh Trầm đã khuất bóng sau dãy hàng lang dài dẫn về phía nhà kho.

Thôi hỏng rồi! Thôi hỏng rồi! Cô chủ lại chuẩn bị đánh người rồi!

“Rầm!’ – Cánh cửa nhà kho làm từ gỗ khép im lìm bật mạnh, đập vào hai bức tường đá tạo thành hai vết xước dài.

Linh Thủy Ngư bị trói thành một đống, nằm vắt vẻo trên đống củi bếp lởm chởm gai góc. Trên người bị đánh thậm tệ nhất chính là khuôn mặt, không tài nào nhìn ra đây là vị lam nhan hương sắc nức tiếng.

Lúc đu đưa bên ngoài cùng Thủ trưởng Hoàng, Mạt Thanh Trầm chậm rãi phát hiện một vài chi tiết đáng chú ý về con hàng này.

Ngoại trừ việc cậu ta đột ngột xuất hiện ở tứ hợp viện có thể là do đột nhập hoặc bé con mở cửa thì khả năng lớn nhất chính là có nội ứng. Hành lang dẫn từ tam cấp vào nhà chính rất dài, cho nên nếu gặp bé con, bằng sức vóc này của cậu ta sẽ không để bé con chạy vào nhà mới bắt. Đám nhân viên bảo an mặc dù là do cô thuê như trước đó đã được Tô Tử Văn giới thiệu, toàn thân đều dán nhãn “sống người của chú Tô, chết làm ma của chú Tô”, sau đó lại được cô tẩy não một lượt, đảm bảo không thể phản trắc.

Đến đây thì hay rồi, nội ứng không phải người làm thì là chủ nhà chứ sao nữa!

Mạt Thanh Trầm muốn văng bậy nhưng phải nén xuống để giữ gìn tư thế đại nhân không chấp tiểu nhân.

Không biết sinh vật giống đực này thuyết phục Thạch Anh đổi chiến tuyến như thế nào nhưng tóm lại là cậu ta lại được dán thêm một cái tội tày đình nữa: lôi kéo người mưu phản đại đế Mạt Thanh Trầm. Tội này... đáng đánh!

Nụ cười của Mạt Thanh Trầm nhếch lên nhưng không khí xung quanh lại bị đè nén đến cực điểm.

Ghét nhất là không nghe lời!

Ghét nhất là phản bội!

Ghét nhất là đám hề không đi theo kịch bản!

Mỗi chữ ghét, cô lại giáng xuống một cú đấm rung trời. Có lẽ do mặt của Linh Thủy Ngư đã bị hủy hết rồi nên Mạt Thanh Trầm bắt đầu đi hủy những phần khác.

Mạt Thạch Anh không hiểu suy nghĩ của mama đại nhân nhà nó lắm. Tại sao mẹ nó với ba ruột của nó mỗi lần gặp nhau lại phải chào hỏi theo kiểu bạo lực như thế này? Nó còn tốt bụng buff thêm cho ba nó tí hảo cảm rồi đấy nhé?

Thôi được rồi, chắc do ba nó vẫn giấu nó cái gì đấy, nó lực bất tòng tâm, đành chúc lão ba may mắn lần sau thôi.

Ông bà Mạt sớm quen với thói côn đồ của Mạt Thanh Trầm, dẫn Thạch Anh xuống bếp ăn sáng nghỉ ngơi trước, sau đó gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ học.

Tự nhiên Mạt Thạch Anh lại rút ra được một chân lý: hình như cứ xảy ra chuyện là nó không cần ra khỏi nhà? Mà không ra khỏi nhà đồng nghĩ là không cần đến trường nhai lại mớ kiến thức chán như con gián ấy nữa. Cho nên, Mạt-Thạch-Anh-kỳ-thị-ba-ruột lập tức biến thành Mạt-Thạch-Anh-bảo-bối-rất-thích-đón-baba-về-nhà.

Đánh đến mỏi tay, Mạt Thanh Trầm lại cho người vứt Linh Thủy Ngư ra khỏi cửa.

Vừa hay Tô Tử Văn giải quyết lão Thủ trưởng xong, đi lên bậc tam cấp ngang qua Linh Thủy Ngư, đáy mắt lạnh nhạt xen lẫn hả hê. Lêu lêu cái đồ gân gà bị ăn đánh!

Tô Tử Văn vào sân thấy Mạt Thanh Trầm liền hỏi:

- Em rất thích đánh hắn à?

Cô không nhanh không chậm gật đầu, còn bổ sung thêm:

- Rất thích đánh! Chỉ hận không thể đánh cho hắn kêu ông cố bà cố!

Chú Cửu từ chối bình luận về trường hợp này. Thật ra, nhìn từ ngoài vào, rõ ràng Mạt Thanh Trầm và Linh Thủy Ngư trời sinh một đôi. Hai cái tên ghép lại không phải là Thanh Thủy Trầm Ngư hay sao? Nhưng nữ chính aka cô chủ nhà ông lại coi việc đánh nam chính là đam mê. Sau đó thì sao nhỉ? Chú Cửu mê man nhìn về phía Mạt Thanh Trầm, nam chính chết thì thế giới sụp đổ?

Bỏ qua cái suy nghĩ ngớ ngẩn của chính mình, chú Cửu lui về sau đi chuẩn bị phòng ở cho Tô Tử Văn. Chắc chắn cô chủ sẽ không để người ngoài qua đêm ở tứ hợp viện, nhưng sắp xếp một phòng nghỉ tạm thời thì có lẽ không thành vấn đề.

Lúc ông quay lại gian nhà chính, Tô Tử Văn đang cùng ông bà Mạt nói chuyện, trao đổi nguyên nhân sâu xa cùng vài chuyện cũ khiến anh muốn nhận Mạt Thạch Anh làm con nuôi còn Mạt Thanh Trầm thì mất tăm mất tích.

- Chú Tô, đây là chìa khóa phòng nghỉ! – Quản gia Cửu đưa cho Tô Tử Văn một chiếc chìa khóa đúc thủ công tinh xảo sáng bóng, toàn thân một vết xước cũng không có, nhìn vào liền biết từ trước tới nay không có người dùng đến.

Đến tay Tô Tử Văn, chú Cửu ậm ừ một chút rồi nói tiếp:

- Hiện tại không có cô chủ ở đây, tôi mạo muội khai phòng, nếu chú Tô muốn nghỉ lại qua đêm thì hãy tìm cô chủ nói chuyện trước.

- Cứ kêu tôi như kêu bạn bè của Mạt Thanh Trầm đi, không cần khách sáo. – Tô Tử Văn cười cười, trong bụng coi như khá hài lòng với tính cảnh giác thận trọng của quản gia – Trưa nay tôi có việc cần đi rồi.

Bà Mạt nghe vậy liền không hài lòng:

- Cái thằng bé này, ở lại dùng cơm với hai ông bà già đây có được không? Nhiều năm qua ở bên Thanh Trầm như thế, chúng ta còn chưa kịp thay hai mẹ con nó cảm ơn con.

- Vâng. – Tô Tử Văn nhấp một ngụm trà, thuận theo ý muốn của người lớn.

Sở dĩ, chú Cửu không tìm thấy Mạt Thanh Trầm là bởi vì cô đã chạy đi giáo huấn Mạt Thạch Anh.

Giải thích ngắn gọn cho mớ hỗn độn sáng nay một chút... nguyên nhân nằm ở Thạch Anh và Linh Thủy Ngư. Tra hỏi một hồi, rốt cục cô mới phát hiện ra, thời điểm cô ở nước ngoài, Linh Thủy Ngư cùng Mạt Thạch Anh có tiếp xúc. Sau đó, với trí thông minh thừa hưởng từ mẹ là cô đây, con bé nhanh chóng xác nhận quan hệ ruột thịt với sinh vật giống đực kia. Phần còn lại vẫn như ban nãy cô suy đoán, Mạt Thạch Anh và Linh Thủy Ngư bắt tay nhau hợp tác để buộc cô thừa nhận hai người là ba con nhưng cô vừa gặp đã đánh cậu ta túi bụi, Mạt Thạch Anh vì muốn buff cho Linh Thủy Ngư chút hảo cảm nên chạy tới ngăn cản cô, bịa đại một lý do là cậu ta giúp con bé đánh đuổi ba thằng hư đốn trong khu.

Cho nên, rốt cục người nằm không cũng trúng đạn lại là lão Thủ trưởng tội nghiệp.

À, còn có chiếc xe của Mạt Thanh Trầm nữa chứ...

Buổi trưa, Mạt Thạch Anh không xuất hiện, chỉ có Mạt Thanh Trầm đi xuống dùng bữa. Ông bà Mạt lườm nguýt hỏi nguyên chủ thì té ngửa phát hiện: Mạt Thanh Trầm đã đem Mạt Thạch Anh vứt đến khóa học quân sự cho trẻ em tiểu học từ lâu rồi!

Hai ông bà già tức muốn giơ chân, song nể mặt Tô Tử Văn vẫn ở đây nên không lớn tiếng mắng Mạt Thanh Trầm. Bé con còn nhỏ như vậy đã bị cô đưa đi huấn luyện rồi, làm mẹ kiểu này thật quá khắc nghiệt. Bà Mạt càng nghĩ càng muốn nhét Mạt Thanh Trầm lại vào bụng, thà vậy còn hơn đẻ cô ra để cô chạy đi gây họa khắp chốn.

- Con ăn xong rồi! – Mạt Thanh Trầm gác đũa ngang miệng bát, kéo khăn ăn lên chùi miệng qua loa rồi để xuống bên cạnh bàn, giơ ngón tay ngoắc ngoắc Tô Tử Văn – Chúng ta đi nói chuyện một lát đi!

- Nói chuyện cái gì giờ này! – Bà Mạt đánh một cái lên tay Mạt Thanh Trầm, chỉ xuống ghế của Tô Tử Văn – Con cứ ngồi đấy ăn uống cho no đi đã! Có thực mới vực được đạo!

Mạt Thanh Trầm bắt đầu có dấu hiện nghi ngờ nhân sinh quan như lão Thủ trưởng Hoàng: hình như đây không phải là mẹ ruột của cô đúng không? Trong nhà này cô giống như thuộc tầng lớp đáy vậy, bảo bối tổn thương chết đi được!

- Con ăn no rồi! – Tô Tử Văn lau miệng, kéo ghế đứng dậy – Xin phép hai bác con ra ngoài một chút!

Khách cũng nói như thế rồi, bà Mạt đành không nói thêm nữa, thay vào đó là lườm cho Mạt Thanh Trầm đến cháy cả mặt. Không hiểu sao người ta lại vừa mắt cái đứa con trời đánh này nữa.

Một nam một nữa lui ra hậu viện, bước đi dần thong thả. Mạt Thanh Trầm không có ý định cảm ơn Tô Tử Văn, thay vào đó là nói chuyện làm ăn:

- Nghe nói anh định đầu tư vào lô đất ở phía Đông thành phố, đúng không?

- Ừ - Tô Tử Văn xác nhận, không giấu giếm mà nói thật – Chỉ là giá cả trao đổi không được tốt lắm.

Mạt Thanh Trầm dang tay lướt lướt trên bụi cây trồng hai bên lối đi, ngắt một bông hoa còn đương e ấp sắp nở:

- Rút vốn đi!

Tô Tử Văn theo phản ứng định hỏi tại sao nhưng nhìn thấy Mạt Thanh Trầm tà ác vặt hoa rồi ném xuống đất đành chọn phương án im lặng.

Thay vì sử dụng mấy lời nói sáo rỗng, Mạt Thanh Trầm thích sử dụng hành động để chứng minh lòng biết ơn hơn.

Mảnh đất ở phía Đông nếu thật sự ngon lành, người đầu tiên nhắm đến nhất định là cô. Nhưng bấy lâu nay thái độ của cô vốn rất thờ ơ. Ngoại trừ trường hợp là cô không quan tâm, trường hợp còn lại chính là chỗ đó có vấn đề.

Không khí rơi vào im lặng một lúc lâu, Tô Tử Văn cũng không bối rối, kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.

- Mua lại nghĩa trang ở vùng giáp ranh với thị trấn phía Nam, hai tháng nữa chính phủ sẽ có kế hoạch di rời để xây dựng cầu.

- Ừm – Tô Tử Văn gật đầu – Còn gì nữa không?

Mạt Thanh Trầm lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

- Công ty của anh đông quá, lọc mem đi!

Đối với Mạt Thanh Trầm, cô thật sự coi công ty của người khác thành một nhóm người như đang chơi game, hứng lên liền lọc mem.

Tô Tử Lâm tin tưởng Mạt Thanh Trầm, cho nên trong bụng đã dần hình thành kế hoạch tiinh giản bộ máy làm việc.

Trời buổi trưa rất nóng, nhờ có cây cối bố trí dày đặc xuyên suốt tứ hợp viện nên dù đứng ở vị trí nào cũng không quá nóng. Mạt Thanh Trầm có thể đi đến nơi mát hơn thì sẽ không đứng ở chỗ nóng nực làm gì cho khổ, nháy mắt đã tung tăng chạy đi.

Tô Tử Lâm thật sự ở đến trưa rồi rời đi, quà mang đến tặng ông bà Mạt mặc dù thế nhưng không hề qua loa, khiến bọn họ không ngớt lời tán dương.

Thế mà cô còn tưởng bọn họ vừa mắt Linh Thủy Ngư hơn cơ đấy. Không thể tin được.

Lăn lộn chơi bời đến chiều, Mạt Thanh Trầm mới quay về căn hộ.

Bây giờ, tiếp tục nói về công việc của cô đi.

Một tháng vừa qua không thượng triều, nhân viên công ty có chút hoang mang. Giám đốc điều hành được thuê có thử liên lạc với cô cũng không được, chuẩn bị khóc đến nơi thì nhận được điện thoại của Mạt Thanh Trầm.

Tư duy của cô không chỉ không bình thường trong cuộc sống hằng ngày mà làm việc cũng không nghiêm túc theo cách thông thường.

Công ty người người nhà nhà đều tuyển người thành thực, tâm huyết đúng không? Cô không cần! Hoặc là dùng vũ lực, hoặc là dùng tiền đi đào góc tường nhà khác về. Không thuận theo? Tiếp tục bạo lực mạnh mẽ, tiếp tục đập vào thật nhiều tiền.

Kết quả tạo ra... đến giám đốc điều hành của bọn họ cũng không hiểu lắm.

Hắn ngày ngày đều bị một đám trung thần dâng sớ tố cáo một đám gian thần, rồi lại bị một đám gian thần dâng sớ xin trảm đám trung thần kia. Cái vòng này thật loạn!

Nhưng cách làm việc nhìn chung thì khá ổn. Người ở công ty riêng rẽ kết bè thành hai phe: một phe ngay đêm cống hiến đóng góp theo cách truyền thống để thăng tiến, một bên sớm sớm tối tối dùng thủ đoạn kéo thành tích với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn vì mục tiêu thăng tiến. Chính vì thế, Mạt Thanh Trầm luôn yên tâm bọn họ sẽ đấu đá với nhau, thay cô giám sát nửa còn lại. Mọi động lực phát triển đều cuất phát từ nội bộ, rất tốt!

Nhưng thăng tiến để làm gì? Để Mạt Thanh Trầm nhìn thấy chứ sao nữa! Cô trước đây xuất hiện rất ít nhưng vẫn tính là có, một tháng qua hoàn toàn không thấy người, bọn họ còn có thể không nản chí sao?