Trong đại điện, ba đôi tròng mắt theo dõi điểm sáng màu trắng chạm mặt với năm điểm sáng màu đen, chỉ sau ngắn ngủi không đến hai mươi nhịp thở, năm điểm đen lần lượt tắt ngúm, chỉ còn lại điểm trắng kia vẫn đang không ngừng lấp lánh.
Mí mắt ba người đều hơi nhảy một cái, Hàn Già Nguyệt vội vàng đưa tay lên chiến trường ấn ký của mình, tức tốc truyền tin ra ngoài, rất nhanh, trên mấy ngọn núi ở gần nơi điểm trắng dừng lại, gần mười điểm đen được phân ra tụ tập về hướng kia.
Nữ nhân này hiển nhiên đã bị chọc giận, một tên tứ trọng không biết từ đâu chui ra, chạy tới hậu phương Thái La Tông đi bưng nguyên một ngọn núi, đây quả thực là đang đánh mặt.
Mặc dù không biết người kia sao mà làm được, nhưng lấy một địch năm, còn có thể trong thời gian ngắn như vậy gi ết chết năm người, đủ thấy thủ đoạn người này cực kỳ bất phàm.
Đấy dù sao cũng là ngọn núi được Thái La Tông chiếm giữ, muốn điều động nhân thủ đi vây quét là điều rất dễ dàng.
Đối phương khả năng cao đã bị thương, chỉ cần hắn dám ngừng lại ở bên kia dù chỉ thoáng chốc thôi, kết cục tất không có may mắn!
Thang Võ giương mắt nhìn nàng một cái, không đi can thiệp, việc này can thiệp không được, tất cả mọi người đều có chiến trường ấn ký, truyền tin là điều vô cùng đơn giản, hơn nữa trong đại điện này người đến người đi, có tin tức gì đều sẽ không ngừng truyền ra ngoài.
Ba người cửu trọng bọn hắn tọa trấn ở chỗ này, không đơn thuần chỉ là để bảo đảm Long Tuyền Hội được tiến hành thuận lợi, đồng thời cũng sẽ tiến hành can thiệp và chỉ huy khi cần thiết đối với tình hình Long Tuyền Hội.
Chẳng qua hắn vẫn có chút tiếc hận, vị trí tên tứ trọng kia xâm nhập Bách Phong Sơn không đúng, nếu là tiến vào từ địa bàn Thanh Vũ Sơn, khả năng sẽ biến thành trợ lực cho Thanh Vũ Sơn, nhưng đối phương lại chọn tiến vào từ địa bàn Thái La Tông, sợ rằng sẽ không có được kết cục tốt đẹp.
Đường sống duy nhất chính là lập tức lui ra ngoài, trong lúc Long Tuyền Hội còn đang tiến hành, Thái La Tông sẽ không có quá nhiều tinh lực đi truy sát hắn.
Ngay khi Thang Võ còn đang nghĩ ngợi lung tung, điểm sáng màu trắng kia lại bắt đầu di động, thấy rõ được hướng di động của điểm trắng, Thang Võ liền biết người này chết chắc.
Hàn Già Nguyệt càng là cắn răng cười lạnh một tiếng:
- Được lắm, lá gan rất lớn!
Không khác, điểm trắng kia sau khi giết năm tên tu sĩ Thái La Tông, chẳng những không lựa chọn thối lui, ngược lại còn tiến sâu vào bên trong Bách Phong Sơn.
Tần Vạn Lý ở bên bật cười nói:
- Đây là đứa ngốc từ đâu chui ra, chẳng lẽ không biết ba nhà chúng ta đang tổ chức Long Tuyền Hội ở chỗ này?
Thang Võ lại quay sang Hàn Già Nguyệt vươn tay, im lặng nhìn nàng, ý tứ rất rõ ràng.
- Làm gì? Ta thua rồi ư? Ai biết gia hỏa này là phương trận doanh nào, hắn chỉ giết mấy tên đệ tử của Thái La Tông bọn ta thôi, ai có thể chứng minh hắn là người Hạo Thiên Minh?
Lúc này tâm tình Hàn Già Nguyệt đang rất không tốt, ngữ khí cũng gay gắt mấy phần.
Lời này không phải không có lý, trên Linh Khê chiến trường, dù cùng thuộc một phương trận doanh cũng có thể tấn công lẫn nhau, hơn nữa giết người còn có thể được đến công huân.
Thang Võ thu tay lại, không tiếp tục dây dưa.
Thực ra hắn cũng có suy nghĩ tương tự, nói cho cùng, đổ ước trước đó chỉ là nhất thời cao hứng, đây đó đều biết muốn đối phương thực hiện đổ ước là điều hết sức khó khăn, trừ phi thật có cách để chứng minh trận doanh mà điểm trắng kia quy thuộc.
Trên ngọn núi, Lục Diệp thu thập xong chiến lợi phẩm, cưỡi lên lưng Hổ Phách lần nữa lên đường, đối với hắn mà nói, chém giết trước đó chỉ là chút chuyện nhỏ gặp phải trên đường, không có ảnh hưởng gì to tát cả.
Chẳng qua nhằm đảm bảo an toàn, hắn vẫn để Y Y chạy đi trước dò đường, Y Y xuất quỷ nhập thần, rất thích hợp đi làm chuyện này.
Ngồi trên lưng hổ, Lục Diệp ném một viên Uẩn Linh Đan vào miệng khôi phục linh lực, trận chiến vừa rồi bắt đầu quá đột nhiên, kết thúc cũng nhanh, cho nên hắn không tiêu hao quá nhiều, nếu không phải đến thời điểm sau cùng ném đi hai đạo thuật pháp, tiêu hao sẽ còn càng nhỏ hơn chút.
Về phần Hàn Già Nguyệt cho rằng hắn nhất định đã bị thương! Không tồn tại!
Chẳng qua độc thân đi ở trên đường, bảo trì linh lực bản thân tràn đầy không nghi ngờ là một thói quen rất tốt.
Kể ra uy lực đạo Hỏa Phượng Hoàng thuật kia quả thật không sai, một tên nhị trọng bị hắn đánh trúng, lập tức liền mất đi tính mạng, tỳ vết duy nhất chính là lúc thi triển thuật pháp hơi có chút mất mặt, cần phải có một nội tâm cường đại mới được.
Xem ra còn phải tìm thời gian tranh thủ nghiên cứu một phen, thử xem có thể cải biến hình thái bề ngoài của thuật pháp, để nó trở nên bình thường chút được không.
Một chén trà sau, Y Y quay về, nói cho Lục Diệp một tin tức rất không ít, trên ngọn núi phía trước mặt lại có mấy tên tu sĩ, hơn nữa còn đang lao thẳng đến bên này, xem ra là cùng một nhóm với đám người bị hắn giết khi nãy.
Lục Diệp có thể xác định năm tên tu sĩ bị giết kia trước khi chết không hề kịp truyền đi ra bất cứ tin tức nào, bởi vì chiến đấu kết thúc quá nhanh, bọn hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng dù là thế, đồng bọn của đối phương vẫn vây giết về hướng này, chuyện quái quỷ gì vậy?
Trầm tư khoảnh khắc, Lục Diệp quyết định lui về.
Hắn không biết tu sĩ đến lần này có tu vi gì, Y Y chỉ thấy mấy người chứ không dám áp sát quá gần, tự nhiên không cách nào xác định tu vi cao thấp.
Nếu tu vi đối phương không cao, Lục Diệp còn có lòng tin đối phó, nhưng nếu trong đám người kia có mấy tên ngũ trọng hoặc là một hai tên lục trọng, vậy thì rắc rối to.
Đương nhiên, khả năng này không cao, rốt cuộc nơi đây chỉ là ngoại vi chiến trường.
Chẳng qua Lục Diệp vẫn cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, trên đường đi lần này, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đụng phải một ít tu sĩ, nhưng đụng phải một cách dồn dập như thế thì còn là lần đầu.
Hắn chỉ đơn thuần hoài nghi, liệu có phải mình đã xâm nhập vào trong địa bàn thế lực nhà nào đó rồi không.
Nhưng theo như đánh dấu trên Thập Phân Đồ, nơi đây là chỗ giao giới giữa ba tòa thế lực, không thuộc về bất cứ một nhà cụ thể nào cả.
Y Y lần nữa đi trước dò đường, rất nhanh, một tin tức càng không tốt truyền về, hậu phương cũng có người, chừng mười tên, chính đang bọc đánh về hướng hắn.
Lục Diệp đột nhiên cảm thấy không ổn, giờ đã có thể xác định, sợ rằng mình thật đã xâm nhập vào địa bàn thế lực nào đó, bằng không há lại dẫn lên phản ứng lớn như vậy.
Giờ mà muốn thối lui thì cũng đã không kịp, Lục Diệp ẩn ẩn phát giác được linh lực ba động của những người kia, điều này chứng tỏ khoảng cách giữa đây đó đã rất gần.
Hắn vỗ lên thân Hổ Phách, đổi hướng, từ cánh bên lướt đi.
Trước sau đều có người, mặt bên chắc không có nữa đâu?
Trong đại điện, Hàn Già Nguyệt phẫn hận nhìn điểm sáng màu trắng vọt lên nhảy xuống trong Bách Phong Sơn, từng đạo mệnh lệnh truyền đạt đi ra, một đợt lại một đợt điểm sáng màu đen từ từng ngọn núi xuất phát, bọc đánh về phía điểm trắng kia.
Hiện tại nàng đã được đến tin tức xác thực, tu sĩ xâm nhập nơi này cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, cho nên tốc độ cực nhanh, tu sĩ Thái La Tông truy kích phía sau căn bản đuổi không kịp.
Nhưng nàng không cần đệ tử bên mình đuổi kịp địch nhân, dưới sự điều động không ngừng của nàng, một vòng bao vây kín mặt dần dần được thành hình, bốn phía điểm sáng màu trắng chi chi chít chít không dưới ba mươi điểm đen, vô luận hắn đột vây về hướng nào đều sẽ sa vào công kích, chỉ cần cầm chân trong chốc lát, những người khác liền sẽ nhào đến, chém hắn thành thịt vụn!
Trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội lại để loại chuyện như thế này, quả thực khiến Hàn Già Nguyệt tức điên, nếu không phải không khả năng ra tay trong Long Tuyền Hội, nàng đã đích thân ra tay đi bắt lại gia hỏa cưỡi hổ trắng kia, để hắn nếm đủ cực hình trên thế gian!
Trên lưng hổ, biểu tình Lục Diệp ngưng trọng dị thường, bôn ba suốt một canh giờ, hắn phát hiện mình chẳng những không thoát khỏi đám địch nhân chưa biết kia, ngược lại thế cục càng lúc càng không ổn.
Y Y không tiếp tục đi ra dò đường, bởi vì bốn phương tám hướng đều là kẻ địch!
Hắn nghĩ không thông làm sao kẻ địch hình thành được thế bao vây, gần nửa ngày qua hắn cưỡi Hổ Phách trái đột phải xông, lộ tuyến hành tẩu không hề có bất kỳ quy luật nào, nhưng dù là thế, hắn vẫn bị bao vây.
Tránh không thoát, vậy chỉ còn cách giết đi ra!
Một tay Lục Diệp vỗ nhẹ lên lưng hổ, một tay nắm chặt chuôi đao, Hổ Phách như thể biết được tâm ý của hắn, gầm lên một tiếng, tốc độ tăng mạnh, đột vây thẳng về phía trước.
….