Mặt trời xuống núi, trong phòng tưng bừng nấu nướng.
Máy lạnh đã mở tối đa mà vẫn nóng. Xắt rau bên ngoài, làm đạo cụ gần cửa, chơi bài trong phòng, chặt cầu tiêu trong buồng vệ sinh…… Hết thảy mọi người đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Phần lớn nữ sinh đang lo làm bánh chẻo.
Nấu ăn mà, cơ hội quá tốt để biểu hiện.
Biết nấu thì đảm đang, không biết thì đáng yêu; ai thong thả thì chững chạc, trước sau hậu đậu thì trông thấy thương.
Dù sao đi nữa, chỉ cần bạn chịu nhúng tay, thì sẽ tìm thấy chỗ đứng cho mình.
Bạch Lộ và Nhỏ Út ở phía sau giúp dọn bàn ăn, Bé Ba và Bì Ché ở phía trước làm nhân bánh chẻo.
Chẳng ai có kinh nghiệm hoàn chỉnh, nữ sinh hầu như cô nào cũng cầm trên tay một cái di động, tra công thức làm nhân bánh chẻo, cuối cùng thì hành, gừng, hoặc muối và dầu đậu phộng, mỗi thứ gia vị đều không lãng phí, đổ vào nguyên một thau.
Đũa không đảo được, Bì Ché rửa tay sạch trước, sau đó xắn tay áo, “——Tránh hết ra!”
Thò tay vô, bắt đầu nhào nặn.
Vài nữ sinh che miệng, “Á…….”
Bạch Lộ trừng mắt, “Á cái gì!?”
Nữ sinh vội vàng nói: “Bì Ché cừ, trộn đều mau lên, không thôi tí nữa không kịp gói.”
Nam sinh còn đang ngồi bên kêu réo, “Đúng đó, đói muốn chết tới nơi rồi.”
“La gì mà la! La nữa cho ăn thịt sống bây giờ!”
Vật lộn hai tiếng đồng hồ sau, bánh chẻo rốt cuộc gói xong. Hai mươi mấy nữ sinh thành công gói ra được hai mươi mấy kiểu khác nhau, không ai giống ai, đặc sắc đa dạng.
Lúc này ai trong phòng cũng đều đã đói mờ cả mắt hết rồi, một cái nồi điện bé xíu mà bị ba vòng người vây quanh, một tay cầm bát một tay cầm đũa, vẻ mặt mong chờ y như dân tị nạn.
Chẳng ai cần biết ăn có ngon hay không, bánh chẻo vừa vớt ra khỏi nồi liền bị chia sạch bách, gần ba trăm cái bánh chẻo, vèo một cái đã bị xơi gọn.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, không khí trong phòng càng lúc càng sôi động.
Đám sinh viên cơm nước xong bắt đầu túm năm tụm ba, kéo đi nhau chơi trò chơi. Trong quán cung cấp rất nhiều tiết mục phong phú, được chuẩn bị rất chu đáo, các bàn cờ bạc xí ngầu đều có đủ, bài tây cũng một chồng cao ngất.
Bốn người của phòng Bạch Lộ vào tới phòng thì đi chiếm chỗ gần máy lạnh nhất, ngồi luôn xuống thảm, định chơi bài.
“Ối cha…….” Bì Ché thân hình to lớn, ngồi xuống mất không ít hơi sức, thò tay lấy một xấp bài tây. “Chơi chút gì đó coi.”
“K-đỏ? Tứ-trùng? Hay là chơi nương-nương?” Bì Ché miệng nhai kẹo cao su, chợt cảm thấy bên mình có gì đó gieo xuống, quay đầu qua, bị giật mình, không khỏi phun ra một câu——
“D.m.?”
Ba người Bạch Lộ cũng ngó vị khách không mời mà đến kia.
Là một nam sinh, gầy gầy nhỏ nhỏ, mặt mũi thanh tú, trông không giống như nhân viên phục vụ của quán, khí chất sinh viên, nhưng không phải người trong lớp bọn họ.
Nam sinh ngại ngùng cười cười, giơ tay: “Chào các chị.”
Mắt của Bì Ché mở lớn, “d.m.?”
Nam sinh chào xong cũng ngồi xuống, bởi vì Bì Ché bên cạnh thể trạng thực sự cường tráng, nam sinh không ngồi xếp bằng được, đành phải ngồi xếp hai chân qua một bên như một em gái.
Bì Ché nhìn xong, cằm muốn rớt luôn xuống đất, “d. ——m.?”
Bạch Lộ bị Bì Ché làm cho bật cười, lấy bài chia ra, “Học viện nào tới vậy?”
Nam sinh gãi gãi đầu, cười ha ha đáp: “Truyền thông báo chí.”
“Ồ.” Bé Ba nhướn mày, “Nhưng mà quan hệ trực tiếp với bọn chị, cậu sao tới được đây?”
Nam sinh nói: “Em và anh Trương Hiểu Phong là cùng một đoàn bộ, anh ấy mời em cùng tới chơi.”
Bì Ché ngoái đầu nhìn bí thư đoàn Trương Hiểu Phong đang nhồi nhét bánh chẻo đầy mồm, lại nhìn em trai thanh tú đang ngồi xếp hai chân khép nép, tựa như hiểu ra gì đó, gật gù cùng với cậu ta, “à” một tiếng rõ dài.
Cậu em nhìn ánh mắt của cô ấy, lúc đầu còn chưa hiểu, cười ngây ngô. Cười cười một hồi, chợt ngộ ra, mặt lập tức đỏ bừng, đổ mồ hôi hột, xua tay lia lịa.
“Không, không không, không phải như chị nghĩ đâu!”
Bì Ché mày nhướn rõ cao, “Àaaaaa……”
Cậu em trăm miệng cũng không biện bạch được, Bì Ché cười rộ lên, vỗ lưng cậu ta, dùng sức mạnh đến nỗi suýt làm cậu bé nằm bò ra đất.
“Giỡn thôi.”
Bạch Lộ nhìn cậu em một cái, sau đó cười cười cúi đầu xóc bài.
Có thêm cậu đàn em cùng chơi, trong lúc đi nhà vệ sinh, Nhỏ Út chạy theo: “trưởng phòng tớ cũng đi.”
Trong phòng vệ sinh, Nhỏ Út nói với Bạch Lộ: “Cậu đàn em ấy bị Bì Ché trêu thật buồn cười.”
Bạch Lộ cười nói: “Cậu hỏi xem đàn em ấy bao lớn, coi chừng còn lớn tuổi hơn cả cậu đấy.”
Nhỏ Út nhướn mày, “Thế cũng vẫn là đàn em……. Không biết sao lại chạy tới chỗ chúng ta chơi nhỉ.” Cuộc sống phòng ký túc xá của Bạch Lộ ngày thường bình lặng, không có gì hấp dẫn.
Bạch Lộ đứng bên bồn rửa tay xong, vẩy vẩy nước, lấy tay ngoắc ngoắc Nhỏ Út.
Nhỏ Út ngoan ngoãn sáp lại gần, Bạch Lộ rỉ tai cô ấy: “Cậu có còn nhớ hay không, trên đường bọn mình đến tiết tự học buổi sáng, luôn có người ngó Bì Ché?”
“Ủa? Có à?” Nhỏ Út ngạc nhiên.
Bạch Lộ: “Có mà, bị Bì Ché quát cho mấy lần rồi, tuy nhiên cậu ấy nói trước quên sau, chắc cũng không có ấn tượng gì.” Nói xong chậc chậc hai tiếng, “Em trai nhỏ đáng thương.”
“Tớ cũng đâu có ấn tượng đâu.”
Bạch Lộ cười cười, Nhỏ Út như mới tìm ra một lục địa mới, “Sao cậu lại để ý thấy được vậy hả, ái chà! Vậy cậu ta há chẳng phải——“
Bạch Lộ đưa tay lên miệng, “Nói nhỏ chút.”
Nhỏ Út thích thú ra sức gật đầu “Được được!”
Tay đặt trên nắm cửa, vừa kéo ra một cái, liền nghe Hoàng Tâm Oánh hô to ——
“Nam thần!”
Tay của Bạch Lộ khựng lại, mắt nhìn thấy nơi ngưỡng cửa ra vào có một người vừa tiến vô.
Có lẽ vì biết phải tới chơi chung với khách, hôm nay Hứa Huy trông chỉnh tề hơn một chút.
Cái “chỉnh tề” và “không chỉnh tể” của cậu cũng không khác nhau rõ rệt cho lắm, chỉ thể hiện ở những chi tiết nho nhỏ. Ví dụ như áo quần đã được là phẳng phiu, giày được đánh bóng sạch sẽ, đồng hồ đeo tay tinh xảo, và nước hoa nhàn nhạt trong lành……
Ít ra trước khi tới còn chưa uống rượu, Bạch Lộ liếc hai cái, kéo Nhỏ Út trở về chỗ bên cạnh Bì Ché.
“Ui cha……. Thì ra là đã thân nhau như vậy rồi.” Bé Ba ngồi dựa lưng vào tường, nhìn Hứa Huy ngồi xuống giữa đám nam sinh, không chỉ có Hoàng Tâm Oánh, không ít người trong lớp đều chạy tới chào hỏi cậu, Hứa Huy cười cười đáp lại với từng người.
Hoàng Tâm Oánh nói bên cạnh Hứa Huy: “Đợi cậu lâu quá chừng chừng!”
“Không phải nói tám giờ à, tôi còn đến sớm nữa mà.”
Hoàng Tâm Oánh ra phía sau đem tới hai chai rượu mạnh, nói: “Tớ vừa mới đi mua từ quầy bar đấy, uống lúc chơi trò chơi đi.”
“Rhum.” Hứa Huy cầm một chai lên, cười với Hoàng Tâm Oánh nói: “Lấy này ra chơi trò chơi, bao nhiêu mạng của cô mới đủ?”
Hoàng Tâm Oánh tròn xoe mắt nghi ngờ, “Hả?”
Một nam sinh trong lớp thuộc dân ăn chơi đang đứng gần đó, gào lên: “Ý nói là, nếu uống thẳng cậu sẽ tiêu luôn đó.”
Hoàng Tâm Oánh hừ một tiếng, “Sao tiêu luôn được, tửu lượng của tớ tốt vô cùng!”
Nam sinh tiếp tục chèn ép cô ấy, Hứa Huy xách chai rượu đi đến bên cửa, hình như gọi ai đó tới.
Một lát sau có người đưa đến một thùng nước đá và một chai nước.
Hoàng Tâm Oánh hiếu kỳ sáp lại gần, “Gì thế hở?”
“Nước chanh, để tôi pha cho bọn cô.”
“Chanh hả, chua chết mất!”
Hứa Huy cười cười, “Nữ sinh ăn nhiều nhiều đồ chua một chút cũng có chỗ tốt.”
Mọi người xung quanh nghe được cười ầm lên.
Sau khi pha rượu xong, nam sinh bày ra tư thế chơi xí ngầu.
Cách chơi đơn giản, một chọi một, người thua uống một ly.
Tính cách của Hứa Huy không thuộc loại cởi mở, nhưng vẫn cứ thu hút người khác một cách vô cùng mãnh liệt. Chơi một hồi, không ít người bu lại xem cặp của Hứa Huy chơi.
Hứa Huy và Trương Hiểu Phong đều ngồi dưới đất, lắc xí ngầu xong, hai người cúi đầu nhìn một cái, sau đó mỗi người che của mình lại.
Hứa Huy nhướn nhướn mày, “Cậu trước đi.”
Trương Hiểu Phong híp mắt, “Hai cái bốn.”
Hứa Huy: “Ba cái năm.”
Trương Hiểu Phong lại híp mắt, “Ừm……. bốn cái bốn!”
Hứa Huy: “Mở.”
Ba hột xí ngầu của Trương Hiểu Phong đều là bốn nút, của Hứa Huy ba hột lần lượt là một, hai, ba nút.
“Mẹ kiếp, ván nữa!”
Một ván một ván lại một ván.
“Hai cái hai.”
“Ba cái ba.”
“Năm cái sáu!”
“Mở.”
“Fuck!”
Rượu đã được pha loãng mát lành, Trương Hiểu Phong cứ uống mãi cho đến khi mặt đỏ lên.
Một cái chân không ngoan đang run rẩy.
“Năm cái sáu!”
“Mở.”
“Con mẹ nhà cậuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu——!”
Người xung quanh tới càng lúc càng nhiều, mọi người xem trò vui, bầu không khí sôi nổi. Thật ra Hứa Huy cũng không phải chưa bị thua lần nào, chỉ là quá hững hờ, thua cũng y như chưa thua.
Cậu móc thuốc lá ra, đốt một điếu, dựa ra sau cười bảo: “Còn non lắm cưng ơi……”
…………
“Trương Hiểu Phong hình như uống cũng không ít đâu.” Xuyên qua đám người, Bé Ba nói nhỏ.
Đám người Bạch Lộ đã chơi bài xong, vừa ăn đồ vặt vừa nghỉ ngơi.
Nhỏ Út nói: “Đúng đó, tớ thấy bọn họ đều uống gần hai chục ly rồi……. Liệu có bị say không đây.” Vừa nói vừa huých huých Bạch Lộ ở bên cạnh.
Bạch Lộ đang còn thu dọn bộ bài vừa chơi xong, cơ rô chuồn bích, từ ách tới già, chia loại hết ra mà thu xếp. Bị Nhỏ Út huých một hồi, cô buông bài xuống, tựa như suy tư một lát, sau đó nói với Nhỏ Út: “Cậu cũng lấy giúp tớ một ly được không?”
“Rượu?”
“Ừ.”
“Sao lại đi uống rượu chứ?”
“Hơi khát, muốn uống chút gì mát mát.”
“Được.” Nhỏ Út chạy qua, rút một cái ly giấy, rót một ly rượu đem tới.
“Cám ơn.” Bạch Lộ cầm lấy rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Á, cậu sao lại uống nhanh như thế.” Nhỏ Út vừa mới ngồi xuống.
“Không sao, rượu không đậm.” Bạch Lộ nói.
“Trương Hiểu Phong uống nhiều quá chừng thì sao.”
“Đừng lo, lần trước lúc họp mặt, cậu ta cùng với một cố vấn học tập nốc hết nửa thùng, thứ rượu kia mạnh hơn mấy thứ này rất nhiều. Loại nồng độ này cậu ta có uống thêm hai chục ly nữa cũng sẽ không sao.” Bạch Lộ đặt ly qua một bên, lại nói, “Chẳng qua là cậu ta uống rượu bị đỏ mặt, nhìn thì thấy dễ sợ……. Phản ứng của mỗi người sau khi uống rượu khác nhau.”
“Nhưng vậy cũng vẫn uống quá nhiều rồi……” Nhỏ Út lầm bầm, “Tuy nhiên Hứa Huy thật không hổ danh là dân trong nghề, chơi xí ngầu thật lợi hại.” Cô ấy nói một cách bội phục, “Cậu ấy mới uống có ba bốn ly.”
Ba bốn ly…….
Xuyên qua đám người, Bạch Lộ nhìn về chỗ của Hứa Huy.
Bọn con trai đều đang hút thuốc, Trương Hiểu Phong cuối cùng đã bị thay thế, thêm một tay cao thủ xí ngầu khác lên sàn, chơi với Hứa Huy rất có qua có lại.
Không dễ gì thua hai ván liên tiếp, Hứa Huy nâng ly rượu trong tiếng reo hò của đám người.
Có một khắc nào đó, tầm mắt của cậu và cô ở một góc độ rất nhỏ rất hẹp vu vơ chạm nhau.
Nụ cười của Hứa Huy trong một khắc ấy bị rượu lạnh trong tay hun đến lạnh như băng.
Cậu ngửa cổ, rượu tức tốc tiến vào trong cổ họng, đồng thời dời đi tầm mắt.
*
“Chơi trò chơi nào——!” Lúc gần đến chín giờ, Hoàng Tâm Oánh la to lên giữa phòng, chạy vào phòng phía trong kêu người, “Đừng coi TV nữa! Chơi trò chơi chơi trò chơi, mau ra đây nhanh lên!”
Mọi người tụ tập quây quần, cho dù phòng bao có rộng bao nhiêu đi nữa, lúc này cũng khó lòng nhìn không bị chen chúc.
Chẳng có bao nhiêu sô pha và ghế ngồi, nam sinh biểu hiện phong độ, nhường chỗ, kéo nhau ngồi hết xuống thảm.
Hứa Huy ngồi cùng một chỗ với Trương Hiểu Phong, hai người hình thành một sự tương phản khi nhìn vào.
Trương Hiểu Phong uống đến nỗi mặt đỏ bừng, còn Hứa Huy thì một khuôn trắng bệch.
Giọng nói làm chủ trì của Hoàng Tâm Oánh gặp được đất để dụng võ, gân cổ lên gào cả nửa buổi, mới coi như giải thích rõ ràng được luật chơi trong hoàn cảnh ồn ào này.
Rượu pha vẫn còn rất nhiều, cán bộ lớp quyết định không thể phí phạm, trò chơi đầu tiên là phải tìm cách xử lý hết chỗ rượu.
“Trò chơi đầu tiên rất đơn giản! Mọi người nhìn bài trong tay tớ!” Hoàng Tâm Oánh giơ cao bộ bài tây trong tay, nói to: “Tí nữa mỗi người được phát một lá, để một lá lại cho người làm cái, người làm cái sau khi lấy bài sẽ căn cứ vào số nút của mình, quyết định gọi tài hay là xỉu! Sau đó những người còn lại có thể so bài hoặc úp bài!”
Hoàng Tâm Oánh rút một lá bài trong bộ bài ra, giải thích: “Ví dụ như nếu người làm cái rút được lá 10-chuồn! Quyết định cược tài, vậy thì những người khác có thể bắt đầu chọn, nếu có người rút được những lá bài nhỏ như 2, 3 nút, cảm thấy khẳng định là mình không ăn được Cái, thì có thể chọn úp bài, úp bài thì uống nửa ly! Những người còn lại so bài, thắng thì không phải uống, thua thì uống một ly!”
Nói xong lại bổ xung thêm một chút, “Những cái vừa rồi là nói nam sinh, nữ sinh được giảm bớt một nửa——!”
Mười mấy người cùng nhau chơi trò chơi, không có một chút tổ chức hoặc kỷ luật nào, chơi loạn cả lên, mấy vòng đầu còn đâu ra đó một chút, sau nữa thì hoàn toàn chơi bừa.
Bốn người phòng Bạch Lộ đều không nổi bật, rất dễ dàng mau chóng bị bầu không khí sôi nổi này ấn chìm. Dù sao thì trong trường hợp như hiện giờ, không thể nào chiếu cố hết tất cả mọi người, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào vài người mà thôi —— ví dụ như nhóm người hoạt bát trong lớp, và Hứa Huy.
Bên đó la hét rần trời, gân cổ trút rượu, bên này Bạch Lộ khẽ hỏi Nhỏ Út: “Còn cầm cự được không?”
Ván đầu, phòng 517 ngoại trừ Bì Ché còn lại đều cược thua hết, Bạch Lộ vừa đúng lúc đang khát, uống hết sạch một ly rượu, vừa hơi lơ đễnh thì phát hiện Nhỏ Út cũng uống hết nửa ly.
Bé Ba đẩy cô ấy, “Cậu làm vậy có ích gì đâu, không uống được mà còn uống?”
Nhỏ Út hơi ấm ức: “Không phải bị thua sao.”
Bé Ba: “Thua cái liền uống à, đâu có ai nhìn cậu đâu, cậu uống một chút lấy lệ là được rồi.”
Nhỏ Út chưa từng uống rượu bao giờ, phản ứng tương đối mạnh, Bì Ché chạy qua: “Có còn cầm cự được không đó?”
Bạch Lộ nhìn Bì Ché: “Đàn em sao rồi?”
“Đi rồi, về làm bài tập rồi.” Bì Ché kéo kéo quần áo, vỗ vỗ bả vai mình, nói với Nhỏ Út: “Qua đây với chị, đừng dựa vào trưởng phòng, vai cậu ấy cằn cỗi, cậu cũng không biết chê cấn sao.”
Bạch Lộ đỡ Nhỏ Út: “Cậu cảm thấy như thế nào, hay là tớ đưa cậu về trước nhé.”
Nhỏ Út lắc đầu: “Không sao.”
Bì Ché bĩu môi nói: “Trưởng phòng, chuyện bé cậu xé ra to rồi, Nhỏ Út của chúng ta tốt xấu gì cũng sắp hai mươi rồi đúng không, cũng nên từng bước từng bước tiến vào thế giới của người lớn.”
Bé Ba “ờ” một tiếng, “Không sai, cái gọi là thế giới của người lớn, chính là uống rượu xơi thịt, cậu cũng không thể nào để cho cậu ấy ngày ngày uống sữa AD can-xi.”
Bì Ché và Bé Ba kẻ xướng người hoạ, “Lần đầu tiên uống rượu đều choáng váng, từ từ luyện sẽ khá hơn.”
Bạch Lộ cười cười, ngồi thẳng người trở lại, “Không luyện dễ dàng như vậy được đâu.”
“Sao?”
“Tửu lượng không dễ luỵện như thế.” Bạch Lộ nghe Hoàng Tâm Oánh đang líu lo kêu gọi đàng sau lưng, còn có tiếng cụng ly lanh canh, giống như đang nghĩ ngợi, nói: “Uống được hay không, sinh ra đã là như vậy.”
Bất kể cách chơi hay cách quậy, tóm lại vẫn một hiệu quả, vài vại rượu vào là sẽ rất nhanh nhìn thấy chân tướng.
Gọi là rượu vào ra lời thật, bầu khí trong phòng sôi trào, một nhóm người quây quần thoải mái phát biểu cảm tưởng.
Bạch Lộ quay đầu, trông thấy Hứa Huy đang tranh thủ chút thời gian, dựa vào bức tường cạnh TV hút thuốc.
Bé Ba cũng nhìn thấy, thì thầm: “Chắc là cảm thấy nhàm chán rồi nhỉ, hay là chơi mệt rồi, cậu xem mặt cậu ấy nhợt nhạt quá.”
Bạch Lộ lắc đầu rất khó mà thấy được, lẩm bẩm nói một mình: “Cậu ấy đang tỉnh rượu…….”
Hoàng Tâm Oánh ôm một chiếc hộp nhỏ bước ra từ gian phòng trong, “Nào nào nào, đều lại đây, chơi trò kế tiếp!”
Trò kế tiếp là trò đã được chuẩn bị lúc ban chiều khi vào cửa, mỗi người dấu tên viết lên tấm thẻ.
Đám người lầu bầu cằn nhằn quay trở lại giữa phòng.
“Trò này thì không cần giới thiệu luật chơi nữa ha, để tớ xem bắt đầu rút thăm từ đâu nhé…….” Hoàng Tâm Oánh bưng hộp đặt giữa vòng người, chỉ một nam sinh, “Cứ bắt đầu với cậu đi.”
“Hả!?” Nam sinh la lên một cách khoa trương, sau đó chậm rì rì rút ra một tấm thẻ.
Hoàng Tâm Oánh cướp lấy, đọc to:
“Nữ sinh tẩy trang, nam sinh cởi sạch!”
Tấm đầu tiên đã tràn đầy kịch tính như vậy, cả lớp cười ầm ĩ, nam sinh đứng bên cạnh trực tiếp lột quần áo của cậu ta, nam sinh bị lột đồ kêu la oai oái.
Hứa Huy đứng dậy, rời khỏi gian phòng.
Bạch Lộ đảo mắt, Bì Ché và Bé Ba đang say sưa xem, Nhỏ Út đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hết thảy sự chú ý của mọi người đều bị trò chơi thu hút, Bạch Lộ lẳng lặng không một tiếng động, bám theo ra ngoài.
***
Những trò cờ bạc trong chương này như K-Đỏ, nương nương v.v. đều là bài địa phương, không chơi bên VN, mình nhìn giải thích bên Baike thấy lạ hoắc, nên khỏi giải thích. Cái trò lắc xí ngầu mình cũng không rõ, mình tưởng chỉ là đoán nút của đối phương, nhưng thấy Hiểu Phong đoán gì mà tới 5,6 hột xí ngầu một lúc, mình bó tay.
Lúc đối chiếu một số chương với bản xuất bản mình có trong tay, để ý thấy bao nhiêu từ chửi bậy bị xoá sạch, thành ra cảm giác đọc sách không *đã* bằng cảm giác đọc trên mạng, bởi vì Bì Ché trên mạng rất gấu, tội cho em trai cắm cây si.