Một hôm, Bạch Lộ dậy muộn.
Đó là vì Hứa Huy vẫn trong tình trạng mất ngủ rất đáng lo ngại, hơn nữa đeo bám kinh khủng. Bạch Lộ đã từ chối lời mời của cậu một lần, cách chiếc di động mà vẫn có thể cảm giác được sự bất mãn của cậu.
Ban đêm di động nhận tin nhắn sôi trào, qua nửa đêm Hứa Huy mới để cho Bạch Lộ đi ngủ.
Mấy người Bì Ché có tiết học tự chọn cuổi sáng, đã đi hết trơn.
Bạch Lộ xuống khỏi giường, đánh răng rửa mặt, định ra khỏi cửa ăn cơm.
Kết quả ở trước cửa căng tin chạm mặt Hoàng Tâm Oánh.
Hoàng Tâm Oánh đi chung với giáo sư Trương, giáo sư của chuyên ngành cô ta, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Bạch Lộ.
Cô ta dường như đang cầu xin giáo sư một điều gì đó, vẻ mặt vừa vô tội vừa sáng bừng.
Hoàng Tâm Oánh theo giáo sư Trương lên lầu hai, Bạch Lộ vừa tự mắng mình rỗi hơi, vừa bám lên theo.
Đúng ngay giờ ăn, người trong căng tin rất đông, Bạch Lộ lấy cơm xong, ngồi ngay chiếc bàn sau lưng Hoàng Tâm Oánh, lưng xây lại với cô ta.
“Anh Trương, được không hả.”
Tuổi tác của giáo sư Trương không lớn lắm, nhưng học thuật rất tinh thông, là giáo sư sáng giá của khoa. Mấu chốt là bộ dáng không tệ, gặp sinh viên chơi thân quen với nhau một hồi thì trực tiếp xưng anh em luôn.
Giáo sư Trương nói: “Hiện giờ phía chủ nhiệm cũng đang tranh thủ, cô chủ nhiệm rất muốn đạt được cái huy chương vàng, nếu có thể tăng thêm một tổ thì sẽ tăng thêm một cơ hội.”
Hoàng Tâm Oánh tận dụng thời cơ nói: “Đúng vậy! Hơn nữa tổ của tụi em cũng bỏ ra rất nhiều công sức mà.”
Bạch Lộ nghe xong, đũa không hề động đậy.
Huy chương vàng……
Cái bọn họ đang nói chắc là cuộc thi lập trình của sinh viên toàn quốc, trong hai ban cấp chuyên nghiệp thì mỗi ban cấp được báo danh hai đội, tham gia cuộc thi thiết kế games.
“Bởi vì nếu nói như bình thường, số người vào bán kết của mỗi trường đều là hai đội.” Giáo sư Trương vừa ăn vừa nói.
“Nhưng chúng ta là phía tổ chức mà.” Hoàng Tâm Oánh nói, “Bình thường trường nào tổ chức cuộc đấu không phải là đều có thể tiến cử người sao, hình như cuộc thi năm ngoái có đó.”
“Đúng, đây chính là mấu chốt.” Giáo sư Trương nói, “Sau khi tiến cử người thì chủ nhiệm sẽ suy xét, hiện giờ đang tranh thủ.”
Hoàng Tâm Oánh không còn màng gì đến ăn uống nữa, hai tay xoa vào nhau, “Nếu có thể tiến cử người, vậy tiến cử tổ của bọn em có được không?”
Giáo sư Trương cười nói: “Vậy các em phải cố gắng hơn, cái game của các em hiện giờ có quá nhiều bugs đi.”
“Lập tức sẽ sửa xong thôi!”
Rất nhanh, Bạch Lộ đã ăn cơm xong, lại tuỳ tiện nghe thêm một hồi, không cảm thấy có gì thú vị, cầm cái khay rời di.
Hai ngày sau ở trong lớp, mọi người chăm chú tập trung.
Bởi đây là lớp chuyên ngành, sinh viên đều rất nghiêm túc, Bì Ché cũng lấy mắt kính ra đeo lên.
Lúc bài giải đã gần xong, sắp đến giờ tan lớp, giáo sư Trương nhớ ra gì đó, mở máy vi tính ra nói: “Còn có một việc nữa nhé, kết quả đợt tuyển chọn vòng đầu cho cuộc thi lập trình toàn quốc đã có rồi, mọi người đều thích games của đội chúng ta, cả hai đội của hai ban cấp, tổng cộng là bốn đội, đều được thăng cấp!”
“Ồ!” Mọi người trong phòng học vỗ tay reo mừng.
Giáo sư Trương càng vì thế mà hào hứng hơn, “Năm nay trường chúng ta là ban tổ chức, cô chủ nhiệm đã quyết tâm phải giành được huy chương vàng, các em đều cố gắng hết sức cho tôi nhé!”
“Đừng có tăng áp lực chứ, anh Trương!” Hoàng Tâm Oánh ở phía dưới đang la.
Bạch Lộ không khỏi nhướn nhướn mày.
Cứ thế mà nhét bọn họ vào rồi à.
“Tổ của các em phải nắm chắc lấy!” Ngón tay của giáo sư Trương chỉ vào Hoàng Tâm Oánh, chỉ điểm, “Vẫn còn không ít vấn đề, nếu cứ vầy mà đi thi đấu thì khẳng định là không ổn!”
“Biết rồi ạ, em đã nói hết với Chuột (1)rất nhiều lần rồi.” Hoàng Tâm Oánh đẩy đẩy Vương Hạo đang ngồi ở phía trước. Vương Hạo là người phụ trách phần lập trình trong tổ của Hoàng Tâm Oánh.
(1) “Chuột” cũng đồng âm với tên Hạo, gọi là Hạo Tử thì thành “Chuột.”
Hai tay của Hoàng Tâm Oánh bóp hai vai của cậu ta, giống như đang trừng phạt, lại giống như đang xoa bóp.
“Nghe thấy không, mau sửa đi!”
“Đang sửa mà!” Vương Hạo nhăn nhó nói, “Cũng đâu phải một hai ngày là có thể sửa xong…….”
Bì Ché liếc qua, không nhịn được đảo mắt kinh bỉ.
“Trò khỉ gì đây…….”
“Nguyên một cái game toàn do người ta làm, nó làm cái đếch gì đâu.”
Bé Ba cười hừ hai tiếng, “Đừng nói người ta không làm gì, dùng Photoshop chắp vá vài tấm hình nền cũng gọi là làm việc chất lượng.”
“Hơn nữa chính cái game đội bọn nó làm, tớ đặc biệt có cảm giác là ban giám khảo bị mù hết rồi, vậy mà cũng cho vào vòng kế tiếp.” Bì Ché lại đảo mắt, trông thấy bí thư đoàn đang ngồi ở phía sau, nói tiếp: “Đội của Trương Hiểu Phong danh chính ngôn thuận, tác phẩm không tồi, ít ra thì nhìn vào khiến người ta muốn chơi.”
Bé Ba tán đồng, “Trương Hiểu Phong là vua kỹ thuật mà, hơn nữa huy chương vàng có thể là trực tiếp lấp trọn tín chỉ cho môn học đó, còn có thể có cơ hội làm thực tập sinh nữa. Nghe Ngô Linh trong đội của bọn họ bảo, lần này cậu ta dốc toàn sức lực, đốt đèn thâu đêm suốt sáng tăng công, trong ba ngày đã học xong cơ bản của VR rồi.” (2)
(2) VR = virtual reality programing languages. Ngôn ngữ lập trình để tạo ra thực tế ảo trong games.
Bì Ché: “Gia cảnh của Trương Hiểu Phong hình như rất khó khăn, chăm chăm lo lấy huy chương vàng lần này là để giành cơ hội làm thực tập sinh.”
Nhỏ Út ở phía sau căng thẳng kéo chặt áo của các cô, “Hai người các cậu nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy chứ……”
Bạch Lộ không nói gì, lẳng lặng nhìn Hoàng Tâm Oánh ở bên kia đang chuyện trò đến là vui vẻ.
Kết quả vui mừng được hai ngày thì xảy ra biến cố.
Một buổi trưa Bì Ché quay về, đem tin tức sốt dẻo kể cho bà con nghe.
“Có nghe chưa, đội của Trương Hiểu Phong bị loại rồi.”
“Hả?”
“Còn có đội của Vương Hâm năm nhất, cũng bị loại luôn.”
“Tại sao cơ chứ?”
“Mới rồi tớ nghe nói ở dưới nhà đấy, ngay lúc Hoàng Tâm Oánh giải thích với Vương Hâm và Trương Hiểu Phong cơ mà, hình như có trường khác mách, nói trình độ chuyên nghiệp của trường chúng ta rất cao, không thể tham gia thể loại nghiệp dư.”
Các đội thiết kế games được chia ra làm hai loại, một loại là chuyên nghiệp, một loại là nghiệp dư. Ban đầu khi báo danh, các giáo sư cảm thấy trình độ của đội Trương Hiểu Phong khá mạnh, bỏ vào bên nghiệp dư sẽ rất dễ dàng đoạt được huy chương vàng.
“Bà nó, thật là khéo quá hoá vụng!” Bé Ba kinh ngạc.
Bì Ché ngồi xuống, “Còn không phải sao, vừa mới rồi ở dưới lầu tớ thấy mặt của Trương Hiểu Phong đen thành cái đít nồi rồi, muốn giết người tới nơi rồi! Hoàng Tâm Oánh lo gần chết.”
Bé Ba cười hê hê hai tiếng, “Chột dạ đó mà, cái game rách nát kia của nó, muốn huy chương vốn không có cách.”
Người bên cạnh bất chợt cười một tiếng.
Bì Ché xoay mắt nhìn, “Trưởng phòng?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Không có gì.”
Hít sâu một hơi, nét cười nơi khoé mặt của Bạch Lộ vẫn chưa tan.
Cây bút trong tay xoay một vòng.
Là khía cạnh chuyên nghiệp bị mách sao?
Thật ra có đôi khi cô cảm thấy bội phục Hoàng Tâm Oánh.
Mục tiêu rõ ràng, đầy mưu chước, gặp những gì mình muốn, có thể dùng đủ mọi cách để thò được một tay vô, lúc xảy ra chuyện gì lại là kẻ đầu tiên tìm ra lý do để thanh minh quan hệ.
Cây bút nhẹ nhàng xoay quanh đầu ngón tay, cô nghĩ đến cái đêm oi bức ẩm thấp kia.
Tạch một tiếng, cây bút bật xuống bàn.
Bạch Lộ đứng lên, “Tớ ra ngoài một chút.”
Bì Ché: “Giữa trưa đi đâu nữa đây, chút nữa có còn đi ăn hay không?”
“Đừng đợi tớ.”
Bạch Lộ xuống lầu, người ở trước cửa đã đi rồi, gặp ngay một sinh viên đang đứng đợi ai, hỏi một câu: “Có thấy Trương Hiểu Phong không?”
“Vừa mới rồi còn ở đây mà, hình như về ký túc xá rồi.”
“Chưa.” Một sinh viên khác kế bên nói, “Đi đoàn bộ đưa tài liệu rồi.”
Bạch Lộ gật đầu, đi về phía văn phòng đoàn bộ.
Đang lúc đầu óc cô lo nghĩ xem làm cách nào để “ngẫu nhiên” đụng mặt Trương Hiểu Phong thì gặp ngay cậu ta ở dưới bóng cây phía cửa bắc của dãy lầu thực nghiệm.
Cậu ta ngồi ở một bên lối đi hầm hầm hút thuốc.
Lý do thì khỏi cần phải nghĩ.
Bạch Lộ đến bên cạnh, “Ồ, cậu còn biết hút thuốc à?”
Trương Hiểu Phong ngước mắt, nhìn thấy là Bạch Lộ, “Ờ, biết chứ.”
Có thể nhìn ra là cậu ta muốn cười xã giao một chút với Bạch Lộ, nhưng tâm tình quá tệ, cười cũng không nổi.
Bạch Lộ dừng bước bên cạnh cậu ta, hỏi một cách nghi hoặc: “Sao thế?”
“Không có gì……”
Bạch Lộ nhíu mày, khẽ hỏi: “Tại sao sắc mặt lại tệ như thế?”
Trương Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ.
Ở trong lớp, Bạch Lộ hoàn toàn không phải là một sinh nữ nhiều lời, nhưng quan hệ với bạn bè dường như rất khá.
Trong ấn tượng, Bạch Lộ chưa từng bao giờ đỏ mặt với ai, luôn luôn rất yên tĩnh, bị đám Bì Ché ngày ngày gọi là trưởng phòng, khiến cho người ta có cảm giác chững chạc và yên tâm.
Ấn tượng sâu sắc nhất của cậu ta đối với cô là vào kỳ du lịch mùa thu năm đầu tiên.
Do đó là lần đầu tiên bạn học cùng nhau đi chơi tập thể, vô cùng phấn khởi, chơi đùa nhiều quá khiến cho bữa tối bị trễ nải, nếu không phải là Bạch Lộ và Nhỏ Út của phòng ký túc xá của các cô vẫn luôn tay xiên thịt dê, chắc là đến nửa đêm còn chưa có cơm ăn.
Trương Hiểu Phong gãi gãi cổ, cuối cùng nói thật. “Thì bị loại rồi, trong lòng không thoải mái.”
Bạch Lộ: “Bị loại cái gì?”
“Thi đấu lập trình.”
“Sao lại có thể chứ?” Bạch Lộ lấy làm lạ, nói, “Chẳng phải là đội của các cậu làm rất tốt sao.”
Trương Hiểu Phong đem sự việc thuật lại một phen, chính là những gì Bì Ché vừa nói lúc nãy.
Nói xong, Trương Hiểu Phong không nhịn được chửi một câu, “Mẹ nó, thật là muốn giết chết cái quân mách lẻo, chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp có dính dáng cái chó gì tới bọn nó!”
Bạch Lộ nghe xong, vẻ mặt ngạc nhiên, “Là bị mách sao?”
“Ừ, mẹ kiếp!” Trương Hiểu Phong lại rít một hơi thuốc, “Hai đội còn lại đều là trò đùa.”
“Lúc giáo sư Trương tiến cử thì đã phải suy xét qua trường hợp này mà.” Bạch Lộ nói một cách tiếc rẻ, ngưng một chút lại nói, “Chắc là không phải vấn đề chuyên nghiệp, chắc là số lượng quá nhiều nhỉ.”
Số của các cậu không tốt.
Bốn lấy hai, các đội tham gia thi thố của các trường khác đương nhiên sẽ tìm cách loại bỏ đội nào có tác phẩm cạnh tranh nhất.
Trương Hiểu Phong xoay đầu, lông mày thắt nút, “Tiến cử cái gì?”
“Cậu không biết sao?” Bạch Lộ nói, “Chủ nhiệm muốn tăng cơ hội giành huy chương, hai đội kia là nhét vào sau này.”
Đầu mày của Trương Hiểu Phong càng nhíu chặt, “Cậu làm thế nào mà biết được?”
“Hôm bữa ăn cơm trong căng tin, cách này còn là Hoàng—-”
Vừa nói được một nửa, di động đã rung lên.
“Ngại quá.” Bạch Lộ lấy di động ra, thấy đó là một tin nhắn.
Giọng điệu của ai đó sắc bén.
“Tôi đã ở dưới lầu của ký túc xá, em lại chạy đi đâu nữa rồi?”
Tên của cậu chưa đổi, thời gian cách nhau hai năm, một lần nữa lại bị cô lưu thành “Nhẫn Đông.”
Bạch Lộ nhìn tên của người gửi tin nhắn tới, ngưng mấy giây.
“Bạch Lộ?”
Buông di động ra, Bạch Lộ quay đầu.
Vẻ mặt của Trương Hiểu Phong rất nghiêm nghị, cố gắng vận sức chờ cô nói cho hết vế sau.
Xuyên qua sắc mặt trầm trọng của Trương Hiểu Phong, Bạch Lộ trông thấy ánh nắng đang chiếu qua đám lá rậm rạp của rặng cây sau lưng cậu ta, tạo nên những chùm tia sáng.
Một cánh chim nhỏ sà xuống mổ lấy vài miếng mồi rồi lại bay đi.
Xa xa mặt đầm nước yên tĩnh.
Trời yên bể lặng.
Cô bị thuyết phục bởi một thứ gì đó nhìn không rõ nói không ra.
“Sao thế? Cậu đi ăn ở căng tin nghe thấy ai nói gì?” Trương Hiểu Phong vẫn còn đang hỏi.
Bạch Lộ bỏ di động lại vào trong túi, nói nhỏ: “Tớ nghe có người bàn bạc, hình như là cô chủ nhiệm muốn lấy danh nghĩa ban tổ chức, giành thêm hai chỗ nữa, vốn là ổn rồi, kết quả hiện giờ…….”
Trương Hiểu Phong quay mặt về, “Cái mụ chủ nhiệm kia, thật là không có đầu óc!”
Dưới lầu ký túc xá, ba người Bì Ché ra khỏi cửa đi ăn, chạm mặt Hứa Huy đang đứng chờ ngay cửa.
“Ối chao ơi sếp Huy!” Bì Ché ngạc nhiên nhìn cậu, “Cậu sao lại tới nữa rồi?”
Từ sau hôm mời đi ăn về, Hứa Huy đã ghé ba lần.
Tâm trạng của cậu xem ra đã khá hớn trước đây rất nhiều.
“Tớ đi mua ly nước, sếp Huy có muốn không?” Bé Ba hỏi.
“Cảm ơn, tôi không cần.” Hứa Huy cười bảo: “Vẫn là đừng kêu tôi như vậy.”
Bì Ché hỏi Hứa Huy: “Có ý tưởng gì mới cho tiết mục tuyên truyền sao?”
“Không có.”
Bé Ba qua quán nước bên cạnh mua về hai ly nước ép dưa hấu, đưa cho Bì Ché một ly.
Hứa Huy nói: “Tôi tìm trưởng phòng của các cô, cô ấy đi đâu rồi?”
Bì Ché: “Đâu biết đâu, vừa mới đi thôi.” Cô ấy hút một ngụm nước dưa hấu, “Cậu tìm cậu ấy làm gì, có phải không hài lòng với bản kế hoạch?”
Hứa Huy lắc đầu.
“Vậy thì rốt cuộc tìm cậu ấy làm gì?”
Hứa Huy suy nghĩ cẩn thận một hồi, sau đó đưa ra một lý do hợp lý:
“Cô cứ coi như tôi đang theo đuổi cô ấy đi.”
“Phì—-!” Bì Ché bị sặc, phun ra nguyên một ngụm nước dưa hấu, Hứa Huy lãnh trọn.
“Ta fuck! X..xx…x…xxxin lỗi!” Bì Ché kinh ngạc luống cuống, vội vàng níu lấy Bé Ba, “Giấy lau tay!”
“Cái quân ngu ngốc này!” Bé Ba vừa chửi vừa móc giấy lau tay ra, Hứa Huy lại không quan tâm lắm, “Không sao.”
Nhận lấy giấy lau tay, Hứa Huy chỉ chùi chùi cánh tay, Bì Ché nhìn bộ quần áo đen rất chỉnh tề kia, cũng không biết bị giống gì, đỏ mặt tía tai, “Ngại quá, vô cùng xin lỗi!”
Hứa Huy cười, “Không sao, thật mà.”
Bì Ché chĩa một ngón tay lên, run rẩy nói: “Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách tớ được, quá điên rồ! Cậu cho chút cơ sở tâm lý đi chứ!”
Hứa Huy: “Khoa trương đến vậy sao?”
Bì Ché suýt nữa ngước mặt lên trời mà rống, “Dĩ nhiên rồi—-!”
“Cậu thích trưởng phòng của bọn tớ sao?” Nhỏ Út đứng phía sau Bì Ché, mắt tròn xoe long lanh hỏi Hứa Huy.
Hứa Huy không trả lời trực tiếp, tay của cậu đút túi quần, chân tuỳ tiện đá đá viên sỏi dưới đất, hỏi một câu: “Tôi và bạn trai của trưởng phòng các cậu, ai đẹp trai?”
Ba người đều sửng sốt, sau đó trong chớp nhoáng nhớ ra điều gì đó.
Nhỏ Út: “À, người đó không phải—–” Chưa nói xong đã bị Bì Ché đấm cho một cú, “Ối chao!”
Bé Ba là người từng trải, hiểu ý của Bì Ché, mở miệng ra vẻ nói:
“Cái này không dễ nói được. Nếu là đẹp trai thì cậu đẹp trai, nhưng cái đẹp của nam sinh không chỉ có mỗi một kiểu, cái cậu —-”
Bí lù.
Là ai nhỉ? Đưa mắt lẳng lặng cầu cứu Bì Ché, hắn ta tên là quái gì?
Bì Ché cũng nhớ không ra, di chứng của việc gọi biệt danh quá nhiều —- Nhớ không ra tên thật.
“À này, đúng rồi.” Bì Ché bị tắc nghẽn liền đổi chủ đề, “Thì ra động cơ không trong sạch, tớ bảo mà, cậu cứ cách hai hôm lại chạy đến ký túc xá bọn tớ nhất định là có trò gì đó.”
Hứa Huy nhún vai, lại bỗng chợt ý thức được gì đó, ngoái đầu.
Bạch Lộ đang sải bước về phía này, có lẽ cô đang suy nghĩ hoặc ngây người, từ đầu đến cuối hoàn toàn không cảm giác được đối phương sớm như cậu.
Nhỏ Út ra sức vẫy tay với Bạch Lộ.
Bạch Lộ cuối cùng mới để ý đến một đám người đùn đẩy nhau ở trước cửa.
Bì Ché trông thấy cô đi tới, khó dấu được hưng phấn gào lên với cô—–
“Trưởng phòng—-!”
Bé Ba cũng la lên theo: “Trưởng phòng—–!”
Dáng vẻ nhiệt liệt chào đón này thật y chang như đang nghênh tiếp một tướng quân khải hoàn.
Cô thoáng sửng sốt, đâu ra?
Đổi hướng qua nam sinh đang đứng một bên.
Cậu tay đút túi quần, bày ra một bộ dạng mọi sự không dính dáng gì đến mình.
Nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Bạch Lộ.
Ánh nắng chiếu trên sợi tóc của cô, vẫn như cũ nhuộm một sắc hoe vàng.
Dáng vẻ sửng sốt của cô khiến cho cậu nhớ đến mùa hè đó.
Trên chuyến xe buýt thuở nọ, cậu đã lần đầu tiên để ý đến sợi tóc của cô, sắc vàng hoe ấy đã khiến cho cậu nhớ đến đoá hoa mình yêu thích.
Bạch Lộ bước tới gần, bị Bì Ché quấn chặt lấy.
“Làm gì đó?”
Trong lúc kinh ngạc, cô lại nhìn về phía Hứa Huy, tuy không hiểu lý do, nhưng cô có cảm giác là bầu không khí hiện giờ có liên quan đến vị nam sĩ duy nhất có mặt ở hiện trường.
Cô thử tìm kiếm dấu vết trên mặt của cậu, nhưng rất nhanh phát hiện ra là không thể nào.
Nay cậu đã nắm rõ ai có trong tay lá bài gì, từng bước từng bước trèo lên vị trí của người chủ trì, dần dần nắm trọn canh bạc.
“Đừng kẹp nữa mà Bì Ché, thở hết nổi rồi.” Cô xin tha.
Hứa Huy đứng một bên thản nhiên nhìn.
Sân trường bình yên vắng lặng, một con mèo được nuôi đến béo phì nằm phơi nắng giữa lối, cánh chim nhỏ sà xuống rồi lại bay đi.
Cậu lại nhớ đến đoá hoa kia.
Không nổi trội, không phô trương, đã toả hương thơm ngát cả con phố từ lúc nào không hay.
Nếu như cậu đại biểu cho màu trắng nhợt nhạt, thì sắc vàng có lẽ thuộc về cô.
Cúi thấp đầu.
Cậu dần dần tin là ông trời đã sớm sắp đặt.
Bước lại gần, kéo cổ áo của Bạch Lộ về phía sau một cái, cô đứng không vững, ngã vào lồng ngực của cậu.
Cậu dùng phương thức quỷ dị này để cứu cô ra.
Mở miệng nói với đám người Bì Ché: “Có rảnh không, ghé quán ăn một bữa, có việc cần bàn với các cô.”