Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 133




Dạ Trạch buổi sáng thấy thẻ ngân hàng của cô quên trên bàn bếp liền quyết định đem đến công ty hộ cô. Công việc đặc thù như vậy không có tiền mang theo thực khó nói. Mặc dù anh biết Lam Uyên cố tình để lại cho anh dùng, nhưng dù sao tiền cô một mình lăn lộn làm việc vất vả kiếm ra anh tiêu cũng thấy xót.

Thời điểm Dạ Trạch đi tới tòa nhà Thanh Thiên Giải Trí may mắn gặp Lăng Quán đi ăn sáng. Trước khi đến Thượng Hải anh có tìm hiểu qua một lượt những nhân vật mới xuất hiện bên cạnh Lam Uyên, nhận thức với Lăng Quán tương đối rõ ràng, dễ dàng khiến cậu ta tin tưởng đưa anh vào gặp cô.

Chẳng qua, trên đường tới văn phòng, Lăng Quán kể cho anh Lam Uyên đang bị kinh nguyệt hành hạ chết đi sống lại. Dạ Trạch luôn là người nắm rõ sinh hoạt hằng ngày của cô nhất. Thậm chí, qua nhiều tháng không gặp, anh vẫn có thể biết chính xác ngày nào dì cả cô tới chơi. Cho nên, khẳng định của anh chính là Lam Uyên tìm cớ trốn việc.

Hiện tại, Dạ Trạch bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc rốt cục anh sai sót ở đâu có thể không nhớ ngày của cô, lại cẩn thận để ý biểu hiện Lam Uyên không giống đau bụng sinh lý bình thường.

Bàn tay mát lạnh của anh đặt lên trán Vũ Lam Uyên, ngồi xổm xuống trước mặt cô dịu giọng:

- Là dì cả thật sao?

Mộc Đào đứng một bên chứng kiến tràng cảnh sến sẩm kinh dị này voi cùng phản cảm quay sang hỏi nhỏ Lăng Quán:

- Kia là ai vậy? _ Lại suy nghĩ một chút, vẻ mặt hốt hoảng _ Đừng nói hắn ta là nghệ sĩ nhảy dù nha? Một Thẩm Trác Nghiêm quá đủ hành chết chúng ta rồi...

Thịt tươi họ Lăng mắt híp lại thành một đường thẳng, cắt ngang Mộc Đào lảm nhảm:

- Nghe nói là chồng.

Cằm Mộc Đào như muốn rớt xuống đất. Ban nãy cậu còn không tin quản lý nhà mình là hoa đã có chủ, bây giờ sự thật giống như tự vả vào mặt mình.

Dạ Trạch dang tay ôm cái đứa não tàn tên ghế vào lòng:

- Có đứng dậy được không? Hay là cõng?

Lam Uyên cảm giác máu trào ra như suối, hung hăng nhân lúc không ai để ý nhe răng cắn vào vai anh. Cô mà đi được thì đã không phải con mẹ nó ở đây chờ chết.

Nhân vật số khổ chắp tay quỳ lạy mười tám đời tổ tông nhà bà cô Lam Uyên, nhẫn nhịn con bệnh khó tính trong vòng tay mà bế cô lên.

- Bám cho chắc vào. Rơi xuống ngã thọt buồng trứng đấy!