Nhan Dược

Chương 12: Nguyệt sự




Đúng như những lời Lâm Khả Doanh nói, hai người bọn họ đi ra đến cửa hang lập tức nhìn thấy một cánh rừng hoa Mạn Đà La trắng muốt thanh sạch trong ánh nắng mặt trời. 

Lâm Khả Doanh nhìn sang Nhạc Tư Dương mỉm cười lên tiếng nói:

“ Mạn Chu Sa đỏ như máu mọc bên bờ Vong Xuyên, Mạn Đà La lại trong trắng thanh sạch mọc ở miền cực lạc, cả hai giống nhau về hình dạng, kích thước chỉ khác nhau ở màu sắc cùng môi trường sống nhưng lại mang đến cho con người rất nhiều cảm hứng… “

Lâm Khả Doanh nói xong lại nhoẻn miệng cười, cô cất bước đi đến rừng hoa Mạn Đà La cẩn thận lựa chọn những bông hoa trắng muốt vừa mới hé nở, chẳng mấy chốc đã ôm một bó hoa trông giống những con chim công màu trắng xinh đẹp trên tay.

“ Ân! “ … Lâm Khả Doanh nhíu mày, khẽ cắn môi rồi đưa cánh tay còn lại xoa xoa vào phần bụng của mình, cô vừa cảm nhận được một dòng nhiệt nóng ấm trào ra ở phần thân dưới của cơ thể: Không lẽ cô có nguyệt sự lần đầu rồi sao? … 

Như khẳng định nghi vấn trong lòng của cô là sự thật, càng lúc cô càng cảm giác được dòng chất lỏng ấm nóng kia đang dần dần thấm ướt lớp vải trên người: Chết rồi! … Làm sao bây giờ? … Sao lại có đèn đỏ vào lúc này a??? Ở chốn thâm sơn cùng cốc cùng với một nam nhân như thế này cô biết phải làm sao bây giờ??? … Xấu hổ chết mất a!!! “

“ Doanh Nguyệt! Nàng sao vậy? “ – Nhạc Tư Dương đang chăm chú quan sát Lâm Khả Doanh giống như một tiên nữ đang cẩn trọng hái những bông hoa quý giá thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt thoáng vẻ ngạc nhiên rồi bối rối sau cùng là hai gò má ửng hồng, biểu cảm thay đổi liên tục vô cùng sinh động, chàng dịu giọng cất tiếng hỏi, bàn chân cũng nhanh chóng bước đến bên cạnh nàng.

“ … Không ổn! … Nhưng cũng không thể nói cho huynh biết lý do được! “ – Lâm Khả Doanh cúi đầu ấp úng đáp lời.

“ … Vậy chúng ta về thôi! “ 

“ Ân! “

Dứt lời Nhạc Tư Dương dùng hai cánh tay bế ngang người Lâm Khả Doanh, ôm cô nép vào lồng ngực của chàng rồi lại nhẹ nhàng nhún mũi chân phi người bay lên cao rời khỏi Vực Thiên Nhai.

Lâm Khả Doanh bị những cơn co thắt quằn quại ở phần bụng dưới dày vò … cơ thể này của Nhan Lam Nguyệt từ sau khi chịu sự tra tấn hủy hoại đã trở nên suy kiệt, mười năm trời Dược Lão đem hết tài năng cùng tâm huyết của ông ra để chữa trị, sức khỏe của cô mới hồi phục hoàn toàn nhưng cơ thể lại dậy thì rất trễ, năm nay cô đã mười bảy tuổi mà đến tận hôm nay mới có nguyệt sự lần đầu nên sự dày vò cũng theo thời gian chậm phát triển tăng lên, mức độ cũng nặng hơn… Bàn tay cô khẽ nắm chặt lấy chiếc trường bào màu trắng thêu những hoa văn mềm mại uốn lượn màu tím khoác bên ngoài của Nhạc Tư Dương cắn môi chịu đựng những cơn đau, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

Nhạc Tư Dương không nói không rằng nhưng nội lực dồn vào bàn chân càng lúc càng nhiều, tốc độ di chuyển cũng mỗi lúc một nhanh hơn.

“ Huynh đừng gắng sức! … Ta không sao đâu … Đau bụng thôi … một lúc nữa sẽ hết! “ – Lâm Khả Doanh tựa đầu vào vai Nhạc Tư Dương mấp máy môi thì thầm trấn an.

“ Ân! “

Nhạc Tư Dương chậm rãi lên tiếng đáp lời … không phải chàng không biết nàng đang bị nguyệt sự dày vò bởi vì bàn tay đang bế nàng của chàng cảm nhận được chất lỏng ấm áp đang dần dần thấm qua lớp y phục của nàng … nhưng chỉ cần nhìn mi tâm nàng nhíu chặt cùng vẻ mặt đang cố gắng chịu đựng của nàng, chàng lại không đành lòng để nàng bị những cơn đau kia hành hạ…

“ Cạch! “

Nhạc Tư Dương đạp vào cánh cửa phòng của Lâm Khả Doanh, bế nàng đi thẳng vào chiếc giường nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, Dược Lão cũng nhanh chóng bước theo Nhạc Tư Dương vào trong phòng, ông ngồi bên cạnh giường đưa tay bàn tay của ông lên cổ tay của Lâm Khả Doanh cẩn trọng bắt mạch:

“ Tiểu nha đầu! … Con đã thực sự ở thành một nữ nhân rồi a! … “ -Dược Lão vuốt chòm râu dài rồi gật gù lên tiếng.

“ Lam Nguyệt! … Con có cảm thấy trong cơ thể có gì kỳ lạ không? “ – Đột nhiên mi tâm Dược Lão nhíu chặt lại, thấp giọng hỏi.

“ … Không ạ! … Con chỉ bị đau bụng thôi! … “

“ … Vậy con nghỉ ngơi một chút, ta sẽ chuẩn bị nước ấm và khăn sạch cho con … lần đầu có nguyệt sự không nên dùng thuốc để làm giảm cơn đau như vậy không tốt cho sức khỏe … “ – Dược Lão dịu dàng xoa đầu Lâm Khả Doanh vỗ về.

“ … Gia gia, nước và khăn lát nữa con sẽ tự mình đi lấy! … Gia gia giúp con điều chế Tuyết Liên và Mạn Đà La thành bột thuốc nha! … “ – Lâm Khả Doanh mỉm cười khẽ cất tiếng nói.

“ Nha đầu … con sợ lão gia gia ta phải làm những việc không dành cho nam nhân giống như vậy sao? … Con biết ta mong chờ ngày này như thế nào không? … Cuối cùng tiểu nha đầu nhà ta cũng có thể thành thân sau đó sinh con dưỡng tử được rồi a!!! “

“ Gia gia … ở đây còn có biểu ca a!!! “ – Lâm Khả Doanh nói xong lập tức nhắm mắt giả chết: mấy chuyện nhạy cảm như thế này gia gia ngài có thể đừng nói trước mặt nam nhân khác có được không??? … Phải giữ lại thể diện cho cô chứ!!!

“ Chúng ta đi ra ngoài trước, con cứ nằm tịnh dưỡng cho thật tốt, nước ấm, trà và thức ăn sẽ được mang đến tận giường! “ – Dược Lão ánh mắt hấp háy tia sáng vuốt râu nói tiếp.

“ Vâng ạ! … Con cảm ơn gia gia! … Biểu ca, cảm ơn huynh! “ – Lâm Khả Doanh lần lượt đưa mắt nhìn hai nam nhân đang đứng trong căn phòng nhỏ của mình chân thành lên tiếng.

Dược Lão và Nhạc Tư Dương chậm rãi gật đầu rồi xoay người bước đi ra khỏi phòng, vừa bước ra khỏi cửa phòng của Lâm Khả Doanh trên khuôn mặt của Dược Lão lập tức hiện lên sự lo lắng, mi tâm nhíu chặt, vừa đi vừa vuốt chòm râu dài trầm mặc suy nghĩ.

“ … Quốc sư, sức khỏe của nàng có vấn đề gì sao? “ – Nhạc Tư Dương thu hết những biểu cảm của Dược Lão vào đáy mắt, chàng thấp giọng lên tiếng hỏi.

“ Vừa rồi trong lúc bắt mạch cho nha đầu kia lão phu cảm thấy trong cơ thể của nó có một loại cổ trùng mà từ trước đến giờ khi xem mạch cho nó lão phu không hề phát hiện ra … có lẽ lần nguyệt sự đầu tiên này đã làm cho loài cổ trùng này tỉnh giấc! “

“ Cổ trùng? “ – Nhạc Tư Dương ngạc nhiên trầm giọng hỏi lại.

“ Cổ thư ghi chép trong hoàng tộc họ Nhan của Thiên Hoa Quốc lưu truyền một loại cổ trùng có tên gọi là Dục Cổ, Dục Cổ được cấy vào cơ thể của vật chủ từ khi vật chủ vừa chào đời. Nữ nhân họ Nhan của Thiên Hoa Quốc trên người đều có hình xăm một loài hoa tượng trưng cho địa vị cùng thân phận của mình, trên người tiểu Nguyệt cũng có hình xăm một đóa mộc lan, càng lớn hình xăm trên người càng hiện ra rõ ràng nhưng lại không hề sắc sảo rực rỡ như trên người những vị vương gia khác của Thiên Hoa Quốc … điều này có thể là do cổ trùng tác động … “

“ Dục Cổ? “ – mi tâm của Nhạc Tư Dương càng lúc càng nhíu chặt.

“ … Sở dĩ có tên gọi là Dục Cổ là vì trong cơ thể của nữ nhân có cổ trùng này sẽ cần đến sự hòa hợp âm dương với nam tử để kích thích cơ thể phát triển theo nguyên lý lấy dương bổ âm … càng hòa hợp và càng có được nhiều dương cương của nam tử, dung mạo của nữ nhân đó càng trở nên tuyệt mĩ cùng cơ thể mị hoặc …vị hoàng đế Nhan Thái Dương cùng thái tử Nhan Hoa Dương của Thiên Hoa Quốc là hai ví dụ cụ thể nhất … Dục Cổ trong cơ thể của tiểu Nguyệt đối với nó không biết là phúc hay họa a? “ – Dược Lão chậm rãi giải thích rồi lắc đầu cảm thán.

Nhạc Tư Dương nắm chặt bàn tay lại thành quyền, bên tai lại văng vẳng thanh âm ngọt ngào nhưng rất đỗi hờ hững:

“ Tư Dương, thiếp yêu chàng! … Nếu chàng có thể chấp nhận cùng những nam tử khác chung sống hòa bình tận hưởng cuộc sống thần tiên luyến ái trong Cung Hoa Dương cùng thiếp, thiếp vĩnh viễn sẽ mở rộng cánh cửa cung điện này chào đón chàng … Thiếp không thể và cũng không nguyện ý thuộc về duy nhất một nam nhân nào … “

“ Tư Đình … người ta yêu chính là chàng … “

Trước mặt Nhạc Tư Dương lại hiện ra hình ảnh một khuynh thế mỹ nhân mặc trường bào hoàng kim thướt tha trong gió tiến về một nam tử diện mạo giống chàng như hai giọt nước, bàn tay thon dài của nàng ta dịu dàng vuốt ve cùng trân quý khuôn mặt của hắn … còn chàng cùng khuôn mặt đầy máu đứng lặng người nhìn bọn họ trao cho nhau những cử chỉ thân mật …

***

Lâm Khả Doanh nằm trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng tròn một ngày sau khi những cơn co thắt đã không còn dày vò, cô lại bước chân xuống giường, tiếp tục làm những công việc còn dang dở của mình. Vừa nhìn thấy cô bước vào phòng, tiểu thái tử lập tức hỏi thăm sức khỏe của cô rồi liếng thoắng chuyện trò:

“ Mẫu thân, sắp tới Dược Cốc sẽ có thêm mấy vị khách, người không được khỏe cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho thật tốt … à còn nữa, phụ thân và Khang nhi đã bàn bạc và thống nhất ý kiến rồi … trong thời gian mẫu thân trị thương cho Khang nhi và có thêm người lui tới Dược Cốc, mẫu thân tốt nhất nên cải nam trang a! “

“ Tại sao phải cải nam trang? “ – Lâm Khả Doanh khẽ nhướn mày lên tiếng hỏi.

“ Thứ nhất, nam tử tuấn mỹ rất có lợi thế, mẫu thân nhìn Khang nhi và phụ thân thì biết! “

“ Ân! “

“ Thứ hai, khắp lục quốc không có kỹ viện mà nam nhân bị bán vào đó làm kỹ nam! “

“ Ồ! “

“ Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất … chính là mẫu thân giả trang cho dù xấu đến mức nào thì vẫn là nữ nhân, vẫn có thể bị mấy tên nam nhân vừa xấu vừa hung tợn bắt về làm vợ lẻ nên rất nguy hiểm, tốt nhất cứ cải nam trang cho yên lành! “

“ … Thì ra là vậy! … Nhọc lòng Khang nhi phải đau đầu suy nghĩ giúp ta rồi a!!! “

Lâm Khả Doanh nghe giọng nói non nớt cùng bộ dáng nghiêm túc như một ông cụ non của Khang nhi gật gù lên tiếng giảng giải, cô đành phải mỉm cười lắc đầu chịu thua những lý luận cùng giọng điệu này của bé con nhưng vẫn bày ra vẻ mặt không mấy bận tâm nhàn nhạt đáp lời.

“ Y phục của mẫu thân phụ thân đã chuẩn bị cho người luôn rồi! … Người nhanh chóng về phòng thay đồ đi! … “ – Nhạc Nghiêm Khang nghiêm túc thực hiện những gì phụ thân nhà bé đã căn dặn, bàn tay nhỏ nhắn lấy cầm túi vải bằng gấm đã để sẵn trên giường lễ phép đưa đến trước mặt Lâm Khả Doanh.

“  … Mẫu thân đi nhanh lên! … khách sắp đến rồi! … “ – Nhạc Nghiêm Khang hối thúc.

Lâm Khả Doanh cầm túi đồ đứng tần ngần suy nghĩ một lúc rồi xoay người bước ra khỏi phòng của tiểu thái tử sau đó đi thẳng về phòng mình. Cô bước vào phòng đóng cửa cẩn thận rồi mới mở bọc đồ mà bé con xinh đẹp vừa đưa cho mình ra cẩn thận xem xét. Trong túi đồ ngoài những bộ y phục dành cho nam tử ra còn có một chiếc áo được dệt bằng tơ tằm màu trắng muốt không dày không mỏng nhìn gần giống với chiếc áo ống ở thời hiện đại nhưng phần eo lại rộng rãi hơn, vô cùng mềm mại và thoáng mát. Lâm Khả Doanh nhanh chóng thay y phục, sau khi nhìn hình dáng của mình trong gương, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm vì nhìn từ trước ra sau những đường cong mềm mại chỉ có ở nữ nhân đã bị chiếc áo ống đặc biệt kia làm cho biến mất không còn dấu vết. Cô nghiêm cẩn quan sát mình trong gương rồi lấy ra một chiếc hộp tròn bằng sứ tinh xảo bên trong chứa đầy những bột phấn mịn màng màu nâu nhạt tỉ mĩ vẽ một đường phấn vào vị trí yết hầu của nam nhân ở dưới chiếc cổ thanh mảnh của mình rồi dùng tay tán đều, hàng chân mày được cô dùng cây bút lông chấm vào hộp phấn vẽ thêm một đường cho dày và rậm hơn, mái tóc cũng được búi cao theo hình ảnh của mấy nhân vật nam hiệp cô đã từng xem trên TV … Lâm Khả Doanh mỉm cười hài lòng nhìn một thiếu niên anh tuấn hiện ra trong gương rồi phấn khởi phất tay áo mở cửa bước ra khỏi phòng.

Lúc này bên trong căn phòng khách rộng rãi thoáng mát lại xuất hiện thêm ba nam tử tầm khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, diện mạo tuấn nhã ưu mỹ cùng thần thái uyên bác trầm ổn. 

Tất cả mọi người đang ngồi thảo luận trong phòng khách khẽ đưa mắt nhìn về phía cánh cửa quan sát người vừa đến, khi nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt sáng láng thông minh cùng đôi mắt như hồ nước vào mùa thu trong trẻo tĩnh lặng, tất cả mọi người đều âm thầm tán thưởng.

Dược Lão mỉm cười, vuốt râu rồi gật gù tỏ ý hài lòng, ông dịu giọng lên tiếng giới thiệu:

“ Đây là cháu trai của ta tên gọi Doanh Nguyệt! “

“ Doanh Nguyệt! Đây là Triệu Thuần, Đoan Thạch và Thượng Quan Thanh, cả ba người bọn họ từng là học trò của gia gia, con có thể gọi họ là sư huynh! “

“ Doanh Nguyệt xin kính chào ba vị sư huynh! “ – Lâm Khả Doanh chắp hai tay lại thành quyền, nghiêng người khẽ cúi đầu cất tiếng chào hỏi ba nam tử vừa được Dược Lão giới thiệu.

“ Triệu sư huynh và Đoan sư huynh đều là danh y có tiếng tăm còn Thượng Quan sư huynh đang làm mệnh quan trong triều, biểu ca của con có giao tình rất tốt với ba người bọn họ nên đã cho mời họ đến đây trợ giúp chúng ta! “

Lâm Khả Doanh nghe Dược Lão nói xong cô nhoẻn miệng nở nụ cười, nghiêng người hành lễ rồi nhẹ giọng lên tiếng.

“ Cảm ơn Triệu sư huynh, Đoan sư huynh và Thượng Quan sư huynh đã ra tay tương trợ, Doanh Nguyệt vô cùng cảm kích! “

“ Doanh sư đệ đừng khách sáo! … Hy vọng chúng ta cùng nhau hợp sức sẽ mang lại một kết quả tốt đẹp cho Khang nhi! “ – Thượng Quan Thanh khẽ mỉm cười, lịch thiệp đáp lời.

Lâm Khả Doanh hít sâu một hơi rồi tỉ mỉ trình bày trình tự của những tiến trình trị thương cho bé con xinh đẹp để tất cả mọi người đang có mặt trong phòng nắm bắt tường tận.

Lâm Khả Doanh trước đây là một kỳ tài trong lĩnh vực phẫu thuật ngoại khoa, cô đã từng đứng trước hàng trăm vị giáo sư bác sĩ thuyết trình về những ca phẫu thuật quan trọng do mình đảm nhiệm nên khi nói về lĩnh vực chuyên môn của mình trước mặt những nam tử xa lạ này cô không hề rụt rè e ngại.

“ Doanh sư đệ, đệ khẳng định cái gọi là phẫu thuật kia sẽ không gây ảnh hưởng đến tính mạng của Khang nhi đúng không? “ – Đoan Thạch hoang mang lên tiếng hỏi.

“ Vâng! “ – Lâm Khả Doanh không do dự đáp lời.

“ Mọi người không cần phải lo lắng, trước khi chính thức tiến hành ca phẫu thuật trên người của Khang nhi, chúng ta sẽ làm một cuộc phẫu thuật thí nghiệm trên một con khỉ lông vàng trước. Bây giờ mọi người có thể chưa hình dung ra được cách thức cùng quá trình điều trị nhưng sau khi làm thí nghiệm xong mọi người sẽ hiểu tường tận những gì đệ vừa nói! “ – Lâm Khả Doanh nghiêm túc nói tiếp.

“ Khi nào chúng ta tiến hành thí nghiệm? “ – Nhạc Tư Dương đưa mắt nhìn cô rồi nhẹ giọng hỏi.

“ Hôm nay ta điều chế thêm vài loại dược liệu cần thiết nữa là xong phần chuẩn bị, chiều nay chúng ta sẽ lên núi bắt một con khỉ sau đó dùng thủ pháp mà tên khốn kia đã làm với Khang nhi bẻ gãy một chiếc chân của nó, sáng mai chúng ta tiến hành thí nghiệm! “ – Lâm Khả Doanh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng đáp lời.

“ Quyết định như vậy đi! “ – Nhạc Tư Dương khẽ gật đầu tán thành