Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 275




Tất nhiên Lam Uyên biết cô đã có một quyết định ngu ngốc đến mức nào mới chịu cứu Thẩm Trác Nghiêm. Hắn không những hồi phục rất tốt nhờ dị năng của cô mà còn có thể nhảy từ lầu cao xuống trong nháy mắt, tuyệt đối không sai một li, bên cạnh cô.

- Thế nào, đau quá không đi nổi? _ Hắn hài lòng châm biếm cô, coi như là một thú vui nho nhỏ. Cô dâu của hắn đã trưởng thành không ít.

V không muốn bàn luận thêm về vấn đề này. Trong một thoáng, ký ức lại ùa về. Năm đó đã qua rất lâu, anh trai cô không còn nữa. Có lẽ bởi vì bị gói ghém quá kỹ, cho nên, những đau buồn và xót xa chẳng còn đau như cô tưởng nữa. Thời gian qua, cô từng nghĩ, liệu cô có thể chấp nhận quá khứ và tha thứ cho Thẩm Trác Nghiêm hay không. Nhưng rốt cục, vẫn chẳng có một đáp án chính xác nào cả.

Cũng như ngày hôm nay, cô có thể vô điều kiện cứu hắn, mặc kệ quá khứ kinh hoàng ra sao, thì sự thật rằng cô đã cứu hắn vẫn rành rành ra đó. Lam Uyên rất hận bản thân mình. Cô không những không nhớ gì về anh trai, quên rằng mạng sống của mình còn đến ngày hôm nay là nhờ anh mà còn kết hôn với kẻ đã tước đi sinh mạng của anh, thậm chí, còn cứu hắn.

Con người thật kỳ lạ. Kỳ lạ tới mức, có những khoảnh khắc, V chỉ ước gì cô không phải là nhân loại. Mà cũng đúng thế thật. Làm gì có kẻ nào vô nhân tính như cô chứ: Vong ân, bội nghĩa, thủ đoạn, toan tính, tanh máu,... Rốt cục, cô cũng hiểu vì sao bản thân lại thành ra bộ dáng thế này. Ông trời không phải ban cho cô một món quà mà là đang trừng phạt cô, buộc cô phải chịu những đau đớn, dằn vặt và giày vò vô thời hạn.

Cơn đau bột phát từ nửa người dưới truyền đến não nhanh chóng khiến V sững sờ, theo phản xạ chạm xuống điểm bắt đầu sự khó chịu ấy.

Không biết từ khi nào, đùi trái của cô đã dính một lỗ đạn. Đầu đạn không to không nhỏ, là loại rất phổ biến, còn nóng bỏng, găm vào thịt, khoét xuống một vùng da thịt cùng vải lẫn lộn, hơi tái đen. Lam Uyên muốn mếu máo, chắc là bị “nướng” gần chín rồi cô mới nhận ra.

Trong không khí văng vẳng tiếng gió thổi. Lần này thì khác, cô ít nhất cũng nghe ra được tiếng đạn bắn tới, tự nhiên và quen thuộc cúi đầu xuống.

Đầu đạn bắn lệch xuống mặt đất cách cô một đoạn, ghim xuống lớp bê tông xám xịt ẩm thấp đầy mùi rác. Thẩm Trác Nghiêm đã biến mất tự bao giờ.

- Được lắm, ngươi cứ tiếp tục kiếp con rùa của ngươi đi. Lão nương đi cầu độc mộc của lão nương vậy. _ V nghiến răng nghiến lợi. Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn không thiên vị về phía cô hay có chút công bằng.