Nhân Dục Đạo

Chương 49: Âm mưu




*Nguyệt Hồng ánh mắt mê li, hai bầu nhũ hoa đỏ hồng run rẩy. Nàng đùi thon dạng rộng, hai mép thịt căng mọng ướt át thấm đẫm d*m thủy nhô cao khiêu khích. Một côn th*t nho nhỏ cắm vào huyệt hoa, có vẻ cố hết sức nắc vài cái, chợt phun ra tí ti tinh khí, không đủ để bắn sâu trong âm đ*o của nàng.

Nguyệt Hồng miệng nhỏ há lớn, a a rên rỉ kích tình. Thế nhưng là vẫn có chút u oán nhìn khuôn mặt non nớt quỳ dưới háng mình, nhẹ giọng an ủi:

"Cảm ơn đạo hữu moshiba772 đả ủng hộ tử linh thạch"

Xung quanh Nguyệt Hồng, một đám tiểu long nhỏ bé run rẩy chờ đợi. Nguyệt Hồng thở dài một tiếng, vươn tay chộp tới một ác long có vẻ bụ bẫm, cười dâm khiêu khích:

"Tên tiếp theo, để xem các ngươi có bao tiền vốn. Ư ư ưm ưm....."*

....................

Hàn Phong tung người bay lên. Phía bắc? Lần trước khi mở ra Tà Vương Đồng mơ hồ thấy biến hoá nguyên lực ở phương bắc, xem ra lần này sẽ tìm được bí ẩn ngày đó.

Bốn người duy trì khoảng cách bay đi, chẳng mấy chốc đã thoát ly khỏi phạm vi thành Tử Nguyệt, tiến vào sa mạc. Hàn Phong gần đây mới biết sa mạc này gọi Thất Hồn, cũng không hiểu sao có tên như vậy, chỉ là từ xưa đã truyền lưu như thế, so với thành Tử Nguyệt còn xa xưa hơn, có từ không biết bao lâu trước đó.

Sa mạc Thất Hồn một mảnh hoang vu, trải khắp tầm mắt là những cồn cát vàng óng, dài tít tắp tận chân trời. Nơi đây hoả cùng thổ nguyên tố nồng đậm, vô cùng cuồng bạo không thể hấp thu. Từng cơn gió thổi qua khiến nguyên lực cũng bị đánh tan đi một chút, làm cho Hàn Phong không thể không áp chế lại, tránh cho tiêu hao quá mức. Hắn nhìn qua ba người kia, thấy bọn họ chẳng có chút nào cố sức cả, trong lòng thầm ngưng trọng. Xem ra chính mình còn chưa thật sự hiểu rõ chuyến đi này, không thể coi thường được nữa.

Hàn Phong thầm tính toán lại các con bài của mình, lại dự đoán năng lực ba người kia, cẩn thận xem xét. Có lẽ nên thử một chút... Hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng ở đâu đó, nhưng lại là không thể nghĩ ra nổi. Nhất thời quẳng qua một bên không thèm nghĩ nữa, dưới thực lực tuyệt đối, tất cả mưu kế đều trở thành hư vô.

Hắn mắt trái một mảnh hư vô, âm dương khí quanh quẩn, bản nguyên hiện ra. Tà Vương Đồng này mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Xu sơ kỳ, chưa có năng lực tấn công. Hắn cần tận dụng khoảng thời gian này tu luyện một pháp thuật bổ trợ, tận dụng tối đa năng lực của đồng thuật mạnh mẽ này.

Hàn Phong mắt trái càng lúc càng tối đen, hai tay bấm quyết, bản nguyên lượn lờ như khói xám tràn ngập trong đồng tử, tự thành một giới. Sau một chu thiên vận chuyển, lực bản nguyên từ trong hai mắt bắn ra, hình thành một bong bóng khí bao bọc toàn thân hắn lại. Bong bóng này càng lúc càng ngưng thực, sau ba hô hấp đã hoàn toàn thành hình, đem thân thể Hàn Phong toàn bộ nhốt kín.

"Tà Vương - Ảo Pháp cầu!"

Ba người phía trước đang phi hành đột nhiên đồng thời ngẩn ra, quay đầu lại phía sau. Mạc Quân Tà ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy Hàn Phong, cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào. Dường như từ đầu tới cuối chỉ có ba người bọn hắn tiến vào sa mạc.

"Không.... Không thể nào? Người đâu?!"

Mạc Quân Tà trong lòng cực độ sợ hãi, nguyên lực toàn thân ngưng tụ, trong tay đã xuất hiện một hạt châu xanh lam toả ra hàn khí lạnh lẽo. Tên tiểu tử kia nếu là lúc này tập kích hắn, vậy chắc chắn không thể phòng bị. Hắn không thể nhận ra chút dấu vết nào, dường như Hàn Phong kia đã bị bão cát sa mạc làm cho triệt để bốc hơi.

Thất Long cũng là khuôn mặt kinh hãi. "Roẹt" một tiếng từ thắt lưng rút ra một nhuyễn kiếm mỏng như sợi tơ, u u rung động, hàn khí bức người. Hắn cơ thể căng cứng, ánh mắt nhanh chóng đảo liếc xung quanh. Chỉ cần Hàn Phong tập kích, hắn sẽ không chút do dự phản kích, quyết không đầu hàng.

Chỉ có Nguyệt Hồng coi như vẫn còn bình tĩnh, ánh mắt loé lên ánh sáng kỳ dị.

"Haha. Ba vị, tại sao lại dừng lại?"

Tiếng cười thản nhiên của Hàn Phong chợt trái chợt phải, khi xa khi gần như ma âm phiêu miểu xung quanh, làm cho Mạc Quân Tà và Thất Long càng thêm điên cuồng cảnh giác, hai tay đã kết ấn sẵn sàng đánh ra. Việc một người biến mất trước mặt họ hầu như chưa từng xảy ra, lúc này đây đối với Hàn Phong lại càng tăng thêm phần ngưng trọng.

Mạc Quân Tà ánh mắt ngưng tụ nhìn về bên phải. Gần hai mươi trượng cạnh Nguyệt Hồng, Hàn Phong thản nhiên lơ lửng đứng trong không gian, như cười như không nhìn bọn hắn. Mạc Quân Tà bàn tay nắm chặt, việc một người đến gần trong vòng mười trượng là cực kỳ nguy hiểm. Tiểu tử này vô thanh vô tức làm được khiến cho hắn cực kỳ cảnh giác, tất cả khinh thường khi trước toàn bộ thu hồi.

"Nguyệt nhi, đi thôi."

Hàn Phong cười dài nhìn Nguyệt Hồng, nàng ta cũng mỉm cười yếu ớt đáp lại, động thân tiếp tục tiến tới, để lại Mạc Quân Tà và và Thất Long khuôn mặt âm trầm đứng đó. Thế nhưng cả hai cuối cùng vẫn là cắn răng đuổi theo. Đối với Hàn Phong bắt đầu tính toán cẩn thận.

Hàn Phong phía trước khoé miệng lạnh lùng. Vừa rồi hắn có thể trong vòng nửa hô hấp giết chết Thất Long, thế nhưng cuối cùng vẫn là tha hắn một mạng. Dù sao lúc trước Nguyệt Hồng có nói hắn còn hữu ích... Đối với Mạc Quân Tà kia cũng là tạm thời chưa nhìn ra nông sâu, hạt châu kia lại càng là thần bí khó đoán. Thế nhưng chung quy cũng không còn mờ mịt như trước nữa. Để lộ một chút thực lực, có đôi khi lại tránh được vài phiền toái không đáng có. Hắn lúc này tùy ý hỏi Nguyệt Hồng.

"Bí cảnh kia ở nơi nào? Ngươi làm sao tìm được?"

Nguyệt Hồng sau nhiều lần chứng kiến thực lực của Hàn Phong, lúc này thấy hắn hỏi han, cũng không giấu giếm mà toàn bộ giải đáp cặn kẽ.

"Bí cảnh kia coi như một động phủ, nằm sâu trong sa mạc Thất Hồn. Uớc chừng còn cách khoảng bảy ngày đường. Chính là do ta và hai tên kia trong một buổi đấu giá vô tình tranh đoạt được chìa khoá, mỗi người nắm giữ một phần. Gần ba năm trước, chúng ta lần đầu tiến vào. Dù mới chỉ dạo được qua vòng ngoài thế nhưng cũng phần nào hiểu được mức độ rộng lớn của nó. Cũng từ nơi đó đạt được vô số lợi ích, pháp bảo cùng linh thạch vô số, giúp chúng ta thoải mái tu luyện trong thời gian dài. Thế nhưng không thể tiến vào trung tâm thì cuối cùng cũng bị truyền tống ra ngoài, phải một ngàn ngày sau mới có thể tiếp tục xâm nhập."

Hàn Phong nghe vậy, trong lòng bắt đầu tính toán thật giả với lời nói của nàng. Pháp bảo kia, đoán chừng là Hàn Thủy châu của Mạc Quân Tà cùng ngân châm của Nguyệt Hồng, nếu không họ cái dạng Trúc Cơ tu sĩ này quyết không thể có loại bảo vật như vậy. Còn linh thạch kia hắn cũng không xa lạ gì, ngay cả ở thời cổ đại cũng là xa xỉ phẩm, là tiền tệ lưu thông mạnh mẽ nhất trên tu chân giới. Linh thạch, nói đơn giản chính là thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm dưới đủ loại áp lực mà bị đè nén áp xúc lại thành thể rắn. Tùy theo mức độ đậm đặc của linh khí mà được chia thành hạ trung thượng ba loại cảnh giới. Nghe đồn còn có loại cực phẩm linh thạch chính là do tiên khí áp súc lại mà thành, vô cùng quý báu.

Hàn Phong ánh mắt loé lên. Thảo nào ba người này dưới hoàn cảnh khắc nghiệt của ngoại giới lại có thể tu luyện được đến mức độ cao như vậy. Xem ra lời này có sáu phần là thật. Chỉ là không biết bọn họ đạt được bao nhiêu linh thạch.

"Tại sao lại liên hệ ta?"

Hàn Phong lại hỏi một vấn đề nữa, cơ duyên như vậy, thông thường là không thể để lộ ra ngoài. Huống hồ hắn là nhân tố không ổn định, bọn họ dù sao cũng chỉ quen biết được vài ngày, không có khả năng vừa gặp liền tin tưởng, ngay cả hai lão già Thất Long cùng Mạc Quân Tà cũng không phản đối. Đây cũng là vấn đề mấu chốt nhất, nếu không có câu trả lời thoả mãn Hàn Phong, hắn sẽ không chút do dự rời khỏi.

Nguyệt Hồng gật đầu một cái, có chút bất đắc dĩ nói.

"Tế đàn vào tầng thứ hai cần bốn người đồng thời huy động phá mở, lần trước ba người bọn ta chính là thất bại ở điểm này nên mới bị truyền tống ra ngoài. Bọn ta dùng ba năm thời gian mới tìm được một tu sĩ nữa, chính là Thượng Quan Nghi kia. Thế nhưng sau khi cháu nàng bị thương từ sa mạc trở về, có nói thế nào cũng không chịu đi nữa. Ta trong vô tình gặp được ngươi, mới là bất ngờ mời hỗ trợ."

Hàn Phong hơi gật đầu, thế nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác. Hắn đã nhận ra điểm không đúng trước đó ở đâu... Mạt pháp, gặp được tu sĩ đúng là khó hơn lên trời, thế nhưng không phải không có. Sư môn tên Thất Long kia khẳng định vẫn có người, thế nhưng lại không tham gia vào chuyện này, điểm này vô cùng đáng nghi hoặc. Cũng có thể do Nguyệt Hồng này lo ngại Thất Long có đồng minh, giao kèo không được thông báo... Thế nhưng lại càng sai ở chỗ tên Thất Long rất dễ dàng âm thầm thông báo, để cho sư môn theo dõi chuyến hành trình này, chờ phía sau tập kích. Lại càng đáng nghi hoặc là Nguyệt Hồng kia đơn thân độc mã lại dám hợp tác cùng đám người Mạc Quân Tà, Thất Long, thậm chí là hắn nhân tố xa lạ này...

Hàn Phong càng nghĩ đến càng cảm thấy chuyện lần này quỷ dị khác thường. Nguyệt Hồng này không thể ngu xuẩn như vậy chứ? Còn nữa, hai tên kia không thể vì một nữ nhân mà điên đảo tới mức ấy? Mạc Quân Tà kia là loại người thế nào? Quan trọng nhất là cảnh tượng hắn nhìn được trên người Nguyệt Hồng này trong ba lần quan sát. Thái độ của nàng ta, ấn ký bán nguyệt trên trán... Tất cả những điều này tạo thành bức màn đen huyền bí bao phủ mọi chuyện, hư hư thực thực, khiến cho Hàn Phong vô cùng hứng thú, cùng tràn ngập chờ mong với tu chân giới.

"Xem ra chuyến hành trình này thu hoạch của ta sẽ càng lớn... Hắc. Tính kế ta sao?!"

Hàn Phong trong lòng cười lạnh lẽo, thế nhưng mặt ngoài lại là ngu ngơ gật đầu không hỏi nữa, ánh mắt dâm tà đảo qua trên người Nguyệt Hồng, còn thật sự học theo Mạc Quân Tà kia kín đáo đem tay sờ xuống hạ thân.

Hắn mắt trái một mảnh hư vô, âm dương khí xoay tròn vận chuyển. Tà Vương Đồng không thể dừng lại ở Thiên Xu cảnh sơ kỳ được nữa, cần mau chóng đột phá tới Thiên Xu trung kỳ, chính thức có được lực công kích. Hơn nữa, thủ đoạn tấn công của hắn vẫn còn khá ít, chỉ riêng Xích Long Bá Diệm trảm cùng Thánh Linh Hộ Thuẫn kia là khó có thể đối đầu với Mạc Quân Tà. Hắn cần trong bảy ngày này học thêm một pháp thuật nữa. Làm tốt chuẩn bị dưới mọi tình huống.

"Nơi này hoả cùng thổ nguyên tố vô cùng cuồng bạo. Vậy chọn ngươi đi! Thánh Dục - Lưu Tinh Viêm Bộc!"