Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 119: 119: Nơi Đến Tốt Đẹp





Trong sơn dã, Lục Diệp cưỡi trên lưng Hổ Phách chật vật trốn chạy, sau lưng có mấy tấm linh phù nổ tung, linh lực phun trào mà ra, thuật pháp được phong ấn trong linh phù bắn tóe, khiến hắn nhếch nhác không thôi.

Cả một ngày giao phong, đám tu sĩ vây quét hắn cũng học thông minh, lúc chạm mặt trước cứ ném ra linh phù chào hỏi cái đã.

Linh phù tuy quý giá, nhưng nếu tu sĩ cấp thấp cắn răng thì vẫn có thể mua được nổi, về đại thể mỗi người đều sẽ chuẩn bị một hai tấm dùng làm bài tẩy giữ mạng.

Giờ đây bất kể tổn thất đánh ra, quả thật khiến Lục Diệp cảm thấy vướng tay dị thường, nếu không phải liên tục thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, sợ rằng hắn và Hổ Phách sớm đã vô lực ngăn cản.

Nhưng dù là vậy, một người một hổ cũng có không ít thương tích trên người.

Không chỉ mỗi linh phù, đám tu sĩ của thế lực chưa biết kia còn xuất động yêu thú truy sát, số lượng tu sĩ có được thú sủng không nhiều, bởi vì yêu thú là thứ tương đối khó thuần hóa, nhất thời không cẩn thận còn sẽ phản phệ chủ nhân.

Lúc này Lục Diệp đào tẩu ở phía trước, ầm ầm đuổi theo phía sau là năm sáu tên tu sĩ cưỡi trên lưng thú sủng khác nhau, mặc dù những thú sủng kia không thần tuấn được như Hổ Phách, tốc độ cũng không nhanh bằng Hổ Phách, nhưng phía trước mặt Lục Diệp cũng không ngừng bị quấy nhiễu, nghiêm trọng phá rối hiệu suất đột vây của hắn, chỉ cần hơi chút chậm lại, lập tức sẽ bị đuổi kịp.

Nhiều lần Lục Diệp suýt đã triệt để thoát khốn, thật không dễ dàng mới giết ra được một đạo lỗ hổng, tiếp tục trốn chạy.

Sau mấy phen dây dưa, Lục Diệp tính là phát hiện ra được một vấn đề, đó chính là không khả năng cứ mãi quay tới quay lui thế này, càng quay tới quay lui, số lượng địch nhân kéo đến sẽ càng nhiều, ngược lại cứ lao thẳng mà đi, địch nhân gặp phải sẽ càng ít chút.

Hắn không biết tu sĩ Thái La Tông có Hàn Già Nguyệt ở phía sau chỉ dẫn, có Ảnh Nguyệt Bàn, mọi động tĩnh của hắn đều không qua mặt được Hàn Già Nguyệt.

Tiếng xé gió lần nữa vang lên, mấy mũi tên phân biệt từ các hướng khác nhau vọt tới Lục Diệp, Lục Diệp tuy kinh nhưng không loạn, thúc giục linh lực bảo vệ quanh thân, đồng thời xuất đao chém tới phía trước.

Một mũi tên bắn về phía Hổ Phách bị hắn chặt đứt, đồng thời Hổ Phách dưới thân cũng cấp tốc lấy tẩu vị hình chữ Z tránh đi một mũi tên khác.

Đây không phải Lục Diệp chỉ huy Hổ Phách, mà chính nó dùng bài học đẫm máu tổng kết ra kinh nghiệm cho riêng mình.

Đám tu sĩ Thái La Tông biết nếu muốn vây quét Lục Diệp, liền trước phải phế đi Hổ Phách, bằng không có một con yêu thú như thế, bọn hắn rất khó bắt lại Lục Diệp.


Cho nên sau mấy lần tao ngộ chiến, đám gia hỏa núp ở trong bóng tối bắn tên đám liền chuyển mục tiêu sang Hổ Phách, muốn giải quyết nó trước.

Bởi vậy, Hổ Phách liền xui xẻo, bị bắn trúng mấy mũi tên, cũng may đều không phải thương thế nghiêm trọng gì, Lục Diệp chặt đứt những mũi tên kia, chỉ để lại nửa đoạn thân tên cắm trên người Hổ Phách.

Như thế, Hổ Phách liền học thông minh, nghe được tiếng xé gió lập tức bắt đầu biến hóa tẩu vị, tránh đi rất nhiều công kích.

Vừa mới né tránh mấy đạo mũi tên, trước mặt đã hiện ra mấy đạo thân ảnh, trong màn đêm, linh quang trên thân những người này cực kỳ dễ thấy.

Ba tên ngũ trọng!
Mí mắt Lục Diệp rũ thấp, ý thức được tình huống có chút không ổn.

Nếu chỉ là một tên ngũ trọng, hắn còn có thể ứng đối một phen, nếu là hai tên thì căn bản không ứng phó được, trước mắt lại có tận ba tên ngũ trọng, một khi bị vây, hắn tất chết không nghi ngờ.

Không biết đây rốt cuộc là địa bàn thế lực nhà ai, không ngờ để uẩn lại hùng hậu đến vậy, đoạn đường này đi tới, hắn đã đụng phải trên dưới mười tên ngũ trọng.

Phải biết trong tranh đấu giữa Huyền Môn và Cửu Tinh Tông mà hắn can dự khi trước, ngay cả một tên ngũ trọng đều không thấy bóng dáng.

Hắn không biết, Huyền Môn và Cửu Tinh Tông tuyên chiến quá vội vàng, đa phần ngũ trọng của hai nhà thế lực này đều đang rèn luyện ở bên ngoài, không kịp chạy về, cho nên số lượng rất ít, hơn nữa đây đó còn phải kiềm chế lẫn nhau, hắn tự nhiên không có cơ hội gặp được.

Nhưng Long Tuyền Hội thì khác, ba năm cử hành một lần, ba nhà thế lực phụ cận đều vô cùng trọng thị sự kiện này, mười ngày trước, tất cả tu sĩ trên nhị trọng, dưới ngũ trọng đều tụ tập ở trong trụ sở, chờ đợi Long Tuyền Hội bắt đầu.

Số lượng ngũ trọng trong mỗi tông môn đều không ít, mười mấy người mà Lục Diệp đụng phải chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, càng nhiều đều đang trấn thủ ở trong khắp các ngọn núi ở Bách Phong Sơn.

Mặc dù Hàn Già Nguyệt hận không thể bằm thây vạn đoạn Lục Diệp, nhưng nàng cũng biết sự tình có nặng nhẹ chậm gấp, không thể vì một tên ngũ trọng không rõ lai lịch mà điều tất cả cường giả đi qua.

Nếu thật làm như thế, Thanh Vũ Sơn tất sẽ thừa hư mà vào, đến lúc đó không chỉ còn đơn giản là chết mười mấy người mà sợ rằng sẽ phải mất đi rất nhiều ngọn núi.


Trong ba tên ngũ trọng lao tới, hai người giết hướng Lục Diệp, người còn lại thì đứng ở cách không xa, đưa tay chỉ hướng vị trí Lục Diệp, linh lực phun trào nơi đầu ngón tay.

Là pháp tu!
Lục Diệp không khỏi cảm thấy đau đầu.

Gia hỏa núp trong bóng tối bắn tên thật ra không đáng ngại, tu vi thường thường không cao, giờ Lục Diệp và Hổ Phách đã có kinh nghiệm ứng đối, rất khó thương được đến bọn hắn, nhưng một tên pháp tu ngũ trọng thì lại khác, uy lực thuật pháp do tu sĩ như thế thúc giục đi ra tuyệt đối không thể khinh thường, không cẩn thận trúng phải một đạo, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Cho nên mắt thấy tên kia chính đang thi pháp, Lục Diệp lập tức quyết đoán vươn tay ném ra một vật, một tay bấm niệm pháp quyết.

Vật bị ném đi ra kia nháy mắt hướng đến trên đỉnh đầu pháp tu, hóa thành một chiếc chuông lớn linh quang tứ xạ, ầm vang chụp xuống.

Pháp tu kia rõ ràng không ngờ Lục Diệp còn có thủ đoạn này, trong lúc vội vã tưởng muốn tránh né đã không kịp, trực tiếp bị bao bọc kín mít.

Hai tên ngũ trọng còn lại cũng đã nhào tới phụ cận, đi đầu là một nam tử thân hình khôi ngô, khí huyết tràn trề, nhìn qua có vẻ là đi theo con đường thể tu.

Đối mặt với Hổ Phách tấn công, hắn lại không tránh không né, ngược lại còn trực tiếp cứng đối cứng, nghênh thẳng mà lên, hai tay vươn ra nhắm đến hai chân trước Hổ Phách, nhìn tư thế tựa hồ tưởng muốn quăng ném Hổ Phách ngã nhào.

- Hống!
Hổ khiếu sơn lâm, thể tu kia chỉ giằng co hai hồi với Hổ Phách liền bị quật cho ngã nhào xuống đất.

Hắn đánh giá quá cao bản lãnh chính mình, luận thực lực, Hổ Phách không bằng hắn, nhưng yêu thú có ưu thế riêng, đặc biệt là loại yêu thú hình thể to lớn như Hổ Phách, nếu không có đầy đủ lực lượng thì rất khó ngăn cản khí thế lao tới kia.

Nhân khi hắn đang giằng co, tên ngũ trọng còn lại đã từ phía sau giết ra, gia hỏa này hẳn là binh tu, bởi vì trên tay cầm lấy một thanh đại chùy, đầu chùy lớn ngang đầu người, nhìn qua liền biết không dễ chọc.

Đại chùy nặng tựa ngàn cân ở trên tay hắn lại nhẹ nhàng như vô vật, hắn vọt ra từ sau lưng đồng môn, một chùy đánh tới Lục Diệp, trên đại chùy sáng bừng linh quang chói mắt, miệng quát lớn:

- Xuống cho ta!
Một kích này thế lớn lực trầm, rất có khí thế san bằng hết thảy.

Một kích như thế, Lục Diệp vô luận thế nào cũng không đỡ nổi, cường hành ngăn đỡ sẽ chỉ dẫn đến kết cục tan xương nát thịt.

Cho nên hắn vội vàng thúc giục Ngự Thủ linh văn, hóa thành một mặt phòng hộ chắn ở trước mặt.

Oanh! Một tiếng ầm vang, Lục Diệp cảm giác được linh lực trong cơ thể mình tiết ra như hồng thủy, rầm rầm tuôn trào.

Ngự Thủ linh văn có vẻ cũng không ngăn được một kích khí thế hung hung kia, từng đạo vết rạn nhỏ mịn xuất hiện, chỉ sau ba nhịp thở ngắn ngủi liền ầm vang nứt vỡ.

Đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải gia hỏa chỉ bằng một kích liền có thể đánh nát Ngự Thủ linh văn, phải biết trước đó ngay cả tên thất trọng Đổng Thúc Dạ kia đều không thể làm được.

Như vậy xem ra, Ngự Thủ linh văn dùng để ngăn cản công kích thuật pháp thì sẽ có chút ưu thế, nhưng dùng để ngăn cản loại công kích thuần túy như thế này thì lực phòng ngự có vẻ kém chút.

Tuy Ngự Thủ bị phá, nhưng tốt xấu cũng đỡ được đại bộ phận xung kích.

Đại chùy rơi xuống, Hổ Phách khuỵu người xuống, chân trước té quỵ dưới đất, Lục Diệp thì bị đại chùy nện cho ngã ngữa ra sau, nếu không phải hắn vội vàng giơ lên trường đao đưa ngang trước mặt, lần này sợ rằng ngực hắn đã bị nện bẹp.

Mắt thấy Lục Diệp sắp rơi xuống lưng hổ, đúng vào thời khắc then chốt, một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên thò ra, bắt lấy thắt lưng, túm ngược hắn trở về, là Y Y một mực trốn ở trong cơ thể Hổ Phách.

Trong chiến đấu tác dụng của nàng rất hữu hạn, cho nên một mực không hiện thân, lúc này lại kịp thời xuất hiện, cứu Lục Diệp một bàn thua trông thấy.

Trong miệng tràn đầy vị máu, ngực và hai tay đều đau buốt vô cùng, rõ ràng đã bị thương.

Một chùy như thế, há có thể dễ dàng ngăn lại được.

Lúc này, Lục Diệp thầm hô may mắn vì đã dùng linh khí chuông nhỏ khốn trụ tên pháp tu ngũ trọng kia, nếu không ba tên này phối hợp, sợ rằng hắn đã phải bỏ mạng ở chỗ này.

Thể tu bò dậy từ dưới đất, lui ra sau mấy trượng, cảnh giác nhìn Lục Diệp, binh tu kia cũng lui lại mấy trượng, hai tay cầm chùy, thần tình ngưng trọng, nếu tử tế quan sát liền có thể nhìn thấy cánh tay cầm chùy của hắn đang run rẩy kịch liệt.


Một chùy vừa rồi là kết quả khi hắn bạo phát toàn lực! Đối với bản thân hắn cũng có phụ tải cực lớn.

Chỉ thoáng dây dưa ngắn ngủi vừa rồi, bốn phía trong rừng đã vang lên từng hồi động tĩnh xột xoạt, là đám tu sĩ đang từ cách hướng bọc đánh đi qua, mấy tên tu sĩ cưỡi trên lưng yêu thú cũng đang khoái tốc tiếp cận.

Lục Diệp không cố được tra xem thương thế trên người, vội vàng tìm kiếm chỗ bạc nhược trong đám này, lập tức liền nhắm đến một nơi.

Đang định để Hổ Phách lao về hướng đó, chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng thét dài, tiếng thét liên miên bất tuyệt, nương theo tiếng thét còn có linh lực ba động mãnh liệt truyền tới.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại, thấy trên đỉnh núi cách mình gần nhất, linh quang đủ mọi màu sắc đang không ngừng lấp lánh.

Có người đánh nhau ở kia! Hơn nữa còn đánh rất kịch liệt.

Lục Diệp vỗ lên lưng hổ, trường đao chỉ về hướng đó:
- Xông đến chỗ kia!
Hắn không chọn nơi đối phương phòng thủ bạc nhược, mà chọn lao đến vị trí tên tu sĩ ngũ trọng tay nắm đại chùy!
Không quản là ai đang chiến đấu ở kia, một phương trong đó nhất định thuộc phe đám tu sĩ đang truy sát mình, thì ra bọn hắn cũng có địch nhân!
Lục Diệp lập tức cảm thấy vị trí đó là điểm đến tốt nhất.

Còn nữa, đủ loại chuyện gặp phải trước đó khiến hắn hiểu được, cứ tiếp tục trốn chạy thế này không phải là cách hay, đối phương tựa hồ có năng lực nắm bắt được hành tung của mình, hơn nữa còn có một người cực kỳ cao minh đang chỉ huy bọn hắn, cho nên rất dễ dàng hình thành thế bao vây với mình.

Mắt thấy Lục Diệp phóng về hướng kia, tên thể tu ngũ trọng vội vàng hét lớn:
- Đừng để hắn chạy!
Binh tu tay cầm đại chùy ưỡn ngực đứng dậy, ngăn ở trước mặt Hổ Phách, trên hai cánh tay nổi đầy gân xanh, giơ đại chùy lên cao cao, mạch máu nơi cánh tay tưởng như nổ tung, nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ áo bào.

- Chịu chết đi!
Hắn rống lên một tiếng, vọt tới Lục Diệp.

Linh lực đỏ hồng phun trào, Lục Diệp vươn tay đánh ra một đạo thuật pháp về phía đối phương.

….